Số lần đọc/download: 2486 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:25:14 +0700
Chương 168b: Quảng Cáo Miễn Phí
D
iệp Phong đưa một ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng nhìn lão cha, phân tích lần này không biết có phải lão cha lại diễn trò gì đây? Một lúc lâu sau hắn mới ngồi xuống, châm một điếu thuốc, rồi ngồi xuống bên cạnh lão cha nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cha có thể nói rõ cho con nghe được không, giải quyết lộn xộn không được sợ hãi, luôn phải giữ được vẻ bình tĩnh, cha là bề trên mà không coi trọng điều này sao? Hãy mau nói nhanh đi!”
“Chiều tối hôm nay con hãy bảo vệ thật tốt Hà Tích Phượng, đặc biệt là lúc ở cạnh Gulina”. Diệp Tồn Chí cũng không nói rõ nguyên nhân vì sao, có những việc bí mật, người nhà cũng không thể để lộ. Đây là một kỷ luật thép, mặc dù cho tới bây giờ hắn luôn chà đạp lên mọi quy tắc nhưng giờ cũng phải tuân thủ theo.
“Kẻ thù của Gulina muốn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi cuối cùng của cô ta để ra tay?” Diệp Phong chậm rãi nhả khói thuốc rồi gật đầu nói: “Thật đúng là cố chấp cha nhỉ?”
“Con biết kẻ thù của Gulina?” Diệp Tồn Chí nói. Dù hỏi nhưng trong lòng hắn cũng có nghi ngờ không biết có phải Từ Tiến đã không giữ mồm giữ miệng, chuyện gì cũng đem nói với Diệp Phong? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn thì đã bay luôn, cho dù tên tiểu tử này cũng có vài phần cà lơ phất phơ giống mình phải biết rằng, chính hắn đã nghiêm túc thông báo cho nó thì nó cũng sẽ không bao giờ tự ý làm bậy. Không cần phải nói gì về chuyện gia tộc Tử Xuyên tiến vào Trung Quốc.
“Đương nhiên là con biết rõ, hôm qua hắn còn bị con đánh cho chạy không kịp”. Ánh mắt Diệp Phong tỏ vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Là một phụ nữ ngoại quốc, năng lực cũng không tồi, nhưng sau khi bị con đánh cho một quyền đã chạy mất”. Thực tế ngày đó cứu Gulina đã liên lạc, phối hợp với lão cha đã tăng thêm phần cảnh cáo trong ba chữ “Gulina”. Cho dù chỉ số IQ có thấp thì cũng có thể đoán ra Gulina bị kẻ khác theo dõi, hơn nữa còn muốn lấy tính mạng của cô.
Diệp Tồn Chí nghe được những lời ấy, lập tức nhớ tới việc Từ Tiến đã có lần báo cáo Diệp Phong đã từng gặp và giao đấu với nữ sát thủ ở Hương Tạ Hiên. Trong hội Nhẫn Sát Tổ là đàn ông, thiếu chủ của Tử Xuyên không hề nghi ngờ cũng là đàn ông, bởi vậy tên nữ sát thủ kia…
Có thể chính là thủ lĩnh của Đao Phong. Một người thoát khỏi bàn tay của Ảnh Phong thật khó tưởng tượng được. Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Diệp Phong đã nhường, căn bản là cũng không có ý hạ sát thủ, cũng không có ý định đưa hắn vào chỗ chết.
“Vậy hãy cố gắng chú ý, có lẽ lúc kẻ địch xuất hiện sẽ không giống với việc con gặp người phụ nữ kia lúc trước đâu, mà so về sức mạnh sẽ gấp mười gấp trăm lần”. Diệp Tồn Chí nhìn bốn phía ngạo khí của đứa con trai mà nhắc nhở: “Cho dù đem ra so sánh với Lãnh Tổ về sự tinh anh thì cũng không kém hơn là bao nhiêu”.
“Nhẫn Sát Tổ?” vẻ mặt chợt biến sắc, cuối cùng trở nên nghiêm túc. Trên thế giới này có thể làm cho Lãnh Tổ phải kiêng nể cũng chỉ có hội này. Trước kia cũng không diệt được hết mà còn sót lại một vài người. Rồi con ngươi Diệp Phong bỗng như phát sáng lên, chợt nhớ tới trước kia hắn cũng đã sớm có mục tiêu hủy diệt Nhẫn Sát Tổ. Chỉ vì những người này mà hai nước đang bình yên vô sự, gia tộc Tử Xuyên cũng không hề chủ động khiêu khích, mà cuối cùng cũng không có cơ hội như vậy được nữa
“Đại khái là vậy!” Lực lượng của Nhẫn Sát Tổ không thể khinh thường, Diệp Tồn Chí cũng không giấu giếm những suy tính trong lòng mà nói tiếp: “Chúng ta đã có kết luận là bọn chúng có nợ máu với Gulina, nên đuổi theo cô ta đến tận đây để trả thù, nhiệm vụ của con là bảo vệ một người đó là Hà Tích Phượng, về phần đồng sự còn có một bang người nước ngoài khác nên cũng không cần phải lo lắng. Con có thể giết người điều đó không thể nghi ngờ, nhưng mà có thể bảo vệ tính mạng người khác thì không thể nói trước, để chắc chắn chỉ có thể làm theo kế hoạch này”.
“Dường như không hề đơn giản a?” Thật vất vả mới có được cơ hội, sao tự dưng lại để nó trôi qua dễ dàng vậy được, Diệp Phong nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Ý của cha là chờ khi mọi người đánh nhau con sẽ bảo vệ Hà Tích Phượng, rồi đưa cô ấy đi chỗ khác, bảo đảm an toàn cho cô ta. Vậy còn cha thì sao? Một mình cha sẽ khiêu chiến Nhẫn Sát Tổ, hai mươi mấy năm không dính máu nên trong lòng cha nảy sinh buồn bực, sau đó sẽ tàn sát giành được danh hiệu người uy đệ nhất Lãnh Tổ sao?”
Diệp Tồn Chí thật là chỉ muốn đạp cho tên tiểu tử này vài đạp, thằng con này đúng là luôn so đo với lão cha này, ý tứ giống như là chính lão cha này sẽ ra tay, sau khi giết hết hội Nhẫn Sát Tổ không còn một bóng dáng nào, sẽ phải quỳ xuống đất để cầu xin sự tha thứ của nó. Ông bố con này thật là cuồng, rất kiêu ngạo, đúng là chỉ biết bản thân mình. Nhìn tình hình trước mắt xem ra cảnh tượng vô địch đó còn xa mới đạt tới, việc xử lý các thành viên của Nhẫn Sát Tổ cũng không phải là việc đơn giản.
Cũng là bởi vì nguy hiểm nên mới không muốn tiểu tử kia nhúng tay vào, thật không ngờ nó còn phàn nàn. Thật sự là không phân biệt tốt xấu mà, không nhìn thấy hảo tâm của Lão Tử này. Vừa vội vừa tức, Diệp Tồn Chí liền giơ tay đập vào Diệp Phong rồi thấp giọng nói: “Con có phải không thực hiện được nhiệm vụ của nước R nên trong lòng khó chịu không? Ngày nào đó cha sẽ đích thân mời con đi, nhưng hiện tại điều cha muốn là chính là, con phải làm đúng theo những gì cha bảo. Nếu như Hà Tích Phượng có xảy ra vấn đề gì, cha sẽ rút gân lột da con!”
Hào khí này của lão cha khiến Diệp Phong nhớ lại mười năm trước, khiến cho trong lòng hắn không hề có bất cứ ý định hay hành động gì phản kháng, chịu đựng một cái đập không lớn, Diệp Phong vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn rồi nói: “ Cha yên tâm đi! Làm tốt công việc của mình là đạo lý con rất rõ, đợi lát nữa đợi cha chiến đấu dũng mãnh như thế nào, nhất định không hỗ trợ! Đúng rồi, hôm nay cha dùng súng hay dùng đao?”.
“Dùng cả hai!” Ném một câu thản nhiên, Diệp Tồn Chí cuối cùng cũng chịu không nổi sự trêu chọc của thằng con trai, đập cánh cửa đi ra, từ nãy giờ hắn nói với thằng con trai mà như nói với bố, thật không sai chút nào, Diệp Phong thật giống y hắn lúc còn trẻ, không sợ trời, không sợ đất, điều quan trọng nhất chính là dù cho làm nghề nghiêm túc đến mấy thì lúc nào cũng có thể vui vẻ đùa cợt, không điều gì có thể làm cho hắn lo lắng quá mức.
Diệp Phong cũng đi theo ra khỏi phòng làm việc, xem ra tưởng tượng ra viễn cảnh chiều nay mà hắn thấy buồn cười. Kế hoạch có cụ thể bao nhiêu thì mãi mãi không thể tránh được những thay đổi, lúc đó cần phải xem tình huống như nào mới có thể quyết định được. Nếu như đúng thật là đụng phải hội Nhẫn Sát Tổ thì sao có thể hắn không có hành động gì, giải pháp an toàn nhất lúc đó để bảo vệ người là tiêu trừ hoàn toàn mọi tai họa ngầm, giống như bình thường, cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công vậy.
Diệp Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay, có lẽ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc, một số bàn đã gần như kết thúc rồi. Vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, Diệp Phong bước nhanh trở vào hội trường bữa tiệc, từ xa hắn đã thấy Hà Tích Phượng đang ngồi với vẻ mặt có chút bất an.
“Chị Phượng, chị sao vậy?” Diệp Phong cố gắng giữ bình tĩnh, hắn đang rất hưng phấn vì cảm giác sắp có giao chiến, tiến đến trước mặt Hà Tích Phượng thì thẩm hỏi.
“Oh… không có gì, không có gì”. Hà Tích Phượng vội vàng che dấu, rồi hơi có chút ngại ngùng nói sang chuyện khác: “Tại sao cậu lại ra ngoài lâu vậy, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì?” Từ lúc thoáng gặp bóng dáng người đàn ông kia, trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Khi quay lại hội trường trong lòng cô càng không thấy yên lòng, mấy lần đi mời rượu nói năng có phần hơi lộn xộn, rồi lúc quay về chỗ cũ vẻ mặt cô càng thất thần hơn, Gulina nói chuyện gì với cô, cô đều không nghe được gì hết, may là Tiêu Vũ rất thông minh nên thay mặt cô đáp lời.
Sau khi cùng bọn Gulina nói chuyện vài câu, Diệp Phong mới một lần nữa về ngồi canh Hà Tích Phượng, nhỏ giọng mà giải thích: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi gặp một nguời bạn nên nói vài câu chuyện thôi, chị Phượng không cần phải lo lắng”.
Hà Tích Phượng không hề nghĩ đến chuyện theo như lời Diệp Phong thì người bạn của hắn chính là người đàn ông không biết tên đã ẩn ngự trong lòng cô suốt hai mươi năm nay, như chợt nhớ tới chuyện gì, thừa lúc mọi người không để ý, Hà Tích Phượng dịch hẳn chiếc ghế sang gần phía Diệp Phong dò hỏi: “Tôi thấy hình như là có người bàn luận về Thính Vũ và Hương Tạ Hiên à? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong hội trường có hơn mười chiếc bàn,vài trăm người, âm thanh rất ầm ĩ, giọng hắn nói có phần lớn tiếng không có đề phòng, nói là lén bàn bạc nhưng đã biến thành lớn tiếng tuyên dương. Ngay cả đến Tống Phó thị trưởng ngồi đối diện mà cũng nghe thấy hết mà gặng hỏi Hạng Quân rất nhiều, tiếc là cũng không có tìm được bất kỳ tin tức gì có giá trị.
Diệp Phong thật không ngời mưu kế này của mình lại có hiệu quả nhanh đến vậy, chắc hẳn ngày mai tất cả các tạp chí lớn sẽ tranh nhau đưa tin Hương Tạ Hiên mua lại Thính Vũ Các, hơn nữa, người tung tin này không phải là tổng giám đốc công ty mà chính là một quan chức nhà nước, là người rất có uy tín, đủ để khiến cho tất cả mọi người coi trọng.
“Là do tôi không cẩn thận nói lộ ra”. Diệp Phong vừa nói vừa liếc nhìn Hạng Quân cách đó không xa, rồi kề sát vào tai Hà Tích Phượng nói: “Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người cũng biết Thính Vũ Các sắp thuộc về Hương Tạ Hiên, đương nhiên là chuyện tặng bồi thường kia bọn họ không hề biết”.
Thông minh như Hà Tích Phượng chắc chắn đã đoán ra đây là dụng ý của Diệp Phong, mượn lời của tập đoàn Tây Nam, thoạt nhìn thì giống như chuyện quang minh chính đại, nhưng thật là không thể phủ nhận, hiệu ứng quảng cáo như này rất tốt, so với việc chính mình tuyên truyền thì mạnh hơn nhiều, và điểm mấu chốt chính là, đây là quảng cáo miễn phí.