Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Chương 174
C
ái gọi là bóng đen dưới đèn cũng chính là thế này đây!
Từ lúc Văn Chân bắt đầu tự mình chấp chính, hắn đã vẫn luôn cử người nghiêm mật theo dõi phủ Hiển quận vương, nhưng hiện giờ vị Hiển quận vương này có thể lấy thân phận Thứ tử từ trong ba Đích trưởng tử mà bộc lộ tài năng, tất nhiên có chỗ xuất sắc —— đó hẳn là đặc biệt nhẫn nhịn.
Hai mươi năm qua phủ Hiển quận vương vẫn luôn hoặc lớn hoặc nhỏ ầm ĩ ra ít chuyện, đối với con cháu trong nhà cũng rất phóng túng, chuyện khi nam bá nữ làm không ít. Nhiều năm trôi qua, người ở kinh thành ấn tượng với phủ Hiển quận vương đều chỉ có chủ tử trong phủ bất kham quá mức hoang đường, mà ngay cả Thế tử cũng chỉ là người tầm thường trong tài giỏi miễn cưỡng chọn ra, vô luận tài học nhân phẩm đều có vẻ hơi bình thường, điển hình không người nối nghiệp, rốt cuộc vô pháp khôi phục vinh quang đã có.
Cho dù những mật thám trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với một đám người nhà này diễn xuất nhiều năm, cũng không khỏi sẽ sinh ra tâm tính chết lặng. Hơn nữa bọn họ không dám tùy tiện có một chút gió thổi đã báo lên trên, mấy chủ tử trong phủ đã từng làm ra một ít hành vi gây rối, kết quả cuối cùng chứng thật là hành vi không căn cứ lại hoang đường, dần dần nhóm mật thám cũng thả lỏng cảnh giác, đem sức giám thị phủ Hiển quận vương giảm ít xuống.
Ninh Vân Tấn từ nhỏ phạm vi sinh hoạt phần lớn đều là ở Ninh gia và hoàng cung, làm Trạng Nguyên tuổi lại quá nhỏ, có rất ít cơ hội ở những nơi phong nguyệt bên ngoài qua lại, cũng không có cơ hội cùng mấy con cháu phủ Hiển quận vương cầm đầu nhóm hoàn khố thâm giao, nhưng một nhà vương phủ này thật sự là quá nổi danh, mấy quan to quý nhân kinh thành cùng người khác nói chuyện đề tài chủ yếu là chuyện của một nhà này.
Về chuyện oán than của mật thám, Ninh Vân Tấn cũng là lần thứ nào đó khi cùng Lý Đức Minh bát quái phủ Hiển quận vương nghe hắn nhắc tới. Lý Đức Minh chưởng quản tình báo bí mật của Văn Chân, đối với tâm tư của những người đó tất nhiên là nhất thanh nhị sở. Nhân tâm khó nắm giữ nhất, một năm hai năm còn đỡ, ba năm năm đều từ phủ Hiển quận vương thu hoạch không được tin tức hữu dụng, nhân tâm nóng nảy cũng là khó tránh khỏi.
Cho dù Lý Đức Minh ba lệnh năm lời không thể thả lỏng chú ý đối với phủ Hiển quận vương, còn đặc biệt đổi mới qua mấy nhóm người, kết quả lại phát hiện hiệu quả chỉ biết càng ngày càng kém —— dù sao người trẻ tuổi chưa kiến thức qua lợi hại của nhất hệ Hiển thân vương, lại càng dễ lơi lỏng, cuối cùng hắn cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể phân phó vài mật thám lão luyện nhiều chú ý một chút.
Ninh Vân Tấn tuy rằng trong lòng giãy giụa, trên mặt không chút nào hiển lộ, tùy ý Tông Chính Nhược Lâm lôi kéo, ỡm ờ ngồi ở bên cạnh hắn.
Trên mặt tuy rằng mang theo ý cưới, trong lòng Ninh Vân Tấn lại xốc lên mười phần tinh thần. Khi phát hiện trong chuyện lần này có bút tích phủ Hiển quận vương, hắn nào còn không biết người một nhà này đang giả heo ăn lão hổ, đối với nguyên nhân Văn Chân nhiều năm như vậy cũng khó có thể đào móc thế lực sau màn cũng có lý giải.
Dù sao nhất hệ Nhiếp chính vương ban đầu đã từng quyền khuynh triều dã, nếu nói người khôn khéo như Thành Quý không lưu lại các loại đường lui và nước ngầm cho hậu nhân của mình ngược lại không bình thường.
Ninh Vân Tấn sau khi ngồi vào chỗ của mình, tầm mắt nhìn lướt qua những người khác, chỉ thấy những người đó không hổ là cáo già lăn lộn quan trường, nhìn rõ từ sắc mặt hoàn toàn nhìn không ra vui giận, hắn giả vờ khụ một tiếng, nói với Tông Chính Nhược Lâm, “Thế tử, chẳng biết hiện tại bắt đầu được chưa…”
Tông Chính Nhược Lâm cũng không từ chối, ha ha mỉm cười, hiểu rõ chớp mắt, “Không sai, là nên nắm chặt thời gian. Chúng ta chỉ là đang mượn danh nghĩa ban sai thay Hoàng thượng mà tới, không thể trì hoãn quá lâu.”
Hắn lời vừa dứt, liền vỗ vỗ tay, lập tức đã có một nữ tử bưng một bát vàng ra.
Ninh Vân Tấn trong lòng hồ nghi, chẳng lẽ Tông Chính Nhược Lâm thật sự là khẳng định thân phận của mình, không động bất luận tay chân gì mà bắt đầu lấy máu nhận thân?! Nếu bọn họ thật sự xem mình là Đại hoàng tử, thì nào cần ban bài Trần Đức và Dương Xương diễn sâu như thế…
Tông Chính Nhược Lâm đứng lên, đi đến trước mặt nàng kia, nhìn những người xung quanh một cái, giải thích, “Trong bát vàng đã đựng nước thuốc, hiện giờ máu Hoàng đế cũng tới tay, mọi sự chỉ còn chờ cơ hội.” Nói xong hắn thuận tay tiếp nhận bình ngọc Ninh Vân Tấn đưa tới, nhìn qua Ninh Vân Tấn, cuối cùng đem tầm mắt ngừng ở trên chủy thủ cạnh bát vàng, hàm nghĩa này quả thật không cần nói cũng biết.
Ninh Vân Tấn chờ hắn chơi trò bịp gì, cũng không từ chối chỉ là vừa vươn tay phải vén tay áo trái, vừa cười khổ nói, “Chỉ hy vọng lúc này đây có thể chứng minh thân thế chân chính của ta, Ninh gia đối với ta không tệ, hiện giờ đã phải biết rõ chân tướng, còn thật không biết kết quả nào mới tốt.”
Tông Chính Nhược Lâm vỗ vỗ vai của hắn, “Định Viễn bá nói đùa, Ninh gia dù tốt cũng chẳng qua là nô tài, bọn họ phụng mệnh làm việc, nào dám chậm trễ. Ngược lại là Hoàng đế rất không đúng, người thiên phú kỳ tài như hiền chất đây nếu thân ở hoàng gia còn ai có thể cùng ngươi tranh phong.”
Đối với lời châm ngòi nhìn như khen tặng, Ninh Vân Tấn chỉ là tự tin cười cười. Hắn cũng không đáp lại Tông Chính Nhược Lâm, chỉ là vươn tay phải ra nắm chủy thủ kia.
Mắt thấy Ninh Vân Tấn đã đem chủy thủ đặt trên cổ tay, Tông Chính Nhược Lâm và những người khác cũng không có phản ứng gì, ngay tại thời điểm hắn cho rằng lần này thật sự phải chảy chút máu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, tiếp đó dồn dập một trận la hét ầm ĩ.
Tông Chính Nhược Lâm cau mày một chút, đối với Ngưng Sương phía sau cả giận nói, “Đi xem người phương nào đang ồn ào, gia không phải đã nói, không để bất luận kẻ nào quấy rầy sao?”
Ngưng Sương trừng mắt liếc Ninh Vân Tấn một cái, thân ảnh nhoáng lên một cái, ả vừa mới mở cửa, người đang làm ồn bên ngoài cũng đã lớn tiếng nói, “Gia, không tốt, có một đội ngự tiền thị vệ đã đến trước cửa hẻm, lại không dời đi thì không kịp rồi.”
“Ngu xuẩn.” Ngưng Sương lạnh mặt quát, “Ngươi sẽ không biết nói với bọn chúng rằng người ở nơi này đang điều tra thích khách sao?”
Chỉ nghe người nọ vội la lên, “Nói. Nhưng bọn họ vốn chỉ là đến truyền lệnh, nói là Hoàng thượng gọi tất cả mọi người trở về, nghe nói bên kinh thành có đại sự xảy ra, hiện giờ lực lượng canh phòng quan trọng hơn, điều tra thích khách trước đó từ từ.”
“Cư nhiên có chuyện như vậy!” Tông Chính Nhược Lâm nhíu mày, “Chư vị có biết kinh thành đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, cư nhiên làm Hoàng đế gấp như vậy?”
Có một người nghi ngờ nói, “Chẳng lẽ là thiên tai động đất hoặc là bệnh dịch?”
Nhìn bọn họ kẻ xướng người họa biểu diễn, Ninh Vân Tấn trong lòng buồn cười, nếu như thật là thiên tai làm sao có thể một chút cảm giác cũng không có, nếu như nói là thật, nhóm nhân vật phản diện nguy hại lớn nhất cho Đại Hạ đều đã tập trung ở đây, đám người này nào lại không hề biết chuyện, giả vờ thật sự rất không có hàm lượng kỹ thuật.
Trong lòng mặc dù phun tào, hắn lại vô cùng phối hợp lộ ra biểu tình kinh ngạc, vừa thuận thế đem thủy chủ dời khỏi cổ tay mình, vừa hướng Tông Chính Nhược Lâm khuyên giải nói, “Vô luận kinh thành xảy ra chuyện gì, chúng ta không biết có nên đối phó trước không? Nhưng mà việc thử máu này có muốn làm trước…”
“Hiện tại tình huống không rõ, không bằng ngày khác an bài lại.” Tông Chính Nhược Lâm vội vàng ngắt lời hắn, cười nói, “Định Viễn bá chờ nhiều năm như thế, cũng không cần gấp nhất thời.”
Ninh Vân Tấn trong lòng cười lạnh, một giọt lọt vào trong nước có thể không hay có hòa tan bất quá là chuyện chớp mắt, nếu thật sự nghĩ muốn lấy máu nhận thân, không công phu nhiều lời vô ích như thế thì đã làm xong sớm, xem ra bọn họ quả thật không rõ thân phận chân chính của mình, chẳng qua là muốn lợi dụng mình mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn giả vờ như không vui nói, “Nhưng mà thật vất vả mới có máu Hoàng thượng, nếu bỏ qua lần này…”
Tông Chính Nhược Lâm khoát tay nói, “Hiền chất không cần lo lắng, bổn vương sẽ sai người dùng phương pháp đặc biệt bảo trì máu đó, ít nhất trong vòng một tháng cũng sẽ không bị gì.”
Ninh Vân Tấn từng nghe sư phụ nói qua vài loại phương pháp có thể giữ máu, nhưng cái nào cũng là thất truyền ít thấy, không nghĩ tới phủ Hiển quận vương còn có người biết.
Ngay tại hắn do dự chậm chạp, bên ngoài lại ồn ào lên, tựa hồ giây tiếp theo nơi bí mật này sẽ bị người bao vây, đối với đã diễn thành như vậy, hắn không cảm nhận cũng không được, vì thế ra vẻ tiếc nuối đem chủy thủ kia ném vào trong khay, sau đó có chút phiền muộn nhìn Tông Chính Nhược Lâm đem bình ngọc nhỏ kia cất kỹ trong người.
Vốn cũng chỉ là một hồi âm mưu nhắm vào hắn, sau khi Ninh Vân Tấn buông tha, rất nhanh đã có người dẫn hắn lui từ cửa sau. Hắn đầu tiên là tìm gặp đội ngự tiền thị vệ trước đó của mình, sau đó lại chạy về nơi ở.
Ngoài ý liệu của hắn, trên ngự thuyền không cấm người đến người đi, trên bờ cũng lục tục có thị vệ đầu đầy mồ hôi mà gấp gáp trở về, đem bến tàu bao vây chặt chẽ, như lâm đại địch.
Ninh Vân Tấn không biết Tông Chính Nhược Lâm bọn hắn rốt cuộc làm cái gì, lúc này ngược lại có chút hối hận để cho đối phương lấy bình máu kia đi, truyền thừa gì đó từ xưa đến nay gia tộc luôn có chút thủ đoạn khó lòng phòng bị, lại còn có hai Đại tông sư trợ trận, đúng là địch thủ khó chơi cực điểm.
Sau khi hắn lên ngự thuyền, lập tức được dẫn tới chỗ Văn Chân. Còn chưa vào cửa hắn đã phát hiện nơi nguyên bản là trang nghiêm toàn bộ có chút hỗn loạn, một đám văn thần đang quỳ, mà Văn Chân lại bỏ mặt bọn họ, thỉnh thoảng lại đưa câu hỏi với đám võ tướng.
Cảm giác được tầm mắt Ninh Vân Tấn, Văn Chân cho hắn một ánh mắt an tâm chớ vội, tiếp đó không hề tạm dừng mà nói, “Ý trẫm đã quyết, nếu cứ thế trở lại kinh thành chẳng phải là đúng ý những loạn thần tặc tử kia sao. Vì an toàn của hoàng cung, trẫm để một nửa phụng cung hồi kinh trước, hành trình kế tiếp các khanh mau chóng đưa ra kế hoạch!”
Lời hắn vừa dứt, ngay cả những võ tướng cũng nhất tề xoạt xoạt mà quỳ xuống, chỉ thấy bọn họ thần tình khó xử, cùng nhóm văn thần kêu to lên, “Hoàng thượng xin nhất thiết nghĩ lại!”
Ninh Vân Tấn tiến cũng không được, lui cũng không xong, đơn giản đem mình trở thành thị vệ đứng gác, gióng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên trong. Rất nhanh hắn đã hiểu rõ nguyên nhân quần thần vì sao phản ứng kích động như thế.
Hắn vẫn thật không nghĩ tới đối phương cư nhiên bút tích lớn như vậy, cư nhiên phái hơn mười tên sĩ tử thừa dịp Hồng Tích Hồng Dương hẹn Hồng Minh xuất cung xem phủ đệ bọn họ khởi xướng ám sát. Căn cứ tin tức đưa khẩn tám trăm dặm, hiện giờ hai Hoàng tử vết thương nhẹ, mà Thái tử Hồng Minh thì trọng thương được đưa về hoàng cung, sống chết không rõ, cũng khó trách Văn Chân lại tức giận như thế.
Lẳng lặng nghe xong một hồi, Ninh Vân Tấn rất nhanh đã đoán được ý đồ Văn Chân, nếu đối phương nghĩ muốn điều đi lực lượng phòng vệ bên này, Văn Chân theo ý bọn hắn, làm bộ như không biết làm sao mà đưa đi một phần cao thủ, như vậy sau khi lực lượng phòng vệ bên ngoài yếu đi, càng có thể dụ đối phương động thủ tốc độ nhanh hơn.
Văn Chân cũng không để các đại thần đợi quá lâu, rất nhanh khiến bọn họ đều lui xuống đi làm chuyện bên ngoài. Thời điểm hắn cho lui tùy thị hai bên trở về phòng ngủ chính mình, Ninh Vân Tấn đã sớm chờ bên trong.
Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân nhịn không được nhíu mày, lại không mở miệng trước, chỉ là xoay xoay chén trà trong tay.
Vừa thấy trên gương mặt tinh xảo kia tràn ngập không đồng ý, Văn Chân cười cười, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, “Ta cũng không phải đang mạo hiểm.”
Cho dù Văn Chân không nói thẳng, Ninh Vân Tấn cũng hiểu được ý tử của hắn. Dù sao đối phương chân chính có uy hiếp chỉ tính là hai Đại tông sư kia, những người khác đều không đủ gây sợ hãi. Hiện giờ phụng cung và binh sĩ còn lại đủ đối phó Tất Thương Lãng vẫn chưa trạng thái tốt nhất, lại có mình Đại tông sư mới tấp cấp, đã có thể trực tiếp thu lưới.
Dù sao cho tới nay nguyên nhân khiến Văn Chân không dám cứng đối cứng, chính là sợ đem thế lực còn sót lại của tộc Phụng Vũ và Đại Chu đánh quá hung ác, khiến hai Đại tông sư kia chó cùng rứt giậu.
Hắn nhướng mày, có chút khó chịu mà nói, “Chỉ là không thích loại cảm giác bị động này, cảm giác rất là nghẹn khuất. Ngươi làm Hoàng đế thật sự là chẳng có tư vị.”
Vẻ mặt hơi có vẻ đáng yêu của Ninh Vân Tấn, khiến Văn Chân nhịn không được mà ở trên mặt hắn hôn một cái. Lúc này mới tự tin mà nói, “Ta cam đoan với ngươi đây là một lần cuối cùng.” Chờ đến đem thế lực phản đối cuối cùng thu thập phục tùng, chính là thời điểm ngươi và trẫm quang minh chính đại mà đồng thời đứng ở chỗ cao nhất đế quốc này tiếp thu vạn dân triều bái.
Cho dù không thể lập hậu, cũng sẽ có biện pháp khác… Tưởng tượng một màn kia, Văn Chân nhìn Ninh Vân Tấn có chút si mê