If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170
ơi Trần Đức hẹn vẫn là Nghênh Tân Lâu, bất quá Ninh Vân Tấn sau khi lên lầu hai, đã có người tiến lên đón mời đến lầu ba.
Ninh Vân Tấn đời này vẫn là lần đầu tiên lên tới lầu ba, phòng hắn tới cũng không phải nhã gian buôn bán đối ngoại, vị trí ở vào góc tối, chỉ có bốn năm mét vuông mà thôi, nhìn qua chính là một nơi tiếp khách, nhưng bên trong bày thảm trải sàn tốt nhất màu đỏ, bài trí cũng không có cái nào không tinh phẩm.
Đời trước Ninh Vân Tấn tới nơi này số lần không tính ít, nhớ rõ khi đó Nghênh Tân Lâu đưa ra giải thích đây là nhã gian chuyên dụng cho chủ tử nhà mình dùng.
Trong phòng như trước chỉ có hai người Trần Đức và Dương Xương, bọn họ cũng không tùy tiện tiến lên chào hỏi. Chờ thưởng thức trong mắt Ninh Vân Tấn lui xuống, mới tiến lên hành lễ.
Ninh Vân Tấn theo hai người dẫn mình lên ghế trên, hắn bưng một chén trà vừa mới đưa tới, chậm rãi dùng nắp chén hất hất lá trà bên trong, nhẹ nhàng mà nhấp một hơi, lúc này mới liếc liếc hai người một cái, “Lập tức đã phải xuất kinh, các ngươi không biết nặng nhẹ sao, thời gian này còn tìm tới cửa.”
“Đúng là vì xuất kinh, nên mới yêu cầu trước cùng Định Viễn bá ngài xác định tốt làm việc như thế nào.” Trần Đức cười tiến lên một bước, đem một phong thơ trình lên trước mặt Ninh Vân Tấn, “Đây là ý chủ tử, nam tuần lần này là một cơ hội vô cùng tốt, hắn nói chỉ cần Định Viễn bá phối hợp, nhất định có thể làm cho Hoàng đế nhận ngài về.”
Ninh Vân Tấn nhìn Trần Đức trước mắt, thời gian ba năm mình tổng cộng gặp qua hắn năm lần, nhưng mỗi lần thấy tên này thì sẽ phát sinh ra một chút biến hóa, hiện giờ đã nửa điểm cũng nhìn không ra bộ dáng sợ hãi rụt rè năm đó, ngược lại giống như Đại tổng quản vương phủ rất có mặt mũi, ngược lại Dương Xương kia nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ gì.
Hắn chậm rãi kiểm tra sáp phong trên thư một chút, lúc này mới đem thư mở ra, đọc nhanh như gió đem toàn bộ nội dung trong thư xem xong. Thư cũng không dài, nhưng nội dung lại làm cho Ninh Vân Tấn nhịn không được nhíu mày.”
“Việc này quá phận rồi!” Hắn lấy một tay vỗ thư lên trên bàn, “Chủ tử kia của ngươi rốt cuộc là thành thâm hợp tác hay không! Muốn ở trong đội ngũ nam tuần tạo rối loạn, các ngươi cũng biết mấy năm nay thủ vệ xung quanh Hoàng đế có bao nhiêu nghiêm chặt, nào là chuyện dễ dàng.”
“Ninh Viễn bá trước đừng nóng giận.” Trần Đức vội vàng cười làm lành nói, “Tiểu nhân tất nhiên biết, vài năm này Hoàng đế thật sự quá mức chăm lo việc nước, người đắc tội cũng hơi nhiều, rước lấy không ít thích khách, không thể không tăng mạnh thủ vệ. Nhưng mà chủ tử nói, thân phận của ngài quá mức mẫn cảm, không hạ liều mạnh, Hoàng đế cũng sẽ không mang tâm tư kia, ngài đảm đương nhiều một ít.”
“Không được. Ta nghe đại ca nói qua, chỉ là phụng cung lần này đã có năm người phải cùng xuôi nam, lại có hơn một ngàn ngự tiền thị vệ, càng có hỏa khí doanh canh giữ phụ cận, cho dù là một Đại tông sư đích thân tới cũng phải tiêu phí chút công phu, muốn ở trong đội ngũ này làm ra rối loạn, thật sự là cực kỳ nguy hiểm, ta dựa vào cái gì phải đi mạo hiểm phiêu lưu chứ.”
Ninh Vân Tấn nghiêm mặt trừng Trần Đức nói, “Chủ tử kia của ngươi mấy năm nay đều rụt đầu rụt đuôi, ngay cả mặt cũng giấu giếm, nghĩ muốn hợp tác với bản nhân, ít nhất phải có chút thành ý chứ!”
“Tiểu chủ tử bớt giận, tiểu nhân thề với trời chủ tử thật là thành tâm nghĩ muốn giúp ngài.” Trần Đức vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ mà nói, “Ít nhất thân phận chủ tử thật sự không có tiện cùng ngài tiếp xúc, nếu không bị Hoàng đế phát hiện mới là phiền toái lớn. Ngài thả lỏng chút tâm, chủ tử mấy năm nay khi nào đã lừa gạt ngài, nếu không phải hắn phát động những người kia dâng thư, khiến Hoàng đế phải lung lạc ngài nhiều hơn, Hoàng đế cũng sẽ không vào thời điểm hiện tại ngài không hề có ích với hắn còn tin một bề.”
Hắn nói cái gọi là dâng thư, là chuyện hai năm nay, vì câu cá, Ninh Vân Tấn cùng Văn Chân bên ngoài dần dần lãnh đạm đi, có nửa năm thời gian Văn Chân đối xử hắn nhìn qua chính là giống như công hầu bình thường, không có mừng đại lễ, Ninh Vân Tấn cũng không có biện pháp tiến cung nhìn thánh nhan.
Sau đó Trần Đức đã tìm tới cửa mình, nói chủ tử phía sau hắn có thể khiến Hoàng đế tiếp tục đối xử hắn bằng con mắt khác, quả nhiên không lâu đã có một ít quan viên bát kỳ mật chiết dâng thư Hoàng đế, nói mặc dù Ninh Vân Tấn hiện giờ không có tài hoa và năng lực năm đó, nhưng cũng vẫn là Tế thiên giả, Hoàng thượn hẳn là thừa dịp khi hắn như tờ giấy trắng đối với hắn tăng thêm lung lạc, mà không phải gây bất hòa. Văn Chân đối với đề nghị như vậy tất nhiên biết nghe lời phải, chờ đến sau khi ít người dâng thư, liền thường thường gọi Ninh Vân Tấn vào cung hoặc là tùy giá, khiến hai người có thể quang minh chính đại ở chung.
Cũng chính là chuyện này khiến hai người bọn họ thấy được thực lực người sau lưng Trần Đức, đối với thế lực này càng coi trọng hơn, chuẩn bị lá mặt lá trái.
Ninh Vân Tấn sắc mặt dần dần dịu đi một ít, lúc này mới nói, “Chuyện quấy rối cũng đành. Nhưng vì cái gì còn muốn lấy máu Hoàng đế?! Chuyện như vậy không phải người thân cận nào lấy được, các ngươi đừng cho là ta không biết, huyết mạch giả như Hoàng đế căn bản sẽ không tùy ý người khác lấy được máu. Đồ dính máu của Hoàng đế, đều có người đặc biệt tiêu hủy. Việc này ta không thể làm.”
Trần Đức vội vàng giải thích, “Máu thu về là vì dùng cho cùng ngài lấy máu nhận thân. Chúng ta tuy rằng xác định ngài là Đại hoàng tử, nhưng mà quyền thế chủ tử cũng không thể một tay che trời, nếu muốn khiến Hoàng đế nhận ngài, vẫn là phải có người hợp tác, vì để cho bọn họ tin tưởng chỉ có thể làm như vậy. Hoàng đế tín nhiệm ngài, chỉ có ngài có cơ hội này.”
Ninh Vân Tấn giả bộ như phẫn nộ mà nói, “Hừ! Trái cũng là lý, phải cũng là lý. Hai chuyện này ta sẽ đi làm, nhưng ngươi nói cho chủ tử kia của ngươi biết, nghĩ muốn máu, ta muốn tận mắt thấy mặt hắn, nếu không thì một nhịp hai tán. Cho dù không làm Đại hoàng tử, ta cũng là Định Viễn bá, hà tất đi mạo hiểm phiêu lưu.”
Nói xong hắn vung tay áo, nắm thư kia nổi giận đùng đùng mà rời khỏi phòng. Hiện giờ khí thế của hắn bốc cao, Trần Đức cùng Dương Xương bị hắn nhất thời uy hiếp sửng sốt một chút, ngay cả ngăn trở cũng không kịp.
Chờ Ninh Vân Tấn đã ra hành lang, hắn vận công, chợt nghe Dương Xương lo lắng mà nói với Trần Đức, “Hắn làm sao mà đem thư đi, chủ tử nói phải đem thư kia tiêu hủy…”
Trần Đức bất đắc dĩ mà nói, “Nhìn hắn cũng không phải người không hiểu chuyện, hẳn là sẽ xử lý thích đáng!”
Rời Nghênh Tân Lâu, Ninh Vân Tấn đầu tiên là ngồi xe ngựa trở về phủ mình, chờ đến sắc trời tối dần, hắn mới thay một thân y phục dạ hành từ cửa sau nhà mình chạy ra ngoài. Hắn đầu tiên là cực kỳ thận trọng ở trong thành xoay một vòng, xác định phía sau mình không có người theo dõi, lúc này mới tiến vào một tòa nhà.
Tòa nhà này vào tiền triều đã từng là một vương phủ, sau vương gia kia phạm chuyện, tòa nhà ngũ tiến bị một phân thành hai. Ninh Vân Tấn vào chính là tòa nhà tam tiến viện, hắn quen thuộc vượt qua một cái phòng đặt quan tài, đẩy nắp quan tài liền chui vào.
Dưới nắp quan tài có một cơ quan, mở ra liền xuất hiện một lối đi, địa đạo khô ráo rộng rãi, hai bên còn đốt đèn chong. Trong địa đạo dài sâu đi ước chừng nửa canh giờ, hắn lúc này mới dùng một cơ quan khác đi ra ngoài.
Cơ quan bên này vô cùng quen thuộc lắp đặt ở phía sau giá sách, hơn nữa phòng sách nhỏ này Ninh Vân Tấn quen thuộc cực kỳ, đúng là thiên điện Càn Thanh cung. Hắn đầu tiên là lấy hỏa chiết châm đèn, cũng không quá lâu nhìn thấy Văn Chân khoác y phục vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy hắn, trên mặt Văn Chân mang theo vài phần kinh hỉ, bất quá vẫn là hỏi nói, “Ngày mai đã phải xuất phát, có chuyện gì gấp như vậy?”
Ninh Vân Tấn đem thư kia lấy ra, đưa tới trong tay Văn Chân, “Bọn họ lại liên hệ ta, còn sai khiến chuyện. Chữ viết này ngươi nhận ra được là ai không?”
Văn Chân nhìn lướt qua thư, lắc lắc đầu, “Nhìn đoán không ra. Hẳn không phải là bản nhân viết. Nếu bọn họ muốn chơi lớn, chúng ta đây liền gộp lại, nhìn xem bọn họ phối hợp thế nào mới tốt!”
Vừa nói, Văn Chân lại đem Ninh Vân Tấn bế lên, để hắn ngồi lên người mình, “Nhưng mà nhiều ngày không gặp được ngươi, có nhớ ta không?”
“Ngươi không chê nặng à! Ta hiện tại cũng không nhẹ.” Ninh Vân Tấn làm bộ như không thèm để ý mà trả lời, bất quá tay lại tự phát ôm lại Văn Chân.
“Vui vẻ chịu đựng.” Văn Chân cười nói, “Thật vất vả đem địa đạo này dọn dẹp, ngươi lại ngại bên trong tù túng, không chịu đến quá mấy lần.”
Ninh Vân Tấn hừ một tiếng, “Đến thường xuyên như vậy làm gì! Ngươi không phiền, nhưng ta sắp mệt rồi!”
Văn Chân nhìn biểu tình bất mãn của hắn, tất nhiên biết vì sao ngại mệt, nhịn không được nở nụ cười. Thấy Ninh Vân Tấn mày dựng lên, vội vàng vờ ho, phất phất bức thư, “Đây, chúng ta thương lượng một chút, ven đường nên an bài như thế nào.”
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ