Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyết Đồ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Quang Mai Hữu
Số chương: 429
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Gặp Nhau Ở Chợ
ạ Văn Đăng cũng cười cười, nói:
- Cũng may mà chúng ta biết là thằng ranh nhà ngươi mà không có xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ đến tìm Bảo Nhi. Quả nhiên, chúng ta tới đây thì đụng trúng cái mặt ngươi ngay.
Phương Thiên Vũ cũng đấm thử vào ngực Triệu Tử Văn, cười bảo:
- Gần đây ngươi khoe mẽ cho lắm vào, lại còn kiếm được cả ngàn lượng bạc nữa. Thằng ranh này thật là…
Hạng Tử Hiên phải lên kinh một thời gian, Triệu Tử Văn cũng rất ít khi gặp hắn. Đến giờ đúng hôm bốn người đều có khả năng hội họp cùng một chỗ, Triệu Tử Văn vui vẻ cười lớn, bảo:
- Chúng ta Giang Nam Tứ Đại Sài Lang lại một lần nữa sum họp rồi.
- Phì!
Những tiểu thư còn chưa rời khỏi cửa hàng nghe thấy bốn chữ “Tứ Đại Sài Lang” thì đều gắt lên rồi rời đi. Lúc này trong cửa hàng chính thức là không có một bóng khách nào.
Hạng Tử Hiên dở khóc dở cười, bảo:
- Hạ Văn, lần sau ngươi có thể nhỏ giọng đi một tí có được không? Có phải là ngươi muốn toàn cả thành này đều biết hết hả?
- Sợ cái gì?
Hạ Văn Đăng không cho là đúng, cãi lại:
- Vừa rồi cái Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử gì gì đó quả thực là chả ra cái thể thống gì. Tài năng của Tiền Đường Tứ Đại Sài Lang chúng ta đã chấn động cả Tiền Đường rồi.
Triệu Tử Văn thì hỏi:
- Các ngươi vừa rồi đều ở bên ngoài xem kịch vui phải không?
Phương Thiên Vũ cười cười, đáp:
- Chúng ta cũng mới đến đây không lâu, chỉ thấy ngươi và Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử này đối câu cuối cùng thôi. Tuy nhiên, câu đối cuối cùng của ngươi đúng là quá phấn khích.
- Hơn nữa, một quyền kia cũng vô cùng kinh người. Võ công của ngươi thực sự là đã có sự tiến bộ vượt bậc đấy.
Đều là cao thủ có đẳng cấp, Hạ Văn Đăng tự nhiên là có thể nhìn ra uy lực của một quyền kia, bội phục nói.
- Bảo Nhi xin chào ba vị huynh trưởng.
Bảo Nhi khẽ bước ra từ trong cửa hàng, thi lễ chào hỏi bọn Hạng Tử Hiên.
Hạng Tử Hiên thản nhiên cười bảo:
- Bảo Nhi, về sau này muội cần chú ý nhìn chằm chặp Hạ Văn. Hai ngày nay cũng không biết hắn trốn trong khuê phòng của nữ tử nhà ai mà chả chịu đi ra.
Triệu Tử Văn mất tích hai ngày, Điền Hổ cũng chẳng nói năng gì khiến cho Hạ Bình không thể cho qua chuyện này được. Bọn họ đã lâu không gặp Triệu Tử Văn, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Giờ nhìn thấy hắn bình an vô sự thì đều thở phào một hơi, đều đang âm thầm suy đoán xem thư đồng này mấy ngày gần đây lại đi gây tai họa cho con gái nhà ai.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi lập tức nổi lên hai vừng hồng, đôi làn thu thủy dịu dàng nhìn đại ca, hạnh phúc rúc vào cạnh hắn.
Triệu Tử Văn nhìn không khí náo nhiệt trên chợ, cười bảo:
- Bảo Nhi, chúng ta đóng cửa cửa hàng lại đi. Chả mấy nữa mà phải về nhà ăn Tết. Ăn Tết xong lại khai trương lại.
Đại ca dựa vào tài học kiếm một lúc được ngàn hai bạc, Bảo Nhi vô cùng cao hứng, lại vô cùng sung sướng được ăn Tết với đại ca, đương nhiên là vui không thể tưởng nổi rồi, kéo kéo cánh tay hắn, đồng ý ngay:
- Muội nghe huynh hết.
Trên phố chợ, đèn hoa sôi động, dòng người qua lại như thoi đưa, tiếng ồn ào con buôn liên miên không dứt. Hạng Tử Hiên không kìm nổi, nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, chúng ta đi chợ dạo chơi đi.
Tiệm giày Tử Vũ Hiên đóng cửa lại, trước cửa hàng vốn ồn ào lập tức vắng vẻ hẳn. Triệu Tử Văn đồng ý đưa Bảo Nhi đi chợ chơi một chút, nhưng Lăng Nhi lại đang ở trong tiểu viện chờ hắn về. Đang lúc mâu thuẫn thì nghe thấy đề nghị của Hạng Tử Hiên, bèn gật đầu đồng ý luôn.
- Đề nghị hay đó.
Hạ Văn Đăng hôm nay quần áo bảnh bao toàn đồ trắng, đi chợ chơi ngắm nhìn nữ tử thanh xuân qua qua lại lại đúng là sở thích của hắn rồi. Vì thế, hắn vỗ tay trầm trồ ca ngợi:
- Ta đây ngâm một bài thơ cho mọi người nghe nhé, để tăng thêm lạc thú đi du ngoạn.
- Tránh mau.
Thiếu gia này làm sao ngâm ra được thơ hay thơ tốt, Triệu Tử Văn kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, nhanh nhanh chóng chóng bước qua. Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cũng đều là loại thông minh có thừa, nhanh chóng đuổi kịp. Ai mà dám để hắn ngâm thơ ra chứ?! Bọn họ đã nếm qua một lần kinh nghiệm đau thương ở hội chùa rồi, làm gì còn có lần thứ hai nữa.
- Này này, giờ ta ngâm một bài thơ đứng đắn mà.
Hạ Văn Đăng hiểu ngay vì sao mà bọn họ không thèm nể tình như thế, tức giận đến mức mặt đỏ lên, bất đắc dĩ phải đi theo sau thanh minh thanh nga.
Ba người chỉ còn biết nhìn nhau cười và mắng hắn:
- Đứng đắn cái rắm ý. Không biết là lại cái loại dâm thơ nào.
Lấy thành lâu cao lớn làm trung tâm, hai bên đường phố nội thành náo nhiệt, nhà cửa san sát nối tiếp nhau, có phường trà, tửu quán, hàng ăn hàng uống, miếu thờ, vân vân. Người đi trên phố xá, chen vai thích cách, qua lại như mắc cửi. Làm người ta chú ý nhất chính là vô số pháo trúc đắp bằng đồng ở ngay bên cây cầu tròn giữa chợ.
Đoàn người Triệu Tử Văn chậm rãi đi trên đường phố, ngắm nghía không khí vui vẻ tưng bừng xung quanh, trong lòng cũng bị cuốn hút và thấy rất vui vẻ.
- Hạ Văn, hai ngày nay ngươi đi đâu mất? Không phải là trốn trong khuê phòng con gái nhà ai đấy chứ?
Phương Thiên Vũ cười hỏi.
Hai ngày nay đúng là Triệu Tử Văn và Lăng Nhi đều ngọt ngào ở cùng một chỗ. Muốn nói thật là ở trong khuê phòng nữ tử, nhưng nếu nói cho bọn họ hay là mình đã thành tướng công của Lăng Nhi thì chắc có đánh chết bọn họ cũng chả tin. Bọn họ vẫn chưa biết những chuyện mình và Lăng Nhi đã trải qua.
Triệu Tử Văn trợn mắt nói khoác:
- Là Lâm Các chủ mời ta đến Quần Phương Các ở hai ngày. Cũng không sao đấy chứ?
Hạ Văn Đăng xem thường, liếc mắt bảo:
- Ngươi đang nói khoác cho mình nghe đấy à?
Triệu Tử Văn cười cười cho qua, cũng không trả lời mà đang chú ý tới một công tử mặc đồ trắng, đội mũ màu bạc đang đứng ở cạnh cầu hình vòm. Hình như công tử này chính là Mã Trí Viễn. Cũng không biết gã đứng đấy làm cái gì nữa, có cần tìm gã tính sổ không nhỉ?
Nếu Hạ Văn đã không làm sao thì ba người kia cũng không quan tâm đến việc hắn chui vào trong chăn của nàng nào, đều ha hả cười dâm rồi lại đi về phía chợ phiên đang náo nhiệt.
- Hạ Văn, ngươi xem kìa. Tỷ tỷ ta ở kia kìa.
Hạ Văn Đăng đột nhiên chỉ về phía trước, nói.
“Tỷ tỷ ngươi ở đâu thì liên can gì đến ta?” Triệu Tử Văn cảm thấy buồn cười. Nhưng cũng không tự chủ được chuyển ánh mắt từ chỗ Mã Trí Viễn đến Đại tiểu thư. Đúng là thấy Đại tiểu thư và Hạ Bình đang đi trên phố, không ngừng nghiêng ngó xung quanh, hình như đang tìm ai đó.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ!
Hạ Văn Đăng hưng phấn ngoắc ngoắc tay gọi Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Nàng trước hết là chú ý đến cái khuôn mặt tươi cười xấu xa kia. Hắn nhếch khóe miệng lại vẽ ra một đường cong duyên dáng, mặt khẽ cười lại ấm áp như ánh nắng ngày thu, trong mắt lấp lánh ánh nhìn dịu dàng, giống như tiếng thì thầm mùa xuân thấm vào lòng người. Đại tiểu thư nhìn mà vừa mừng lại vừa sợ, trong lòng chộn rộn không ngừng.
- Hạ Văn.
Hạ Văn vừa nhìn đến Triệu Tử Văn thì cất tiếng gọi to. Nhiều ngày thương tâm và hối hận khiến nàng chỉ bước vài bước đã nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt cũng không nhịn nổi mà cuồn cuộn tuôn rơi.
“Vừa rồi còn nói láo là đến Quần Phương Các ở, nha đầu này lại khóc như ta chết toi chết tiệt mất rồi. Đây không phải là muốn làm ta lòi đuôi ra sao?” Triệu Tử Văn âm thầm kêu khổ.
Quần Phương Các kì thực là một phân các tại Hàng Châu của tổ chức sát thủ. Còn tổng các ở kinh đô Hàm Đan gọi là Ám Kiếm Các. Nghe La Thanh Yên nói, Quần Phương Các không giết hắn thành công, còn tổn thất nhiều cao thủ, hành tung cũng đã bị bại lộ cho nên gần đây bọn họ đã giải tán Quần Phương Các ở Hàng Châu mà bỏ đi.
Tuy nhiên, bí mật trên người nha đầu này thì không biết đến khi nào mới có thể giải tỏa được. Điền Hổ cơ bản chỉ là một kẻ vai u thịt bắp. Nếu vị đại quan ở trên kia mà không cho nói thì trăm phần trăm là hắn cũng chả mở mồm ra đâu.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng