Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Chương 169: Đừng Để Cho Người Khác Lừa Mất! (Edit:Tiểu Phong)
Q
uyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 169: Đừng để cho người khác lừa mất! (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Ở trên máy bay đau khổ mười hai tiếng đồng hồ, Cố Hải mới đến được San Francisco.
Được tài xế của Cố Dương đón, cậu ta rất cung kính cầm lấy hành lý từ trong tay Cố Hải, nói hai câu khách khí, liền mời Cố Hải lên xe. Chạy ở trên đường, Cố Hải không kịp chờ đợi quay sang tài xế hỏi,"Anh tôi đâu?"
"Cậu ấy phải xử lý nhiều chuyện lắm, không tới được."
"Tình hình bên này thế nào?"
Vẻ mặt tài xế có chút lo lắng,"Không tốt lắm."
Cố Hải không tiếp tục hỏi nữa, ô tô chạy đến nơi ở của Cố Dương, ra mở cửa là một cô giúp việc trẻ tuổi, cô ta dẫn Cố Hải đi tới phòng làm việc của Cố Dương.
Cố Hải đẩy cửa đi vào, Cố Dương nhắm mắt lại tựa vào ghế salon, trên mặt lộ ra một chút tiều tụy. Thấy Cố Hải đi vào, Cố Dương đem mắt hơi mở một chút, khoát khoát tay ý bảo Cố Hải ngồi xuống bên cạnh mình.
Sau khi Cố Hải ngồi xuống, nghe được câu nói đầu tiên Cố Dương nói,"Chuyện xử lý cũng gần xong."
Cố Hải đổ ập xuống rồi rống lên,"Vậy anh gọi tôi sang để làm gì?"
Cố Dương đem ánh mắt mở ra hoàn toàn, bình tĩnh nhìn Cố Hải, một năm không gặp, tên nhóc này có vẻ như lại cao hơn, góc cạnh khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, có chút mùi vị của đàn ông trưởng thành.
"Việc vặt vãnh của tôi nhiều lắm, cần một người xử lý giúp."
"Không phải là anh có trợ lý hay sao? Đối với chuyện của anh tôi hoàn toàn không biết gì cả, tôi làm sao mà giúp được anh? Không phải anh đang lãng phí thời gian của tôi hay sao? Sớm biết như thế tôi đã không tới!"
Tay của Cố Dương ấn lên cổ Cố Hải, ánh mắt âm u liếc mắt nhìn cậu.
"Cậu thì có thể có chuyện gì? Đi học? Làm bài tập? Chuyện của tôi là vấn đề sống còn, có chút lơ là, cậu sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa. Thủ hạ tôi tuy nhiều, nhưng động đến lúc nguy cấp, tôi cũng không dám dùng người linh tinh. Thà rằng tôi để người trong nhà làm còn hơn, cho dù làm hỏng chuyện thì so với việc bị bán đứng còn tốt hơn."
Cố Hải thoáng thu lại nóng nảy của bản thân, vẻ mặt nghiêm nghị quay sang Cố Dương hỏi,"Chuyện này bác hai tôi có biết không?"
"Không dám cho ông ấy biết, tính cách ông ấy quá mạnh mẽ, nếu như tôi có thể xử lý, cố gắng hết mức sẽ không để ông ấy biết."
"Bước tiếp theo anh định làm như thế nào?"
"Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ."
Sắc mặt Cố Hải căng thẳng,"Tham ô còn không tính là chuyện lớn? Anh cho rằng đây là Trung Quốc à!"
Cố Dương đè cánh tay Cố Hải lại, ý bảo cậu ta chú ý nói năng đúng mực, ở đây camera ẩn náu cũng không ít.
"Kỳ thực cũng không tính là tham ô, nói trắng ra là chính là có người muốn chỉnh tôi, tôi cũng không hề cầm một đồng nào, bọn họ đã tìm đủ mọi chứng cứ để chỉnh tôi không dậy được. Tôi dự định tạm thời về nước đã, tránh mặt một thời gian, tạm thời bên này tìm người ứng phó, bây giờ ở đây cũng không nghĩ được biện pháp gì.
"Anh phải về nước? Về bao lâu?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương trầm mặc một lát, thản nhiên trả lời,"Không chắc chắn, dù sao thì cũng chỉ một thời gian thôi."
"Nếu như anh về nước một năm hoặc lâu hơn, bác hai có thể sẽ không biết hay sao?"
"Không sao, nếu như có thể mau chóng giải quyết coi như tôi nghỉ phép, nếu như phải cần một khoảng thời gian, tôi sẽ bảo với bọn họ là công ty con bên này có hạng mục cần một người quản lý, nên phải ở lại trong nước để hoàn thành."
"Anh đừng quên, anh vẫn còn đang đi học đó, anh còn là học sinh tại chức nữa."
Cố Dương thở dài,"Trường học bên này thực ra thì cũng dễ nói, quan trọng là chi nhánh bên kia kìa, thật khiến người ta đau đầu."
Cố Hải nghịch điện thoại, hỏi,"Vậy anh gọi tôi qua đây giúp anh làm cái gì?"
Cố Dương chỉ chỉ tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc, ý tứ lại không rõ lắm.
"Tôi phải đem tất cả thủ tục giấy tờ đều làm xong mới có thể an ổn về nước, chi nhánh bên kia còn đọng lại một ít chuyện, tôi phải hoàn thành đúng hạn, hợp đồng đã ký rồi, tiền bù trái với hợp đồng đủ để nuôi cậu cả đời. Bây giờ vấn đề đang lộn xộn, lại là thời kỳ nhạy cảm, tôi không dám tuỳ tiện tìm người qua đây hỗ trợ."
Cố Hải gật đầu, vấn đề cậu quan tâm nhất bây giờ là còn cần bao lâu thời gian ở bên đây.
"Đương nhiên là cành nhanh càng tốt." Cố Dương bĩu môi,"Cậu sốt ruột à, so với cậu thì tôi còn sốt ruột hơn, lâu thêm một phút là lại thêm một phần nguy hiểm. Thế nên chuyện này phải xử lý sạch sẽ, bỏ sót có chút, thì khả năng phiền phức sẽ lớn hơn, cho nên chúng ta phải nhanh chóng ổn định trước đã."
"Được rồi, không cần lắm mồm, trực tiếp nói cho tôi biết cụ thể phải làm gì." Cố Hải còn sốt ruột hơn sơ với Cố Dương.
Cố Dương lấy điện thoại di động của Cố Hải, rút ra sim bên trong ra, ngay trước mặt Cố Hải bẻ gãy. Cố Hải nào nghĩ tới Cố Dương lại làm đến mức này, một chút phòng bị cũng không có, đến khi cậu ta phản ứng kịp thì sim điện thoại đã bị bẻ rồi.
"Con mẹ nó, anh muốn làm gì hả?!" Cố Hải liền nổi giận.
Cố Dương lạnh nhạt mà cứng rắn nói cho Cố Hải nghe,"Tôi phải cấm tất cả thiết bị truyền tin, điện thoại di động của cậu hệ thống phòng bị nghe trộm quá yếu, bây giờ chúng ta chỉ có một máy điện thoại chuyên dụng, ngoại trừ việc cần thiết cần liên lạc, bất cứ lúc nào cũng đừng chạm vào điện thoại di động. Để anh cậu tuyệt đối an toàn, tạm thời cậu hy sinh một chút."
Cố Hải tức giận túm cổ Cố Dương, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.
"Tôi không thể hy sinh được!!!"
"Không có ai rời điện thoại mà không thể sống được cả." Cố Dương hờ hững liếc mắt nhìn Cố Hải,"Bây giờ cầm điện thoại đối với cậu hay đối với tôi đều không có gì tốt cả, có điện thoại sẽ làm giảm hiệu suất công việc của cậu, kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta. Cậu có muốn sớm rời khỏi đây hay không? Muốn thì cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, thành thật làm việc cho tôi!"
Hai mắt Cố Hải đỏ ngầu giống như là hai viên cầu lửa, từng đợt từng đợt bắn vào tim của Cố Dương.
"Đương nhiên, bây giờ cậu có thể trở về, tôi tuyệt đối sẽ không cản cậu."
Lúc Cố Hải cầm văn kiện lên, cảm giác nhớ nhung cứ như vậy bất ngờ tàn phá cõi lòng.
Vợ ngoan, dễ thương, tội nghiệp của tôi ơi, ông xã cậu tạm thời không về được, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, nghìn vạn lần đừng để cho ai dụ chạy mất.
Bạch Lạc Nhân ở ổ nhỏ chờ hai ngày, vẫn luôn chờ điện thoại của Cố Hải, bởi vì biết hai nơi chênh nhau 5 tiếng đồng hồ, sợ đêm khuya Cố Hải đột nhiên điện thoại tới sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người nhà, cho nên Bạch Lạc Nhân không hề về nhà. Hai ngày này ban đêm không nỡ ngủ, lăn qua lộn lại, sáng sớm thức dậy việc đầu tiên chính là nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Điện thoại của Cố Hải sớm đã không gọi được, Bạch Lạc Nhân lật một cái rốt cuộc thấy được số điện thoại của Cố Dương.
Mình lưu số anh ta lúc nào nhỉ?
Bạch Lạc Nhân rất buồn bực, sau đó thử gọi một cuộc, rốt cuộc thực sự gọi được.
Lúc đầu Bạch Lạc Nhân nghĩ muốn cúp máy ngay, bởi vì lúc này San Francisco đã là đêm khuya, sợ quấy rầy đến nghỉ ngơi của người ta. Kết quả rất nhanh thì Cố Dương nhận, giọng nói nghe còn rất tỉnh táo.
Bạch Lạc Nhân còn chưa lên tiếng, Cố Dương đã mở miệng trước.
"Cố Hải đang ở chỗ tôi, tất cả đều ổn, không cần nhớ thương cậu ta."
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, vẫn mở miệng hỏi,"Điện thoại di động của cậu ấy sao không gọi được?"
"Điện thoại bị tôi tắt, bên đây xảy ra chút chuyện, rất bất tiện trò chuyện với người bên ngoài."
Bạch Lạc Nhân nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Dương.
"Tôi sẽ chủ động gọi lại, có tình huống gì cứ nói với tôi một tiếng, để tôi còn chuẩn bị tâm lý tốt một chút."
"Có thể có tình huống gì hả?" Khẩu khí của Cố Dương đột nhiên dịu đi một chút,"Có cần tôi gọi cho nó dậy nhận điện thoại không? Nó vừa mới ngủ không được bao lâu."
Bạch Lạc Nhân nhếch nhếch khóe miệng,"Anh đã nói như thế rồi, tôi còn có thể nói 'Cần' hay sao?"
Nói xong, nhanh nhẹn mà cúp điện thoại, qua loa thu thập vài thứ.
Đi về nhà!
Một giây cũng không đợi nữa!!
Đây là thời kì tự do nhất trong khoảng một năm trở lại đây của Bạch Lạc Nhân, tiết tự học buổi sáng lại bắt đầu đi muộn, đi học lại bắt đầu ngủ, bàn phía sau không còn ai, nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi hành động cũng không cần phải chú ý nữa.......Điều quan trọng nhất chính là bạn học có thể tùy tiện đến gần, cậu cũng có thể cùng người khác nói chuyện, không phải để ý đến sắc mặt của người kia.
Tuy rằng cuộc sống như thế này trống rỗng và nhàm chán, thế nhưng Bạch Lạc Nhân cũng biết bỏ thêm vào đó một chút chuyện bừa bộn để thời gian có thể nhanh nhanh trôi đi.
Tan học, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Vưu Kỳ.
"Về cùng đi."
Vưu Kỳ kinh ngạc một chút, lập tức đáp lại,"Được."
Hai người cùng đi đến cổng trường học, bước chân của Bạch Lạc Nhân ngừng lại, bước chân của Vưu Kỳ vẫn tiếp tục đi.
"Cậu không đợi Dương Mãnh hay sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Vưu Kỳ bất đắc dĩ ngoang ngoác cái miệng,"Cậu còn chê hai chúng tôi không đủ 'nổi tiếng' hay sao?"
"Lần trước ở cổng trường trông thấy cậu và Dương Mãnh không phải đi cùng nhau hay sao?"
"Đó là tình cờ đụng phải."
Vưu Kỳ vừa mới nói xong, Dương Mãnh liền hô một tiếng.
"Nhân Tử!"
Bạch Lạc Nhân nhìn Vưu Kỳ một chút, ý tứ ngờ vực cười cười,"Thật là tình cờ."
Vưu Kỳ cũng hết ý kiến, cộng lại thì cũng tình cờ gặp hai lần, còn đều bị Bạch Lạc Nhân bắt gặp.
Dương Mãnh, cậu thật là biết chọn thời điểm!
Ba người cùng nhau trên đường đi về nhà, đầu đề câu chuyện rất nhiều, trời nam biển bắc trò chuyện. Lúc đầu Bạch Lạc Nhân không thích nói nhiều, thế nhưng gần đây cũng có chút trống rỗng, bắt được khoảng trống liền chen một câu, kết quả càng trò chuyện càng ăn ý. Đi qua một khu phố đồ ăn vặt, Bạch Lạc Nhân chủ động mở miệng,"Hôm nay chúng ta đừng về nhà ăn cơm, tìm một cái nào đó ăn đi, tôi mời."
Dương Mãnh và Vưu Kỳ nhìn nhau cười, tiện nghi nhà họ Bạch tại sao lại không chiếm?
Ba người đi vào một quán cơm, gọi rất nhiều đồ ăn, cũng mở rất nhiều bình rượu, cứ như vậy vừa ăn vừa uống, đảo mắt đã hơn chín giờ.
Vưu Kỳ nhìn thời gian một chút, đã đến giờ rút lui rồi.
Bạch Lạc Nhân hướng về phía một vỏ bình rượu mà ngây ra, chẳng biết đang suy nghĩ gì, Dương Mãnh đã ghé vào trên bàn ngủ thiếp đi.
Vưu Kỳ vỗ vỗ Dương Mãnh hai cái, Dương Mãnh không hề có phản ứng.
Bạch Lạc Nhân nói,"Hay là gọi taxi đưa cậu ta về nhà đi."
"Ba cậu ta mà thấy cậu ta như vậy không đánh chết hả?" Vẻ mặt Vưu Kỳ lo lắng.
Bạch Lạc Nhân rất khẳng định nói cho Vưu Kỳ nghe,"Yên tâm, ba cậu ta thật sự muốn nhìn thấy cậu ta như vậy, tự hào tự hào lắm đấy, cứ việc đưa về nhà đi."
Vưu Kỳ nghe xong đề nghị của Bạch Lạc Nhân, đi ra ngoài chặn một chiếc xe lại, đem Dương Mãnh bỏ vào trong, sau đó bản thân cũng ngồi lên, hỏi Bạch Lạc Nhân,"Lên đây đi luôn."
Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Tôi đi bộ về nhà."
"Có xe không muốn ngồi đi bộ làm gì?" Vưu Kỳ buồn bực,"Nhà cậu và nhà Dương Mãnh không phải cách một cái ngõ hay sao?"
Bạch Lạc Nhân không để ý Vưu Kỳ, bản thân nhắm hướng đông mà đi.
Vưu Kỳ ở trên xe do dự một chút, móc tiền lẻ đưa cho tài xế, lại nói cụ thể địa chỉ, dặn tài xế nhất định phải đem Dương Mãnh đưa về nhà. Sau đó liền xuống xe, đuổi theo Bạch Lạc Nhân.
Bước chân của Bạch Lạc Nhân có chút lắc lư, cậu là người uống nhiều nhất.
Vưu Kỳ đi tới bên cạnh cậu, Bạch Lạc Nhân trực tiếp vươn cánh tay khoát lên trên vai Vưu Kỳ, cơ hồ đem trọng lượng nửa người cũng đều đặt ở trên người của cậu ta, để cho mình đi được thoải mái một chút.
Vưu Kỳ rất cố gắng đứng thẳng, cứ như vậy đỡ Bạch Lạc Nhân đi về phía trước.
Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi,"Chỗ cậu thuê cách đây có xa hay không?"
"Không xa, cách nhà cậu rất gần, hai chúng ta vừa vặn có thể cùng về."
Bạch Lạc Nhân ợ rượu, lắc đầu, vui tươi hớn hở mà nói,"Đi, đi xem nhà cậu một chút."
"Cậu không trở về nhà hả? Cũng hơn chín giờ rồi."
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân đờ đẫn ra một lát, thẫn thờ lắc đầu.
"Trước hết không trở về đâu, phiền lòng lắm!"
...........
*************[Tiểu Phong gia trang]**************