Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 29: Tân Đích Cách Cục
L
ần trước thành chủ phủ bị yêu vương công kích và tàn phá nên Hồng Quân, Ngộ Không, La Băng, Nghịch Ương cùng ba kim nhãn cương thần giờ này đang ngồi một chỗ.
"Tiểu Quân, đệ như thế nào mà lại để bọn chúng đi dễ dàng như vậy?” Nghịch Ương không hiểu nên hỏi lại
"Ha ha, Nghịch Ương lão ca, huynh còn nhớ lần trước chúng ta nói chuyện qua không? Cho dù ta đem bọn họ đi giết hết cũng có tác dụng gì? Không phải là càng khiến cho mâu thuẫn của hai thần giới thêm sâu nặng sao?” Hồng Quân hỏi lại
"Hừ, cho dù là thế nào, thù của đại ca ta vẫn còn chưa báo được” Huống Quang nhân bất mãn nói. Những năm gần đây, Huống Hữu Sanh cùng Huống Quang Nhân đã dần dần gia nhập cuộc sống giống như mọi người, chỉ là bọn họ lại càng thêm thù hận đối với Chu gia.
"Tiểu Quân, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề” Tôn Ngộ Không đột nhiên đứng dậy, lên tiếng hỏi. Hắn vốn vẫn đang im lặng ngồi một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồng Quân, cũng không biết nghĩ ngợi điều gì.
"Uhm? Cái gì? hỏi đi” Hồng Quân cười cười, trong lòng cũng thầm đoán ra Ngộ Không muốn hỏi cái gì.
"Ngươi bây giờ rốt cuộc còn sống…hay đã chết? Như thế nào trong lúc đó đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”
Tôn Ngộ Không trong mắt lớe kim quang, chờ đợi câu trả lời cuả Hồng Quân, không riêng gì Tôn Ngộ Không, ở đây bất kỳ ai cũng muốn hỏi rõ vấn đề này.
"Còn sống hay đã chết?” Hồng Quân thong thả ngẩng đầu lên, suy tư một chút rồi hỏi lại” Như thế nào gọi là sống? Như thế nào gọi là chết?”
Tôn Ngộ Không nhất thời cứng họng, hắn vốn cho rằng có máu đỏ là còn sống nếu không là chết rồi. Hôm nay, máu đang chảy trong người Nghịch Ương là màu xám nhưng vẫn có thể làm loạn trước mặt hắn, thậm chí giữa bọn họ khác nhau duy nhất chỉ là màu của máu mà thôi (máu đỏ thì còn chết được lần nữa, máu xám thì nghỉ luôn chứ còn gì )
Hồng Quân nhìn thấy mọi người không nói gì, liền cười nói” Kỳ thật, nghiêm khắc mà nói ta xem như đã chết, bởi vì lúc đó ta không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể lựa chọn tự bạo, sau khi tự bạo ta xem như đã chết” Hồng Quân giải thích cho mọi người, tâm tư của chính mình lại nhớ về tỉnh cảnh lúc trước.
"Uỳnh” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nhưng bản thân Hồng Quân thì nghe không đựơc những âm thanh đó. Nguyên Anh cùng Linh hồn của hắn đều vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ theo âm thanh khủng khiếp kia. Cũng trong nháy mắt lúc này hắn mất dần đi ý thức.
Đến khi ý thức hắn thanh tỉnh trở lại thì Nguyên Anh đã không còn tồn tại nữa, linh hồn của chính mình cũng dung nhập vào vô danh vật chất màu xám trên bầu trời. Hồng Quân cảm giác được linh hồn cùng tâm linh vẫn còn tồn tại, nhưng kỳ quái chính là vô luận là tâm linh hay linh hồn đều trở thành vật chất màu xám, giống nhau hoà vào vật chất màu xám vô cùng kia.
"Đây là vô danh vật chất trên bầu trời sao?” Thần thức Hồng Quân bao trùm bốn phía nhanh chóng phát hiện, màu xám vật chất này rất khác so với màu xám vật chất vô danh trên bầu trời., nơi này vật chất màu xám càng thêm nồng đậm, tự hồ…như một loại năng lượng. Tuy nhiên trong tình huống này hắn không tìm ra đặc tính. Cho dù Hồng Quân tu luyện Hồng Quân đạo rốt cuộc cũng không phát hiện ra đặc tính của vật chất này là gì, càng không thể chi phối loại năng lượng này trong cơ thể.
"Đây…rốt cuộc là nơi nào?” Hồng Quân tự nhủ, "Nếu có thân thể thì tốt quá, đi xem nơi này như thế nào”
Tâm tư Hồng Quân vừa động, màu xám năng lượng xung quanh đột nhiên khởi động, biến hoá…trong nháy mắt liền xuất hiện một cơ thể do năng lượng màu xám cấu tạo mà thành, đem dung nhập cả linh hồn và chân linh vào đó, nếu như nói không hoàn mỹ thì chỉ thiếu nguyên anh.
Hồng Quân kinh ngạc dùng thần thức tra xét thân thể mình, vô luận là dạng mạo (khuôn mặt) và thân thể đều giống hệt trước kia. Hồng Quân hài lòng cười cười, mặc dù hắn không biết sao lại thế này nhưng dù sao có thân thể so với không có vẫn tốt hơn.
Tại đây, trong màu xám năng lượng Hồng Quân chân chân thật thật cảm nhận đựơc kỹ xảo của Thần Vương trong nháy mắt di động. Chỉ cần trong lòng mình vừa động có thể trong nháy mắt xuất hiện ở một địa phương khác, căn bản không có khoảng cách tồn tại.
"Đây là cái gì?” Sau mấy chục lần Thuấn di Hồng Quân rốt cuộc phát hiện một địa phương khác. Ở nơi này Hồng Quân thấy những đoàn năng lượng màu xám to bằng nắm tay, rõ ràng không giống với năng lượng mà hắn từng thấy.
"Cái này...” Hồng Quân kinh ngạc nhìn đoàn năng lượng màu xám kia, nhẹ nhàng vượn ngón tay chọc vào năng lượng màu xám đó.
"Phốc” ngón tay của HỒng Quân đã đâm vào đoàn năng lượng màu xám đó trong nháy mắt dò xét, hiển nhiên là không có sự ngăn trở nào.
"Uỳnh” Hồng Quân cảm thấy linh hồn có một trận rung động mãnh liệt khiến cho hắn thiếu chút nữa mất đi ý thức.
"Cái này...cái này không lẽ là bên trong loại năng lượng kia?” Hồng Quân cẩn thận đánh giá xung quanh.
Không gian này không lớn, chung quanh toàn là quang điện ngũ sắc, không biết chỗ nào là đường biên, chỉ toàn là một màu xám tro mà thôi.
"Gì? Đây là....”Hai mắt Hồng Quân giương to gắt gao nhìn vào một quang điểm (điểm sáng). Nơi này giống như là một nơi chiếu phim, những sự kiện đang dần hiện ra trước mắt hắn, Hồng Quân cẩn thận nhìn thấy cả Cổ Bàn, sau một tiếng nổ mạnh mất thất nơi mà Cổ Bàn tu luyện cũng đột nhiên biến mất, thấy được Phượng Hi và Triệu Vân Hưng lo lắng. Thấy được Ngũ Hành đang dần dần phát triển thế lực, thấy được La Băng, Huống Thiên Minh mấy người vây công yêu vương...bắt đầu từ tầng thứ bảy đến chín tầng bên dưới (chín tầng hạ) tất cả các sự tình đều hiện ra trước mắt hắn.
"Ngươi cuối cùng đã đến đây...” Đột nhiên trong lúc đó một âm thanh vang lên. Hồng Quân bị doạ cho giật mình, thần thức lập tức phúc tản ra nhưng như thế nào cũng không phát hiện được gì.
"Người nào??” Hồng Quân nhíu mày hỏi
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi như thế nào trở về, ngươi như thế nào cứu được người của ngươi” Thanh âm kia lại vang lên, khi nghe được âm thanh này, hắn phát giác âm thanh không hề có một chút nào vui buồn, lo lắng, hay tình cảm gì cả.
"Ngươi nói...ta có thể trở về?”Hồng Quân nghi hoặc hỏi, ngữ khí căn bản không có một tí nào tự tin.
"Đúng vậy, ngươi có thể trở về, hơn nữa còn có thể trợ giúp người của ngươi nữa” Thanh âm kia nói
"Ta phải làm thế nào?” Hồng Quân hỏi
"Ngươi phải làm thế nào rất đơn giản, từ đây học phương pháp đi ra ngoài” Thanh âm kia vang lên.
Hồng Quân nhất thời không hiểu, nơi này hắn không thấy có gì có thể học được. Hắn đơn thuần chỉ cho rằng thanh âm kia chỉ muốn cười nhạo hắn, vì vâyh thanh âm của hắn cũng trầm thấp hỏi” Ta học như thế nào? Ít nhất cũng phải có hướng cho ta học chứ...?”
Hồng Quân còn chưa nói xong liền phát hiện những quang điểm phát ra quang mang ngũ sắc trong giây lát bắt đầu quang tròn, mà càng ngày chuyển động càng nhanh hình thành một đạo ngũ thải quang đái, ngay cả thần thức của hắn cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy tàn ảnh mà thôi.
” Uỳnh” trong nháy mắt tất cả quang điểm đều dung nhập vào đầu Hồng Quân.
”A.....” Khi quang điểm này dung nhập linh hồn thì hắn cảm thấy cực kỳ đau đớn, phảng phất như ức vạn cây ngân châm dung nhập vào trong thân thể hắn, loại đau đớn này khiến cho chân linh Hồng Quân có một trận run rẩy.
Hồi lâu sau quang điểm này đã hoàn toàn dung nhập vào linh hồn của Hồng Quân, loại đau đớn khó mà chịu đựng kia cũng đột nhiên biến mất, đồng thời Hồng Quân cảm thấy có gì đó không đúng, tại linh hồn giờ này bỗng dưng hắn biết được rất nhiều thứ, phương pháp sử dụng vật chất màu xám, phương pháp giải trừ phong ấn cho tứ đại thú tộc..v..v thậm chí tất cả sự tình từ tầng không gian thứ bảy tới tầng thứ chín hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
” Một phút nhất thời bằng cả ngàn năm” một bản thể Hồng Quân nhỏ bé xuất hiện trong đoàn năng lượng kia thì thầm lẩm bẩm nói” Không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc xem ra chỉ là chuyện cười” Âm thanh Hồng Quân dần dần trầm xuống, đoàn năng lượng bất đồng kia cũng dần biến mất.
” Đa tạ tiền bối chỉ giáo” Hồng Quân khom người nói, nhưng cũng không hề có âm thanh nào trả lời hắn cả.
Trong lòng vừa động, hắn đã đi ra khỏi đoàn năng lượng đó và cũng trong chớp mắt biết được tất cả các sự tình đang diễn ra, cũng vì thế hắn mới biết cách giải trừ phong ấn cho Tứ Đại thú tộc, ngăn La Băng tự bạo, hiện thân giết chết Thạch Thừa Thiên, Thạch Nhược Tín, phát hiện được nhân mã của Chu gia cách đó trăm ngàn dặm, cũng hiểu được thân phận gian tế của Chu Lam, nhưng Chu Lam vì mình đỡ một kích của Yêu vương mà vong mạng, chính là muốn mình hoàn thành tâm nguyện, lý tưởng.
” Có lẽ đây cũng chính là lý tưởng của nàng” Hồng Quân không thể biết được lý tưởng của người khác nên chỉ biết đoán như vậy mà thôi.
Tất cả mọi người nghe thấy thế thì ngây người, không thể hiểu được sau khi Hồng Quân tự bạo lại gặp được kỳ ngộ như vậy. Nhưng Hồng Quân cường đại như vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, giải quyết được mọi chuyện khiến mọi người tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Dưới mệnh lệnh đặc thù của Hồng Quân tứ đại tộc trưởng vốn thủ hộ bên ngoài cũng được tham gia bữa tiệc này.
Sự việc cứ như thế đơn giản qua đi, vài năm sau đó khi Hồng Quân khôi phục diện mạo, thậm chí so với quá khứ còn có phần huy hoàng hơn. Thành chủ phủ cũng được mở rộng hơn, Huống Quang nhân cùng Hướng Hữu Sanh sau khi đựơc Hồng Quân khuyên nhủ cũng dần dần bỏ đi cừu hận trong lòng, bắt đầu chuyên tâm tu luyện, không những thế Huống Quang Nghĩa vốn đã chết tại không gian này vào một ngày đột nhiên xuất hiện tương tụ với bọn họ, đương nhiên sự tình không gian này không có cương thi HỒng Quân cũng không có nói cho ba lão họ Huống biết.
Cuộc chiến tranh qua đi, Thạch – Lâm hai nhà của Thần giới thứ nhất tổn thất nghiêm trọng, từ nay về sau khó mà hồi phục hưng thịnh như xưa, dần dần mất đi danh vọng. Tổn thất của Chu gia thực chất là không lớn, nên vẫn như trước giữ vững vị trí gia tộc cực mạnh của Thần giới thứ nhất, chỉ là dường như bọn họ thay đổi rất lớn. Trong vấn đề quản lý những thành trì đã dỡ bỏ lệnh cấm người của thần giới thứ hai du nhập vào thành, những đãi ngộ của của thần giới thứ hai cũng không khác gì so với thần giới thứ nhất.
Tứ đại thú tộc sau khi được cởi bỏ phong ấn cũng có thể biến thành hình người, hơn nữa còn không cần năng lượng của Quáng thạch để sinh tồn, hơn nữa thực lực còn tăng lên nhiều, Dưới mệnh lệnh của Hồng Quân, họ dần dần di chuyển và ở lại lãnh địa của Thần giới thứ hai. Mấy trăm năm sau, thần giới thứ nhất và thần giới thứ hai đã hoàn toàn có mối quan hệ ngang vai
Cũng mấy trăm năm đó, Phượng Hi sau khi tìm không được Cổ Bàn liền cùng Triệu Vân Hưng phi thăng lên tầng bảy, Khi họ phi thăng Hồng Quân ngay lập tức biết được nên trong nhất thời xuất hiện bên cạnh phi thăng trì chờ họ đến
” Tiểu Phượng, Vân Hưng tướng quân” Thân ảnh của họ vừa xuất hiện tại phi thăng trì thì âm thanh của Hồng Quân đã vang lên.
”Quân ca?” Tiểu Quân” Hai người đều kinh ngạc nhìn Hồng Quân. Bọn họ biết thời gian phi thăng, địa điểm căn bản không có cố định, không thể nghĩ được Hồng Quân lại may mắn đoán được nơi họ xuất hiện. Phượng Hi cùng Triệu Vân Hưng vốn vì chuyện của Cổ Bàn mà muốn đi thỉnh tội với Hồng Quân, nhưng Hồng Quân biết vấn đề đó nguyên nhân do chính từ Cổ Bàn, hơn nữa hắn có một loại cảm giác, Cổ Bàn vẫn chưa chết.
Hai người được đưa về Hồng Quân thành, gặp lại những người cũ không thể thiếu đựơc việc uống rượu và nói chuyện phiếm. Tôn Ngộ Không và Nghịch Ương nhìn thấy Triệu Vân Hưng thì không khỏi hưng phấn, tuy nhiên hai người này ý nghĩ không giống nhau. Tôn Ngộ Không thì đã biết được thực lực của Triệu Vân Hưng, chỉ bằng thực lực thân thể cũng có thể tương đương với lực phòng ngự của Tứ đại thủ hộ thú tộc, trong mắt của Tôn Ngộ Không, Triệu Vân Hưng chính là đối tượng tốt nhất để đối luyện, mà Nghịch Ương lại khác, lão không tìm thấy ở Triệu Vân Hưng một chút thần kỳ nào, Từ khi Hồng Quân xuất hiện, cộng thêm bằng hữu của hắn khiến cho lão gặp nhiều áp lực, Hôm nay lại có một người nữa phi thăng, lão không tin người này có được thực lực như Ngộ Không và Huống Thiên Minh, nói trắng ra là lão muốn mình cũng phải đứng trên được một người,
Hồng Quân mỉm cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, không biết khi nào La Băng đã đi tới bên cạnh hắn
” Hồng Quân...” Hồng Quân nghe được thanh âm này thì xấu hổ hỏi” Băng nhi, chuyện gì?”
Trên mặt La Băng đỏ bừng lên, đầu cúi thấp chầm chầm hỏi” Trong trận chiến đó, trước khi huynh tự bạo có từng nói...nói câu nói kia, có phải là thật không?”