Số lần đọc/download: 912 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:18 +0700
Chương 162
C
hương 162: Nam Phẫn Nữ Trang
Thác Bạt Nhung cầm loan đao đi trước mở đường, quay đầu lại dặn: "Cẩn thận một chút, ở đây có không ít độc trùng đâu."
Vừa dứt lời, vèo!
Một tên tiểu quỷ lao vào lòng Lãnh Hạ nhanh như chớp, làm nũng: "Mẫu thân, Thập Thất sợ!"
Lãnh Hạ liếc mắt, tiểu ác ma này mà biết sợ?
Đánh chết ta cũng không tin!
Chiến Bắc Liệt nghiến nghiến răng, hung hăng lườm tên tiểu quỷ đang đắc ý kia, lười phản ứng.
Lúc này đã qua biên giới Đại Tần, đi hết cánh rừng này sẽ đến địa phận Nam Hàn!
Sau khi rời khỏi Đại Tần, bầu trời có vẻ đẹp mắt hơn, những đám mây cũng trở nên mộng mơ hơn, cảnh sắc xung quanh nhưu diễm lệ hẳn lên, hương hoa thoang thoảng trong gió làm say lòng người.
Thiểm Điện đi ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nam Hàn này cũng thật kỳ dị!"
"Đây vốn là nơi các dân tộc thiểu số tập trung, sau đó bị khai quốc Hoàng đế Nam Hàn thống nhất, đã hơn trăm ngàn năm nên lãnh thổ Nam Hàn giờ đã giống với bốn nước khác, chỉ là bên ngoài Tùng lâm này vẫn còn giữ lại vài phần xưa cũ." Thác Bạt Nhung vừa đi vừa giải thích.
Lãnh Hạ đẩy mấy cành cây chắn lối ra nói: "Ngươi hiểu rất rõ về Nam Hàn."
Tướng mạo của Thác Bạt Nhung là người Bắc Yến, nhưng thân phận lại là người Nam Hàn, Lãnh Hạ vẫn luôn hiếu kỳ, nhất là quan hệ giữa hắn và Hoa Thiên...
Rất thú vị a!
"Cha ta là người Yến, mẹ là người Hàn........" Hắn dừng bước, quay đầu lại nhún vai: "Trước năm mười lăm tuổi ta đều sống ở đây, có thể nói là lớn lên ở nơi này."
"Mẫu thân muốn biết là Thác Bạt thúc thúc và Hoa thúc thúc mà người muốn tìm kia........" Tiểu quỷ trong lòng mẫu thân chớp chớp mắt hỏi đúng trọng điểm: "Có quan hệ gì?"
Lãnh Hạ nhìn trời, con à, con thật sự không phải là xuyên đến sao?
Nhìn ánh mắt tò mò của mấy người kia, gương mặt Thác Bạt Nhung ửng đỏ, ho khan một tiếng rồi tiếp tục đi.
Mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ chép chép miệng...........
Vừa quay đầu lại liền thấy mấy nam nhân ở phía sau đều có vẻ mặt sợ hãi như thấy quỷ, chậc, đám người thiếu hiểu biết này!
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, đang định nói thì phượng mâu chợt cứng lại.
Giơ tay lên, một ám tiễn lao thẳng về phía đỉnh đầu Chiến Bắc Liệt.
Ám tiễn xé gió lao đi rất nhanh, mọi người đều kinh sợ, chỉ có Chiến Bắc Liệt vẫn đứng im không nhúc nhích, không hề lo lắng kinh sợ chút nào, tín nhiệm tuyệt đối.
Một con nhện vô cùng rực rỡ rơi xuống đất, mà dịch chảy ra từ người nó ăn mòn cả một khoảng đất.
Tiếng hít khí vang lên không ngừng, Lôi Minh trợn tròn mắt, sởn hết cả gai ốc, vừa rồi Thác Bạt Nhung nói có độc trùng, hắn còn không để tâm, giờ mới biết được độc trùng này lợi hại thế nào!
Độc này mà dính vào người........
Chỉ sợ chết không toàn thây vẫn còn nhẹ!
"Mẫu thân, Thập Thất sợ a!" Một tiếng non nớt kêu lên, Chiến Thập Thất vùi mặt vào ngực Lãnh Hạ, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ nàng.
Lần này không chỉ Lãnh Hạ trợn mắt!
Chiến Bắc Liệt nghiến răng ken két, thằng nhóc chết bầm này, chỉ biết giả vờ!
Mày kiếm nhướn lên, Đại Tần Chiến thần khẽ động tay, con nhện đã chết kia bỗng bay thẳng về phía nó.
Ngay lúc con nhện kia sắp đập vào người Chiến Thập Thất, Lãnh Hạ vẫn cong cong khóe môi........
Tiểu ưng mâu chợt lóe, cái chân ngắn ngủn kia đạp một cái, mỗ tiểu hài tử lập tức bay lên không!
Bàn tay vận lực, tung chưởng đánh bay con nhện kia ra xa.
Cũng trong lúc đó, Chiến Thập Thất mặc bạch y ưu nhã nhẹ nhàng đáp đất, khuôn mặt tiểu Chiến thần làm gì có chút sợ hãi nào, cười tủm tỉm đắc ý: "Dám đấu với ta!"
Á.........
Nhìn mấy ánh mắt trêu tức, hiểu ra ở xung quanh, Chiến Thập Thất bối rối.
Hắn chớp chớp đôi mắt đen láy, giang rộng tay ra, lao về phía Lãnh Hạ: "Mẫu thân, Thập Thất sợ a......"
Bịch!
Mỗ tiểu hài tử ngã chổng vó!
Chiến Thập Thất nhìn mẹ ruột thản nhiên tránh mình, lòng nhiệt tình như bị dội một gáo nước lạnh.
"Con trai!" Lãnh Hạ nhìn nó rồi quay đầu lại bước đi, ném cho nó một câu: "Dùng đôi chân của con, đuổi theo!"
Mỗ nam ôm chầm lấy tức phụ, sóng vai đi ở phía trước, ngửa mặt lên trời cười sảng khoái......
Cứ như vậy, đi trong rừng được ba ngày, nguy hiểm có, vui vẻ có, ngay cả Thác Bạt Nhung vốn cực kỳ lo lắng cũng bị cả gia đình này làm vui lây, trong mắt có vài phần ý cười.
Cuối cùng, sáng sớm ngày thứ ba.
Mọi người ra khỏi cánh rừng, đến Nam Hàn.
Vừa bước vào thành trấn ở biên giới Nam Hàn, Lãnh Hạ liền nhíu mày, phong tình dị quốc rất nồng đậm, tuy rằng đúng như lời Thác Bạt Nhung, cơ bản thì giống các nước khác, nhưng trên đường chỗ nào cũng toàn các nữ tử ăn mặc mát mẻ, tụm năm tụm ba đi cùng nhau, nhất là rất nhiều nữ tử thấy Chiến Bắc Liệt liền ném mị nhãn qua đây.
"Công tử mới tới sao?" Một tiếng kiều mị truyền đến từ phía sau.
Mọi người quay đầu lại nhìn, một nữ tử ăn mặc hở hang, lả lơi bước đến, ánh mắt đảo qua mọi người một vòng rồi dừng lại ở Chiến Bắc Liệt, khiêu khích nói: "Tiểu nữ tử thích nhất là anh hùng uy vũ, nguyện cùng công tử vui vẻ một đêm!"
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, khoanh tay xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên Đại Tần Chiến thần hung tợn ôm chầm lấy nàng, còn không quên lườm nàng một cái, dùng hành động để biểu hiện.
Lão tử có tức phụ!
Nữ tử Nam Hàn nhún nhún vai, quan sát Lãnh Hạ một lượt rồi bóp cổ tay thở dài: "Nương tử của công tử quả là một mỹ nhân......"
Nói xong lại lả lướt rời đi.
Ba người Cuồng Phong vẻ mặt khiếp sợ, cừ thật, bách tính Đại Tần coi như là tương đối cởi mở, nhưng nữ tử dám mặc ít như thế đi lại trên đường thì tuyệt đối không có, chứ đừng nói là dám mời nam nhân vui vẻ một đêm giữa ban ngày ban mặt!
Bên này đang khiếp sợ thì chợt nghe Thác Bạt Nhung giải thích: "Nam Hàn là như thế, nam nữ chỉ cần vừa mắt là có thể hưởng lạc thoả thích, không ai khiển trách, hợp thì ở, không hợp thì đi, bách tính nơi này sống rất phóng khoáng....."
Hắn nói được một nửa thì đột ngột ngừng lại, ánh mắt nhìn theo nữ tử vừa mới rời đi.
Chỉ thấy nàng đi qua chỗ một đám người đang tụ tập, nhổ nước bọt một cái rồi căm giận rời đi.
Mọi người đến gần mới nhìn thấy chỗ này đang dán hoàng bảng truy nã Hoa Thiên, dân chúng xung quanh đều phỉ nhổ và mắng chửi.
"Nam Hàn chúng ta lại có một Quốc cữu như thế đấy!"
"Phi! Quốc cữu cái gì, rõ ràng là quân bán nước!"
"Đừng để ta gặp được tên súc sinh bán nước này, bằng không nhất định sẽ đánh chết hắn!"
Những tiếng mắng chửi này như đâm vào tim Thác Bạt Nhung, hắn siết chặt hai tay, trong mắt vằn tơ máu.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn, Lãnh Hạ khẽ lắc đầu rồi kéo hắn đi.
==
Quán trọ.
Bộp!
Thác Bạt Nhung đấm một quyền lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Hoa Mị!"
"Sao ngươi lại khẳng định là Hoa Mị......." Đây là vấn đề mà Lãnh Hạ vẫn luôn nghi hoặc, nàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: "Mà không phải Hoa Trọng Lập?"
Thác Bạt Nhung lạnh lùng cười nhạo một tiếng, cực kỳ khinh thường: "Hoa Trọng Lập?"
Hắn ngồi xuống, cũng tự rót một chén trà, ổn định tâm tình rồi mới nói: "Các ngươi cho rằng Hoa Trọng Lập là Nhiếp chính vương, phụ thân của Hoa Mị, thì lão ta nắm được quyền?"
"Ngươi muốn nói là, người chân chính nắm quyền ở Nam Hàn là Hoa Mị......." Lãnh Hạ chợt ngừng uống trà, hiểu ý của hắn: "Còn Nhiếp chính vương chỉ là để ngụy trang?"
"Đúng vậy!" Hắn gật đầu, lạnh lùng nói: "Hoa Trọng Lập chẳng qua chỉ là một tên ngốc sinh ra một nữ nhi thủ đoạn cao siêu dã tâm bừng bừng, mọi quyền hành đều do Hoa Mị nắm giữ, mà lão ta, cũng chỉ là quân cờ để che mắt người khác thôi."
Thì ra, trước kia Hoa Trọng Lập chỉ là một viên quan nhỏ, từ lúc Hoa Mị tiến cung, leo lên đến vị trí quý phi, được Tiên hoàng độc sủng, lão mới một bước lên trời, nghe theo mưu kế của Hoa Mị lập nhiều công trạng, đường quan mới rộng mở thênh thang. Sau đó, Hoa Mị mang long thai, nàng ta tìm được cơ hội hạ độc Tiên hoàng, ngụy tạo chiếu thư, để con trai của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, trước năm Hoàng đế mười sáu tuổi, phong Thừa tướng Hoa Trọng Lập làm Nhiếp chính vương, cộng thêm Thái hậu buông rèm chấp chính.
Giờ Lãnh Hạ mới hiểu được, khó trách Thác Bạt Nhung cực kỳ chắc chắn, kẻ bắt Hoa Thiên và làm chuyện Hoàng bảng kia chính là Hoa Mị.
Bởi vì Hoa Trọng Lập, căn bản là không có năng lực này!
Nam Hàn dù dân chúng có cởi mở đến đâu, cũng không thể để một nữ nhân độc quyền triều chính, nhất là lúc đó còn chưa có Tây Vệ Nữ hoàng, nên Hoa Mị mới lập ra cái vị Nhiếp chính vương này, để che giấu chuyện nàng ta lấy thúng úp voi, nhằm lừa gạt mọi người trong thiên hạ.
Lãnh Hạ xoay xoay chén trà, mỗ tiểu quỷ bò vào lòng nàng, tìm một tư thế thoải mái rồi mềm mại nói: "Mẹ, Thập Thất buồn ngủ."
"Ngủ đi." Nàng xoa xoa đầu Thập Thất, một lát sau mới nói: "Hay là tìm Hoa Thiên trước!"
Thác Bạt Nhung gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy: "Ta đi liên lạc với thuộc hạ của Hoa Thiên, hỏi xem họ có tin gì không rồi bảo bọn họ tìm tiếp!"
"Chờ một chút!"
Hắn ngừng bước, nghe Lãnh Hạ hỏi tiếp: "Từ lúc trước ngươi đi đến giờ quay về, có ai biết không?"
"Lúc trước rời đi, ra có nói ta đến Đại Tần tìm ngươi nhưng cũng không nói rõ, trên đường cũng không truyền tin." Hắn chợt kinh ngạc: "Ngươi muốn nói......."
Lãnh Hạ vừa vuốt tóc con trai vừa từ tốn nói: "Ta không dám xác định nhưng nếu Hoa Thiên đã chạy thoát thì tại sao lại không liên lạc với các ngươi, nhất là ngươi, ta tin rằng hắn biết ngươi đang tìm hắn, vậy tại sao không ra mặt, chỉ có hai khả năng! Thứ nhất, bị trọng thương! Hắn trốn ở một nơi nào đó để dưỡng thương nhưng dù vậy thì hắn cũng phải nghĩ cách để truyền tin cho ngươi."
"Thứ hai........" Lãnh Hạ nhìn về phía Thác Bạt Nhung.
Hắn rũ đầu xuống, gật đầu nói: "Thứ hai, với những kẻ ở bên, hắn nghi ngờ!"
Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Hoa Thiên vẫn không chịu ra mặt, ngay cả người mà hắn tín nhiệm nhất hắn cũng không dám truyền tin, trừ khi bên cạnh có gian tế, mà hắn không thể xác định được là ai, vậy thì mọi chuyện đều rất dễ hiểu!
"Không chỉ như vậy......." Chiến Bắc Liệt vẫn im lặng từ nãy đến giờ đứng dậy, xác tiểu quỷ trong lòng Lãnh Hạ lên.
Thẳng tay ném một cái, Chiến Thập Thất rơi vào trong lòng Mộ Nhị đang ngồi đờ ra ở cửa sổ.
Nhìn tiểu quỷ đang ngủ ngon lành trong lòng rồi lại quay sang nhìn Chiến Bắc Liệt, trong con ngươi ngơ ngác của Mộ Nhị, hiện lên sự ấm ức.
Ý nói: Con trai ngươi!
Mỗ Chiến thần giờ mới thấy hài lòng, sảng khoái nhướn cao mày kiếm, trực tiếp không nhìn Lăng Tử.
Hắn nói tiếp: "Nếu quả thật là vậy thì từ lúc ngươi vào Nam Hàn cũng đã bắt đầu bị theo dõi, những người muốn tìm kiếm Hoa Thiên đều đang theo dõi ngươi, chờ ngươi tìm được hắn hoặc có liên lạc với hắn!"
Thác Bạt Nhung thu chân lại, đi lòng vòng trong phòng.
"May mà ta rời Nam Hàn đến Đại Tần, Hoa Mị chưa thể quản xa đến vậy, lần này trở về hẳn là không có ai biết, nhưng bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian, lúc vào Di thành, chúng ta nên cẩn thận một chút......." Hắn nhìn qua mọi người một lượt rồi hỏi: "Vậy thì hiện tại, chỉ với mấy người chúng ta, tìm kiếm thế nào?"
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi thử nghĩ xem có chỗ nào có thể ẩn náu mà rất ít người biết...."
"Khò khò......."
Một tiếng ngáy nhỏ vang lên cắt lời Chiến Bắc Liệt.
Đại Tần Chiến thần quay đầu sang, Mộ Nhị ngơ ngác ngồi ở trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn những người tâm tư ngoằn ngoèo này, mà Chiến Thập Thất tựa vào hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngủ say không biết trời đất là gì.
Đương nhiên, người ngáy là thằng nhóc chết bầm này.
Chiến Thập Thất ngáy mỗi lần lần, cũng không ngáy thêm nữa, ngủ rất ngoan.
Chiến Bắc Liệt bĩu môi nói tiếp: "Chỗ đó, Hoa Thiên có thể trốn tránh tạm thờ ở đấy, có thể là ngươi quên tìm, hoặc là........"
"Khò khò......"
Mỗ tiểu hài tử lại ngắt lời cha ruột lần hai, ngáy xong một tiếng lại trở mình ngủ tiếp, rất ngoan ngoãn.
Chiến Bắc Liệt nhìn trời, tay có chút ngứa.
Thằng nhãi này, chắc chắn là cố ý!
"Hoặc là, ngươi chưa kiểm tra hết mọi manh mối, có lẽ Hoa Thiên để lại......."
"Khò khò....."
Cuối cùng Đại Tần Chiến thần cũng được như ý, ngay lúc Chiến Thập Thất len lén hé mắt ra nhìn, bước lại gần, giơ tay, túm lấy, xách lên, ném đi!
"A ——!" Kèm theo tiếng thét chói tai của mỗ tiểu hài tử, một đường cong lao ra ngoài cửa sổ.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Chiến Bắc Liệt mỉm cười, sảng khoái nói nốt câu còn đang dang dở: "...... để lại đầu mối."
==
Mười ngày sau, Di thành.
Di thành là đô thành của Nam Hàn, mấy tháng gần đây kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, dân chúng muốn ra vào đều phải qua quá trình kiểm tra, so sánh với bức họa của Hoa Thiên, xác định không có vấn đề mới cho đi.
Ở cửa thành, mấy quan viên thủ thành đều đang xét hỏi những dân chúng muốn vào thành.
Chỉ có bọn họ mới biết, lần này không chỉ phải kiểm tra có Hoa Thiên không, mà còn có mấy bức tranh trong túi, nam anh tuấn bất phàm, nữ tuyệt mỹ khuynh thành, tuy rằng không biết thân phận của bọn họ, nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết là những nhân vật lớn!
"Ai?"
"Họ Thùy tên Thậm!"
"Vào thành làm gì?"
Sau khi viên quan cho một tiểu thương vào thành, tiếp tục hô to: "Tiếp theo!"
Bỗng nhiên, hắn sửng sốt.
Trước mặt là một nam ba nữ, nam nhỏ nhắn, nữ cao to, nhóm người này, quả là kỳ dị đến không thể kỳ dị hơn!
Hắn ghét bỏ gắt: "Ai?"
Nam nhân cực kỳ tuấn tú, phe phẩy chiếc quạt, phong lưu phóng khoáng đáp lời: "Bẩm quan gia, tiểu nhân là Lăng Hiệp, dẫn ái thê, ái thiếp và con gái đến kinh thành thăm người thân."
Viên quan nuốt nước miếng một cái, chỉ vào mấy nữ nhân cao to ở bên cạnh, lắp bắp: "Đây là ái ái ái ái ái......."
Thứ lỗi cho hắn, ba nữ nhân như thế, ái thê, ái thiếp cái gì, hẳn quả thật là nói không nên lời!
Hắn nhìn Lăng Hiệp, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ........
Lăng Hiệp mỉm cười, ôm chầm lấy nữ tử cao lớn nhất, giới thiệu: "Đây là ái thê của tiểu nhân, Liệt Nhi."
Cô gái này thân hình cường tráng, trang điểm rất đậm, dường như là không nhìn ra nổi ngũ quan ở đâu, chiếc váy đang mặc cứ như là vừa trộm về, buộc túm lộn xộn, nhất là hai quả núi khổng lồ ở trước ngực.....
Viên quan kinh hoảng, cố gắng đè nén nước chua đang không ngừng dâng lên từ dạ dày, quay sang hai người khác.
Lăng Hiệp hiểu ý, đang định ôm lấy người kia thì chính thê tên Liệt Nhi kia trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức rụt tay lại, chỉ vào một nữ nhân nói: "Đây là ái thiếp của tiểu nhân, Mộ Nhi."
Viên quan nhìn thấy hành động lúc nãy của vị chính thê kia rất rõ ràng, ném cho hắn một ánh mắt đồng tình, chính thê này, đúng là đủ liệt!
(Liệt: ở đây muốn nói là ác liệt, là ghen đó)
Viên quan quay sang nhìn Mộ Nhi một lúc rồi chỉ vào đầu hỏi nhỏ: "Ái ái ái ái ái ái..... thiếp của ngươi, chẳng nhẽ......"
Nữ tử này bộ dạng không tệ, tuy cũng cao to nhưng vẫn khá hơn chính thê nhiều, ít nhất cũng gầy hơn a!
Nhưng, ánh mắt từ đầu đến giờ đều không di chuyển, vẫn cứ nhìn chằm chắm hắn làm hắn nổi da gà.
Lăng Hiệp thở dài: "Là một kẻ ngốc!"
Ái thiếp Mộ Nhi ngốc nghếch chậm chạp di chuyển ánh mắt, rõ ràng là tủi thân, tiếp tục đờ ra.
Viên quan lại ném cho hắn ánh mắt đồng tình lần nữa, chuyển sang nhìn một nữ nhân khác, vừa nhìn thoáng qua đã phải nhắm chặt mắt lại luôn!
Ai u u, thị thiếp này, bộ dáng quá thô kệch!
Lăng Hiệp tiếp tục thở dài: "Ái thiếp của tiểu nhân, Nhung Nhi."
"Được rồi!" Quan viên xua tay liên tục, chỉ muốn tiến bước ba nữ nhân này đi luôn: "Mau vào đi! Huynh đệ, không dễ dàng a! Lão ca bội phục ngươi!"
Nói xong liền lắc đầu than thở: "Cũng may vẫn còn một tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu, nhìn dung mạo này....."
Viên quan đang nói thì nghẹn lại, tiếp tục bối rối.
Lăng Hiệp chớp chớp mắt mấy cái, nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức im lặng nhìn trời, bóp trán.
Chỉ thấy tiểu nha đầu đang nắm tay Liệt Nhi, chưa đến bốn tuổi, mặc bộ váy trắng đáng yêu, nhưng trước ngực lại lồi ra rõ lớn!
Dựa theo tiêu chuẩn của kiếp trước..... ít nhất..... cũng phải cup C!
Hắn túm lấy tay tiểu cô nương, trừng mắt dạy dỗ: "Nha đầu này, đã nói bao nhiêu lần là không được giấu bánh màn thầu vào trong áo, để mẹ ngươi thấy thì lại dạy bảo ngươi một hồi!"
Hắn quay sang viên quan, xấu hổ giải thích: "Đứa con gái này của ta a, rất hay ăn."
Tiểu cô nương cũng chớp chớp mắt, giống như hiểu ra mình đã làm sai cái gì, giọng nói non nớt đầy sợ hãi: "Cha, đừng đưa con cho mẹ."
Vừa dứt lời!
Một bàn tay to đã vươn tới, ôm tiểu cô nương vào lòng, móc hai cái bánh bao to ra rồi cười gằn: "Ngươi dám lén giấu đồ ăn? Chờ lão.... lão nương về sẽ chỉnh đốn ngươi!"
Tiếng nói thô kệch the thé của nữ nhân này làm viên quan kia dựng tóc gáy!
Hắn lùi lại ba bước: "Về rồi muốn chỉnh đốn thế nào thì chỉnh đốn....."
"Đi nhanh lên!"
"Đi mau!"
"Đi!"
Ba tiếng giục liên tiếp, tiếng sau gấp hơn tiếng trước, tiếng sau sợ hãi hơn tiếng trước, bộ dáng kia như là ở chung lâu thêm một giây, hắn sẽ bị lây bệnh vậy!
Lăng Hiệp phe phẩy chiếc quạt, dẫn bốn người đi vào trong thành.
Dọc đường, người nào nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm thét lên một tiếng rồi chạy trốn!
Sau khi rẽ vào một ngõ nhỏ, bốn lớn một nhỏ đều lập tức thay đổi sắc mặt, nhất là Liệt Nhi, dù có trang điểm đậm đến đâu cũng không che được oán niệm trên khuôn mặt đen như than.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, rít lên: "Hoa Thiên, đừng để lão tử tìm được ngươi!"
Không phải là Đại Tần Chiến thần thì là ai?
Chiến Bắc Liệt chưa bao giờ sinh ra oán niệm sâu như biển với Hoa cô nương như lúc này, để tìm Hoa Thiên mà hắn phải lưu lạc tới bước đường này!
Nam phẫn nữ trang chết tiệt!
Hôm đó, Thác Bạt Nhung thật sự nghĩ ra được một chỗ, là chỗ mà Hoa Thiên có thể trốn được, trên đường tới Di thành liền thuận tiện đến đó tìm thử, trong ấy phát hiện ra một ít vải băng nhuốm máu, chắc Hoa Thiên đã từng ở đây, băng bó xong lập tức rời đi.
Điều này cũng chứng thực suy đoán của họ, nếu không có người thân cận khiến hắn hoài nghi thì hắn sẽ không phải cẩn thận cảnh giác như vậy.
Sau khi mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng kết luận, chỗ mà Hoa Thiên có khả năng đến nhất, là Di thành!
Chỗ nguy hiểm nhất, thường thường là nơi an toàn nhất!
Hoa Mị sẽ không ngờ, Hoa Thiên dám quay lại nơi gần nàng ta nhất.
Mà Hoa Mị lại càng không ngờ, bọn họ lại cải trang như vậy, hoàn toàn phá vỡ hình tượng của Đại Tần Chiến thần, thần y Mộ Nhị, cả Thác Bạt Nhung nữa! Dù thế nào thì một hồi nam nữ thế vai này đã giúp họ an toàn xâm nhập vào Di thành, giờ thì đến cứ điểm ám vệ ở Nam Hàn rồi hỏi xem Chung Vũ có tin tức gì không.
Đại Tần Chiến thần túm lấy đứa trẻ đang nhét bánh bao vào ngực, đập vào đầu nó một cái, giận dữ nói: "Đồ ngốc! Không biết có phải do lão tử sinh không nữa!"
Mỗ tiểu hài tử tủi thân chọc chọc ngón tay, tiểu ưng mâu đảo qua đảo lại, rất đáng thương.
"Đói bụng...." Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói.
Mộ Nhị ngơ ngác nhìn bọn họ, chấp nhất nói: "Đói bụng!"
Vừa dứt lời......
Bốn cái bánh bao bị nhét vào tay hắn.
Chiến Bắc Liệt và Thác Bạt Nhung giải quyết mấy cái bánh bao xong liền đi ra khỏi ngõ trước, Lãnh Hạ túm lấy tiểu quỷ kia đi theo sau.
Chỉ để lại Mộ Nhị ngơ ngác nhìn bốn cái bánh bao trong tay, bàn tay nhỏ gầy mò vào trong áo, cũng móc ra hai cái, ý nói: Cái này......
Ta cũng có!
==
Rẽ trái rẽ phải theo Thác Bạt Nhung một hồi, cuối cùng cũng tìm được cứ điểm ám vệ ở Nam Hàn.
Đây là một gian tiểu quan quán, nhìn qua thì không khác gì thanh lâu, chỉ là không có cô nương mà toàn mỹ nam tử, còn khách thì nam nữ đều có, nhưng không ai mà không đội mũ, không muốn ai nhận ra thân phận của mình.
Dù sao Nam Hàn có cởi mở thế nào thì tiểu quan quán cũng chẳng phải nơi quang minh chính đại gì.
Đại sảnh rất yên tĩnh, một nam tử thanh nhã đang đánh đàn, chỉ có mấy người khách đang thưởng trà.
Lãnh Hạ vén rèm xe lên, nhìn nam tử đang đánh đàn kia, chép miệng hỏi: "Chung Vũ?"
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, thần bí nhướn mày, đang định nói thì.....
"Quý khách, mời lên lầu!"
Một nữ tử lao tới, giọng nói rất to và thô, trực tiếp kéo tay áo Chiến Bắc Liệt, chạy nhanh lên lầu!
Lãnh Hạ nghi hoặc chớp mắt mấy cái, tuy rằng giọng thô nhưng chắc chắn là nữ nhân.......
Ống tay áo hơi giật giật, tiểu quỷ kia túm lấy tay áo nàng, rất nghiêm túc: "Mẫu thân, hắn ở ngay trước mặt người, vượt tường!"
Lãnh Hạ nhìn trời, đùa giỡn: "Cho nên?"
Chiến Thập Thất nắm chặt tay, tiểu ưng mâu lóe sáng: "Chúng ta đi bắt kẻ thông dâm!"
Bế vật nhỏ gây ly gián này lên, hai mẹ con hiên ngang đi bắt kẻ thông dâm.
Đến tận lúc vào gian phòng trên lầu ba, Lãnh Hạ mới nhìn rõ diện mạo nữ tử kia, không quá hai lăm tuổi, mặc y phục nam nhân rất rộng, sôi nổi nhanh nhẹn, dung mạo chỉ trên hạng trung, cực kỳ anh khí!
Mà đôi mắt kia, đang nhìn nàng chằm chằm.
Phịch!
Chưa đợi nàng quan sát xong, nữ tử đã quỳ xuống, hô to: "Thuộc hạ Chung Vũ, tham kiến Vương phi!"
Lãnh Hạ chớp chớp mắt, nàng chưa từng nghĩ rằng trong ngũ đại thống lĩnh Ám vệ, lại có một nữ nhân!
Ánh mắt tán thưởng đảo qua Chung Vũ, gật đầu nói: "Chung Vũ, thật khiến người ta kinh ngạc!"
Nàng cười hảo sảng đứng dậy, liếc thấy Chiến Thập Thất đang nắm tay Lãnh Hạ, hai mắt lập tức tỏa sáng, lại quỳ xuống, vui vẻ nói: "Thuộc hạ Chung Vũ, tham kiến tiểu chủ tử!"
Tiểu quỷ cười tủm tỉm, chạy lên đỡ nàng dậy, giọng nói non nớt đáng yêu: "Vũ cô cô, gọi Thập Thất là được rồi."
Những người hiểu biết tiểu ác ma này đều trợn trắng mắt.
Vừa rồi ai nói muốn bắt gian?
Chung Vũ đương nhiên là không biết, vô cùng mừng rỡ nắm tay nó, vui vẻ nói: "Quả là một tiểu mỹ nữ, sau này lớn lên nhất định sẽ mê hoặc nam nhân trong thiên hạ!
Á........
Mỗ tiểu hài tử buông tay nàng ra, đi đến góc tường vẽ vòng tròn thôi.
Mọi người cười to, sau khi giải thích rõ, Chung Vũ sang sảng cười, làm nóc nhà cũng bị chấn động mấy phần.
Lãnh Hạ ngoáy ngoáy tai, nàng thấy hơi ù rồi.
Chung Vũ sửng sốt, hiểu ra, cũng không xấu hổ, trực tiếp hào sảng nói: "Vương phi thứ lỗi, từ nhỏ thuộc hạ đã giống nam nhân, giọng càng lớn mới càng dễ giao tiếp với mấy nam nhân kia!"
Cũng phải vậy mới có thể chung sống hòa thuận với những ám vệ khác.
Chiến Bắc Liệt vỗ vỗ vai Chung Vũ, cũng không coi nàng là nữ nhân: "Tức phụ lão tử rất dễ sống chung, lâu dần ngươi sẽ biết!"
Hắn thấy Chung Vũ vẫn còn mấy phần câu nệ nên mới nói vậy, dù sao bọn họ cũng lớn lên bên nhau, mà Lãnh Hạ cũng không phải là người quy củ gì, nhưng vừa nói xong, mọi người đã yên lặng nhìn trời, im lặng nhìn nam nhân coi 'Tức phụ là lớn nhất' này.
Nữ nhân bưu hãn không giống nữ nhân như thế mà bảo nàng dễ sống chung?
Chung Vũ hào sảng cười to, gật gật đầu nói: "Vương phi, những lời đồn về người thuộc hạ đã nghe không ít, cả những sự tích của người nữa, thuộc hạ luôn chờ mong, không ngờ lại được gặp người muộn nhất."
Chung Thương, Chung Mặc, Chung Trì, Chung Ngân, Chung Vũ, trong năm người, quả thật Chung Vũ là người gặp muộn nhất, Chung Mặc phụ trách Đông Sở đã gặp qua một lần ba năm trước, là một người vô cùng trầm ổn, ít nói. Đối với những thuộc hạ đồng sinh cộng tử, cùng nhau lớn lên với Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ cũng không ra vẻ Vương phi gì cả, nhất là nữ tử này, rất đáng quý.
Cười đùa xong, mọi người mới quay lại việc chính.
Chung Vũ ôm quyền nói: "Vương phi, tháng trước thuộc hạ đã nhận được thư Thiểm Điện truyền tới, cũng đã phái người tìm kiếm ở Nam Hàn nhưng không tra được bất cứ tin gì liên quan tới Hoa Quốc cữu."
Lãnh Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Di thành thì sao?"
Chung Vũ phất tay một cái: "Di thành là nơi tìm kiếm đầu tiên, từ đó đến giờ đã tìm vô số lần, những chỗ Hoa Quốc cữu có thể trốn đều đã tìm qua, ngay cả thanh lâu sở quán chúng ta cũng đã tìm!"
Lãnh Hạ cau mày hỏi: "Bốn gã sai vặt của Hoa Thiên ngươi biết chứ?"
Chung Vũ suy nghĩ một chút rồi đưa cho mấy nam nhân một cái khăn rồi trả lời: "Vương phi, bốn người đó toàn bộ Nam Hàn đều biết, thuộc hạ tra được, hai người không rõ tung tích còn hai người khác thì đã chết."
Thác Bạt Nhung cảm kích rồi vội vàng lau đi lớp phấn son.
Hắn giải thích: "Một người không rõ tung tích là người báo tin cho ta ở trên biển, mà ba người khác thì được thuộc hạ của Hoa Thiên phát hiện, lúc đến thì hai người đã chết, một người trọng thương được cứu......"
Nói đến đây, hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Gian tế chính là hắn?"
Hoa Thiên nghi ngờ, nhất định là người thân cận với hắn, mà có khả năng nhất thì chính là bốn gã sai vặt luôn theo hắn như hình với bóng, ba người đều đã chết, chỉ mình hắn còn sống......
Mà Hoa Thiên lại vì hắn ta mà không biết đang phải trốn ở đâu, không có cách nào để truyền tin.
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Dù gian tế là ai, cứ để Hoa Thiên về rồi tự giải quyết."
Chiến Bắc Liệt ngồi xuống, tháo hết trâm cài ra, rồi lau son phấn đi, bĩu môi: "Nếu như Hoa Thiên không muốn ra mặt, muốn ẩn núp trong Di thành thì nhất định là làm được!"
Hoa cô nương tuy rằng không ra sao, nhưng năng lực thì Chiến Bắc Liệt không hề hoài nghi.
"Ừm, vậy thì làm hắn ra mặt!" Lãnh Hạ vuốt cằm, gương mặt gian trá.
Bộ dáng này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn sang.
Nhìn một đám hiếu kỳ nhìn mình, nàng ngoắc tay với Chung Vũ rồi nói thầm vài câu, càng nói, ánh mắt Chung Vũ càng sáng.
Một lát sau, sùng bái nhìn nàng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
"Vương phi anh minh!"