Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 165: Đại Kết Cục (Hạ)
A
nh chậm rãi buông cô ra, chăm chú nhìn ánh mắt của cô, giọng nói khẽ run, "Thế nào, vì sao?" Những vấn đề liên quan đến cô, anh bá đạo không được phép một chút úp úp mở mở.
Cố Tử Mạt bị ánh mắt chợt sắc bén của anh làm cho cúi đầu, cô hít một hơi thật sâu, nói, "Anh ấy tuyệt đối không phải cố ý, anh ấy đã uống rất nhiều rượu, trong lòng lại có tình cảm, hơn nữa em lại nói như vậy với anh ấy, anh ấy..."
Anh tức giận không kiềm chế được, "Uống rượu là có thể giải thích được tất cả mọi chuyện sao? Uống rượu là có thể tùy tiện ôm em à! Đây là logic ở đâu ra!"
Cô vội vã nói: "Không phải, là em chủ động ôm anh ấy."
"Em chủ động? Em sao có thể..." Anh cắn răng, chân mày nhíu chặt, có cảm xúc ẩn nhẫn cấp bách muốn phát tác.
Thấy anh như vậy, Cố Tử Mạt không nhịn được run rẩy.
Bởi vì run rẩy của cô, anh lấy lại tinh thần, nhìn lễ phục dạ hội lộ lưng của cô, vội vàng choàng chiếc áo vét vắt trên tay cho cô, "Chúng ta về nhà trước." dienndnle,qu.y don Nếu anh và cô cãi nhau ở chỗ này, chỉ có thể làm cho Hứa Ngộ nhìn thấy trò cười, cuối cùng lại thành ngư ông đắc lợi.
Hai người đều có tâm sự, một đường không nói gì.
Sau khi về đến nhà, Cố Tử Mạt vào phòng tắm tắm rửa, Lục Duật Kiêu ở một gian phòng tắm khác tùy tiện tắm qua, anh vừa bước vào cửa phòng ngủ, Cố Tử Mạt cũng đang đi ra từ phòng tắm.
Anh hơi ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt của cô, con ngươi hồng hồng, mí mắt cũng hơi sưng, hiển nhiên là dấu vết đã khóc.
Thấy cô như vậy, anh ngầm lo lắng, không khỏi nhíu mày, nói: "Đừng khó chịu, anh ăn chút dấm chua cũng là chuyện hiển nhiên, Tử Mạt, sau này không nên tùy tiện ôm người đàn ông khác nữa."
"Em... Không phải em cố ý." Cô cúi đầu, nghẹn ngào giải thích với anh, "Em và Hứa Ngộ đã hoàn toàn chia tay, em từ biệt với anh ấy, anh ấy tìm em để tạ lễ, muốn ôm một cái, lúc đó em cũng không nghĩ quá nhiều, liền ôm anh ấy một cái."
"Em đã nói rõ ràng với anh ta rồi hả? Vậy thì tốt, đừng khóc." Anh kéo tay cô, khuyên nhủ cô.
Cô bởi vì động tác của anh, trong lòng mềm nhũn, có nguyên nhân vừa rồi, nghĩ cảnh tượng ly biệt với Hứa Ngộ, trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt càng không chút kiêng kỵ gì chảy xuôi xuống.
Người đàn ông luống cuống, chỉ có thể đứng bên cạnh lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô.
Cô lắc đầu, cực kỳ bi ai, cúi đầu khóc nức nở. Cáo biệt một đoạn tình cảm, cũng chẳng hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Người đàn ông lau nước mắt cho cô, vừa lau, trong lòng có chút chua xót.
Cô chưa từng khóc lâu như vậy, bây giờ cô vì ai mà khóc, đáp án rõ ràng.
Trái tim như có hạt cát rơi vào, làm anh cảm thấy đau.
Anh cố gắng kiềm chế, vừa kéo tay cô, vừa lau nước mắt cho cô hỏi, "Tử Mạt, Hứa Ngộ rất quan trọng với em à? Em vì anh ta mà khó chịu?"
Cố Tử Mạt im lặng chốc lát, nói, "Đúng, em khó chịu."
"Em..."
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía anh, nhìn sâu vào ánh mắt của anh, "Anh đừng tức giận, em chỉ hơi buồn bã thôi, qua một thời gian ngắn sẽ tốt lên, em sẽ cố hết sức điều chỉnh lại."
Lục Duật Kiêu không nói gì, bàn tay nắm lấy tay cô, cũng hơi buông xuống.
Anh không hề nghĩ đến, Hứa Ngộ lại ảnh hưởng lớn đến cô như vậy, cô thậm chí còn phải cần một khoảng thời gian để điều chỉnh.
Cô nhìn gương mặt sa sầm của anh, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng những lời để trấn an anh, cô đều đã nói rồi, người đàn ông này chẳng lẽ còn bụng dạ hẹp hòi đến mức này.
"Cho em một khoảng thời gian, sẽ khá hơn." Cô kéo tay anh, cúi đầu nói với anh.
Người đàn ông không có phản ứng, anh nhìn cô vì Hứa Ngộ, đối với anh uất ức cầu toàn, trong lòng có chua xót không nói nên lời.
Một lần nữa thỏa hiệp, đối mặt, lại là người đàn ông thờ ơ, cô uất ức tột cùng, vẫn thấy anh sa sầm mặt, không nhịn được nói, "Anh và Lâm Yên Nhiên dây dưa quấn quít, trước trước sau sau một khoảng thời gian dài như vậy, tại sao anh không thể cho em chút thời gian chứ?"
Sắc mặt của Lục Duật Kiêu nhất thời thay đổi.
Ở trong cảm nhận của cô, hai người này, căn bản không thể so sánh, anh đối với Lâm Yên Nhiên không có tình yêu nam nữ, dây dưa nữa cũng không thể có kết quả.
Nhưng cô và Hứa Ngộ lại khác, có nền tảng tình cảm sâu đậm, dây dưa nữa, chính là tro tàn lại cháy, càng không thể cứu vãn được!
"Hai chuyện này không cách nào so sánh được." Anh cố gắng hết mức kiềm chế tức giận, nói với cô.
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, Cố Tử Mạt hơi hối hận, anh nói cũng đúng, là do cô quá nóng nảy, cho nên nhất thời không suy nghĩ kĩ, dẫn đến nói không lựa lời.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình có phần uất ức, chỉ vì một cái ôm từ biệt, Lục Duật Kiêu lại dày vò anh ấy lâu như vậy, thật sự không thể nào nói nổi.
Có thể Lục Duật Kiêu cũng ý thức được không đúng, rất nhanh lại quay trở lại, cô nhìn anh đi đến bên giường, trong lòng mang theo áy náy, tiến lên ôm lấy eo của anh từ phía sau.
Lục Duật Kiêu cảm nhận được đụng chạm của cô, xoay người, ôm ngược lấy eo của cô, bế cô lên, trực tiếp vứt cô lên giường, sau đó đè lên.
Động tác quá đột ngột, cũng quá nhanh, cô thật sự sợ hết hồn.
Cả người rơi xuống chăn mềm, cho dù giường rất mềm mại, những bỗng nhiên bị tấn công như vậy, ngực cũng không khỏi một trận khí huyết cuồn cuộn.
Cô còn chưa hòa hoãn lại hơi thở, anh kéo gương mặt của cô lại hôn lên, cho đến khi môi của cô bị hôn đến phát đau, anh cuối cùng mới buông cô ra.
Cố Tử Mạt nhíu chặt mày, hít thở nói, "Anh nhẹ một chút!"
Động tác của Lục Duật Kiêu ngừng lại một chút, lúc này mới thả nhẹ, thay đổi góc độ.da.nlze.qu;ydo/nn
Sóng nước chìm nổi, triền miên không dứt.
Sau đó, Cố Tử Mạt lưng mỏi chân đau, một lát sau, thoáng khôi phục chút hơi sức, liền giãy giụa muốn xuống giường.
Lục Duật Kiêu ngăn cô, "Đã trễ thế này, còn đi xuống làm gì?"
"Em khát."
"Anh đi rót nước cho em." Anh đi vào phòng bếp một chuyến, rót nước ấm, trở về phòng đưa cho cô.
Cô thật sự khát, uống cức kỳ vội, thiếu chút nữa bị sặc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, mắt cũng vì vậy mà hiện lên một tầng hơi nước.
Anh vội vàng vuốt lưng cho cô, giúp cô thuận khí.
Nhưng cô hít thở dễ dàng hơn, sương mù trong mắt lại càng ngày càng nặng, giây lát, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
Lục Duật Kiêu hơi sửng sốt, ôm lấy cô hỏi, "Sao vậy, Tử Mạt?"
Cô mấp máy môi, giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt anh, "Em không thích anh đối với em như vừa rồi vậy."
Anh cau mày, hơi do dự, dừng một chút, hỏi, "Không làm em thoải mái? Không thể nào."
Cô lắc lắc đầu, anh vô cùng hiểu rõ thân thể của cô, kỷ xảo lại thành thạo, trên sinh lý thì đương nhiên là cô thỏa mãn.
Nhưng vừa rồi anh cứ giữ yên lặng như vậy, ở bên trong khâu đoạn, bỏ qua cảm nhận của cô, một mực làm bừa, còn gấp gáp như thế, làm cho trong lòng cô cảm thấy không vui.
"Bộ dáng vừa rồi của anh, có chỗ khác với ngày thường, làm em cảm thấy, làm em cảm thấy, anh cuốn theo rất nhiều cảm xúc ở bên trong, nói cách khác, chính là..." Nói tới chỗ này, cô hiển nhiên do dự, cô dừng một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn cắn môi, cúi đầu ngượng ngùng nói, "Chính là đang phát tiết cảm xúc, vô cùng..."
Lục Duật Kiêu không đợi cô nói xong, liền túm cô trở lại trong chăn, ôm lấy cô nói, "Không phải phát tiết cảm xúc, là một loại tuyên bố."
"Hả?"
"Là tuyên bố chiếm giữ." Anh ghé sát vào cô, vuốt ve eo của cô tuyến, lấy lòng hỏi, "Có phải rất nhức mỏi hay không? Có muốn anh xoa bóp cho em không?"
Cô không lên tiếng, anh coi như cô ngầm đồng ý, nhẹ nhàng xoa bóp, lại hôn hôn cổ của cô, "Ngày mai lại cải thiện một lần nữa, được không?"
Cô cảm thấy một đấm đánh vào trên sàn cứng, buồn bực nằm xuống, thẳng tắp cự tuyệt, "Không cần."
...
Bởi vì buổi tối bị giày vò, trực tiếp làm cho ngày hôm sau lúc cô tới công ty, không cảm thấy có tinh thần nổi.
Lần này cô tới công ty, đặc biệt là để từ chức, cô ngồi buồn xo trên vị trí làm việc của mình hồi lâu, vừa đến giờ làm việc, liền gõ cửa phòng làm việc của Triệu Mân Vân, chuẩn bị nộp đơn xin từ chức.
Lúc cô đi vào phòng làm việc của Triệu Mân Vân, Triệu Mân Vân đang nghịch chiếc đồng hồ trên tay.
Kiểu dáng trang nhã mà nhẹ nhàng, dây đeo do viên ngọc ngũ hành bóng loáng kết lại mà thành, ngọc trai trang trí trên mặt đồng hồ dưới ánh mặt trời xạ hoa văn, giống như lơ lửng trên không trung, có vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển. Mà dưới phác họa của kim cương lộng lẫy, mặt đồng hồ càng lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, nhìn như vậy, cũng rất phù hợp với phong cách của Triệu Mân Vân.
Chỉ là cái đồng hồ này, lại làm cô cảm thấy giống như đã từng nhìn thấy.
Triệu Mân Vân thấy cô đi vào, hơi có phòng bị thu đồng hồ lại, cố ra vẻ nghiêm túc hỏi cô, "Có chuyện gì?"
Suy nghĩ của Cố Tử Mạt, vẫn đặt trên chiếc đồng hồ kia, vừa rồi Triệu Mân Vân thu lại chiếc đồng hồ như vậy, là do đang sợ hãi cái gì, sợ cô nhìn ra gì sao?
Triệu Mân Vân đã càng sợ, cô lại càng muốn hỏi.
Cô nhếch môi cười khẽ, giống như lơ đãng nói, "Chiếc đồng hồ chị vừa mới thu lại ấy, làm tôi thấy hình như đã từng nhìn thấy, chỉ là không nghĩ ra đã từng thấy ở chỗ nào."
Phản ứng của Triệu Mân Vân cũng rất kịch liệt, cười cười xấu hổ, "Thật sao? Nhìn rất quen mắt à? Phong cách cartier*, không chừng là cô nhìn thấy ở quầy chuyên doanh hoặc trên tạp chí thôi."
*Catier: Thương hiệu đồng hồ nổi tiếng của Pháp.
Nào ngờ, Triệu Mân Vân càng giải thích như vậy, Cố Tử Mạt lại càng hoài nghi.
Lẽ ra với tính cách của Triệu Mân Vân, cô cũng từng lĩnh giáo qua, tính khí rất dữ dội, rất đùa bỡn khôn vặt, đối xử với cấp dưới của mình, vẫn luôn không vừa mắt. Bình thường đối với cấp dưới, một câu nói không hợp ý, là có thể ghi hận rất lâu, giày vò cả buổi.
Giống như hôm nay, hết lòng giải thích, thật đúng là hiếm thấy!
Cố Tử Mạt nghĩ ngợi, lại ở trong câu nói của Triệu Mân Vân, bắt được một điểm — Cartier.
Nhãn hiệu này, vẫn luôn là một nhãn hàng thời thượng, cô đối với hàng hiệu không tính là nhạy cảm, cũng tương đối quen thuộc.
Vì sao lại quen thuộc với nhãn hiệu này? Là bởi vì Cố Trinh Trinh, nhãn hiệu này, vẫn luôn nhận được sự yêu thích của Cố Trinh Trinh.
Có manh mối, cô cười mỉa, nói với Triệu Mân Vân: "Nếu như tôi đoán không sai, cái đồng hồ này của chị, trước đó đã từng có một vị chủ nhân."
Triệu Mân Vân trừng mắt, "Cô nói loạn cái gì vậy!"
Cố Tử Mạt đổi lấy cười duyên, "Đừng sợ tôi nói, nếu đã làm, thì thẳng thắn thành khẩn nhận là được, tôi không biết cụ thể chị và Cố Trinh Trinh đã làm ra mánh khóe gì, dù gì cũng là chuyện đã qua, chỉ là chị được Cố Trinh Trinh cho chút ít ơn huệ ấy là đã thu mua xong, thật sự xem bản thân quá rẻ mạt mà!"
"Cô thì biết cái gì!" Triệu Mân Vân giận đến cắn răng nghiến lợi, vỗ bàn, "Cô cho rằng tôi dễ dàng lắm sao! Tôi từ trong một ngôi làng nhỏ ở Tây Bắc một đường thi cử ra ngoài, muốn ở nơi thành thị xa lạ này đứng vững gót chân, cô biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu không? Nhưng hết lần này tới lần khác, quy tắc của xã hội này chính là hổ thẹn như vậy, tôi không có tài nguyên tốt, thì không thể bò được cao hơn, tôi góp tiền mua nhà mua xe, không cách nào có được một vật xa xỉ nào, cô biết cái cảm giác chua xót trong lòng ấy không? Cô... Cô không hiểu, cô dễ dàng có thể mặc một bộ đồ Fer¬rag¬amo* số lượng hạn chế, sao có thể hiểu được!"
*Salvatore Ferragamo: Thượng hiệu nổi tiếng của Ý, bao gồm giày dép, túi xách, quần áo may sẵn cho nam/nữ, đồ da, sản phẩm lụa, phụ kiện, kính và đồng hồ thời trang.
"Chị sai rồi, một người tự tin và kiêu ngạo, cũng không phải dựa vào những thứ giả tạo này để tạo nên, nếu như chị muốn dựa vào cái này để nói rõ sự lớn mạnh của mình, chỉ có thể chứng minh, chị vẫn còn dừng lại ở tầng lớn thấp! Chỉ vì phần tự tin ít ỏi kia của chị, chị đi hại người, thật sự là không nên." Nói xong, cô lấy đơn xin từ chức ra, đẩy đến trước mặt Triệu Mân Vân, "Tôi nói đến thế thôi, dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không cho chị có cơ hội hại tôi nữa, tôi muốn từ chức."
Đối với loại người như Triệu Mân Vân, cô thật sự không còn gì hay để rồi, nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Mân Vân một cái, cô trực tiếp đẩy cửa đi thẳng ra ngoài...