Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 169: Đại Kết Cục (Hạ) 5
L
úc chạng vạng, Cố Tử Mạt đi tới bệnh viện với Hứa phu nhân, trên đường về nhà, Hứa phu nhân cố ý lôi kéo Cố Tử Mạt rẽ vào chợ bán thức ăn, nói là muốn cảm ơn cô, muốn đích thân làm một bữa cơm cho cô ăn.
Cố Tử Mạt có chút không cự tuyệt được, chỉ có thể theo sau Hứa phu nhân.
Hứa phu nhân mua rất đồ ăn, cùng Cố Tử Mạt mang về Tứ Hợp Viện, lúc rửa rau, Cố Tử Mạt muốn tiến lên giúp một tay, Hứa phu nhân làm sao cũng không chịu, Cố Tử Mạt chỉ có thể đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng đơn giản hỗ trợ một chút.
Hứa phu nhân vẫn luôn hỏi thăm Cố Tử Mạt thích ăn gì, khẩu vị như thế nào.
Chỉ là khi Hứa phu nhân rửa thức ăn xong, Cố Tử Mạt lại nhận được một cuộc điện thoại của Đại Xuyến.
Nhận cuộc điện thoại này xong, trong lòng cô tư vị vừa nhiều vừa hỗn loạn, cũng không kịp ăn thức ăn Hứa phu nhân chiêu đãi, liền vội vàng chạy thẳng về nhà.
Cô mở hòm thư điện tử của mình ra, quả nhiên thấy có thư mời của Michel Almairac gửi tới.
Cô lấy đọc đi đọc lại nội dung trong thư ba lần một chữ cũng không bỏ sót, tâm trạng một lần lại hưng phấn hơn một lần.
Cho đến khi nghe được dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô, tâm trạng của cô, nhất thời lạnh đi không ít, cô xuống lầu, thấy Lục Duật Kiêu phong trần mệt mỏi trở về.
Vẻ mặt mệt mỏi của anh, xem ra cũng không như ý, chỉ là lúc anh đang thấy cô, còn miễn cưỡng cong lên khóe môi, hỏi cô, "Đã trở lại?"
Sau đó, anh khi cúi đầu đổi giày, mới chú ý tới cửa, có nhiều hơn một đôi dép, liền hỏi cô, "Trong nhà có khách tới à?"
Cô nín thở, lặp lại nghĩ sâu xa, trả lời, "Đúng, có khách, là mẹ Hứa Ngộ."
"Hứa Ngộ?" Nghe được cái này tên, chân mày anh, theo phản xạ mà nhíu lại.
Cô đi lên trước, giọng nói bình thường: "Đúng, mẹ Hứa Ngộ, bởi vì không có tiền chữa viêm phổi, ngất xỉu ở trên đường, thật may là em phát hiện kịp thời, không thì hậu quả sau đó quả khó mà tưởng tượng nổi. Nhà họ Hứa ngã, cuộc sống mẹ con Hứa Ngộ rất không như ý, thậm chí có thể nói, đặc biệt thê thảm, em đến nhà anh ấy chính mắt thấy cuộc sống thê thảm của bọn họ, trong lòng em rất khó chịu. Bọn họ bi thống, đều kết quả cuộc đấu của anh với Lục Minh Hàn, không phải anh nên phụ trách với bọn họ sao?"
Anh nghiêm túc nghe xong lời của cô, giọng nói trầm xuống, "Tử Mạt, anh biết em thấy đau lòng, nhưng lời này không thể nói như vậy, cha Hứa Ngộ, bản thân có tội, ông ta và Thanh bang cấu kết nhiều năm, còn liên quan đến rửa tiền, buôn lậu, đây đều là tội danh thật sự. Không có hành động của chúng ta, chuyện này cũng là giấy không thể gói được lửa, sớm hay muộn cũng sẽ bị tố giác, Tử Mạt, phải trái đúng sai ở tại lòng người."
Thanh tuyến của anh vững vàng, mạch lạc rõ ràng, không vì mình bào chữa cái gì, đồng thời cũng không có chủ động gánh chịu cái gì.
Cô không từ bỏ như vậy, mà là lạnh lùng nói, "Đối với tổn thương của Hứa Ngộ, anh có thể nguỵ biện quá khứ, vậy đối với Diệp Nhất Đóa! Diệp Nhất Đóa mất tích, một mình cô ấy không biết chạy đi chỗ nào, bây giờ là chết hay sống cũng không biết! Từ nhỏ Diệp Nhất Đóa đã được cưng chiều mà lớn lên, cô ấy chỉ có một mình, nếu bị làm sao, ai sẽ chịu trách nhiệm! Lục Duật Kiêu, làm người không nên quá ích kỷ!"
"Tử Mạt —" Anh gọi tên cô, giọng nói khàn khàn.
Anh đau buồn nhìn cô, cô đây là thế nào? Vì trả thù cho Hứa Ngộ sao?
Cô đau lòng Hứa Ngộ, cho nên nói chuyện làm việc cũng không giống Cố Tử Mạt rồi sao?!
Mỗi một chữ cô nói ra, anh đã cảm thấy đáy lòng đau đớn đến cực hạn, làm sao cũng không nói được lời nào.
Lục Duật Kiêu chậm rãi bước lên trước, giữ chặt tay của cô, giọng nói càng lúc càng vô cùng suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời, "Tử Mạt, em đừng nháo, cũng đừng nói lung tung, chúng ta làm rõ sự việc, sau đó sẽ thảo luận vấn đề này, có được không?"
Lục Duật Kiêu cảm thấy mình bây giờ, giống như đang dỗ dành một đứa bé, nhưng không biết dỗ kiểu gì.
Cô cũng không đồng ý với anh, mà lạnh lùng nói, "Đề nghị buổi sáng của em, chúng ta tách ra, bây giờ em không cần sự đồng ý của anh."
Anh nghe tuyệt nhiên của cô, hung hăng thở hổn hển mấy hơi, cự tuyệt nói, "Không có lý do gì!"
"Em có lý do." Cô nói, "Đại Xuyến đã từng gạt em, gửi một phần tác phẩm Cẩm Tú của em cho ân sư Michel Almairac, sau khi Michel Almairac nhận được, rất hài lòng với tác phẩm của em, ông ấy thịnh tình mời em, hợp tác điều hương với ông ấy, đối tượng là nhãn hiệu quốc tế hạng nhất, đây là cơ hội của em! Chỉ cần em hoàn thành tác phẩm này với Michel Almairac, em liền có thể một lần thành danh, trở thành Điều Hương Sư cấp cao!"
Người đàn ông nghe xong, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Cô nhìn anh, tiếp tục nói, "Michel Al¬mairac là bậc thầy đỉnh cao, trong suy nghĩ của ông ấy, ông ấy cho là, nhân phẩm của Điều Hương Sư nếu so với kỹ năng của Điều Hương Sư còn quan trọng hơn rất nhiều. Nếu như thanh danh của em hỏng rồi, em sẽ làm mất cơ hội lần này, cho nên, em đến trước mặt công chúng thừa nhận đi, người phụ nữ kia là — Lâm Yên Nhiên."
"Không thể!" Anh nặng nề nói.
"Không có không thể, vì không làm hại đến sự nghiệp của em, vì không để cho anh tổn thương Hứa Ngộ, Diệp Nhất Đóa và những người khác, chúng ta chỉ có thể như vậy." Cô xúc động nói.
Cô không bao giờ muốn nhìn thấy, càng nhiều người bị tổn thương nữa, càng không muốn nhìn thấy, anh bởi vì cô mà bị tổn thương.
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục, tất cả nhìn anh lựa chọn như thế nào.
Người đàn ông không nói gì, chỉ là nhíu mày trầm tư, giữa trán anh càng ngày càng xoắn xuýt lợi hại, tựa hồ đang buộc mình ở trong thời gian ngắn nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn!
Cô không tiếp tục nhìn anh, mà xoay người đi, "Buông tha đi, em đã buông tha, sao anh có thể không buông tha."
Cô vẫn chưa đi mấy bước, liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại, một lực lớn cuốn lấy cô, thẳng tắp bức cô đến một góc nhỏ.
Cố Tử Mạt bị Lục Duật Kiêu nắm cổ tay rất đau rất đau, còn chưa có phản ứng, liền bị anh đẩy tới trên vách tường lạnh lẽo, theo sát là nụ hôn ùn ùn kéo trên môi của cô.
Lục Duật Kiêu căn bản không cho cô bất kỳ thời gian phản ứng nào, giữ chặt bả vai và eo của cô, bóp chặt thật chặt, không hề buông lỏng, nụ hôn kịch liệt của anh lại cũng mang theo hỗn loạn không hề kết cấu.
Cố Tử Mạt bị buộc mở to miệng, duy nhất có thể làm là thừa nhận.
Phần lưng Cố Tử Mạt chống đỡ lên lạnh lẽo mặt tường, trước ngực là thân thể nóng bỏng bền chắc của Lục Duật Kiêu, căn bản không có đất cứu vãn.
Cố Tử Mạt không tránh thoát được, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của anh, không có tiêu cự, mịt mờ như sương.
Anh cũng mê mang, anh cũng luống cuống, giống như một chiếc thuyền lá lẻ loi, trôi dạt trong biển lớn vô biên vô hạn, không có phương hướng, không có điểm cuối.
Cho đến cuối cùng, rốt cuộc một tia không khí trong lồng ngực cô cũng bị anh cướp đoạt sạch sẽ, anh mới rời khỏi môi của cô, hai mắt xâm nhiễm mờ mịt, cứ kinh ngạc nhìn cô như vậy.
Sau khi Cố Tử Mạt hít thờ được không khí mới mẻ lần nữa, thở hổn hển dồn dập mấy cái, lúc này luồng khí trong ngực mới coi là dễ chịu.
Một giây kế tiếp, người đàn ông trằn trọc tựa đầu chống lên đầu vai của cô, dường như thoát lực.
Cố Tử Mạt bị động tác của anh hù dọa đến cả kinh, cho là anh còn muốn làm cái gì, nhưng cảm thấy hô hấp nóng ẩm của anh phả lên gáy mình, thân thể vốn căng thẳng lúc này mới tỉnh táo lại.
"Duật Kiêu." Cô không dám đụng vào anh, chỉ có thể gọi tên của anh, gần như cầu xin hỏi anh, "Chúng ta hảo tụ hảo tán, có được không?"
Anh lắc đầu, trầm mặc.
Cô do dự một chút, khe khẽ đẩy anh, giọng nói nghẹn ngào, "Em cũng không thể làm gì, bây giờ cả anh, cũng muốn ép ta sao? Không nên ép em."
Lục Duật Kiêu cũng kinh ngạc, một lát sau, anh lắc đầu, "Anh không muốn ép em, anh chỉ muốn dồn ép bản thân mình."
"Đừng nói." Cô quay đầu nói: "Cứ như vậy đi, lòng em đã quyết."
Cô đẩy anh đến vị trí vách tường, sau đó nhìn anh, từ từ xoay người rời đi.
Người đàn ông sững sờ một lúc lâu, nhìn cô đi xa, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi cho Hứa Ngộ, "Là tôi."
...
*
Nửa năm sau —
Trên máy bay trở về nước, Cố Tử Mạt vừa lên máy bay, hơi nhắm mắt lại một lát, thì đã ngủ.
Chỉ là cô ngủ không tới một nửa, cả người liền mở mắt, giống như mở thấy một cơn ác mộng gì đó, sắc mặt vô cùng hoảng hốt.
Thật ra cũng không phải ác mộng, chỉ là cô mơ thấy Lục Duật Kiêu đang hôn cô, cô liền lập tức tỉnh lại, sau đó không buồn ngủ nữa.
Cô ngơ ngác mở mắt, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ nhỏ của máy bay, sững sờ mất hồn.
Anh có khỏe không? Chắc bây giờ anh đang ở nước Mĩ rồi.
Nghe Đại Xuyến nói, Lục Duật Kiêu cạnh tranh kinh tế với Lục Minh Hàn, thắng một trận, mà sau trận thắng này, anh cũng không về nước nữa.
Có lẽ sau chuyện kia, anh thừa nhận thân phận người anh yêu nhất là Lâm Yên Nhiên, thì nhân tiện cũng thừa nhận luôn Lâm Yên Nhiên đi.
Cô suy nghĩ miên man, nhưng cũng bởi vì nghĩ đến mức quá mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ lại chìm vào giấc ngủ.
Máy bay hạ cánh, cô nghe được tiếng thông báo, Cố Tử Mạt liền không thể chờ đợi đứng lên, cầm đồ đạc của mình, vội vội vàng vàng xuống máy bay.
Lúc Cố Tử Mạt đi ra từ sân bay, không cẩn thận đụng vào người, cô nói với người kia một câu, "Thật xin lỗi." Liền đi đến khu chờ taxi.
Khi đi ngang qua một chiếc xe đi lại trên đường, Cố Tử Mạt bị một chiếc Porsche cản lại, cô lùi về phía sau hai bước, nhường đường cho chiếc Porsche kia.
Vậy mà chiếc Porsche cũng không lái đi, ngược lại là bóp còi hai tiếng, Cố Tử Mạt vừa cau mày, liền nghe được trong trong chiếc xe kia, lại truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Tử Mạt?"
Cố Tử Mạt dừng bước lại, hoài nghi quay đầu, thấy người đang ngồi trong chiếc Porsche, cô nhíu nhíu mày, mới cất tiếng, "Hứa Ngộ, sao anh lại ở đây?"
"Anh cũng vừa đi công tác trở lại, đúng lúc thấy em, thật có duyên." Nói xong, Hứa Ngộ xuống xe, một tay cầm hành lý cho Cố Tử Mạt, một tay khác mở cửa xe cho cô, "Đi thôi, anh tiễn em một đoạn đường."
Cố Tử Mạt do dự một chút, nhưng hành lý của mình đều ở trong tay anh, cô không có cách nào từ chối, liền gật đầu một cái, khom người lên xe.
Cố Tử Mạt nói cho Hứa Ngộ mục đích của mình, liền ngậm miệng, không nói gì thêm nữa.
Hứa Ngộ tay vịn tay lái, vừa nghiêng mắt nhìn cô, nói: "Tác phẩm của em và thầy Michel Almairac, rất thành công, chúc mừng em, bây giờ tác phẩm của hai người, được truyền thông trong nước tung hô kịch liệt, em cũng coi như nửa danh nhân rồi."
"Cám ơn. Em hoàn thành giấc mộng của em, rất có cảm giác thành tựu." Lời chúc mừng như vậy, cô ở nước ngoài, đã nghe không dưới mười lần, cô nhìn phối trí bên trong xe Hứa Ngộ, không nhịn được hỏi anh, "Anh thế nào rồi?"
Hứa Ngộ vỗ vỗ tay lái, "Rất tốt, Đông Sơn tái khởi, cũng rất có cảm giác thành tựu."
"Cũng chúc mừng anh." Cô trả lại anh lời chúc mừng.
Năm đó cô từng nói với Hứa phu nhân, nhất định Hứa Ngộ sẽ có ngày này, quả nhiên, Hứa Ngộ không làm Hứa phu nhân thất vọng, cũng không làm cô thất vọng.
Nghĩ như vậy, cô không khỏi cúi đầu, mím môi cười.
Xe một đường rất yên tĩnh lái đến cửa chung cư Cố Tử Mạt chỉ, Cố Tử Mạt mở cửa xuống xe, xoay người, vừa định nói một câu hẹn găp lại với Hứa Ngộ, lại thấy Hứa Ngộ cũng xuống xe.
"Anh đưa em lên." Sau khi Hứa Ngộ mở cốp xe ra, lấy hành lý của Cố Tử Mạt để ở bên trong ra.
Giọng nói của anh rất vững vàng, nhìn thẳng vào mắt Cố Tử Mạt, trong ánh mắt cũng không lẫn vào bất kỳ tạp chất gì.
"Không cần." Cố Tử Mạt cười khách sáo từ chối, đưa tay muốn kéo vali hành lý của mình.
Hứa Ngộ ngăn cô lại, hai mắt rũ xuống, sắc mặt không chút phập phồng nào, chỉ dừng lại hai giây, anh cũng không lên tiếng nói chuyện, cất bước đi thẳng vào trong chung cư.
Cố Tử Mạt đứng ở cửa chung cư, nhìn bóng lưng Hứa Ngộ, im lặng một lát, mới cất bước đi theo.
Hứa Ngộ ấn thang máy giúp cô, cửa thang máy mở ra, anh bỏ hành lý của cô vào, mới mở miệng nói, "Lên đi."
Cố Tử Mạt nhếch khóe môi một cái, nói, "Hẹn gặp lại."
Hứa Ngộ gật gật đầu, không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Cố Tử Mạt đi vào.
Cô vừa định ấn nút đóng cửa thang máy, Hứa Ngộ đứng ở bên ngoài thang máy lại cất tiếng, gọi một câu, "Tử Mạt."
Động tác tay của Cố Tử Mạt ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Ngộ.
Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, đen nhánh rõ ràng trước sau như một, bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, không hề có ý mở miệng.
Cố Tử Mạt cảm thấy ánh mắt của Hứa Ngộ hơi kỳ lạ, nhưng cô lại không nói được kỳ lạ ở chỗ nào, cô nhíu nhíu mày, "Sao vậy?"
Hứa Ngộ vẫn nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt như cũ, hồi lâu, anh mới giật giật môi, kéo ra một tia cười, "Không có việc gì, lên đi."
Cố Tử Mạt không tiếp tục lên tiếng, đóng cửa thang máy.
Mắt Hứa Ngộ sáng ngời nhìn chằm chằm vào cửa thang máy trước mặt, từng chút từng chút khép lại, hoàn toàn ngăn cách vẻ mặt của Cố Tử Mạt, anh mới chậm rãi móc trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi châm.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từ từ hít một hơi, thở ra một vòng khói, ánh mắt của anh trở nên có phần thâm trầm kéo dài.
Rất nhanh, anh dập tắt thuốc lá trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh nhìn cánh cửa thang máy bóng loáng như gương, bên trên phản chiếu hình ảnh của mình.
Dịu dàng tuấn nhã trước sau như một, giống như công tử văn nhã, mặc âu phục đi giày da, khí vũ hiên ngang, nổi bật xuất chúng biết bao.
Nhế nhưng anh lại nhìn thấy linh hồn của mình, đang từ từ mục nát, không tươi đẹp như lúc trước được nữa.
Hứa Ngộ trước kia, đã sớm chết rồi, trải qua nhiều mưa gió như vậy, lên lên xuống xuống, nhìn hết lòng người dễ thay đổi, tình người ấm lạnh, trái tim của anh, đã cứng ngắc như đá.
Hôm sau, trên tạp chí giải trí, đăng một tin tức.
Tổng giám đốc của công ty Hứa thị đêm khuya xuất hiện ở sân bay, đón vị hôn thê, chuyện tốt hư hư thực thực sắp tới gần gần.
Còn kèm theo một tấm ảnh chụp, địa điểm chụp là trước cửa chung cư của Cố Tử Mạt, ảnh Hứa Ngộ đưa Cố Tử Mạt vào, còn có ảnh Hứa Ngộ một mình từ chung cư đi ra.
Phía dưới còn viết tự thuật, nói thời gian Hứa Ngộ nán lại ở trong đó rất lâu, ở giữa đã xảy ra chuyện gì, làm cho người ta mơ màng.
Dĩ nhiên, nội dung làm người ta chú ý nhất, còn là tên vị hôn thê kia, chính là Cố Tử Mạt mấy ngày nay, vì hợp tác với Michel Almairac làm ra sản phẩm nước hoa tuyệt thế mà danh tiếng vang xa.
Nhà điều chế nước hoa cấp cao hiếm có trong nước!
Hôm đó cổ phiếu của xí nghiệp Hứa thị, hiện ra tư thế bay cao, được phần đông người trong giới coi trọng.
Mà đồng thời, có không ít người cảm thán thổn thức, nói Hứa Ngộ lại có thể trong thời gian ngắn đông sơn tái khởi*, thật sự là hiếm thấy.
*Đông sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. da.nlze.qu;ydo/nn Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
Cũng có một vài người hoài nghi, theo như người biết chuyện nói, Hứa Ngộ mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, lấy được một khoản tiền vốn thần bí, chính nhờ khoản tiền này, hỗ trợ anh đi bước đầu tiên.
Người sống tại thành phố này, phần lớn đều đọc được tin tức này.
Tự nhiên sẽ bao gồm cả Diệp Nhất Đóa, cô là lúc ăn sáng, tiện tay cầm lên một tờ báo thương mại trên bàn, đơn giản lật xem một chút, liền thấy mẩu tin tức này.
Cô nhìn chằm chằm tin tức một hồi lâu, ném tờ báo lên trên bàn, lập tức mua vé máy bay đến nước Mỹ.
...
*
Một bộ váy đuôi cá, không có trang sức lộng lẫy, chỉ có cảm giác lập thể tầng tầng lớp lớp, càng miêu tả đường cong yểu điệu thướt tha của Cố Tử Mạt.
Cô bước đi nhẹ nhàng, vừa muốn theo Đại Xuyến đi về phía hội trường, thì nghe được điện thoại di động rung một cái.
Cố Tử Mạt vội vàng kéo Đại Xuyến dừng bước, kiểm tra tin nhắn.
Dãy số xa lạ, nhưng mà nội dung, lại đâm vào mắt cô một cái.
Bên trên viết — Tử Mạt, mình đã nghĩ thông rồi, mình muốn lấy thân phận con gái ruột của Mạnh Nhị đi đến trang viên Billy Foshan, mình muốn vạch trần âm mưu của bọn họ, cậu chờ mình, trong lúc này, cậu ngàn vạn lần không được ở chung một chỗ với Hứa Ngộ!
Cô lập tức nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, vội vàng gọi lại dãy số đó, nhưng trả lời cô cô, lại là giọng nữ máy móc lạnh lẽo, nói là không thể kết nối được với người sử dụng.
Đại Xuyến quay lại kéo cô, "Cậu đã đồng ý tới với mình rồi, không thể lật lọng được."
"Mình..." Cô khoanh tay luống cuống, chỉ có thể lo sợ cầm điện thoại, đi theo Đại Xuyến vào hội trường.
Cố Tử Mạt có tâm sự, sau khi tiến vào, liền cầm ly rượu đi đến góc khuất, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống.
Nhưng làm cô kỳ quái là, cô cũng không có khoa trương, hơn nữa vừa trở về nước, nhưng những người tới tham gia tiệc rượu, đều thỉnh thoảng liếc nhìn cô một hai cái, sau đó xì xào bàn tán chuyện gì đó.
Trong lòng cô sinh nghi, khó chịu đi vào toilet, trên đường, lại đúng lúc bắt gặp Hứa Ngộ đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên hơi mập.
Là Hứa Ngộ lên tiếng gọi cô, "Tử Mạt."
Cố Tử Mạt quay đầu, thấy Hứa Ngộ, liền đứng lại, gật đầu một cái, "Hứa Ngộ, anh cũng ở đây à."
Gần như là ở đồng thời, cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh Hứa Ngộ, nhìn cả người mình cực kỳ không thoải mái.
Đáy lòng cô có chút chán ghét, cho nên liền tìm một cái cớ, nói với Hứa Ngộ, "Hứa Ngộ, Đại Xuyến tìm em, em đi trước."
Hứa Ngộ gật đầu một cái, không giữ Cố Tử Mạt lại.
Cố Tử Mạt vội vàng gật đầu, trực tiếp quay gót rời đi.
Trong nhát máy cô xoay người kia, cô rõ ràng nghe thấy người đàn ông trung niên nói với Hứa Ngộ, "Hứa tiên sinh thật là có phúc lớn, có một vị hôn thê như hoa như ngọc như vậy."
Vị hôn thê?
Hứa Ngộ muốn kết hôn sao?
Đáy lòng Cố Tử Mạt ngập tràn một tầng tò mò, liền quay đầu một chút, nhưng không thấy phái nữ nào bên cạnh xung quanh Hứa Ngộ.
Mới vừa nhấc chân đi, liền đụng vào Đại Xuyến.
Đại Xuyến thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, "Tử Mạt sao cậu lại thế này, đọc một tin nhắn liền trở thành bộ dáng này, trạng thái tối nay của thật đúng là kém. Aizzz, cậu vừa về nước, có thể còn chưa thích ứng được bầu không khí như thế này, để mình mang cậu đi thích ứng." Nói xong, Đại Xuyến liền nhiệt tình kéo cô đi về phía trước.
Cô sao có thể chịu đi, vội vàng giữ tay Đại Xuyến, "Đừng mà..., Đại Xuyến, hôm nay e rằng trạng thái của mình thật sự không tốt, không thích hợp với loại giao tiếp xã giao này, cậu vẫn nên tự đi chơi một mình đi."
Cô mơ hồ lo lắng cho Diệp Nhất Đóa, sao có thể yên tâm.
Cô một mình đi ra hội trường, suy nghĩ một chút, nhấn số gọi cho Bùi Dực.
Lẳng lặng đợi trong chốc lát, đầu kia rốt cuộc bắt máy, cô sốt ruột khó nén, chờ đối phương vừa nhận máy, liền vội vàng nói, "Bùi Dực, Diệp Nhất Đóa muốn đến nhà họ Lục, anh..."
Cô còn chưa nói hết, liền bị Bùi Dực ngắt lời, "Tôi biết, hiện tại bên này rối một nùi, tôi cũng rất loạn, cô không cần tới làm loạn thêm! Aizzz, tôi thật sự là thảm, cúp!"
Đầu kia không đợi cô nói thêm gì, đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Cố Tử Mạt nhìn màn hình điện thoại di động, đáy lòng sáng rõ.
Đại Xuyến thấy thế, cũng không ép buộc cô, siết cổ tay cô nói: "Trạng thái của cậu không tốt, mình không thể bỏ lại một mình cậu, chúng ta cùng đi thôi."
Hai người đồng loạt đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy đoàn người đi vào bên trong, rất khéo lại không khéo đụng vào, còn đụng phải người quen.
Đại Xuyến nhìn người tới, vội vàng cẩn thận kề tai nói nhỏ với Cố Tử Mạt, "Còn nhớ sóng gió lần đó không, Ninh Uyển chết sống đóng cửa không ra, chỉ phái người đại diện truyền lời, trên thực tế là cô ta bị vợ cả của một phú thương hải ngoại nào đấy đánh, lúc ấy thiếu chút nữa là mặt mày hốc hác rồi, thật may là phú thương hải ngoại đó coi như đáng tin, một tháng sau quả quyết ly hôn, chính thức cưới Ninh Uyển."
"A, mình biết rồi." Cố Tử Mạt vừa đáp lời, liền thấy Ninh Uyển đứng trước mặt cô.
"Cố Tử Mạt, đã lâu không gặp." Ninh Uyển đưa ra tay ngọc thon thon, ý bảo bắt tay.
Cố Tử Mạt cũng rất có phong độ bắt lấy, "Đã lâu không gặp, sắc mặt cô không tệ, xem ra sống rất tốt."
Ninh Uyển cười, "Sắc mặt cô không tồi."
Hai người phụ nữ, từ đầu đến cuối, đều nói vài lời xã giao, hai bên nâng đối phương.
Cuối cùng, vẫn là có người nhắc nhở Ninh Uyển, nói thời gian có chút gấp, lúc này Ninh Uyển mới phục hồi tinh thần lại, nói với Cố Tử Mạt: "Hôm nào cô có chuyện vui, viết thiệp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ đưa đến hậu lễ."
Cố Tử Mạt nghe ra có chút ý vị, cau mày lại, "Chuyện vui của tôi?"
Ninh Uyển cười duyên nghiêng người đi qua, quay đầu lại, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Cố Tử Mạt, ghé sát vào tai Cố Tử Mạt nói: "Xem ra cô còn chưa biết, vậy xem ra sau này rẽ có kinh hỉ rồi."
Nói xong, Ninh Uyển nhanh chóng đi vào trong hội trường.
Cố Tử Mạt đứng tại chỗ, buồn bực vô cùng, cho đến cuối cùng, cũng nghĩ không ra nguyên nhân vì sao.
*
Lục gia quả thật rối loạn, rối một nùi, màn trước màn sau cùng tính một lượt, không thể không loạn.
Lâm Yên Nhiên rơi nước mắt đứng trước mặt Lục Hoài Nam, vừa khóc vừa nói, "Bác trai, Minh Hàn... Minh Hàn hắn ta chính là cầm thú, hắn ta chính là đại ca của Thanh bang, cháu đã phát hiện bí mật của hắn ta từ rất lâu rồi, nhưng hắn ta quá độc ác, đã dùng mọi phương pháp không để cho cháu nói ra."
Nói đến đoạn sau, Lâm Yên Nhiên đã khóc không thành tiếng.
Con mắt Lục Minh Hàn rạn nứt, sải bước đến trước mặt Lâm Yên Nhiên, một bàn tay nắm lấy cằm Lâm Yên Nhiên, giọng nói lạnh lùng, "Kỹ nữ! Tôi đối với cô tốt như vậy, còn ban cho cô một quả thận khỏe mạnh, cô lại dám bán đứng tôi!"
"Tốt? Anh còn dám nói anh rất tốt với tôi, không nói đến việc khác, ngay cả mỗi lần anh thân mật với tôi... Tôi cũng ghê tởm muốn nôn, anh có biết mình chính là con quái vật không, làn da trên người anh xấu như vậy, sau mỗi lần tôi thân mật với anh, đều chỉ cảm thấy ghê tởm." Lâm Yên Nhiên bị anh giữ cằm, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, giọng nói của cô vỡ vụn, nghe càng lộ vẻ thê lương.
"Cô — Kỹ nữ!" Lục Minh Hàn vô cùng tức giận, dùng sức một cái, liền quăng cả người Lâm Yên Nhiên ra xa hai mét.
"A —" Lâm Yên Nhiên bị đau, một hồi thảm thiết vang lên.
Lục Duật Kiêu thấy thế, để vệ sĩ trong nhà ra tay, bắt Lục Minh Hàn lại, cũng dẫn theo đi xuống, lúc này mới đi tới bên cạnh Lục Hoài Nam, nói: "Cha, trên đường tiên nhiễm, đứa em trai này của con, sợ rằng không có cách nào trở thành người nhà họ Lục rồi."
Lục Hoài Nam nhắm lại mắt, nặng nề nói: "Là do ta từ nhỏ quá nuông chiều nó, lại có thể để cho mẹ con bọn họ có dã tâm cỡ này." Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía Mạnh Nhị, "Nhị, ta cấp cho được tình yêu bà muốn, nhưng ta biết, bà thích theo đuổi loại cảm giác cao cao tại thượng đó, cho nên ta cho bà vị trí vợ cả, ta cũng biết rõ con của bà thích kinh doanh, thích tiền bạc, cho nên từ nhỏ ta đã bồi dưỡng đầu óc kinh doanh cho nó, ta không sợ người ngoài chế giếu Lục Hoài Nam ta có một đứa con trai quái vật, thường dẫn nó bên người, còn giao hàng loạt tập đoàn công ty vào tay nó, tại sao những thứ này, cũng không thể thỏa mãn các người."
Mạnh Nhị hổ thẹn khom người, không dám nhìn Lục Hoài Nam một cái, nhỏ giọng lên án nói, "Trước khi ông ở cùng với tôi, đã từng nói với tôi, trong lòng ông chỉ có một mình Lâm Nhược Thủy, tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong lòng cũng cân bằng, nhưng tại sao, tại sao ông để tôi phát hiện, ông lại đem tình yêu cho Văn Gia! Từ lúc tôi biết được ông yêu Văn Gia trở đi, tôi liền bắt đầu căm giận, tôi cảm thấy thật không công bằng, tôi vốn có thể lấy được nhiều hơn. Chỉ là đến bây giờ tôi cũng không rõ, tại sao... Tại sao ông đã yêu Văn Gia, lại ly hôn với cô ta."
Trong lòng Lục Duật Kiêu lo sợ, ánh mắt sắc bén bắn về phía cha mình, lần đầu tiên anh nghe được nội tình như thế, vậy thì, nguyên nhân cuối cùng là gì!
Lục Hoài Nam ho khan vài tiếng, mới nói, "Ta đối với Văn Gia có tình cảm, nhưng ta hiểu rõ, tình cảm của ta với Văn Gia, từ đầu đến cuối vẫn thua kém Nhược Thủy, Nhược Thủy đã thành quá khứ, quá khứ vĩnh viễn là tốt đẹp nhất, Văn Gia lại không giống. Ta hiểu Văn Gia, thứ cô ấy muốn có được, nhất định phải có được tất cả, nhất định phải làm cho món đồ này thật thuần túy và tinh khiết, nhưng mà ta lại không làm được. Sau này ta mới biết được, cô ấy đã từng có một người theo đuổi, vẫn vì cô mà giữ vững lời thề cả đời không lập gia đình, sau khi ta đi gặp người kia, liền quyết định buông tay Văn Gia. Sau đó, Văn Gia gả cho người kia, trôi qua cũng coi như hạnh phúc, ít nhất so với ở lại nhà họ Lục, thì hạnh phúc hơn nhiều."
Mạnh Nhị nghẹn ngào lắc đầu, "Bởi vì ông không yêu tôi, ông liền hy sinh tôi, không cho tôi yêu, đổi lại cho tôi những thứ khác, ông thật tàn nhẫn."
Lục Hoài Nam khoát tay áo, "Nhị, thật ra thì từ giây phút bà trở lại, tôi đã ngay, bà có một đứa con gái như vậy rồi." Nói xong, Lục Hoài Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Nhất Đóa đứng bên cạnh Bùi Dực, khen ngợi, "Đứa con gái này của bà, rất giống bà trước kia, là một cô gái tốt, chỉ là sau đó, bà thay đổi."
Mạnh Nhị che mặt, khóc nức nở nói: "Tôi sai rồi, tôi không nên, tôi..."
"Đều đã qua, nên đến sẽ đến, nên đi sẽ đi thôi." Lục Hoài Nam nói xong, đã từ trên chỗ ngồi đứng dậy, sau đó dặn dò Lục Duật Kiêu: "Ta liền chỉ còn lại một đứa con trai là con, chuyện phía sau, con tới xử lý đi."
"Vâng." Lục Duật Kiêu đồng ý.
Mọi chuyện kết thúc, luật pháp có thể trừng trị tốt tất cả.
Lục Duật Kiêu hết bận, lên lầu, còn chưa vào thư phòng, thì nghe được phía sau có người gọi anh, "Minh Tuyên."
Lục Duật Kiêu lập tức không biến sắc quay đầu lại, đứng cách đó không xa, là Lâm Yên Nhiên mặc bộ quần áo ngủ.
"Cô còn chưa nghỉ ngơi à, cô bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Lục Duật Kiêu đứng nghiêm trước cửa thư phòng, mặt mày nửa liễm, giọng nói cũng hết sức khách sáo.
Lâm Yên Nhiên nghe được anh nói, nhìn nét mặt của anh, cổ họng khô khốc, nửa ngày mới nói ra được.
Nhàn nhạt cười khẽ, làm bộ như một bộ điềm nhiên như không có việc gì, "Vừa định đi rót cốc nước..., sau đó liền nhìn thấy anh, trong nhà ít đi thật nhiều người, em cảm thấy rất quạnh quẽ, Minh Tuyên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đúng không?"
"Không biết, Tử Mạt còn đang chờ tôi." Anh trả lời.
Một câu thật đơn giản, lại làm cho Lâm Yên Nhiên giống như đặt mình trong địa ngục.
Cô kinh ngạc một lúc lâu, giống như bị người ta điểm huyệt, tiếp đó cô mới hoãn hòa vẻ mặt, nói: "Minh Tuyên, anh đừng nói giỡn nữa, trước kia không phải anh đã hứa hẹn với em, nói sẽ luôn ở cùng một chỗ với em mà, em cũng đã giúp anh đứng ra vạch tội Lục Minh Hàn, sao anh có thể..." Cô cắn môi, nói ra từ cái đó, "Lật lọng?"
Trong con ngươi của người đàn ông có ánh sáng thoáng qua, anh nặng nề nói: "Yên Nhiên, đó là giả, là thủ đoạn của tôi mà thôi, tôi lừa cô."
"Anh... Sao anh có thể..." Lâm Yên Nhiên cắn môi, không nói ra được cái gì.
Cô không thể dùng khẩu khí nặng nề, cô còn trông chờ anh cưới cô, cô không thể gây gổ với anh.
Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, sau này cô sẽ là thiếu phu nhân duy nhất của nơi này.
Người đàn ông nghĩ đến cái gì bỗng chốc cười một tiếng, "Tại sao tôi có thể đê tiện như vậy à? Tôi đê tiện, đây đều là Lục Minh Hàn ép tôi, anh ta so với tôi còn đê tiện hơn, tôi chỉ tham khảo sự đê tiện của anh ta trong một chút mà thôi, vì muốn nhanh chóng ở cùng một chỗ với Tử Mạt, tôi không thể không hy sinh một chút khí tiết của mình, buông tha một chút nguyên tắc."
Lâm Yên Nhiên một trận hít khí, tiếp đó cười thành tiếng, giọng nói âm trầm, "Tử Mạt Tử Mạt, trừ cô ta anh còn biết cái gì? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Minh Tuyên, anh biết rõ tình yêu của em với anh tuyệt đối không hề ít hơn cô ta!"
Lục Duật Kiêu mím môi, chỉ nhìn thẳng Lâm Yên Nhiên, không tránh không né.
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, vẻ mặt thê lương, "Chẳng lẽ phải chờ đến khi em chết, anh mới có thể hồi tâm chuyển ý sao?"
Người đàn ông vẫn ung dung thản nhiên, từ từ mở cửa thư phòng ra, mới lạnh lẽo nói, "Cô không có tư cách nói đến chữ chết kia, tôi đã điều tra rõ ràng, tất cả đều là âm mưu của cô."
Lâm Yên Nhiên lùi về sau một bước, không dám nhìn ánh mắt của Lục Duật Kiêu, chỉ một mực phủ nhận, "Không! Minh Tuyên, em không có âm mưu gì, em thật sự cam tâm tình nguyện chết vì anh!"
"Đến tột cùng tôi có oan uổng cô không... Trong lòng cô tự hiểu rõ." Giọng điệu của Lục Duật Kiêu bình tĩnh vô ba, không có chút tình cảm nào, "Lần đầu tiên, cô tính toán thời gian y tá kiểm tra phòng, trước đó liền cắt cổ tay, lần thứ hai, trước khi cha tôi tới thăm cô, cô cố ý bò lên ban công, còn cố ý giả bộ ngã bất tỉnh, những chuyện này, không phải cô làm, còn có thể là ai!"
Lâm Yên Nhiên nghe được, mặt như màu đất, cô từng bước một lùi về phía sau, lùi đến vị trí lan can, buồn bã nói, "Minh Tuyên, anh đối với em, chẳng lẽ thật sự không có một chút tình cảm nho nhỏ nào ư, em yêu anh như vậy, anh cũng không chịu chia cho em một chút."
Lục Duật Kiêu quay đầu, nói: "Những thứ này đều không quan trọng, rất nhanh tôi sẽ cưới Tử Mạt, chờ sau khi cô chữa khỏi vết thương, có thể suy tính rời khỏi nơi này."
"Em..."
Không đợi cô nói thêm gì, Lục Duật Kiêu liền vào thư phòng, đóng cửa, không thèm nghe mỗi chữ mỗi câu của Lâm Yên Nhiên nữa.