Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 175: Luận Võ
iệp Thiên Vân thấy Trương Lỗi rất nhiệt tình, lập tức nói: “Ông ta không phải quán chủ, mà là một bằng hữu của tôi”.
Hà Sơn vân vê chòm râu, nói đùa: “Chẳng lẽ tôi thật sự có tiềm chất quán chủ? Tiểu huynh đệ quả nhiên rất tinh mắt đó! Ha ha ha.” Lão cười lên một cách đắc ý, giống như một con gà mái già.
Trương Lỗi nhìn hắn có chút kỳ dị, tuổi như vậy mà còn giữ được phong cách khôi hài như vậy, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, không khỏi gật đầu, nói: “Tiền bối quả thật rất giống quán chủ, cho dù không phải thì cũng không kém là mấy!”
Hà Sơn nghe xong lại cười đến mức mắt híp lại, lão nhỏ giọng nói: “Huynh đệ học lộ quyền pháp nào, chờ tôi mở một võ quán chắc chắn sẽ thu cậu làm đồ đệ”.
Trương Lỗi cực kỳ hoảng sợ, hắn nhìn quanh một chút mới nhỏ giọng nói: “Ông cụ, ông đừng có hại tôi, sư phụ của tôi ở gần đây, may mà vừa rồi không có nghe rõ lời của ông, nếu không ông sẽ gặp phiền phức đó”.
Một tiếng “Ông cụ” kéo Hà Sơn từ trong ảo tưởng đi ra, lão tức giận đến mức râu cũng vểnh lên, trừng hai con mắt, nói: “Tiểu tử, tôi thấy căn cốt cậu không tồi, cho nên muốn chỉ điểm cho cậu một hai điều, không ngờ cậu có dũng khí gọi ta là ông cụ!”
Diệp Thiên Vân cũng không dám để cho Hà Sơn phát uy, nếu không đại hội này có thể bị ông ta làm thất bại, bởi vậy nhỏ giọng nói: “Hà lão, hay là trước tiên xem phía trước một chút, Thạch Thanh Sơn nói đã nửa ngày rồi”.
Hà Sơn lại hung hăng nhìn Trương Lỗi một cái, sau đó mới quay đầu lên xem.
Thạch Thanh Sơn đứng ở trên đài có hơi khẩn trương, nhưng mà cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn, hắn nói: “Các vị tiền bối, các bằng hữu, Thành Phong võ quán của chúng tôi hôm nay mời mọi người tới nơi này cũng là có nguyên nhân, chủ yếu là vì một thời gian trước báo chí có phóng đại võ quán của chúng tôi đến quá mức, thật ra Thành Phong võ quán không có loại thực lực này. Cho nên mời mọi người tới để tiến hành một trận đấu công bằng, như vậy có thể một lần nữa sắp xếp lại vị trí…”
Diệp Thiên Vân nhìn qua, thấy Thạch Thanh Sơn cũng không tính là mất bình tĩnh, chỉ hơi khẩn trương mà thôi, tám chín phần là đã sớm chuẩn bị rất tốt rồi, hơn nữa trước đó cũng đã cũng đã cùng mỗi võ quán tiếp xúc qua, dù sao cũng chỉ là hình thức. Thực sự muốn tranh chức đệ nhất chỉ có ba võ quán là: Trung Ý võ quán, Kim Cương võ quán, Hòa Sinh võ quán.
Hà Sơn ở một bên tấm tắc khen ngợi: “Đồ đệ của cậu cũng không tồi, có chiều hướng phát triển toàn diện, tiếp tục rèn luyện có thể trở thành một khối thép tốt!”
Diệp Thiên Vân bị ông ta cắt đứt suy nghĩ. Hắn nghe xong lời kia cũng mỉm cười, Thạch Thanh Sơn tư chất có thể xếp vào hạng trung thượng tầng, cho dù một lòng chìm trong võ đạo cũng chưa chắc có thành tựu quá lớn.
Nhưng mà hắn có thể gánh vác toàn toàn diện mọi việc, hơn nữa tư chất võ thuật không cao, như vậy có thể một mình đảm đương một phía. Quán chủ một võ quán không cần công phu quá cao, chỉ cần có thể luyện thành thạo và con mắt sắc sảo một chút là tốt rồi.
Trong một võ quán thì người võ công cao thường không phải là quán chủ, nếu là quán chủ thì cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Bởi vì họ phải làm rất nhiều việc. Nào có thời gian nghiên cứu võ công, thời gian chủ yếu hằng ngày đều dùng để đối nhân xử thế, xử lý những việc xảy ra, giải quyết mâu thuẫn.
Trương Lỗi nghe xong có chút nghi hoặc, hắn quay về phía Diệp Thiên Vân thấp giọng hỏi: “Anh là quán chủ nơi này?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu không nói gì, nhìn về phía võ đài.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản. Muốn tranh đệ nhất thì phải báo danh, không muốn tranh thì làm thành phần chứng kiến. Trung Ý võ quán, Kim Cương võ quán, Hòa Sinh võ quán, đệ nhất sẽ là một trong ba nhà này.
Diệp Thiên Vân cũng hơi khó hiểu, Thạch Thanh Sơn đưa đến một số tư liệu về các võ quán, Trung Ý võ quán cùng Kim Cương võ quán cũng xem như đã lâu đời. Mà Hòa Sinh võ quán lại vừa mới quật khởi gần đây, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Thành Phong võ quán nổi danh trong khoảng hai tháng. Mà thời gian Hòa Sinh võ quán quật khởi còn ngắn hơn, tháng trước cơ hồ họ không có tên tuổi gì, tháng này trực tiếp lọt vào một trong các võ quán được để ý, thú vị nhất là trong những người Hòa Sinh võ quán tới đây có một người cầm đao!
Diệp Thiên Vân nhìn người đeo đao, không nhịn được mà hỏi Hà Sơn: “Hà lão, bây giờ trong võ lâm còn có người mang đao sao?”
Hai con mắt Hà Sơn đảo tròn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không phải không có, nhưng mà rất ít, tôi biết chỉ có hai hay ba người như vậy thôi”.
Diệp Thiên Vân lĩnh hội một bộ Lục Hợp đao, không khỏi hỏi: “Bây giờ đao thuật trong võ lâm có tác dụng lớn chứ?”
Hà Sơn gật đầu nói: “Đương nhiên là lớn, đao pháp luyện tới mức tận cùng uy lực cường đại, hơn nữa những ngươi luyện đao đều ngang tàng!
Lưỡi đao là thiên, cán đao là địa, mũi đao gọi thiên, bả đao là thân, bởi vì đao có hình dạng chếc lên trên, cho nên vỏ đao là sư, tiếp nhận sự quản thúc của sư phụ ấy, đao dài ba tấc mới được gọi là đao.
Người dùng đao đều sử dụng thiên địa, đại phách, đại khảm. Có thể sử dụng lực lượng thiên địa, mà người như vậy thì sao lại không lợi hại cơ chứ”.
Vừa nói lại nhìn thoáng qua tay Diệp Thiên Vân, nói: “Trong thời gian dài tiếp xúc với đao, toàn bộ cao thủ dùng đao đều có vết chai, vừa nhìn là biết cậu không có luyện qua”.
Diệp Thiên Vân nghe xong cảm thấy buồn cười, tốt xấu gì khi mình luyện Hình Ý Quyền cũng ngẫu nhiên luyện mộ bộ Lục Hợp đao, hắn nhìn tay Hà Sơn, liền vừa cười vừa hỏi: “Như vậy là ngài có luyện qua sao?”
Hà Sơn sửng sốt một chút, một lát sau mới phản ứng lại, lão có chút tức giận nói: “Cậu đừng trông thấy ta không luyện đao mà vậy, ta biết không ít võ giả luyện đao đâu”.
Diệp Thiên Vân cũng nhịn không được mà thầm nghĩ da mặt lão quá dày, vừa mới nói là chỉ có hai hay ba người, vậy mà bây giờ lại biến thành không ít, nhưng mà hắn đối với chuyện võ lâm càng cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Đao lợi hại như vậy, tại sao bây giờ nhiều võ giả luyện quyền vậy?”
Hà Sơn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trước đây liên quân tám nước tới đây, đao đã được súng ống thay thế, người dùng càng ngày càng ít. Mà bây giờ đao thuộc về khí giới bị quản chế, nếu như trên đường có người cầm đao thì cũng không tốt. Quan trọn nhất là: Bây giờ không phải thời kỳ đánh đánh giết giết nữa, bây giờ võ lâm cũng không đề xướng dùng đao nữa”.
Hai người cứ nửa vô tình nửa cố trò chuyện như vậy, mà trên dài trận đấu đã bắt đầu tiến vào giai đoạn rút thăm. Diệp Thiên Vân đối với việc tranh đấu của võ quán không cảm thấy hứng thú, hắn tới chủ yếu là sợ Thạch Thanh Sơn gặp phải vấn đề gì khó khăn, hoặc là không thể khống chế tốt cục diện, sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn. Hứng thú của hắn không nằm ở võ quán mà là ở võ lâm, cho nên bây giờ trò chuyện cùng Hà Sơn so với trận đấu trên đài có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Trên đài Kim Cương võ quán cùng Trung Ý võ quán quyết đấu, thượng đài đều là đệ tử của võ quán, mà quán chủ cũng ngồi ở phía dưới, mỗi người nhìn qua đều có phong phạm tông sư.
Nếu Diệp Thiên Vân không biết về võ lâm, có thể thực sự bị dọa cho hoảng sợ, tư thế ngồi của hai quán kia rất có hỏa hầu, như là luyện trong thời gian rất lâu.
Dường như Hà Sơn cũng nhìn ra, lão vừa cười vừa nói: “Thật ra người võ công càng kém, bọn họ giả bộ càng giống, ngược lại càng là võ giả cao minh, lại ẩn giấu càng sâu”.
Trương Lỗi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cũng là câu được câu không, nhưng mà câu này thì nghe rất rõ ràng, dường như hắn có chút đồng cảm: “Sư phụ của tôi cũng là một cao thủ, nhưng đáng tiếc là người không muốn hiển lộ”.
Diệp Thiên Vân đã sớm nghe Thạch Thanh Sơn nói qua là quán chủ của Trung Hoa võ quán rất lợi hại, liền nói: “Võ quán các anh dạy quyền pháp gì?”
Trương Lỗi cười nói: “Gì cũng dạy, Bát Cực Quyền, Hình Ý Quyền, Bát Quái Chưởng, còn có Vịnh Xuân Quyền, chỉ cần là võ thuật sư phụ tôi đều luyện tới mức rất lợi hại”.
Hà Sơn nghe xong gật đầu nói: “Vậy thì đúng là nên gặp sư phụ của cậu vài lần, hắn ở đâu vậy?”
Trương Lỗ chỉ chỉ nói: “Ngay kia! Đang ở hàng một đó!”
Diệp Thiên Vân nhìn theo ngón tay hắn, từ mặt bên quan sát thì đó là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngồi trên ghế nên không nhìn ra chiều cao, nhưng mà từ vai có thể nhìn ra dấu vết của công phu nội gia, tư thế hắn ngồi rất giản dị, không giống như hai vị quán chủ vừa rồi.
Hà Sơn cũng cẩn thận đánh giá một chút rồi nói: “Sư phụ của ngươi cũng có chút công phu, ít nhất là so với quán chủ Kim Cương võ quán cùng Trung Ý võ quán mạnh hơn nhiều”.
Trương Lỗi nghe xong vẻ mặt không phục nói: “Tôi lại thấy so với bất cứ quán chủ của võ quán nào đều mạnh hơn, kể cả Thành Phong võ quán”.
Diệp Thiên Vân thầm nghĩ: Hắn đối với võ quán vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, nếu không nhất định sẽ không nói như vậy, trước mặt người của Thành Phong võ quán buông lời chê bai nếu truyền ra ngoài sẽ xảy ra một trận đại chiến. May là mình chứ nếu như đổi lại là Thạch Thanh Sơn hoặc bất kỳ một người nào trong bọn Trương Lượng, cũng có thể xông tới đánh hắn, bởi vậy nhắc nhở: “Họa từ miệng mà ra, anh buông lời cũng nên cẩn thận”.
Vừa dứt lời, trên đài truyền tới một tiếng hét thảm, Diệp Thiên Vân quay đầu nhìn lại thì thấy đệ tử của Kim Cương võ quán bị người Trung Ý võ quán đánh ngã xuống đất, hai tay ôm mặt lăn lộn trên mặt đất, hình như bị thương ở hai con mắt.
Thành Phong võ quán có bác sĩ, đi tới kiểm tra một chút, sau đó gọi người tới dùng cáng khiêng đi.
Diệp Thiên Vân lại thoáng nhìn qua hai người thi đấu trên đài rồi không nhìn tới nữa, một người động tác màu mè, còn một người có vẻ ngốc nghếch, hỏa lực đánh ra mãnh liệt, hai người vừa lên chẳng có gì đáng xem.
Thạch Thanh Sơn tuyên bố kết quả sau đó lại tuyên bố bắt đầu trận đấu tiếp theo. Trung Ý võ quán đấu với Hòa Sinh võ quán.
Trung Ý võ quán bị thất thế, chủ yếu là do bắt thăm vận khí không tốt, phải chiến liền hai trận. Cho nên bọn họ phái ra hai người, như vậy là đã bị hai võ quán khác vây vào tình thế xấu.
Diệp Thiên Vân nhìn qua tuyển thủ của Hòa Sinh võ quán, đó là một võ giả, điều này làm cho hắn hơi giật mình, ở cấp bậc này, tìm ra một võ giả có thể nói là không dễ dàng, bởi vậy hắn liền chú tâm cẩn thận quan sát diễn biến trên đài.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền