Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 232
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 383 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Chương 164
rái lại Lý Ngọc nhìn thoáng qua sự ảm đạm trong mắt Lý Ly, đáy mắt chợt lóe sáng như hiểu được điều gì.
“Nếu chỉ là diễn kịch, vậy Bắc Minh quốc có đồng ý xuất binh hay không hiện tại đều không quan trọng nữa. Như vậy, Hoàng thúc định khi nào thì động thủ?”
Mười ngón tay gõ trên mặt bàn, Lý Ngọc nhíu mày hỏi.
“Không, trận này vẫn cần Bắc Minh quốc phối hợp.”
Lắc đầu, đôi mắt của Lý Ly tối tăm khó đoán.
“Ít nhất có một hứa hẹn của Bắc Minh quốc chủ có thể để cho Trịnh Nhất Phong yên tâm...”
“Cái này thì không thành vấn đề, theo hành trình suy tính thì mấy ngày nữa sẽ có tin tức của Bắc Minh quốc.”
Nói đến đây, Lý Ngọc như nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt bỗng dưng ảm đạm. Ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần áy náy.
“Liễu Nhi...”
Hắn há miệng thở ra, muốn nói gì lại thôi.
“Ta không sao.”
Cười cười vỗ tay hắn, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che giấu sự cô đơn trong mắt.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, trên gương mặt hắn lại tươi như hoa.
“Bất quá, cụ thể chuyện này như thế nào, Hoàng thúc có thể bớt chút thời gian cùng ta nói chuyện được không?”
“Ừ, đây là tất nhiên. Bất quá, thời gian đã không còn sớm, chúng ta để Hoàng hậu nương nương nghỉ sớm một chút, chuyện còn lại ta có thể cùng Hoàng thượng đến Ngự thư phòng nói tiếp được không? "
Thản nhiên nhìn thoáng quá Diệp Mộ Liễu, Lý Ly nhíu mày nói.
" Về chuyện nhất thời lấy lại quân quyền, mấy năm nay ta vẫn âm thầm bố trí. Thủ hạ của Trịnh Nhất Phong đều nắm giữ vị trí tướng sĩ quan trọng nhưng tất cả đều năm trong lòng bàn tay của ta rồi. Hiện tại, chỉ thiếu cơ hội loại bỏ Trịnh Nhất Phong nữa mà thôi. "
" Được, tất cả đều làm theo lời Hoàng thúc nói. "
Gật đầu, Lý Ngọc đặt một nụ hôn trên trán Diệp Mộ Liễu, dịu dàng nói:
" Nghỉ sớm một chút. "
" Lý Ngọc… "
Biết bọn họ không muốn làm cho nàng cảm thấy lo lắng, cũng biết chuyện quốc gia là chuyện lớn không phải là chuyện nàng có khả năng thao túng. Nhưng nghĩ tới gương mặt xanh mét lúc nãy của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà lo lắng.
Một người dưỡng dục mình hai mươi mấy năm, mẫu hậu kính yêu của mình đột nhiên bị người ta bảo không phải là mẹ đẻ, không chỉ như vậy nàng ấy còn là kẻ thù giết hại mẹ mình.
Thay đổi lớn như vậy, dù bất cứ ai cũng không có cách nào tiếp nhận được…….
“Chàng, chuyện về Thái hậu, chàng định xử lý như thế nào? Muốn ta giúp chàng hay không? "
Nàng biết giờ phút này hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kì mâu thuẫn, cực kì khó xử, cực kì do dự cũng cực kỳ vũng vẫy.
Tuy Thái hậu là kẻ thù giết hai mẹ hắn, nhưng công ơn dưỡng dục hơn hai mươi mấy năm làm sao có thể xóa bỏ trong nháy mắt được đây?
Tuy nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng thống khổ và vùng vẫy của hắn, nàng lại cảm thấy hết sức rung động.
Nếu hắn không đành lòng xuống tay, thì để nàng tới giúp hắn.
Dù sao, ân oán tình cảm trước đây, sớm hay muộn đều phải giải quyết.
“Không sao, Liễu Nhi, chuyện này ta tự có cách xử lý.”
Như biết được nàng đang nghĩ gì, hắn quay đầu cười trấn an nàng, con ngươi đen như mặc ngọc nặng trĩu, nhưng đầy kiên định.
“Trước khi Trịnh Nhất Phong xuất binh, Hoàng thượng tạm thời vẫn không nên động đến Thái hậu.”
Nghe vậy, Lý Ly vừa ra đến cửa đã quay trở lại, giọng nói hết sức nhạt nghẽo, giống như đang pha một ấm trà, thế cục ván cờ chỉ là chuyện nhỏ.
“Trẫm biết.”
Lý Ngọc rũ mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau mới nhếch môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Hoàng thúc yên tâm, Trẫm sẽ tuyệt đối không vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.”
Lời này của Lý Ngọc nghe thì nhạt nhẽo nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, mấy chữ này có thể làm nên một thiên văn chương.”
Là sẽ không vì nhất thời không nhịn được mà phá hủy bố cục đã chuẩn bị từ lâu sao?
Hay là nhất thời không đành lòng mà phá hủy triều cục giang sơn xã tắc?
Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, Lý Ly gật đầu bình tĩnh nói.
“Hoàng thượng làm việc ta luôn yên tâm. Nếu vậy thì đi thôi.”
Hai người trước sau ra khỏi Tử Vi cung, bóng đêm như họa, một trận gió nhẹ phất tới làm cho người ta cảm thấy rùng mình, hai người ở trong đêm trong gió không kìm được mà ớn lạnh.
“Hoàng thúc, điều kiện trao đổi là gì?”
Ngẩng đầu nhìn bầu tời, Lý Ngọc gằn từng tiếng, hết sức thoải mái, đáy mắt lóe sáng.
“Hoàng thượng, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Người chỉ cần biết kết quả là được, hà tất phải hỏi đến quá trình?”
Chương 164: Lý Ly phải làm phò mã
(chắc mn đoán ra được vì sao có tên chương như vậy đúng ko)
“Hoàng thúc...”
Nếu đã không câu nệ tiểu tiết thì sao người lại im lặng không nói?
Nếu là chuyện nhỏ không đáng kể thì sao người lại trốn tránh như vậy?
“Nếu Hoàng thúc không chịu nói thẳng không bằng để cho Trẫm đoán một chút thì thế nào?”
Lý Ly rũ mắt cười, không phản bác cũng không đồng ý.
Thấy vậy, khóe môi Lý Ngọc cong lên, trong giây lát đôi mắt của hắn còn sáng hơn ánh trăng.
“Để ta đoán thử, vừa rồi Hoàng thúc có nói qua, Tây Việt quốc quân đang thiếu người nối nghiệp đúng không? Theo Trẫm được biết, Quốc quân Tây Việt là người sợ vợ, hắn không chỉ yêu thương sâu đậm, hậu cung vô phi mà cả đời chỉ có hai người con gái, sau này về già không có con chăm sóc.”
Nói đến đây, Lý Ngọc nhìn Lý Ly, thấy đôi mắt hắn hết sức bình tĩnh và thản nhiên.
Ha ha Hoàng thúc, người vẫn muốn duy trì sự bình thản như vậy sao?
“Cho nên, vì thiếu người nối nghiệp trên thực tế là không có người kế tục có đúng không? Không phải Hoàng thúc bán mình cho Tây Việt quốc, làm Phò mã của công chúa Tây Việt quốc đấy chứ?”
“Qủa nhiên Thiên Nhi đã trưởng thành!”
Thâm sâu nhìn Lý Ngọc, giọng điệu của Lý Ly vẫn không mặn không nhạt như vậy.
“Như thế nào, không lẽ Hoàng thượng không cảm thấy như vậy rất tốt sao? Chắc Hoàng thượng chưa nhìn thấy hai vị công chúa của Tây Việt quốc rồi, một người chim sa cá lặn, một người hoa nhường nguyệt thẹn, đều là tuyệt sắc nhân gian đấy.”
“Hoàng thúc muốn là Phò mã thật sao?”
Thu lại nụ cười nơi khóe môi, âm thanh của Lý Ngọc từ từ trầm xuống.
“Hoàng thúc đường đường là Nhiếp chính vương của Đông Thương quốc, chạy đến cửa nhà người ta làm Phò mã không cảm thấy ủy khuất sao?”
“Như thế nào? Chuyện tốt như vậy người khác còn cầu không được đấy.”
Thấy ánh mắt sắc bén của Lý Ngọc nhìn mình chằm chằm, Lý Ly mở to mắt, khóe môi quét xuống nụ cười như có như không.
“Không những cưới được người vợ dung mạo như tiên trên trời mà còn có thể nắm Hoàng quyền trong tay. Chuyện tốt như vậy chỉ sợ đốt đèn lồng cũng khó tìm đấy.”
“Nếu Hoàng thúc muốn giang sơn mà nói, hiện tại Trẫm có thể cho người, người tội gì...”
Lý Ngọc nói được một nửa, lại nuốt trở vào.
Hắn biết rõ, hắn (Lý Ly) làm như vậy là vì hắn, vì giang sơn xã tắc, lê dân bách tính của Đông Thương quốc, hắn có tư cách gì mà đi trách cứ hắn (Lý Ly).
“Người không cần vì vậy mà tự trách, cũng không cần vì thế mà cảm thấy áy náy. Tất cả đều do ta tự chọn, không liên quan gì tới người. Dù người có cho ta giang sơn hoàng quyền của người, nhưng ta nói với người, ta làm vậy là vì bản thân ta.”
Lý Ly khoanh tay nhìn mấy chấm nhỏ trên bầu trời, ánh mắt mơ hồ nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
“Thiên nhi cho rằng, ta không muốn, người có thể miễn cưỡng được ta sao? Nói thật cho người biết, năm đó trên đường đi du lịch, đi qua Tây Việt, cùng với trưởng công chúa Tây Việt nhất kiến chung tình, tạo nên đoạn tình duyên trần thế. Nếu không phải mấy năm gần đây vì giúp đỡ Hoàng thượng đoạt lại hoàng quyền, chỉ sợ ta đã cùng công chúa thành hôn từ lâu, sao lại chờ đến bây giờ vẫn là người cô đơn?”
“Như vậy sao?”
Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, nụ cười của Lý Ngọc không đạt tới đáy mắt.
“Hoàng thúc thực sự thích Tây Việt trưởng công chúa sao?”
“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ còn giả được sao?”
Lý Ly buông xuống hàng mi đen, che dấu ánh sáng chợt lóe trong mắt, nhếch môi cười cười.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng cho rằng ta sẽ lấy chuyện này nói đùa sao?”
“Như thế, Liễu Nhi thì sao? Hoàng thúc không thích nàng hay sao?”
Nhìn chằm vào Lý Ly, con ngươi đen của Lý Ngọc ảm đạm, lại sắc bén như lưỡi dao.
“Hoàng thúc có biết, khi quân là tội chết hay không?”
Nghe vậy, thân thể Lý Ly run lên, lại tỏ vẻ như không có việc gì, cười nói:
“Hoàng thượng đang nói gì vậy? Thần không rõ ý tứ của Hoàng thượng.”
“Hoàng thúc vì sao lại khổ sở nói dối Trẫm. Trẫm đã điều tra được rõ ràng, lần sạt lở ở sơn thôn đó, Hoàng thúc đã xả thân cứu Liễu Nhi, trong nháy mắt thập tử nhất sinh đó mới là chân thật nhất. Nếu không có như vậy, Hoàng thúc cho rằng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng người như vậy?”
Thở dài một hơi, Lý Ngọc tiếp tục nói:
“Hoàng thúc, chúng ta đều là nam nhân, có một số việc người không lừa được Trẫm.”
Nhìn ánh mắt hắn (Lý Ly) nhìn Liễu Nhi khác thường như vậy, hắn sao có thể không biết đây?
Cái gì mà trưởng công chúa, cái gì mà nhất kiến chung tình, đều là quỷ lừa gạt.
Hắn chỉ là không không nghĩ đế hắn (Lý Ngọc) tự trách phải không?
“Hoàng thượng, người sai rồi, ta cứu Diệp Mộ Liễu là vì nàng là người trong lòng người, đối với ta có tác dụng, không liên quan gì đến tình yêu.
Dứt lời, Lý Ly không nói gì nhiều, chỉ xoay người biến mất trong bóng đêm...
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn - Nguyệt Thanh Thu