Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 163 : Vào Kinh
Q
ua tết, toàn bộ Hàn gia tây phủ ai ai cũng bận rộn. Những người hầu bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị lên kinh. Hàn Thanh là người lo việc đốc thúc bọn họ. Hắn là người hầu thân tín của Hàn Mạc, Hàn Mạc vào kinh nên hắn phải theo, các thành viên đội Hắc Báo Hàn Mạc và Hàn Thanh đã vào kinh từ trước.
Về phần Chu Tiểu Ngôn và Phong Kỵ, vẫn như cũ tiếp tục huấn luyện ở luyện mã tràng. Sau khi trở về, Phong Kỵ chiêu mộ thêm một trăm người, để bổ sung lực lượng.
Mùng bốn tết, sau khi chuẩn bị hoàn tất, Hàn Huyền Xương mang theo con cái, Hàn phu nhân, Bích di nương cùng hơn trăm người hầu và hơn hai mươi võ sư hộ vệ lên đường vào kinh.
Quận thủ quận Đông Hải Dương Thanh tỏ ra là người chu đáo. Hắn phái hai trăm quân sĩ hộ tống đoàn xe vào kinh.
Hàn Mạc cưỡi Tuyệt Ảnh, nhìn những con đường quen thuộc, không khỏi khẽ thở dài.
Mười tám năm rồi, cuối cùng cũng có ngày xa vùng đất này.
Lúc này trời hừng sáng, khá đông người dân đứng bên hai đường, lẳng lặng nhìn đoàn xe chậm rãi đi qua. Hàn Huyền Xương nhận chức Thanh ti lại ở đây, cúc cung tận tuỵ, hết lòng lo lắng cho ích lợi của dân chúng Đông Hải. Quận Đông Hải thái bình phồn hoa, dân chúng đều nhìn thấy, cảm nhận thấy, họ thật lòng kính trọng Hàn Huyền Xương.
Họ nghe tin Hàn Huyền Xương muốn vào kinh, cho nên tất cả dậy từ sớm đứng ở hai bên đường để tiễn chân. Đám đông càng lúc càng đông, người dân đứng yên lặng nhìn đoàn xe đi qua trước mặt.
Hàn Huyền Xương cưỡi ngựa lớn, đi trước đoàn người, mặt hân hoan không ngừng vẫy tay chào dân chúng ven đường.
Đoàn xe đi đến cửa thành, quận thủ quận Đông Hải đã dẫn quan viên lớn nhỏ chờ đợi. Hàn Huyền Xương xuống ngựa cùng họ trò chuyện, tạm biệt và chúc họ ở lại bảo trọng, lại nhắc nhở quan lại người của Hàn gia phải hết lòng hiệp trợ Dương Thanh quản lý quận Đông Hải thật tốt.
Đoàn xe ra khỏi thành, Hàn Mạc thấy Hàn Bá thở hổn hển chạy tới, đưa cho mình một đồ vật.
Hàn Mạc nhận lấy, đó là một cái đai lưng, nhìn cũng biết không phải do thợ khéo làm ra, mặt trên thêu hoa, không khỏi kỳ quái, chỉ thấy Hàn Bá mỉm cười, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Lập tức Hàn Mạc hiểu ra, đây là đai lưng mà Liễu Như Mộng tự tay làm, kêu Hàn Bá đưa cho mình.
Đường kim mũi chỉ không lấy gì làm tinh xảo, nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều tâm ý. Hàn Mạc nghĩ đến Liễu Như Mộng ở dưới ánh đèn vì chính mình mà may chiếc đai này, lòng chợt thấy ấm áp, nhưng rất nhanh, hắn lại buồn bã ủ ê như trước.
Hàn Huyền Xương và các quan lại quận Đông Hảia nói chuyện một hồi, rồi mới lên ngựa. Đoàn xe chậm rãi rời thành Đông Hải .
Hàn Mạc ngoái đầu nhìn lại thành Đông Hải, mỗi tấc đất phong cảnh ở đây đều đã thân thuộc với hắn, thật sự dấu ấn sâu sắc không dễ phai.
Lại nhìn phía cửa thành, giật bắn mình.
Chỉ thấy dưới cửa thành, một bóng dáng cô độc xa xa dõi theo, đó là Nhị tông chủ.
…
…
Trên đường đi, ngựa không dừng lại, đến khi trời tối đoàn xe đến huyện Cốc Dương. Huyện lệnh ở đây cũng là người Hàn gia, đã từ sớm dẫn quan viên lớn nhỏ chờ đón. Khi màn đêm buông xuống đoàn xe nghỉ lại huyện Cốc Dương.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. Trên đường gặp phải cảnh mấy người Hàn gia thuộc chi khác có thái độ hống hách phách lối với ngươof dân, Hàn Huyền Xương cho xe dừng lại, đích thân xử lý. Sau đó cho người gọi huyện lệnh huyện Lạc Tông tới, đem mấy người Hàn gia ngang ngược đó tống vào ngục, an ủi dân chúng, cuối cùng nghỉ tạm ở huyện Lạc Tông.
Hàn Thấm khi ở thành Đông Hải, cửa lớn cũng chưa từng ra khỏi, nay lần đầu xa nhà, vài lần muốn ra ngoài cưỡi ngựa ngắm cảnh, nhưng đều bị Bích di nương giữ chặt.
Trong lòng Bích di nương cũng có chút lo lắng.
Nàng biết Hộ bộ thị lang Tiêu Đồng Quang ở kinh thành, lão quỷ háo sắc này chưa chắc đã chịu quên mình. Ở thành Đông Hải, thiên nam địa bắc, có gặp cũng không sợ, nhưng lần này vào kinh, ở rất gần, không biết lần này xảy ra chuyện gì nữa.
Nàng là người thông minh, nên biết chính trị là chốn hiểm, nếu sắc tâm của hắn không đổi, mà đến khi Hàn gia cần phải thỏa hiệp, vận mệnh của nàng như thế nào đây?
Mặt nàng hơi có chút ảm đạm, vén rèm lên, nhìn Hàn Mạc đang ngồi trên lưng.
Ở thành Đông Hải, Hàn Mạc không sợ trời đất có thể bảo vệ chính mình, nhưng đến Yến Kinh nơi vàng thau lẫn lộn, liệu Hàn Mạc còn có khả năng đó hay không?
Nàng âm thầm quyết định, Yến Kinh khác với thành Đông Hải, sau khi tới đó, bất kể như thế nào cũng không để liên luỵ Hàn Mạc, càng không để Hàn Mạc vì chuyện của mình mà phải lo lắng.
Hàn Thấm tuy không thể cưỡi ngựa, nhưng sự hào hứng không hề giảm, ngồi bên trong xe, nhìn phải nhìn trái, rất là hưng phấn.
Núi cao, rừng rậm, đường lớn, đó là thế giới trời cao chim bay, biển rộng cá vẫy vùng. Nàng ở trong phủ sống tẻ nhạt nhiều năm như vậy, lúc này, được chứng kiến khung cảnh, không nén nổi vui mừng.
Bích di nương nhìn Hàn Thấm khoái chá ra mặt, trìu mến vô cùng, nhưng lòng lại càng thêm lo lắng.
Hàn Thấm đi theo nàng lên kinh, liệu có phải từ lồng sắt nhỏ đổi sang chiếc lồng lớn hơn? Hôn sự với Diệp gia tuy tan thành mây khói, nhưng nữ thì phải lấy chồng, đứa con này có phải rất nhanh sẽ rời xa chính mình?
Trong lòng nàng rất lo lắng, nhưng trên mặt vẫn thể hiện nụ cười dịu dàng. Nàng không muốn vì ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Hàn Thấm.
Qua ba ngày, đoàn xe ra khỏi quận Đông Hải đến quận Hội Kê. Nơi này là địa giới của Tô gia, Hàn Huyền Xương dặn dò cả đoàn phải hết sức cẩn thận, không ngó nghiêng lung tung, cứ thẳng đường mà đi.
Tới huyện Thanh Dương thuộc quận Hội Kê lúc chập choạng tối, trước đoàn xe xuất hiện một nhóm người. Các võ sư liền rút ra binh khí đề phòng, nhưng bị Hàn Huyền Xương kêu lại, vì thấy nhóm người phía trước mặc quan phục, chắc chắn không phải thổ phỉ.
Tri huyện quan phủ ở đây lên tiếp đón đoàn xe:
- Hạ quan tri huyện huyện Thanh Dương Tô Trúc tham kiến Thượng thư đại nhân!
Hàn Huyền Xương xuống ngựa cười đáp:
- Ra là Tô đại nhân!
- Phụng lệnh Đại tông chủ, Tô Trúc ở đây nghênh đón Thượng thư đại nhân.
Tô Trúc cười thân thiện:
- Đường đến kinh thành còn khoảng hơn hai ngày đường, Thượng thư đại nhân hôm nay nghỉ tạm ở đây, tất cả đều đã sắp xếp đâu vào đấy, mong Thượng thư đại nhân không chê cười!
Đại tông chủ Tô gia là Tô Quan Nhai. Hàn Huyền Xương cũng biết, Tô gia lúc này thái độ đối với Hàn gia cũng có hòa khí, mục đích muốn lôi kéo Hàn gia về phía họ.
Hôm đó đoàn xe ngủ lại ở huyện Thanh Dương, trong hai ngày đi qua địa phận của Thanh Dương, các quan viên của Tô gia đều chứng tỏ tinh thần muốn kết giao với Hàn gia.
Điều này cũng là bình thường.
Bây giờ Hàn Huyền Xương nhận chức Lễ bộ Thượng thư, nước Yến có 6 bộ thì đã có 2 bộ ở trong tay Hàn gia, thanh thế càng ngày càng cao. Mà Tô Tiêu hai nhà thù địch, lôi kéo Hàn gia đối phó Tiêu gia, đó cũng là chuyện bình thường.
Sau khi rời thành Đông Hải được tám ngày, đoàn tùy tùng Hàn gia đã đến kinh thành.
Đến một đoạn đường núi cách Yến kinh chừng hai mươi dặm, Hàn Huyền Xương lệnh cho đoàn xe dừng lại, dặn dò mọi người cẩn thận mọi phép tắc lễ nghi khi vào thành. Nơi này là kinh đô, là nơi tập trung quyền lực của nước Yến, không khác gì đầm rồng hang hổ, so với thành Đông Hải, nơi này nghiêm ngặt rất nhiều, Hàn Huyền Xương nói trước để mọi người trong nhà chuẩn bị tâm lý đối phó. Sau đó, Hàn Huyền Xương phi ngựa lên đỉnh núi.
Hàn Mạc cả kinh, chỉ sợ Hàn Huyền Xương có gì bất trắc, liền thúc ngựa chạy theo.
Tới trên ngọn núi, Hàn Huyền Xương ghìm ngựa dừng lại, Hàn Mạc cũng ở bên cạnh.
Hàn Huyền Xương cầm roi ngựa, chỉ hướng kinh thành, nhẹ giọng:
- Mạc nhi, đây chính là Yến Kinh.
Hàn Mạc nhìn theo hướng Hàn Huyền Xương chỉ, quả nhiên trước mặt chính là thành Yến nguy nga tráng lệ.
Toà thành cao lớn hùng tráng, được xây bằng tảng đá lớn, có tới ba trượng sừng sững rắn chắc, làm cho mỗi người nhìn thấy đều có cảm giác choáng ngợp. Trên thành có trọng điểm canh gác, có thiết nỗ đài, binh sĩ mặc toàn thân giáp trụ đi lại tuần tra, sâm nghiêm khí phách.
Cảm giác trang nghiêm choáng ngợp từ vẻ sừng sững của tòa thành trì tràn đến.
Thành Đông Hải tuy cũng hoành tráng nhưng so với Yến Kinh thì còn khiêm tốn hơn nhiều. Vẻ quyền uy chất ngất càng không thể bằng.
Thành Yến Kinh do triều trước xây dựng, vốn tên là Thành Hội Kê, là thành trì nước Tề của Hội Kê Vương. Sau khi thành lập nước Yến, thành này trở thành đô thành của Đông Yến, Yến Võ Vương đổi tên thành Yến Kinh, chuyện này xảy ra đã được hai trăm năm mưa gió!
Hàn Huyền Xương chậm rãi kể lại.
Trên xe ngựa Hàn phu nhân vén rèm lên, nhìn hai cha con trên núi, mỉm cười vô cùng dịu dàng trìu mến.
Đấy chính là hai sinh mạng quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng.
Đoàn xe nghỉ một lúc, sau đó lại lên đường.
Thành Yến Kinh có bốn cửa, phân biệt bốn hướng đông nam tây bắc: Đông Trực môn, Bắc An môn, Tây Bình môn và Nam Khang môn, xe của Hàn gia theo Đông Trực môn vào thành. Khi xe cách cửa thành không đến mấy dặm, thấy trước của thành có rất nhiều người, đoàn xe đến gần hơn một chút, một đám người đang chờ đón tại đây.
Đứng phía trước là một người mặc áo da cừu mầu tím, cẩm y ngọc bào, đầu đội cẩm mạo, khoảng hai mươi mốt tuổi, làn da trắng trẻo, nhìn bên ngoài cũng thông minh lanh lợi, chỉ có điều mặt mày có chút gian xảo. Hắn bước nhanh đến, lớn tiếng gọi:
- Tam thúc, Tam thúc, cháu đang ở đây, cháu đang ở đây!
Hàn Mạc nhìn thấy người này trên miệng nở nụ cười bí ẩn, giục ngựa tiến lên. Tuyệt Ảnh chạy như gió đến trước người nọ, giống như muốn đụng vào.
Người này giật mình kinh hãi, lắc mình tránh thoát, bị trượt chân ngã trên mặt đất, chật vật đứng lên, mở miệng chửi:
- Hàn tiểu ngũ, ngươi thật càng ngày càng không có quy củ, ngươi có hiểu tôn ti trật tự hay không, sao ngươi dám vô lễ với ta?
Hàn Mạc cười ha ha, dơ nắm tay ra, tại người kia trước mặt múa múa, lập tức người kia nhếch miệng cười:
- Tiểu ngũ à, đều lớn rồi, đừng tính trẻ con nữa, ah, ngoan ngoan, trở lại tam ca dẫn đệ đến chỗ rất hay.
Người này là con cháu ruột thịt Hàn gia, đứng hàng thứ ba, là con trai của Hàn Huyền Đạo, tên là Hàn Tân.
Hàn Tân khi còn nhỏ từng ở thành Đông Hải, lúc đó nghịch ngợm thích gây chuyện Hàn Mạc. Hai người có chuyện gì đều giở nắm đấm “nói chuyện”. Hắn tuy lớn hơn Hàn Mạc mấy tuổi, nhưng công vu không bằng Hàn Mạc, cho nên trước kia đánh nhau, mỗi một lần đều bị Hàn Mạc đánh cho u đầu sứt trán, cho nên từ đó về sau hắn không dám động võ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc bĩu môi nói:
- Huynh chỉ giỏi ăn chơi, có thể mang đệ đi chỗ nào hay?
Hàn Tân được mẹ chiều chuộng, là một dạng công tử ăn chơi trác táng. Hàn Huyền Đạo bận trăm công nghìn việc nên không có thời gian dạy dỗ, mẫu thân lại nuông chiều, hắn được thế chơi bời lêu lổng, không trò gì không biết, thanh lâu cờ bạc hắn là khách quen.
Ở thành Yến Kinh, có ba tài tử thế gia nổi tiếng ăn chơi, hắn là một trong số đó, là “tài tử” mà không phải là người có tài!
Các quan viên khác cũng đều tới thi lễ, Hàn Huyền Xương chắp tay đáp lễ. Những người này đều là quan viên trong triều của Hàn gia, ngoài ra còn có các quan ở Lễ bộ đến đón để cung kính Thượng thư, trong đó hầu hết các quan lại Hàn gia đều đến đủ.
Đại lý tự thiểu khanh Hàn Văn Lâm, Binh bộ thị lang Hàn Tín Sách, Ngự Sử đài Hàn Bố Thu, Thái phó tự thừa Hàn Đông, họ đều là những nhân vật có quyền thế, đối với Hàn Huyền Xương đều cực kỳ cung kính.
Hàn Huyền Xương đều mỉm cười đáp lễ, lại gọi Hàn Mạc lên bái kiến tất cả.
Hàn Tân cũng đi lên bái kiến Hàn phu nhân và Bích di nương, nhìn thấy Hàn Thấm, hắn cười hì hì:
- Tiểu muội, Tam ca dành cho muội không ít quà nha, trở về ca gọi người mang qua cho muội.
Hàn Thấm biết Tam ca tuy chơi bời nhưng tâm địa không hư hỏng, khi còn nhỏ hai người chơi rất thân, cho nên đối với hắn nàng rất có hảo cảm. Hàn Thấm mỉm cười :
- Tam ca, huynh cũng có tiền sao?
Hàn Tân cười ha ha, tròng mắt đảo qua Hàn Mạc một vòng, ghé sát lại nói:
- Tiểu muội, nghe nói Tiểu Ngũ bây giờ có rất nhiều tiền, thủ hạ buôn bán trên biển, chuyện này là thật phải không?
Hàn Thấm bĩu môi:
- Muội cũng không biết, các huynh có bạc cũng đâu cho muội, huynh hỏi ca ca mà xem.
Nhưng lúc này Hàn Tân như biết ma thuật, từ trong tay xuất hiện một đồ vật, là một tượng đất có hình con thỏ, giống y như thật, rất là đáng yêu, hắn nâng trong tay, thở dài:
- Tiểu muội, Tam ca rất nhớ muội, ca chuẩn bị cho muội lễ vật rất tốt, muội lại làm Tam ca thất vọng, hỏi một câu lại không được báo đáp, aid a, xem ra con thỏ đáng yêu này không biết tặng cho ai rồi.
Hàn Thấm nháy con mắt, cả người xây qua Hàn Tân, hạ giọng nói:
- Tam ca, muội nói huynh biết, Tam ca giờ là phú ông nha, trong tay bạc nhiều dùng không hết.
Ánh mắt Hàn Tân sáng lên, gật đầu cười nói:
- Tốt lắm tốt lắm!
Hắn đưa con thỏ bằng đất cho Hàn Thấm, quay lại nhìn phía đám quan lại đang tiếp đón Hàn Mạc, con mắt đảo qua đảo lại, mặt cười gian trá, cũng không biết có chủ ý xấu xa gì nữa