Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 167: Phi Ưng Màu Bạc.
T
hấy sự tình thành công nhu vậy khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn.
- Chỉchỉ nữa năm thôi.
Hồ Phi gật gật đầu trong lòng lại mơ hồ có một loại cảm giác không hay. Trịnh Vân Phi đều thu cuộc đối thoại giữa hai người vào trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một cường giả Ngưng Thần Kỳ cứ như vậy trở thành cận vệ của Dương Phàm. Kết quả như vậy khiến cho Trịnh Vân Phi không chỉ ngạc nhiên thán phục mà còn không thể tưởng tượng nổi, ở trong mắt hắn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều là tiền bối nhất cấp cho dù là gia gia mình nhìn thấy cùng phải kính sợ vô cùng. Mà Hồ Phi trước mắt này lại là tu sĩ Ngưng Thần KỲ cường đại nắm giữ lực lượng lôi hỏa đáng sợ.
"Nếu ta có cận vệ như vậy chẳng phải là có thể ngang dọc kinh đô sao?"
Trịnh Vân Phi không khỏi trong lòng hâm mộ và cảm thán đồng thời càng bội phục Dương Phàm sát đất.
- ừ, hiện tại chúng ta sẽ thương nghị một chút những vấn đề chi tiết.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói.
- Ngươi.,. ngươi nói đi.
Hồ Phi đáp.
Dương Phàm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trong vòng nửa năm này bình thường ngươi không được rời xa ta một tấc luôn bảo trì ở bên cạnh ta trong phạm vi hai mươi trượng. Dưới một số tình huống đặc biệt ngươi có thể cách xa ta nhưng không thể vượt quá phạm vi một dặm. Không được ta cho phép thì không được tự tiện rời đi. Nếu ta bị công kích ngươi phải cố gắng hết sức để bảo hộ ta. Nếu địch nhân có ý đồ phát động công kích với ta ngươi có thể tùy tình huống mà chủ động công kích trước, đồng thời sau khi Dương mỗ mở y quán ngươi cùng cần đảm nhận chức trách trấn thủ y quán.
- Chỉchỉ những việc này sao?
Hồ Phi sau khi nghe xong liền hỏi.
- ừ, trên cơ bản chính là ba điểm. Đối với ngươi mà nói hẳn là không khó.
Dương Phàm lộ vẻ than vãn nói:
- Tin tưởng trong lúc này hơn phân nửa sẽ có cơ hội cho ngươi xuất thủ.
- Đánhđánh nhau ta khôngkhông sợ!
Hồ Phi vẻ mặt tự tin nói.
- Ha ha!
Dương Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười lại nói với Trịnh Vân Phi:
- Ngươi dẫn ta tới mấy y quán có uy tín nhất kinh đô tiếp tục xem đi, ít nhất phải là cấp bậc giống như Lam Nguvệt Y Quán.
Trịnh Vân Phi đáp:
- Ngoại trừ Thiên Ân Dược Các ra, Lam Nguyệt Y Quán đã là y quán số một số hai tại kinh đô rồi Còn có hai y quán nữa phân biệt là Nhân Hòa Y Quán và Thiên Vân Y Quán. Y quán trước là do đệ tử Lỗ thần y xây dựng. Y quán sau có quan hệ rất sâu tới ngự y thần bí trong hoàng cung.
- ồ? Như vậy xem ra cả hai y quán này đều không đơn giản.
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên mĩm cười nói tiếp:
- Vậy tới Nhân Hòa Y Quán xem trước đi.
Nhân Hòa Y Quán là do đệ tử Lỗ thần y xây dựng. Như vậy khẳng định có chút quan hệ với Dương gia kinh đô, quan hệ giữa hai nhà này với Dương Phàm đều là đối địch hắn tự nhiên không thể xem nhẹ được.
Trịnh Vân Phi không có nghĩ nhiều, dẫn theo hai người đi bộ xuyên qua một số dãy phố phồn hoa của kinh đô. Một lúc lâu sau đi tới một y quán cỡ lớn đồng dạng cũng được đặt trong một con phố sầm uất.
"Nhân Hòa Y Quán"
Mấy chữ trên bảng hiệu phóng khoáng mà không mất kính ý, ý cảnh quả thực không tầm thường. Dương Phàm vừa nhìn thấy những chữ này hắn không tự chủ được nhớ tới trận so đấu độc thuật giữa hắn và Lỗ thần y.
Bốn chữ to này tất nhiên không tệ nhưng trên ý cảnh thì còn kém rất nhiều so với Phổ Ái Y Quán của Dương Phàm tại Vụ Liễu trấn. Nhìn bảng hiệu Dương Phàm đột nhiên bắt đầu suy nghĩ không biết nên lấy tên gì đặt cho y quán sắp mở của mình tại kinh đô.
Hay là tiếp tục sử dụng Phổ Ái Y Quán?
Dương Phàm suy nghĩ một chút liền quyết định đổi một cái tên khác mang ý nghĩ độc đáo lại phù hợp với thủ đoạn y thuật của mình. Danh hiệu tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng chưa nghĩ được tên nào tốt cả.
"Thôi việc này tạm gác lại mấy ngàv nữa nói sau."
Dương Phàm hôm nay đi ra là muốn tham khảo một chút ưu điểm của y quán nơi kinh đô, từ đó chuẩn bị kế hoạch lập nên y quán theo lý tưởng của chính mình. Ba người đi vào Nhân Hòa Y Quán phát biện bố cục bên trong rất thông thoáng, cũng chia làm một số đại sãnh, phía ngoài đại sãnh đương nhiên là để chữa bệnh cho phàm nhân rồi
Khi đi tại ngoại đường Dương Phàm còn có chút thất vọng, đại thể không khác Lam Nguvệt Y Quán.
Tuy nhiên, chờ sau khi tiến vào trong y quán mới phát hiện trong đó có một cánh cửa. Nói là một cánh cửa chính là nhằm vào phàm nhân mà thôi thực ra nơi này được ảo trận bao phủ, bên cạnh còn có người tu tiên canh gác người bình thường sợ rằng không vào được.
- Chúng ta vào xem.
Dương Phàm nổi lên hứng thú dẫn theo hai người đi về phía cánh cửa được người canh gác kia.
Hai gã tu tiên trông coi cửa vào thản nhiên liếc mắt nhìn ba người một cái không nói gì. Tuy nhiên khi Hồ Phi đến gần, lúc hơi thở trên người tỏa ra lập tức khiến cho hai kẻ này hoảng sợ đứng im lặng kính cẩn không dám hé răng.
Dương Phàm dẫn đầu đẩy cửa tiến vào, thực ra chỉ là thông qua linh khí thôi động cấm chế sau đó thông đạo mở ra rồi cất bước đi vào. Chỉ cần là người tu tiên rót pháp lực vào là có thể đi qua cánh cửa rất thấp này.
Vừa tiến vào Dương Phàm chợt nghe được một dàn tiếng chim hót. Ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng, trước mắt là một quần thể gồm như sơn, thủy, thụ, điểu. Các loại nguyên tố này hình thành một thể "Thiên địa".
Nói là "Tiểu thiên địa" đương nhiên là so sánh khoa trương một chút, nhìn như thần bí nhưng thực tế chỉ là một phổ địa được bố trí thêm chút sơn giả dẫn nước chảy về thành suối sau đó vun trồng các loại hoa và cây cảnh, nói thẳng ra chính là một mãnh lâm viên. (lâm viên = vườn cây cảnh)
Có chút khác biệt chính là lâm viên lớn như vậy lại được ẩn dấu trong một tầng ảo trận cùng cấm chế, phàm nhân vào không được. Chính bởi đó mà tạo nên vẻ thần bí vô cùng giống như thế ngoại tiên cảnh vậy.
Chút kỹ xảo này tự nhiên không thể che giấu được Dương Phàm. Ngay khi hắn vừa mới cất bước đi vào đã nhìn rõ bố cục trong này.
- Nơi này cảnh sắc rất tốt giống như tiên cảnh vậy. Đây là lần đầu tiên ta tiến vào đó.
Trịnh Vân Phi vẻ mặt ngạc nhiên thán phục nói.
Hồ Phi đưa mắt quét nhìn một vòng, theo bản năng liền triển khai thần thức trong thời gian ngắn nhìn thấu hết huyễn thuật trong đó không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Không phải chỉ là một cái vườn nát thôi sao?
Cạnh đó có tu sĩ nghe được thanh âm này liền liếc mắt nhìn sang. Vừa thấy là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lập tức sợ hãi không dám há miệng nói gì. Tại trong lâm viên này có mấy gian lầu gác cổ kính. Trong mỗi gian lầu đều có Dược sư tọa trấn người tu tiên có thể tự mình lựa chọn địa phương xem bệnh và điều trị.
Ba người tản bộ trong này một lát khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch nói:
- Không cần xem nữa, chúng ta đi thôi.
- Dương đại ca! Ta cảm thấy nơi này không tệ, dường như tốt hơn Lam Nguyệt Y Quán một chút.
Trịnh Vân Phi lộ vẻ khó hiểu nói.
- Kỹ xảo nhiều hơn so với Lam Nguyệt Y Quán.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Nhưng tiêu chuẩn Dược sư, dược liệu chân chính lại kémLam Nguvệt Y Quán một hai phần.
- À, ta là người ngoài không hiểu biết. Nghe Dương đại ca nói như vậy ta cũng có chút cảm thấy như vậy. Nơi này làm cho người ta cảm giác không giống như là một nơi cầu y chữa bệnh, hình như là ra vẻ mê hoặc người bệnh, có chút làm giả bộ.
Trịnh Vân Phi suy nghĩ một chút nói.
Ba người cũng không lưu lại mà rời khỏi Nhân Hòa Y Quán.
Bọn họ vừa rời đi, trọng một lầu gác liền có người lên tiếng:
- Sư tôn! Bọn họ đi rồi
Một trung niên nam tử có chút mập mạp nói.
- ừ. tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của Dương Phàm. Nhìn tình hình thì người này quả thật muốn mở y quán tại kinh đô. Hừ! Hắn nghĩ rằng linh thạch là dễ kiếm như vậy sao?
Nói chuyện chính là một lão già mũi ưng khô gầy như cây củi.
Nếu Dương Phàm ở trong này nhất định có thể nhận ra thân phận người này, đúng là một trong ba đại thần y kinh đô Lỗ thần y.
- Sư tôn nói có đạo lý. Y quán Tu Tiên giới ở kinh đô chỉ có mấy nhà như vậy, mỗi một nhà đều có bối cảnh không tầm thường, há có thể để cho ngoại nhân dây máu ăn phần cơ chứ?
Trung niên nam tử lộ vẻ trào phúng nói.
- Chuyện này cũng không hẳn. Dương Phàm này thần minh có những thủ đoạn không phải nhỏ, ngay cả ta cũng có chút nhìn không thấu. Hơn nữa hắn còn là Dược sư khách quý của Yến Vương Phủ cũng chính là trận doanh của Vũ Văn gia tộc. Chúng ta nếu muốn ngăn cản hắn mở y quán cũng không quá thực tế. Nhưng nếu muốn mang đến cho hắn một chút quấy nhiễu vậy thìhắc hắc!
Lỗ thần y lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm.
Sau khi rời khỏi Nhân Hòa Y Quán, mục tiêu thứ ba của Dương Phàm hôm nay chính là Thiên Vân Y Quán. Nghe ý tứ Trịnh Vân Phi thì chỗ dựa vững chắc của Thiên Vân Y Quán này là đến từ hoàng cung thực lực không bình thường.
Lại đi bộ nửa canh giờ, Dương Phàm đi tới Thiên Vân Y Quán khoảng cách tới hoàng cung tương đối gần. Y Quán này có chút phô trương xa xỉ, dĩ nhiên xây dựng theo kiểu kiến trúc cung điện. chi phí xây dựng quá mức xa hoa.
Vừa đi tới cạnh Thiên Vân Y Quán. Dương Phàm liền thấy được rất nhiều xe ngựa lộng lẫy, một số nhân sĩ quý tộc một thân y bào hoa lệ từ trên xe ngụa bước xuống, rồi tiến vào y quán. Đương nhiên cũng có đại phu hoặc là Dược sư từ trong y quán đi ra được người dùng xe ngựa dẫn đi.
- Đây là
Nhìn thấy tình cảnh như thế. Dương Phàm có chút giật minh.
- Thiên Vân Y Quán ta cũng chưa từng đi vào, nghe nói chủ yếu là nhằm vào người thế tục
Trịnh Vân Phi hạ giọng nói.
- Chúng ta đi vào.
Dương Phàm vẻ mặt không chút thay đổi nói. Nếu đã đến đây đương nhiên không thể không vào một chút. Sau khi tiến vào y quán, nơi đi qua là một mãnh kiến trúc cung điện tráng lệ phong cảnh lịch sự tao nhã còn có thể nhìn thấy một số cô gái dung mạo thanh tú mặc y phục giống như cung nữ lại vừa có thiên hướng như nữ phó (nữ y tá vậy), đối với nam giới có lực hấp dẫn không nhỏ.
- Nơi này thật sự có thể trị thương cho người tu tiên sao?
Dương Phàm có chút hoài nghi, vô thanh vô tức triển khai cảm quan. Sau một lát hắn khẽ thở ra một hơi mặt lộ vẻ quái dị thản nhiên nói:
- Không cần xem chúng ta đi!
- Dương đại ca! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Trịnh Vân Phi có chút khó hiểu nói.
- Nơi này đích xác có một số Dược sư Tu Tiên giới. Tuy nhiên đều đọa lạc trong vinh hoa phú quý của thế tục giới trầm mê tửu sắc với quyền lợi.
Dương Phàm không do dự không sợ hãi nói, lại cũng không có biểu lộ ra vẻ khinh thường hay trào phúng nào.
Đường tu tiên gian khổ mênh mông không bờ bến ai có thể đạt được trường sinh đây?
Nếu kết quả cuối cùng nhất định là trăm năm tuổi thọ hầu như không còn hóa thành một đống đất màu vàng, thì còn ai có thể kiên trì đi tiếp nữa?
Những Dược sư Luyện Khí Kỳ bậc thấp trong Thiên Vân Y Quán này thiên phú cũng không được tốt lắm, đường tu tiên vô vọng. Bọn họ không cầu tiến tới liền dừng lại trong thế tục giới, quán to lộc lớn, chữa bệnh cho người hưởng thụ vinh hoa phú quý nơi thế tục.
Đương nhiên, nơi này có Dược sư Tu Tiên giới cũng có thể trị thương cho người tu tiên. Lúc mặt trời sắp xuống núi, Dương Phàm về tới Yến Vương Phủ. Tiến vào Hàm Trữ Cư. Dương Phàm lập tức quay về phòng của mình.
"Ngoại trừ Thiên Ân Dược Các ra, ba y quán có uy tín nhất ở kinh đô đều đi tham quan rồi. Mấy ngày kế tiếp ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch thành lập y quán của chính mình."
Dương Phàm thấp giọng khẽ nói, tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian thấy được không ít linh dược và thiên tài địa bảo đã có thể thu hoạch. Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió cấp bách.
"Vù"
Một phi ưng màu bạc bay qua ngoài cửa sổ.
- Ồ?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia dị sắc.