Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 7: Lục Đạo Luân Hồi
T
hân ảnh hai người lại nhoáng lên một cái, liền đã đi tới... trước mấy gian nhà tranh ấy, một vị lão giả đang cười ‘Ha Hả’ nhìn bọn họ.
“Nhị gia gia!” Băng Nghiên cung kính kêu lên, nhưng lại không nghe ra bất cứ... giọng điệu nào, không có... tình cảm chút nào.
“Ôi...” Lão giả kia thở dài: “Nghiên nhi! Nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không chịu tha thứ cho ta sao?”
“Nghiên nhi không dám.” Băng Nghiên mặc dù nói không dám, nhưng vẫn như cũ trong giọng nói ấy không hề có tình cảm.
Tần Tư trong nháy mắt đã hiểu được, giữa Băng Nghiên và... lão nhân này, khẳng định có cái mâu thuẫn gì đó.
“Băng Nghiên, ngươi không phải nói muốn dẫn ta đi gặp mấy người bằng hữu sao? Vị này là....” Tần Tư ở bên cạnh hòa giải nói.
“Người ta muốn giới thiệu không phải ông ta.” Băng Nghiên lạnh lùng nói, đồng thời đưa tay kéo Tần Tư vượt qua, đi vào bên trong.
Bọn họ mới vừa đi, một gã đại hán xuất hiện phía sau lão nhân.
“Nhị thúc, Nghiên nhi được ta cưng chiều hư quá rồi. Người không nên chấp nhặt ý tưởng nông cạn của nó.”
Lão nhân chưa có quay đầu lại, thoáng cười gượng nói.
“Băng Hiền! Thật ra nói đến cũng là ta không đúng, trước đây nếu không phải ta quá thành kiến, Nghiên nhi cũng không quay lại hận ta.”
“Nhị thúc, mọi việc đều đã qua rồi. Nghiên nhi sẽ hiểu rõ.” Đại hán tên là Băng Hiền, cũng chính là phụ thân của Băng Nghiên khuyên giải nói.
“Hiểu rõ? Ta thấy người cần phải hiểu rõ chính là ta.” Lão nhân cúi đầu trầm tư một chút nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Nó dẫn theo về một tiểu tử, có lẽ hắn chính là chuyển thế của Thiên nói cũng không chừng.”
“… Nhị thúc, đừng suy nghĩ nhiều quá. Sự tình của Nghiên nhi sau này, sẽ đều do nó tự quyết định đi.”
Lúc này Tần Tư và Băng Nghiên đứng trước cây dâu, Tần Tư kinh ngạc phát hiện ra đang đối mặt với ba người, thần thức không còn có tác dụng. Mắt có thể nhìn thấy, nhưng thần thức căn bản lại không phát hiện được chút nào.
“Tần Tư, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này là sư tổ của Long Tộc Ngũ Trảo Kim Long: Ngao Phương.” Băng Nghiên chỉ vào một người toàn thân lân giáp màu vàng lên tiếng giới thiệu.
“Sư tổ của Ngũ Trảo Kim Long.” Tần Tư cả đầu nhức nhối, không nghĩ tới mấy người bằng hữu Băng Nghiên muốn giới thiệu cho hắn, vai vế đều rất cao.
“Ha Ha! Tiểu tử, ngươi hảo, trước khi các ngươi đến tiểu nha đầu đã truyền tin cho chúng ta, nói là muốn giới thiệu bằng hữu cá biệt cho chúng ta biết, ‘Ân’, không tệ, tệ.” Ngao Phương nhìn... Từ trên xuống dưới... Tần Tư, một hồi lại nhìn Băng Nghiên một chút, đến khi mặt hai người đều đỏ rần mới bỏ qua.
“Vị này là Ngũ Thải Thần Phượng, Lam Diệp.” Băng Nghiên lại chỉ vào người nữ duy nhất trong ba người, nói tiếp: “Lam Diệp bản thể mặc dù là Phượng Hoàng, nhưng lại cùng Phượng Hoàng thông thường không giống nhau. Nàng vốn chính là Phượng Hoàng được sinh ra tại Thần giới, mới vừa được sinh ra, liền có thực lực tiếp cận đến Thượng phẩm thần nhân.” Đối với Lam Diệp, Băng Nghiên nói đến trong giọng nói đầy vẻ kính yêu.
Lam Diệp thân mặc một bộ y phục lông chim năm màu, vô luận thân người và y phục đều xinh đẹp phi thường, thậm chí có thể nói vẻ xinh đẹp đúng có chút hoa lệ. đứng ở trước mắt người ta, khiến cho ngươi căn bản không dám tin tưởng đây là một người đang sống sờ sờ.
“Ngươi hảo.” Lam Diệp trang nhã đưa tay ra.
Tần Tư có chút sững sờ, không vì cái gì khác, chính là... vẻ xinh đẹp có phần lộng lẫy ấy của Lam Diệp, ngẩn ngơ đưa tay ra, lắp bắp nói.
“Người... người hảo.”
“Khanh Khách!” Lam Diệp tay che miệng nở nụ cười, hướng về Băng Nghiên nói:
“Nghiên nhi muội muội, cái... Tiểu bằng hữu này của muội rất có ý tứ đấy.”
Băng Nghiên mặt đỏ lên, vội vàng đẩy Tần Tư một cái, tiếp theo chỉ vào người sau cùng nói:
“Vị này là Ám Điện Bằng Vương. Phương Sùng, chính là một loại siêu cấp thần thú rất hiếm thấy đấy.” Tần Tư nhìn người nọ một thân khôi giáp hắc sắc, không ngờ cũng lộ ra vẻ anh vũ bất phàm, chỉ có điều là giữa hai hàng lông mày luôn hiện ra nét ưu sầu nhàn nhạt.
“Phương Sùng?” Tần Tư suy nghĩ một chút, cái... tên gọi này như thế nào quen thuộc như vậy chứ?
“Ngươi hảo, chuyện của ngươi Băng Nghiên đã nói với chúng ta trên đường đi. Mới vừa mới tấn cấp Thần Vương, ‘đảm thức câu giai’ (lòng gan dạ và sự hiểu biết đều tốt đẹp), không tệ không tệ.” Phương Sùng đem đến cho Tần Tư một loại cảm giác thân thiết, giống như là trưởng bối đang cùng hậu bối nói chuyện vậy.
“Phương Sùng! Người là Phương Sùng?” Tần Tư chợt kêu to lên, khiến cho những người khác giật nảy mình.
Phương Sùng chính mình cũng đầy vẻ ngạc nhiên:
“Đúng vậy, ta là Phương Sùng, có chuyện gì sao?”
Tần Tư hưng phấn không kiềm nén được, vòng tay ôm lấy Phương Sùng quay quay mấy vòng, tiếp đó tựa hồ có chút gì không xác định được hỏi tiếp:
“Ám Điện Bằng Vương Phương Sùng?”
Phương Sùng không hiểu nguyên cớ vì sao, chỉ có thể lần nữa gật gật đầu mạnh mẽ, khẳng định nói:
“Đúng vậy, ta đích thật là Phương Sùng.”
“... Vậy ngài có phải hay không khi còn sống đã cưới một cô gái Ưng tộc làm vợ?” Tần Tư ổn định lại một chút, tiếp tục gạn hỏi Phương Sùng. Mà ngay cả cách xưng hô cũng từ ‘người’ biến thành ‘ngài’.
Nghe được câu hỏi của Tần Tư, Phương Sùng nét ưu sầu giữa hai hàng lông mày càng thêm dầy đặc, suy tư hồi lâu, rốt cục vẫn gật gật đầu.
“Phương Sùng... Phương Sùng không nghĩ tới lại xui khiến ta ở chỗ này gặp được ngài.” Tần Tư đúng là hưng phấn đến nổi tình cảm bộc lộ cả trong lời nói, Phương Sùng, Ám Điện Bằng Vương. Cùng một cô gái Ưng tộc kết hợp sinh ra một biến dị siêu cấp thần thú dị thường là Hắc Vũ. Hiện tại cũng chính là Tam thúc của Tần Tư.
“Ngươi biết ta?” Phương Sùng lục soát trí nhớ khi còn sống, tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm được tin tức nào về... mối tương quan với Tần Tư này, chỉ có thể từ nơi Tần Tư tìm kiếm đáp án.
“Không... không biết.” Tần Tư trả lời rất dứt khoát: “Nhưng mà ta biết con của ngài: Biến Dị Siêu Cấp Thần Thú Hắc Vũ, đó chính là trước khi ngài chết đã liều mạng mở ra bức tường không gian phóng thích hài tử đi vào hạ giới.”
“Cái gì?” Lúc này đến phiên Phương Sùng kinh hãi. Chỉ thoáng chốc nắm chặt hai bàn tay Tần Tư, kích động hỏi:
“Ngươi nói là ngươi biết con ta. Con ta Hắc Vũ, còn có, ngươi nói hắn là cái gì Biến Dị Siêu Cấp Thần Thú?”
“Này... Phương...” Tần Tư vừa định gọi Phương Sùng, lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, dựa theo vai vế, chính mình hẳn phải gọi Phương Sùng là Tam gia gia, chẳng qua là... cách xưng hô này...
“Tam... Tam gia gia!” Tần Tư suy nghĩ hồi lâu, mới bật kêu lên, nếu như sau này có cơ hội gặp lại phụ thân cùng Tam thúc, cũng sẽ không mất đi lễ nghĩa.
Lúc này không riêng gì Phương Sùng, tất cả mọi người thậm chí ngay cả Băng Nghiên cũng đều sửng sốt.
“Ngươi....” Phương Sùng có chút mờ hồ, hoàn toàn bối rối.
“Tam gia gia, ngài hãy nghe ta nói, con ngài Hắc Vũ cùng cha của ta là kết bái huynh đệ, thứ hạng là ‘lão tam’, ta gọi Hắc Vũ là Tam thúc, cho nên...”
“Thì ra là như thế!” Mọi người chợt hiểu ra. Phương Sùng nói:
“Tần Tư a, sau này cũng đừng gọi như vậy. Chúng ta nhận thức đặc biệt khác thường. Nơi hỗn tạp này, ngươi gọi ta ‘Phương đại ca’ là được.” Phương Sùng mất đi vẻ âu sầu giữa hai hàng lông mày, hướng về Tần Tư cao hứng nói.
“Ôi... vậy...” Tần Tư nhất thời không thốt thành lời, chính mình nếu cùng Phương Sùng xưng huynh gọi đệ, vậy cho dù là Tần Vũ cũng nhỏ hơn hắn một tầng.
“Cái gì cái... này cái... kia, bà bà mụ mụ đúng là một chút cũng không giống khí khái nam tử.” Phương Sùng tiếp tục nói.
“... Vậy mới đúng nha!” Phương Sùng cao hứng vỗ vỗ vai Tần Tư: “Đúng rồi, con của ta bây giờ thế nào?”
“Tam thúc bây giờ rất tốt, bất quá lúc đầu tất cả mọi người không có nghĩ đến, ngài cùng cô gái Ưng tộc kia kết hợp, sinh ra được một Biến Dị Siêu Cấp Thần Thú gần như tốt đẹp hoàn toàn, có được tất cả ưu điểm của Ám Điện Bằng Vương, còn có được tốc độ của Kim Sí Đại Bằng, thêm nữa có được lực phòng ngự dị thường...” Hết thảy chuyện về Hắc Vũ, Tần Tư cũng là từ phụ thân kể chuyện xưa cho huynh đệ bọn hắn mới hiểu rõ tận tường.
“Hảo... Hảo a.” Trên mặt Phương Sùng hiện lộ vẻ vui sướng sôi nổi, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã lại khôi phục nguyên dạng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm thở dài nói:
“Ôi, nếu có thể có cơ hội cùng Hắc Vũ nói lên tình phụ tử thì tốt rồi.”
“Còn có...” Tần Tư nói tiếp: “Tông Duyên đã bị Tam thúc giết chết. Coi như là thay cho ngài báo thù.”
“Nga?” Phương Sùng thản nhiên cười nói: “Hắc Vũ đứa nhỏ này thật đúng là khá lắm.” Nói xong lại không nói gì nữa, cúi đầu từ từ chìm vào dòng suy tư. Tần Tư không dám nói cho Phương Sùng biết, Hắc Vũ lúc đang là Thiên Thần đã có thể lĩnh ngộ Không Gian pháp tắc, Hắc Vũ hôm nay, lại đã là Thiên Tôn của Tần Mông vũ trụ.
“Lão Long, Tiểu Lam, Nghiên nhi, Tần Tư.” Phương Sùng giọng nói nhàn nhạt đem tên bốn người tất cả đều đọc một lần.
Bốn người không rõ nguyên cớ vì sao, đều nhìn nhìn Phương Sùng với nét mặt đầy nghi hoặc.
“Ta quyết định rồi. Hôm nay tất cả mọi nỗi băn khoăn cũng đã chấm dứt, ta dự định sống lại luân hồi, có lẽ chỉ có như vậy ta mới có thể gặp mặt thê nhi của mình, giọng nói của Phương Sùng rất bình thản, nhưng lại lộ ra vẻ kiên quyết vô cùng.
“Ngươi thật sự muốn vứt bỏ hết thảy những gì hiện có sao?” Ngao Phương nhìn chằm chằm vào mặt Phương Sùng, hy vọng từ trong đó tìm ra một chỗ sơ hở.
Lam Diệp với ánh mắt tỏ ý khen ngợi, cười cười nói:
“Dựa theo ý nghĩ của bản thân mà làm sao, chỉ cần ngươi nhớ kỹ bọn bằng hữu chúng ta... đây là được rồi.”
Băng Nghiên không nói gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt không cam lòng nhìn Phương Sùng, những người này, mỗi một người đều là bạn tốt của nàng, tận trong đáy lòng nàng, không mong muốn bất cứ người nào rời đi.
Đại não của Tần Tư ‘Xoẹt! Xoẹt!’ tức thì lọt vào một mãng rỗng không.
“Luân hồi trước đây Thần Vương Tuyết Hành đã nói qua, Lôi Phạt Thiên tôn thiếu chút nữa nhập vào con đường luân hồi súc sinh... nhưng là làm sao mới có thể sống lại luân hồi? Điểm này sau lại Tần Tư suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra.”
“Phương đại ca.... người nói, nơi này có thể lựa chọn sống lại luân hồi?” Tần Tư muốn đem chuyện này hỏi rõ.
“A A, ngươi mới tấn thăng Thần Vương, những cái không biết vẫn còn rất nhiều.” Phương Sùng nhìn Tần Tư nói: “Chúng ta cũng là qua hơn mười vạn năm mới biết được, ở... tầng không gian này, có một chỗ luân hồi... Chỗ luân hồi đó giống như một dòng nước xoáy, chỉ cần đứng ở... gần nơi đó, thì sẽ phải chịu một lực hút mãnh liệt, cho đến khi đem ngươi hút vào trung tâm vòng xoáy mới dừng lại,... đó tức là nơi chốn luân hồi... Ở trung tâm vòng xoáy tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đại biểu cho tánh mạng thể của chuyển sinh, cộng có sáu loại, thế là được người ta gọi là ‘lục đạo luân hồi’. Bởi vì cái điểm mỗi một tầng mới lạ này mới có lục đạo luân hồi. Cho nên nếu muốn chuyển sinh, thì phải ở... Vô Danh không gian này tu luyện đến cảnh giới Thần Vương, nhưng thật sự tu luyện đến Thần Vương cảnh giới, cũng sẽ có rất ít người sẳn lòng sống lại luân hồi, bất luận ở chỗ nào, có thể tu luyện thành Thần Vương, nhất định trẻ lại một chút, mà một khi tu luyện thành là Thần Vương, đối với chân nguyên toàn thân đó cùng với sự lĩnh ngộ của pháp tắc, quả thật không có mấy người nguyện ý vứt bỏ đi hết thảy, lựa chọn sống lại từ lúc sơ khai, vì lẽ đó Ngao Phương mới vừa rồi hỏi ta là chịu vứt bỏ tất cả những gì hiện có hay không.”
“Vứt bỏ Thần Vương cảnh giới?” Tần Tư cũng sửng sờ, đồng thời tự hỏi, hoán đổi chính mình, chính mình có dũng khí hay không đi sống lại luân hồi, đáp án rất rõ ràng, hắn không mong muốn.
“Phương đại ca, ta muốn đi xem thử lục đạo luân hồi kia.” Tần Tư nói.