Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Chương 175: Sát Khí Bức Người. (1)
Đ
ến lúc hoàng hôn giáng xuống, một nhóm ba người cuối cùng cũng đi ra khỏi dãy núi Vương Ốc, tiến vào một trấn nhỏ từ thuở xa xưa. Một âm thanh tiếng người ồn ào náo động chậm rãi truyền vào trong tai.
Cuối cùng cũng đã đến trấn Thanh Phong!
Trấn tuy nhỏ, nhưng có đủ mọi thứ!
Phong Phi Vân ở chỗ này đã được năm ngày, dần dần có hơi thích ứng với tất cả ở nơi này!
Hắn nhắm nghiền hai mắt, hai chân khoanh lại, hai tay có hơi chắp tay trước ngực. Có những đạo hào quang ngưng tụ ở trong tay, tản mát ra ánh sáng lấp lánh. Bàn tay chậm rãi đẩy đi ra ngoài, cách xa ba thước mà đánh ra một đạo chưởng phong, đánh ột cái chuông sắt cao bằng đầu người rung động kêu "Ong ong".
Hắn thu chưởng, mở hai mắt ra!
- Vút!
- Cuối cùng cũng là khôi phục được ba thành thực lực!
Phong Phi Vân cảm giác được trong thân thể huyết dịch tuôn ra, trong kinh mạch có linh khí mênh mông cuồn cuộn, cả người đều tràn ngập lực lượng.
- Két kẹt!
Cánh cửa kho củi bị đẩy ra, từ khe cửa chiếu vào một tia sáng mặt trời!
- Này, chưa chết chứ?
Quý Tiểu Nô đứng tại cửa rống lên hỏi Phong Phi Vân một câu.
- Chưa chết được, chưa chết được. Hiện tại vẫn còn sinh khí dồi dào như rồng như hổ, coi như là một con trâu ta cũng có thể đánh ngã.
Phong Phi Vân nhảy dựng lên từ đống cỏ, không ngừng cười hắc hắc.
Quý Tiểu Nô nhìn qua Phong Phi Vân, rồi nói với âm thanh lạnh lùng:
- Đã như vậy, vậy ngươi có khả năng đi chứ?
- Đi? Chạy đi đâu?
Phong Phi Vân giả vờ cái gì cũng không biết.
- Ngươi ở tại nhà của chúng ta ăn không uống không năm ngày, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục ăn không uống không tiếp?
Quý Tiểu Nô một mực nhìn rất không vừa mắt đối với Phong Phi Vân, hận không thể thật sớm đá hắn đi ra ngoài.
Nhưng mà Quý Tâm Nô cũng là một nữ hài tử tâm địa lương thiện, một mực đều rất chiếu cố đối với Phong Phi Vân. Quý Tiểu Nô mặc dù rất điêu ngoa, nhưng mà lại chưa bao giờ làm nghịch lời tỉ tỉ đã nói.
Giờ phút này thừa dịp tỉ tỉ đi ra ngoài bán dược thảo, nàng đã nghĩ đằng sau lưng tỉ tỉ mà đuổi Phong Phi Vân đi.
Hiện nay còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, Phong Phi Vân làm sao có thể đi. Cho dù mặt dày mày dạn thì hắn cũng phải lưu lại, nơi này ở xa Tu Tiên Giới, vừa lúc có thể làm như một cái cảng tránh gió.
Một trận đánh Kính Hoàn Sơn, danh tiếng Phong Phi Vân là nổi đến cực điểm, nhưng mà cũng bị rất nhiều tu tiên giả nhớ được dung mạo. Một khi có người nhận ra hắn, như vậy nhất định sẽ rước lấy vô cùng vô tận những kẻ truy sát.
Trước khi khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, có lẽ ít lộ diện tại Tu Tiên Giới là tốt nhất.
- Tiểu Nô cô nương, ta sẽ không ăn không ngồi rồi hai người nữ hài tử các ngươi. Sau này có việc chân tay gì nặng nhọc, liền tận lực giao cho ta đi!
Phong Phi Vân lại ngồi trên mặt đất.
- Ngươi có ý gì?
- Còn có thể có ý gì, ta không tính toán đi. Ta muốn lưu lại chăm sóc các ngươi, hai nữ hài tử trẻ tuổi xinh đẹp ở chung một chỗ có nhiều nguy hiểm a! Trong nhà này không có một người đàn ông thật đúng là không được!
Phong Phi Vân lại bắt đầu kêu lên.
Ánh mắt Quý Tiểu Nô trở nên có hơi xanh thẳm, xem ra tỉ tỉ thật đúng là nhặt một kẻ vô lại mang về. Gia hỏa này sợ là thấy sắc nảy lòng tham, nếu như lưu hắn lại thì sớm muộn gì cũng là mối họa.
Hắn tuyệt không phải người tốt, rất có thể chính là một kẻ đạo tặc chạy trốn bị người đuổi giết!
Trấn Thanh Phong đã là địa giới Phong Hỏa Liên Thành, hàng năm đều sẽ có những kẻ bỏ trốn mượn đường qua nơi này, để trốn về hướng tới Phong Hỏa Liên Thành. Nói không chừng hỗn khất nhi này liền là người như thế.
Trong lòng Quý Tiểu Nô sinh ra ý định giết người.Người có thể sinh tồn tại loại địa phương như trấn Thanh Phong này, cho dù như là một tiểu cô nương thì đều rất coi trọng tâm lý đề phòng. Gặp phải kẻ xấu, sẽ chủ động ra tay, nếu không người bị hại sẽ chính là bản thân mình.
Một hồi gió lạnh thổi tới, khiến cho Phong Phi Vân rùng mình một cái. Hắn cảm nhận được một cỗ sát khí kia!
Một nữ hài tử lại có sát khí trên người, quả là không đơn giản. Đã có chuyện, Phong Phi Vân cảm giác được một tia không tầm thường nào đó. Mặc dù hắn vẫn còn cúi đầu, nhưng mà khóe mắt lại có hơi hướng về cửa mà lướt qua thật nhanh.
Thiếu nữ vốn là yếu đuối, mà hai mắt cũng đã trở nên xanh lè. Mà ngay cả một mái tóc dài màu đen kia đều biến thành màu xanh biếc, mà trên ngón tay của nàng thì các móng cũng dài ra rất nhanh, trở nên càng ngày càng dài, càng ngày càng sắc bén. Cũng không còn hoài nghi chút nào, nếu như chỉ tay này phát huy ra Nhất Trảo, thì nhất định có thể đủ sức xé xác người ta thành mảnh nhỏ.
Một nữ hài tử giữa chốn núi rừng không thông suốt tu vi, làm như thế nào đột nhiên trở nên dáng dấp làm cho người ta sợ hãi như vậy!
Một cỗ sát khí kia càng ngày càng đậm đặc, cũng càng ngày càng lạnh giá như băng. Phong Phi Vân mặc dù vẫn ngồi dưới đất, cúi đầu, nhưng mà ngón tay đã kìm lòng không đậu mà nặn ra chỉ ấn. Nếu như nàng thật sự ra tay, như vậy chính mình cũng chỉ có thể xuất thủ trước.
- Tiểu Nô, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập. Quý Tâm Nô đã trở về, nàng đang bước nhanh đi tới.
Phong Phi Vân vội vàng giải tán chỉ ấn cầm trong tay đi, mà một cỗ sát khí lạnh giá như băng kia cũng biến mất trong nháy mắt. Đến lúc Phong Phi Vân ngẩng đầu, Quý Tiểu Nô lại biến thành dáng dấp một tiểu cô nương không hiểu chuyện, đôi mắt màu đen, tóc màu đen, thật giống như những gì Phong Phi Vân vừa mới nhìn thấy đều là ảo giác.
Thật là ảo giác sao?
- Tỉ tỉ, làm thế nào mà tỉ đã trở lại nhanh như vậy?
Quý Tiểu Nô kéo cánh tay tỉ tỉ, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
Quý Tâm Nô dùng ánh mắt trách cứ liếc nhìn nàng, môi có hơi giật giật. Hiển nhiên là đang răn dạy nàng, nhưng mà từ trên môi không có một chút âm thanh phát ra.
Sau khi nhẹ nhàng thở dài, Quý Tâm Nô lắc đầu rồi đi vào kho củi. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười:
- Vừa rồi có đúng là Tiểu Nô đã làm ngươi sợ hãi không?
- Cái gì? Không có a! Tâm Nô tỉ, ngươi đang nói cái gì a? Tiểu Nô dễ thương như vậy, làm sao có thể làm ta sợ!
Phong Phi Vân vẻ mặt mờ mịt, thật giống như cũng không biết bất cứ điều gì.
Quý Tâm Nô mặc dù tao nhã, trên mặt một mực hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà một đôi mắt xinh đẹp kia lại từ đầu đến cuối chăm chú vào nhất cử nhất động của Phong Phi Vân. Nàng muốn xác định hắn có phải thật sự cũng không hề thấy bất cứ điều gì hay không.
Nếu như Phong Phi Vân hơi lộ ra một chút không bình thường, có lẽ vị Tâm Nô tỉ thùy mị đáng yêu này sẽ không chút do dự lấy đi tính mạng của hắn.