Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Chương 166: Khổng Thương Tâm Hành Động.
C
ả bọn đồng thời nhớ lại: Sở Dương đã từng đánh cuộc với bọn hắn, trong vòng một tháng sẽ từ Võ giả tứ phẩm đột phá lên Võ sư. Lúc ấy mấy người đều cho rằng thằng ôn này lại chém gió rồi. Bây giờ cả đám ngẫm lại mới thấy: "Một tháng liệu có lâu quá không nhỉ?"
Cái thằng này mới hai canh giờ đã đột phá tam phẩm, tấn thăng lên… thất phẩm con mẹ nó luôn rồi!
Cứ nghĩ đến đó thì mặt mày bốn người đều không khỏi mang phần ủ rũ.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta biết xấu hổ đấy!" Sở Dương cười hăng hắc, ôm đầu vặn người, co duỗi thân thể các kiểu, vừa đi vừa nói: "Ngủ thôi, đột phá thật là sảng khoái quá!"
Sau lưng hắn, bốn người tám mắt nhìn nhau. Đột phá thật sự sảng khoái hả? Có thể không thoải mái sao? Chúng ta nếu cũng đột phá như vậy thì đã sướng đến chết rồi.
"À này, Đổng Vô Thương! Nếu ngươi là người đầu tiên đột phá, ta liền cho ngươi một thanh đao mà ngươi hằng ao ước!" Sở Dương đột nhiên dừng bước, lưng vẫn quay về phía Đổng Vô Thương, trầm giọng nói: "Nhưng Mặc thiết chế tạo Mặc đao thì ngươi phải tự kiếm lấy!"
"Không thành vấn đề!" Đổng Vô Thương toàn thân run bắn lên vì kích động: "Tháng này ta nhất định đột phá, sau đó về nhà lấy đưa cho ca mà!"
"Dừng đê! Đột phá cái giề? Đổng Vô Thương ngươi đang tính toán con trym gì vậy hả?" La Khắc Địch, Kỷ Mặc, Khuẩn Bất Thông đồng thời liếc mắt nhìn hắn, hỏi với vẻ mặt đầy địch ý.
"A… ta có cảm giác là ta sắp đột phá rồi!" Cố Độc Hành đang đứng bên cạnh đột nhiên nói, trông sắc mặt hắn có mấy phần cổ quái.
Bốn người đồng thời thổ huyết: "Ngươi, ngươi sẽ…"
"Thật á!" Cố Độc Hành thật thà gật đầu đáp: "Xem ra hôm nay ta phải bế quan rồi! Các vị, thật ngại quá! Xem ra cái thân phận nhị ca này ngoài ta ra thì không tên nào tranh nổi nữa rồi!"
Nói xong, hắn thản nhiên xoay người bước đi một mạch.
Sau lưng, Kỷ Mặc hét ầm lên đến khản cả giọng: "Cố Độc Hành! Ngươi đúng là cái đồ không có nhân tính! Ngươi vừa mới đột phá Vũ tông thất phẩm đó..!!!"
Cố Độc Hành bỗng dừng bước, tiếc nuối đáp: "Ta nghiêm túc phê phán sự nhầm lẫn của ngươi, ta đột phá Vũ tông thất phẩm đã được nửa tháng rồi!!"
Kỷ Mặc đã khóc không ra nước mắt, ngồi bệt ngay xuống đất, hoàn toàn bị đả kích triệt để!
Vốn cả hai người đều là Vũ tông lục phẩm, thực lực ngang nhau. Hiện tại, Cố Độc Hành lại chuẩn bị đột phá bát phẩm rồi sao? Điều này làm cho tên Kỷ Mặc vốn tâm cao khí ngạo này làm sao chịu nổi nữa...
Ban đêm, cả bốn người Kỷ Mặc đều trằn trọc không yên giấc. Vào lúc gian phòng kế bên của Cố Độc Hành truyền ra mấy luồng khí tức khác thường, cả bốn người đã lệ rơi đầy mặt, dường như muốn khóc thét lên: "Đúng là đột phá cụ nó rồi!"
Ban đêm, canh ba! Hơn mười bóng người từ khu dân nghèo bay về hướng đại lao như đằng vân giá vũ.
Kim Mã Kỵ Sĩ Đường rốt cục đã bắt đầu hành động.
Khổng Thương Tâm đã dặn một câu trước khi bọn họ lên đường: "Quậy! Quậy tung trời lên cho tao! Dù lần này không cứu được Số Một thì các ngươi cũng nhất định phải quậy một trận long trời lở đất. Bổn tọa sẽ đến Bổ Thiên Các nghe ngóng! Một khi tin tức truyền ra, tên Sở Diêm Vương tất nhiên sẽ đi xem. Đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để ta đánh chết tên Sở Diêm Vương kia!"
Chuyện sinh tử của Sở Diêm Vương quan trọng hơn chuyện Số Một nhiều. Số Một nằm vùng đã bị bắt, có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Cái loại phế vật này thế mà còn muốn phái người tới cứu hắn?!? Hừ…!!!
Bất quá mượn nhờ chuyện này đánh chết Sở Diêm Vương thì cũng coi như là tên Số Một cũng có góp công vào trong đó rồi.
Gã Sở Diêm Vương này vẫn luôn co đầu rút cổ ở trong nhà. Muốn dùng người của mình tiếp cận hắn là chuyện cơ hồ không có khả năng. Phương pháp xử lý duy nhất, cũng chỉ có thể dùng kế dẫn xà xuất động mà thôi.
Khổng Thương Tâm không phải là không nghĩ tới chuyện trực tiếp xông vào Bổ Thiên Các, đánh chết Sở Diêm Vương! Nhưng, căn bản là hắn không rõ Sở Diêm Vương đang ở nơi nào thì sao có thể nhất kích tất sát? Chỉ sợ chỉ cần một cơn gió làm cây cỏ lay nhẹ thì tên Sở Diêm Vương đã lập tức trốn mất hình rồi. Hơn nữa, Sở Diêm Vương chỉ cần tháo mặt nạ xuống thì hắn cũng chẳng biết nó là ai nữa.
Chiêu đánh rắn động cỏ này xem ra không khả thi cho lắm. Cho nên, Khổng Thương Tâm mới mượn hành động lần này, nghĩ cách cứu viện Số Một là giả, nhưng dẫn xà xuất động giết chết Sở Diêm Vương mới là thật!
Tướng gia mặc dù nói qua, tận lực né tránh Sở Diêm Vương. Nhưng ông cũng đã từng nói qua: "Nếu có cơ hội tốt, cũng không ngại đánh cược một lần!" Khổng Thương Tâm rất rõ điều đó.
Thiết Vân đại lao, phòng vệ nghiêm mật.
Cạm bẫy đã bố trí được một ngày. Mãi cho đến hôm nay, tuy cũng không phải dài nhưng nếu tính từ lúc Đại Triệu bắt đầu hành động, thì thời gian của nó vừa đúng với thời gian đám nhân mã của Đại Triệu chạy gấp đến Thiết Vân.
Từ hôm nay trở đi, tất cả đã ở trong trạng thái chiến đấu!
Bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh đại chiến!
Tuy bọn họ không hề biết người bị nhốt bên trong là ai, nhưng có thể khẳng định: "Người này tất nhiên là nhân vật trọng yếu của Đại Triệu. Bằng không thì Sở Diêm Vương cũng sẽ chả dụng công đến thế, mà Thái tử điện hạ cũng sẽ không toàn lực phối hợp như vậy!"
Nghĩ vậy, mỗi thủ vệ cao thủ đều càng thêm thận trọng. Tuy đã canh gác tầng tầng lớp lớp nhưng ai dám ngủ thật đây? Nếu nhỡ như ngủ quên một lúc, ai dám bảo đảm sáng mai đầu vẫn còn trên cổ?!
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đã sẵn sàng đón quân địch, đại chiến rốt cục cũng đã đến.
Vô thanh vô tức, tại vị trí một trạm canh gác cao nhất, một cái phong đăng lớn nhất đột nhiên tắt ngóm. Ngay sau đó, tất cả ngọn đèn khắp bốn phương tám hướng đều tắt phụt!
Cả tòa đại lao, chỉ sau nửa tích tắc đều chìm vào bóng đêm!
"Địch tập kích!" Một âm thanh bén nhọn vang lên, chực chờ biến cố kinh khủng trong đêm tối thê lương.
Chợt đồng thanh một tiếng, tất cả cao thủ lẫn vệ binh phục sẵn trong đại lao Thiết Vân cơ hồ đều xồ ra trong tích tắc, nhanh chóng gác ở vị trí trọng yếu. Nhưng màn đêm lại chìm vào yên tĩnh, không có cả nửa nửa tiếng động. Tất cả đều căng thẳng! Kẻ địch đã đến, nhưng không ai biết chúng nấp ở nơi trời ơi đất hỡi nào.
Mỗi một cá nhân đều rút đao khỏi vỏ, như lâm đại địch!
Bên trong Ám Ảnh, ba vị Bảo mã kỵ sĩ nhìn thoáng qua. Hành động lần này, ba người bọn họ chỉ huy riêng một đội; Khổng Thương Tâm đang ở vị trí bí mật cũng không tham gia.
"Xem cách bọn chúng phòng thủ, hẳn là cửa phòng bên trái được bảo hộ rất cẩn mật!" Một vị Bảo mã kỵ sĩ truyền âm nói: "Dựa theo bản đồ địa hình đại lao, khả năng là có không ít bẫy rập. Như vậy thì phiền toái bỏ bu rồi!"
Ba người đồng thời gật đầu.
Động tĩnh vừa rồi đúng là do nhóm bọn họ gây ra. Con người, chỉ có thời điểm bất ngờ không kịp đề phòng, mới có thể hoàn toàn theo bản năng, vô thức biểu hiện sự quan tâm tới đồ vật mình cần bảo vệ nhất.
Mà hiện tại, ba vị Bảo mã kỵ sĩ chính đang lợi dụng điểm này. Vốn định đánh rắn động cỏ, sau đó lợi dụng phản ứng địch nhân để đoán vị trí Số Một bị bắt. Cuối cùng mới tập trung lực lượng cường công điểm yếu chí tử nhằm đạt được mục đích của mình.
Chỉ có những kẻ lão luyện mới áp dụng được phương pháp ấy!
"Dựa theo kế hoạch mà hành động!" Một vị Bảo mã kỵ sĩ nhanh chóng phát ra chỉ lệnh.
Trong màn đêm yên tĩnh, đột nhiên có ba con khoái mã chạy như điên, hướng thẳng về phía đại lao. Tiếng vó ngựa như mưa rào giày xéo đêm khuya tĩnh mịch.
"Người nào! Dừng lại!" Một tiếng quát vang lên. Xung quanh lại trở về không gian yên lặng, vô số cung thủ đang cùng nhắm chuẩn mục tiêu, đầu mũi tên sáng loáng làm cho bóng đêm vĩnh hằng lóe lên quang mang kì ảo.
"Kẻ trực chính đêm nay là ai? Mau hiện thân đáp lời!" Ba con ngựa ngừng lại, hai người đằng sau mặc trang phục thị vệ của thái tử, nhưng kẻ đi đầu lại mặc thường phục. Y có đôi mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng nhìn vào cổng chính phía trước.
Trong bóng tối, một người dùng thanh âm trầm thấp nói: "Lôi Đình lấn tới?"
"Thiết Vân thiên thu!" Người tới không chút suy nghĩ đáp ra mật hiệu, hỏi: "Là Lý thống lĩnh hay là Chu thống lĩnh?""
"Là Lý mỗ! Các hạ là từ phủ vị thái tử nào? Thật lạ mặt!" Trong cửa lớn, một người hồ nghi hỏi thăm.
"Ngươi không cần biết rõ ta là ai! Phụng thái tử lệnh, tối nay Đại Triệu sẽ có hành động, địch nhân thực lực vô cùng mạnh mẽ! Thái tử lo đại lao có biến, cố ý phái bổn tọa đến đây hiệp phòng!" Người nọ lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa quát: "Mở cửa!"
"Phòng lao trọng địa, người bình thường không được xuất nhập! Mặc dù ngươi có thể nói khẩu lệnh, cũng như vậy thôi!" Lý Thống lĩnh lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Muốn vào đại lao, cần có thái tử thủ lệnh hoặc Ngự Tọa ký chương?"
"Ngự Tọa ký chương không có, bất quá thái tử thủ lệnh thì có một kiện!"
Người nọ cười lạnh một tiếng, lấy ra một phong thư từ trong lòng.
"Mang tới đây!" Lý Thống lĩnh cũng không buông lỏng cảnh giác.
Người nọ trong ánh mắt chợt lóe, nói: "Tiếp lấy!" Y cầm lấy một góc phong thư, ném qua. Tờ giấy mỏng manh không ngờ lại xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng rít gió rồi bay qua hơn năm sáu trượng mới rơi xuống trước cửa.
Thiết môn vẫn không mở ra. Chỉ nghe "xoạt"… một cái móc xích sắt men theo đầu tường hạ xuống, thiết trảo vừa chạm đến mặt đất đột nhiên hợp lại, chộp phong thư vào trong bàn tay, sau đó lại được kéo lên.
Xích sắt mới kéo lên một nửa, đột nhiên bị một đạo ngân quang thoáng hiện chặt đứt thành hai đoạn. Cùng lúc đó, bảy tám bóng đen từ bốn phương tám hướng thoáng hiện, trong tích tắc đã có năm sáu người vọt lên đầu tường.
Thanh âm nỏ tiễn vang lên vun vút, toàn bộ khoảng không trước cổng chính lập tức phủ đầy mưa tên.
Thiết Vân vũ khí thiên hạ vô song! Thủ vệ nhà giam đã ngay lập tức phản ứng không chút chần chờ. Dù bất ngờ không kịp đề phòng nhưng không ai bối rối một tẹo!
Nhưng đã có năm kẻ thoát ra, vọt được lên bắt đầu đại khai sát giới!
Ba kẻ cưỡi ngựa cũng không hề yếu thế. Họ bật mạnh lên từ lưng ngựa, thoáng cái đã đứng trước mặt năm người!
Ngay tức thì, bên trong bên ngoài pha tạp đủ loại âm thanh ầm ĩ.
Tiếng kèn bén nhọn vang lên khiến toàn bộ nhà giam lập tức sôi trào! Vô số binh lính từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây. Quân doanh cùng phụ cận cũng đồng thời thổi kèn hiệu. Chỉ sau một lúc, đã nghe thấy tiếng chân như sấm từ mọi phương hướng cuồn cuộn mà đến, càng ngày càng gần!
Năm người kia vọt vào phòng mới phát hiện, giờ phút bọn hắn xông vào thì cả đám đã đứng trên một khoảng không, mà bên dưới là một tấm lưới cực lớn treo đầy chủy thủ lập loè sáng loáng đã được giăng trên mặt đất!
Phía bên trái nhà giam, chỉ có một cửa vào từ hướng này, sau đó liền bố trí bẫy rập cực kì công phu. Năm tên hắc y nhân tựa hồ không có biện pháp, hết sức nép sát bên tường, e sợ một khi rơi xuống thì thịt nát xương tan.
Bốn phương tám hướng đồng thời xuất hiện cung thủ giương cung ngắm địch. Chỉ chờ có chút sơ hở thì lập tức đoạt mệnh kẻ thù.
Tình thế này đối với mấy gã hắc y nhân có thể nói là cực kỳ bất lợi! Nếu tình huống vẫn phát triển tiếp, bọn hắn không chỉ không tiến được vào đại lao, còn phải hãm thân ở chỗ này.