Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Chương 178: Việc Nhà
M
ẹ nó chứ! Việc này đặt vào ai cũng không thể tâm bình khí hòa? Ta cho các nàng ăn no, mặc ấm, bình bình an an sống qua ngày, còn chỉ điểm tu luyện, các nàng ăn của ta mặc của ta giẫm lên chỗ của ta còn muốn dụ dỗ nam nhân của ta!
Ta coi các nàng như tỷ muội, các nàng coi ta như đồ ngốc!
Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà Phượng Nghi một phen kéo ta lại.
“Nàng muốn làm gì?”
“Đánh người!”
“Hơn nửa đêm?”
“Ban ngày ban đêm không liên quan.” Ta hỏi: “Ai dụ dỗ chàng? Xưng tên ra!”
Phượng Nghi cười khổ: “Ta trước kia sao lại không phát hiện nàng là một bình giấm chua chứ?”
Ta nghiêm nghị nói: “Đây không phải là vấn đề ghen hay không, thọc gậy bánh xe loại sự tình này đê tiện vô sỉ, huống chi là ở dưới mũi ta đào chân tường!”
Phượng Nghi sắc mặt cổ quái, khụ một tiếng nói: “Ừm, vốn trong lòng nàng ta là một cái bánh, bây giờ thì biến thành chân tường… Lần sau không biết lại biến thành cái gì. Đừng nghe gió đã thấy mưa, mau ngủ, ngày mai nàng muốn làm gì ta cũng không quản nàng.”
“Chàng không phải là chột dạ đấy chứ? Ta nói cho chàng biết, chuyện này ta phải nói cho rõ ràng, chàng phải hiểu một chuyện, đó chính là, thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự…”
Phượng Nghi trừng ta một cái, duỗi ngón tay bắn ra… Hợ!
Cái người xấu xa này!
Cư nhiên lại dùng chiêu tại ma vực ấy! Chính là lần khiến ta không thể động đậy cũng không thể mở miệng nói chuyện! Bởi vì sau đó chuyện phát sinh quá nhiều, ta quên tính toán khoản ấy với hắn!
Phượng Nghi coi ta như gối ôm kéo qua: “Ngoan, ngủ đi.”
Ta rất muốn cãi vã, gào thét, quyền đấm cước đá với phần tử tội phạm vạn ác này để tiết mối hận trong lòng. Thế nhưng, trong phòng rất ấm áp, rất yên tĩnh, trong lòng Phượng Nghi rất thoải mái…
Không bao lâu sau ta ngủ thiếp đi.
Bất quá ngày hôm sau vừa mở mắt, ta đã nghĩ tới chuyện này!
Phượng Nghi chết tiệt dậy sớm hơn ta, lúc ta tỉnh lại trên giường chỉ còn mình ta, hắn nhất định là chột dạ mới chạy trước một bước!
Ta phẫn hận bò khỏi giường, giẫm chân vang thình thịch. Hai con nhện ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ đã dậy rồi?”
“À, ừ…”
Ta hơi sửng sốt, lên tiếng.
Các nàng lập tức hành động, đứa bưng nước đứa cầm khăn đứa cầm xiêm y, còn có đứa muốn chải tóc thay ta.
“Không cần không cần.” Ta bây giờ tâm lý đang khó chịu: “Ta tự mình làm đi.”
Ôi, đường là mình tự đi, sự tình lại biến thành như ngày hôm nay, tuyệt đối là nguyên nhân của bản thân.
Bàn Ti động qua ba trăm năm, chính là rất vắng vẻ rất bí mật… Ngoại trừ Hôi Đại Mao chính là ta, thêm vào đó, ta vẫn là hôn mê bất tỉnh.
Nhưng từ sau khi ta tỉnh lại, ừm, hết thảy bắt đầu chậm rãi thay đổi. Đầu tiên là Đại Mao nói nhân thủ không đủ, có hai đồng tộc của hắn đến nương tựa hắn, hắn hỏi ý ta, ta nói vậy đương nhiên có thể nhận. Sau lại có con nhện nhỏ tới xin đồ ăn, tiến tới lưu lại qua mùa đông, ta cũng nhận…
Về sau…
Ôi, thật ra không phải lỗi của người khác.
Hơn nữa, từ chối con nhện con chuột đói đông lạnh tùy thời sẽ chết này ngoài cửa, việc này ta cũng tuyệt đối làm không được.
Thế nhưng, bây giờ nên làm gì đây?
Ta ngồi ở đằng kia ngẩn ra một hồi, lấy loại trình độ này của ta tự mình muốn nghĩ ra một biện pháp chu đáo là không có khả năng, vẫn là chờ hỏi Phượng Nghi đi, Tử Hằng cũng đề nghị thế. Về phần tính sổ… Khụ, việc này có thể tạm gác lại sau khi hắn ra xong chủ ý hẵng động thủ, tục ngữ nói rất hay, gỡ cối xay giết lừa (1), khi cối xay chưa gỡ con lừa này vạn vạn không thể giết.
Ta ngàn vạn lần không thể nói lộ Phượng Nghi lại nắm sơ hở của ta. Vậy hắn dám chắc càng thêm nói như đúng rồi, rằng hình tượng địa vị của hắn trong cảm nhận của ta, sau bánh, chân tường, lại biến thành lừa… Hình tượng này còn không xong hơn cả hai cái trước.
Nhưng ta không tìm Phượng Nghi, hắn cùng các vị tiền bối đi đỉnh Đông Dương. Nơi đó còn có rất nhiều tộc nhân của bọn họ, tuy rằng đi phía nam trú đông không ít, nhưng cũng có không ít là không đi phía nam. Bữa trưa hẳn là cũng không trở lại ăn.
“Sư công nói muốn để cho sư phó người nghỉ ngơi nhiều một chút.” Đại Mao thành thật, chững chạc đàng hoàng nói: “Chắc sư công cảm thấy sư phó mệt nhọc, lại lười biếng xã giao, cho nên không đánh thức sư phó đi cùng.”
“Ta xem hắn là có tật giật mình…” Ta nhỏ giọng nói thầm.
Đại Mao nói: “Sư phó muốn đi qua sao?”
Ta lắc đầu: “Không đi, lạnh như thế!”
Đại Mao không nói gì đứng đó một lúc lâu, còn nói: “Sư phó, có đôi khi ta rất kỳ quái, rốt cuộc sư công nhìn trúng chỗ tốt nào ở ngài.”
Ta thành thành thật thật nói: “Ta cũng vẫn không rõ, trở về ngươi tự mình hỏi hắn xem. Đại Mao, ngươi ngồi một lát, chúng ta trò chuyện.”
“Ừ.”
Hắn ngồi trên ghế bên cạnh ta.
Ta tỉ mỉ đánh giá mặt hắn, Đại Mao thoạt nhìn còn có vẻ thành thục hơn ta một chút, chủ yếu là chòm râu kia của hắn cho hắn thêm một chút cảm giác tang thương và chững chạc. Có điều phần lớn thời gian ta cũng cảm thấy hắn là một, ừm, tựa như đệ đệ.
“Đại Mao à, ngươi mỗi ngày quản một đống việc lớn như thế, nhất định rất mệt nhọc rất phiền lòng phải không?”
Ta toàn chỉ tay năm ngón, việc bắt hắn làm hết.
Suy nghĩ một chút, ta cũng thật là có lỗi với hắn.
“Sao có thể chứ.” Hắn vỗ chân: “Có việc chung quy tốt hơn vô sự rỗi hơi. Lại nói, ta làm việc này. Tuy rằng không tính là quyền cao chức trọng gì, thế nhưng trong động ngoại trừ sư phó người, ai không ngoan ngoãn với ta? Khí phái nhất hô bá ứng cũng có chứ? Hờ, nhân gian nói tể tướng là dưới một người, trên vạn người, ta đây lớn nhỏ coi như là quan đi? Vậy ta nên gọi là gì tướng đây?”
Ta nháy mắt mấy cái, tức giận nói: “Nội tướng (2).”
Hắn xị mặt: “Sư phó, gì tướng cũng được, nhưng nội tướng làm không được đâu.”
Mắt thấy đề tài sắp bị hắn kéo xa, ta vội vàng vòng về.
“Trong động nhân tâm không đồng đều, ngươi vẫn luôn không nói cho ta biết.”
“A, chuyện này ấy à.” Đại Mao lắc đầu: “Sư công cũng nói không cần nói cho người mà. Với cả, nói cho sư phó người, người lại có biện pháp gì hay?”
Ta không có…
Ta vô năng…
Đầu của ta lại gục xuống.
“Hôm thành thân, còn có nội tặc đưa người tới quấy rối? Những người đó là núi nào phái nào?”
Nói đến ngày đó, vẻ mặt Đại Mao cuối cùng không thoải mái an ổn giống như vừa rồi: “Đều là ta quản giáo không nghiêm, mới có thể có loại bại hoại như thế, nếu không có Ngao thiên quan, ngày đó thật sự là sẽ sơ suất to. Nếu như quấy rầy hôn lễ của sư phó với sư công, ta đây chính là chặt đầu tạ tội cũng vô dụng. Đám nhãi con này, đối xử với bọn chúng càng tốt, bọn chúng càng không coi ra gì, ngày lành sống quen, quên hết ngày khổ, cảm thấy ăn ngon uống ngon bây giờ đều là đương nhiên, ăn chán, có ấm no nghĩ phú quý, ta không thể cho hắn, hắn liền cho rằng chúng ta là kẻ thù của hắn, giống như chướng ngại vật, vong ân phụ nghĩa, quả thực không bằng heo chó! Mẹ nó, ta sao lại nuôi một đám như thế!” Đại Mao càng nói càng kích động, mặt cũng đỏ lên.
“Đại Mao, ngươi, chuyện nội tặc kia, không phải trách nhiệm của ngươi, ngươi đừng phiền lòng vì chuyện đó.”
Đại Mao lắc đầu: “Thật ra ta sau đó nghĩ, là chuột chính là chuột đi, đó là trách nhiệm của ta, ta không quản tốt, ta xử trí hắn cũng là nên làm. Vẫn hơn là nhện. Nếu là nhện, trong lòng sư phó sẽ càng khó chịu đi?”
Ta cúi đầu, Đại Mao nhưng thật ra nơi chốn đều nghĩ thay ta, ngay cả tâm tình của ta cũng lo lắng.
Đúng vậy, nếu như là nhện, vậy ta lại càng…
Làm sao mà chịu nổi.
“Sư phó, trong lòng người, rốt cuộc là tính thế nào? Là muốn chỉnh đốn một chút, hay là dứt khoát đuổi sạch, vẫn là không nhọc lòng không lôi thôi, tiếp tục sống như ngày trước?”
Chú thích
(1) sau khi xay xong thì giết chết con lừa đã kéo cối xay, chỉ hành vi ăn cháo đá bát ↑
(2) nội tướng: chỉ thái giám ↑