I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Hãm Thành! (thượng)
ừ, là đám đạo phỉ của Mã đại hổ tử?
Nhìn về đám nhân mã đằng xa, thấy tên đi đầu có hàm râu quai nón cưỡi một con chiến mã cao lớn thì trong lòng của Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh đều trầm xuống.
- Không, hắn không phải là Mã đại hồ tử, hắn... hắn là Hắc Tam nương tử!
Một tên gia đinh cầm đao đứng bên cạnh hai người lên tiếng nhắc nhở.
- Sao lại là hắn?
Nghe tên gia đinh kia nói, Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh đều thấy khó tin.
Nhìn tên đầu lĩnh thân hình cao lớn khôi ngô, trên mặt lại có hàm râu quai nón cưỡi ngựa chạy như điên kia thì hai người theo bản năng cho rằng hắn chính là tên Mã đại hồ tử. Nhưng không ngờ tên gia đinh kia lại nói hắn là Hắc Tam nương tử!
- Hắn là Hắc Tam nương tử!
Một người khác tiếp lời:
- Đây là đám đạo phỉ thần bí nhất trong đám đạo phỉ hoạt động ở Hắc Sa Khẩu, đồng thời cũng là một đám có thực lực mạnh nhất, không ngờ bọn chúng lại là người của Bái Hoả Giáo!
Hai người Tiểu Báo Tử quay đầu nhìn lại thì thấy người vừa lên tiếng chính là Ô phủ quản sự.
- Dư quản sự, ngươi sao lại ra đây?
Phân bộ Ô gia ở Trung Hoà quận thành này xưa nay đều là Hắc Vân Thiên một tay che trời, và cũng giống như những nơi khác, Hắc Vân Thiên là đại tổng quản, vị trung niên nhân không có võ công như Dư quản sự này sẽ được đưa lên làm quản sự chưởng quản tất cả công tác vận hành sinh ý của phân bộ Ô gia nơi này cũng xem như là người của tổng bộ. Còn một người nữa là đầu lĩnh thiết tượng (thợ rèn), chỉ là Trung Hoà quận thành so với Thanh Dương thị tập lớn hơn rất nhiều, phân bộ ở chỗ này cũng khác xa so với ở Thanh Dương thị tập. Lò rèn được kiến tạo ở một chỗ riêng biệt, không hề ở chung với Ô gia phân bộ.
Trên thực tế, không chỉ là lò rèn mà còn có các cửa hàng của Ô gia cũng không cùng năm trên một cung đường với Ô gia phân bộ. Nơi mấy người Tiểu Báo Tử đang ở lại hiện tại thật ra chỉ có thể gọi là Ô phủ, là nơi để Hắc Vân Thiên cư ngụ mà thôi.
Mà vị Dư quản sự này luôn ở lại trong các cửa hàng của Ô gia để quản lý sinh ý rất ít khi đến Ô phủ. Hai người Tiểu Báo Tử không ngờ ở chỗ này lại gặp hắn.
- Ta sao lại ở đây?
Dư quản sự cười khổ một tiếng:
- Từ mấy hôm trước đã có không ít chủ nợ đến cửa hàng đòi nợ còn cầm luôn chứng từ của cửa hàng, thậm chí lấy luôn cả ấn tín Trung Hoà Ô gia của ta nhưng mà số tiền nợ kia ta từ đầu đến cuối còn chưa thấy qua, trong sổ sách cũng không có, hơn nữa số lượng cũng quá lớn, cho dù đem lật cả Ô gia phân bộ ở đây lên cũng không đủ. Ta ngăn cản vài ngày cũng chịu không nổi, chỉ có thể đến tìm Ô tổng quản, nhưng không ngờ lại đụng phải việc như thế này!
Đang lúc nói chuyện, tên đại hán lực lưỡng kia đã cưỡi ngự đi tới trước Ô phủ.
- Ngươi là ai mà dám cả gan xông vào Ô phủ?
Một người bước tới trước ngăn cản đường đi của tên lực lưỡng kia, nghiệm nghị quát. Tuy trong thanh âm có chút run rẩy nhưng cũng khiến cho Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh không thể không bội phục sự gan dạ của hắn.
"Cộp cộp cộp..."
Tên lực lưỡng kia đích thị là Hắc Tam nương tử, hắn vọt ngựa mạnh tới trước mặt người vừa lên tiếng rồi kéo cương cho con ngựa chồ lên đạp xuống người người nọ.
- Hừ!
Tiểu Báo Tử hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm lấy chuỳ bạc bên eo đập tới.
Nếu cái móng ngựa vừa đạp lên người người vừa lên tiếng kia thì đồng dạng cái chuỳ của Tiểu Báo Tử cũng sẽ nện xuống ngay lập tức.
- Hảo tiểu tử!
Mục quang Hắc Tam nương tử loé lên, ghìm cương ngựa lại né tránh một chuỳ của Tiểu Báo Tử. Đồng thời cái roi trong tay hắn cũng hoá thành một đạo hắc ảnh vút xuống.
Một tiếng "Ba" vang lên, hắc ảnh vút thẳng lên người vừa lên tiếng kia, đánh hắn bay ra xa.
- Diêm đại đầu tử, ngươi bất quá chỉ là một tên hộ vệ mà thôi, không cần phải bán mạng như vậy chứ?
Sau khi đánh bay người kia, Hắc Tam Nương Tử trêu chọc cười nói nhưng ánh mắt lại gắt gao tập trung lên Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử một kích không trúng cũng không có tiếp tục tấn công mà siết chặt chuỳ tử trong tay, khoé miệng lạnh lùng cười nhìn Hắc Tam nương tử, nhưng trong lòng thì thầm tập trung cao độ. Tên Hắc Tam nương tử này lại là một Tam phẩm cao thủ, nên Tiểu Báo Tử không thể không chăm chú được.
- Hắc Tam nương tử, nơi này là Ô phủ, không cho phép ngươi giương oai!
Diêm đại đầu tử mặc dù bị đánh té trên mặt đất nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói. Cánh tay của hắn hiện giờ đã tróc thịt lòi cả xương trắng, trên đầu cũng dính mấy vết máu loang lổ, vừa mới nói được một câu thì hắn lại cảm thấy cả người càng thêm đau đớn.
- Ngươi... Ngươi biết ta?
Diêm đại đầu tử mặc dù bị thương không nhẹ nhưng cũng cố gắng trợn mắt lên hỏi Hắc Tam nương tử, trong ánh mắt chớp động sợ hãi.
- Ta đương nhiên biết ngươi, ta không chỉ biết ngươi mà cả cái Ô phủ này từ trên xuống dưới không ai ta không biết!
Hắc Tam nương tử nói, trên mặt biểu lộ vừa phẫn hận vừa sướng khoái. Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh:
- Đương nhiên, cả hai vị thiếu hiệp này cũng biết!
- Ta không cần biết ngươi rốt cuộc là ai, cũng không quan tâm các ngươi có phải là người của Bái Hoả Giáo không, nhưng ta nghĩ có lẽ ngươi cũng biết, cho dù các ngươi có công chiếm cả Trung Hoà quận thành thì Ô phủ cũng không phải nơi ngươi có thể tuỳ tiện xằng bậy!
Kim Nam Thanh nhàn nhạt nói.
- Vị tiểu bằng hữu này nói không sai, người khác tất nhiên sẽ không tuỳ tiện xông vào Ô phủ, nhưng đó người khác, còn đối với ta thì không có nhiều kiêng kị như vậy! Ngươi gọi là Kim Nam Thanh mới từ Vân Châu tới đúng không? Ở đây còn chưa tới lượt ngươi làm chủ, mau gọi Hắc Vân Thiên ra đây!
- Ô đại tổng quản không ra được!
Dư quản sự đứng một bên có chút bất đắc dĩ nói.
- Cái gì? Hắn không ra được? Hắn trốn rồi?
Hắc Tam nương tử nhướng mày lên, liếc mắt nhìn Dư quản sự, hỏi.
- Ô đại tổng quản còn đang cứu hoả cho thư phòng của hắn, không kịp chạy tới đây!
Dư quản sự thở dài nói. Chủ nợ của Hắc Vân Thiên (từ giờ gọi là Ô Vân Thiên) phóng hoả đốt thư phòng của hắn, việc này Dư quản sự tất nhiên không thể nói ra ở đây.
Bất quá, Hắc Tam nương tử cũng là một người thông minh, vừa nghe thì trên mặt đã cười cười, hỏi:
- Cái gì? Ngươi nói hắn chưa kịp ra? Hắn chết rồi?
Không có ai trả lời nhưng hiện tại mọi người ai cũng biết Ô Vân Thiên đã lành ít dữ nhiều, bất quá chưa thấy thi thể nên cũng không dám nói lung tung!- Như vậy thì hiện tại Ô phủ này ai có thể làm chủ?
Cũng không có ai trả lời hắn.
Ở Trung Hoà quận thành này, Ô Vân Thiên chính là một nhân vật ở trên đỉnh cao nhất, mà bên dưới hắn, vô luận là Dư quản sự hay là tên chủ quản lò rèn kia cũng chỉ là người chấp hành mà thôi. Hiện tại Ô Vân Thiên xem như đã chết, mà Ô gia cũng chưa có phái tân tổng quản đến cho nên phân bộ Ô gia ở đây lúc này không có ai có thể đứng ra làm chủ được cả.
Hắc Tam nương tử hiển nhiên cũng không ngờ được sự tình lại thành ra thế này:
- Hảo, ta mặc kệ tên Ô Vân Thiên kia sống hay chết, cũng mặc kệ ở đây ai có thể làm chủ được, ta hiện giờ muốn đi vào, các ngươi sẽ không ngăn cản ta đó chứ?
Hắn vừa dứt lời thì ánh mắt nhìn về phía Tiểu Báo Tử, hỏi:
- Tiểu bằng hữu, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?
- Ngươi nói thử xem?
Mục quang Tiểu Báo Tử lạnh lẽo, song chuỳ cũng đã nắm chặt trong tay.
- Tuổi còn nhỏ tính tình có chút nóng nảy a!
Hắc Tam nương tử híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Báo Tử:
- Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tu vi Tam phẩm, ta thật sự không hiểu mấy lão gia hoả của Ô gia kia làm sao có thể yên tâm cho ngươi ra ngoài lịch lãm như vậy?
- Ta cũng không hiểu tại sao rõ ràng là một nam nhân lại tự xưng là nương tử? Chẳng lẽ bên dưới của ngươi bị lõm, râu ria trên mặt là ngươi dán vào?
Tiểu Báo Tử nhếch miệng cười nói.
- Ngươi muốn chết?
- Ai chết đây?
Hai người vừa dứt lời thì đã quấn vào chiến đấu kịch liệt.
- Giết!
- Xông lên!
Khi hai người vừa lao vào nhau thì gia đinh của Ô phủ và đám nhân mã của Hắc Tam nương tử cũng vung vũ khí lên xông vào hỗn chiến.
Hắc Tam nương tử họ Hắc tên là Tam Lương nhưng lại bị người trên giang hồ lại gọi lái thành Hắc Tam nương tử. Hắn đã làm đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu hơn mười năm thu được một đám nhân mã không nhỏ, bởi vì võ nghệ cao cường, lấy tàn nhẫn mà nổi tiếng. Lai lịch lại không ai biết, người trên giang hồ chỉ biết vũ khí của hắn là một cái ngọn roi, mấy lần sống mái với đám đạo phỉ khác ở Hắc Sa Khẩu khó có một lần bại.
Tuy là đạo phỉ nhưng hắn lại rất ít khi xuất hiện cho nên người gặp hắn cũng không nhiều, do đó người trên giang hồ không mấy ai biết được Hắc Tam nương tử lại là một tráng hán.
Hơn nữa trong mấy đám đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu có một tên trùm gọi là Mã đại hồ tử do đó Tiểu Báo Tử với Kim Nam Thanh lúc đầu nhận lầm hắn thành Mã đại hồi tử cũng không có gì là lạ.
Mặc dù mang cái biệt hiệu nuong tử nhưng ngọn roi trên tay Hắc Tam nương tử lại không nhẹ nhàng chút nào.
Tiểu Báo Tử cùng hắn đại chiến mới biết tên Hắc Tam nương tử này sử dụng roi rất thuần thục, múa lên là kín không chỗ hở. Những bóng ảnh mềm dẻo của ngọn roi tạo thành một cái tường bằng tiên ảnh (bóng ảnh của cây roi) ngăn trở song chuỳ của Tiểu Báo Tử.
- Quả nhiên là đàn bà mà, ngay cả vũ khí cũng là thứ của nữ nhân!
Tiểu Báo Tử vừa đánh vừa trêu chọc, song chuỳ huy vũ liên tục, một cái tấn công ngựa, một cái tấn công người.
Võ công của Hắc tam nương tử mặc dù không tệ nhưng dưới sự tấn công dũng mãnh của Tiểu Báo Tử đã có chút ốc không mang nổi mình ốc. Hắn đột nhiên quát lạnh một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống cùng Tiểu Báo Tử chiến đấu dưới mặt đất.
Hai người ta tới ngươi lui đánh túi bụi. Tiên ảnh như một đoàn hắc vân che khuất bầu trời bao lấy hai luồng ngân quang vào trong tựa hồ như muốn bắt hai luồng ngân quan phải hàng phục xuống. Bất quá hai luồng ngân quang chống cự liên hồi khiến cho hắc vân không cách nào có thể hoàn toàn áp chế mà trái lại còn liên tục bị hai luồng ngân quang xé rách, có xu thế bị đánh tan.
Hắc vân lúc hợp lúc tán, ngân quang lúc sáng lúc tối quấn thành một đoàn dây dưa không ngừng.
Tiểu Báo Tử đã đem Loạn Phi Phong Chuỳ Pháp hoàn toàn thi triển ra. Song chuỳ trong tay hắn phảng phất như không có chút trọng lượng vung vẩy tung hoành khiến cho Hắc Tam nương tử có chút căng thẳng.
Tiên pháp của hắn tuy cao nhưng lại mang theo đặc tính nhu cho nên kiêng kị nhất chính là gặp phải người có lực lượng cường đại.
Đừng nhìn hắn cao lớn lực lưỡng như vậy nhưng lực lượng lại không lớn hơn Tiểu Báo Tử bao nhiêu. Tiểu Báo Tử tuổi tuy nhỏ nhưng tu vi cũng đã đến Tam phẩm như hắn, hơn nữa còn tu luyện Nguyệt Ma Hoạ Bì quyền pháp cho nên các phương diện lực lượng, cường độ đều chiếm ưu thế, hơn nữa Loạn Phi Phong Chuỳ Pháp vốn là kết tinh từ lực lượng mà sáng tạo thành cho nên chú trọng nhất cũng là lực lượng. Song chuỳ trên tay Tiểu Báo Tử tuy không lớn nhưng sức nặng không thể xem thường. Mặc dù vậy Tiểu Báo Tử khó khăn lắm mới chiếm thượng phong được một chút.
Tên Hắc Tam nương tử này cũng là xui xẻo, hắn một thân tu vi đã đạt đến Tam phẩm, cho dù ở trong đám đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu hay trong Bái Hoả Giáo cũng là người có chút địa vị, chỉ vì lúc ở trong Giáo hắn đắc tội một vị trưởng lão mà hậu trường lại không mạnh cho nên mới bị đày tới Hắc Sa Khẩu này làm đạo phỉ.
Bái Hoả Giáo lựa lúc này khởi sự tất nhiên chuẩn bị phải đủ sâu. Lấy địa vị của hắn hiện tại tất nhiên không thể biết được nội tình bên trong cho nên mới bị cử đi đánh tiên phong. Mà hắn cũng muốn nhân cơ hội này lập thêm nhiều công lao để có thể trở lại trong Bái Hoả Giáo. Do đó khi nhận lệnh hắn rất hăng hái xông tới Ô phủ.
Làm đạo phỉ ở đây hơn mười năm cũng không phải uổng phí, thế lực hắc bạch trong thành hắn nắm rất rõ, biết ở chỗ nào có chất béo, chỗ nào có thể lập nhiều công lao.
Phân bộ của Ô gia tại Trung Hoà quận thành này mấy năm nay đều do Ô Vân Thiên chưởng quản nên Ô Vân Thiên cũng kiếm được không ít, đương nhiên cái này cũng không phải trọng yếu, trọng yếu là Hắc Tam nương tử biết rõ trong Ô phủ này có một cái bí thất, bên trong cất giữ không ít binh khí. Những binh khí này đều là do Ô Vân Thiên những năm gần đây lợi dụng chức vụ thu lấy, tất nhiên đều là những binh khí phẩm chất tốt nhất.
Quan trọng nhất là những binh khí này đều do Ô Vân Thiên tham ô nên không hề nhập vào sổ sách của Ô gia. Nếu như có thể thu được thì Ô gia có biết cũng không thể nói gì được, chứ không như những binh khí trong cửa hàng hay kho hàng mà mọi người đều biết, những binh khí đó cho dù có để trước mặt hắn cũng không dám lấy, nếu lấy tức là hắn đã triệt để chọc giận Ô gia có thể khiến cho Ô gia hoàn toàn cắt đứt sinh ý với Bái Hoả Giáo, đến lúc đó cho dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho người ta chém!
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh