Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Chương 163: Một Hồi Hoan Yến
N
ếu có thể không lo lắng thì tốt rồi, ta tính các nàng dù cho thật lâu không gặp, có nhiều lời muốn nói hơn nữa, cũng không thể nói cả một ngày chứ? Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất ba năm canh giờ nên nói xong rồi. Cho dù các nàng xa cách gặp lại, còn cảm thấy giao tình thâm hậu, lại cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng chỉ thế thôi. Từ khi qua trưa ta liền sai người vẫn thăm dò, xem Tam Lục trở về hay chưa. Ta đã nói với nàng. Nàng nếu như gặp xong còn phải về chỗ ta, hai chị em chúng ta còn có rất nhiều lời muốn nói đấy. Về phương diện khác, ta cũng thật sự là lo lắng.
Tam Thất người này…
Ờ, nàng tướng mạo rất đẹp, rất có tâm kế, thân thế kỳ dị, bây giờ còn có cái thân phận địa vị Điệp Ma — những điều kiện này góp lại, hai chữ phản diện hoàn toàn xứng đáng.
Mặc dù nàng và Tam Lục hẳn là không có gì xung đột, Tam Lục chưa từng giết chết những con thiêu thân của nàng ta, ừ… Hơn nữa là tình địch với nàng ta, hẳn phải là ta.
Mặc dù không rõ nàng đối với Phượng Nghi rốt cuộc thích thật hay giả, bất quá chúng ta giết nhiều thiêu thân như thế, đã kết thù với nàng.
Buổi chiều ta vẫn tâm thần không yên, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Tam Lục vẫn chưa trở về. Ta rốt cuộc ngồi không yên, muốn phái người ra ngoài tìm, Phượng Nghi ngăn ta lại, nhưng hắn cũng không phải là khuyên ta đừng lo, mà là nói để hắn đi thăm dò nhanh hơn.
Cũng phải, thủ hạ của ta đều chạy dưới đất, nào có linh hoạt bằng bay trên trời? Có điều Phượng Nghi vừa mới đưa tin ra, Hôi Đại Mao liền chạy chậm tới: “Sư, sư phó! Tam Lục sư thúc đã trở lại.”
“A,” ta từ trên ghế đứng lên, cuối cùng cũng buông được tảng đá lớn trong lòng.
Tam Lục thoạt nhìn thần sắc như thường, không có gì không ổn. Ta cầm lấy tay nàng, liên tục hỏi nàng gặp mặt tình hình thế nào, bọn họ hàn huyên cái gì. Hôi Đại Mao xen miệng: “Sư phó, người nhưng thật ra trước để cho người ta ngồi xuống thở một hơi đã chứ.”
“A, đúng đúng.” Ta vung tay lên, đám nhện pha trà bưng điểm tâm lên.
Tam Lục chẳng qua là lắc đầu, nói: “Ngươi đừng hỏi, ta không có gì để nói.”
“Ơ?”
Đi lâu như vậy, lại không nói gì? Chẳng lẽ các nàng mắt to trừng mắt nhỏ đứng một ngày sao?
“Nàng không có đến.”
“Hả?”
Ta cực kỳ bất ngờ: “Không đến? Không phải nàng hẹn ngươi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta hẹn là hôm nay không sai. Hơn nữa địa điểm cũng là nàng quyết định. Thế nhưng ta đợi một ngày, nàng không có tới.”
“Vậy lại kỳ quái…”
Tam Lục lắc đầu, hiển nhiên cũng đoán không ra manh mối gì.
“A, đúng rồi, Phượng Nghi đã trở lại, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, ta đã bảo Hôi Đại Mao đi chuẩn bị, đều là món ngươi thích ăn.”
“Vậy ta sẽ không khách khí. Đúng rồi, ta tùy thân mang theo một chút rượu mật, vừa lúc buổi tối lấy ra cùng nhau uống đi.”
“Được được!” Ta vui vẻ cười híp mắt. Sương sớm và rượu Tam Lục cất đều là mỹ vị, thuần hậu thơm ngát, hơn nữa ta đã lâu không được uống! Mấy lần trước chúng ta gặp mặt đều đúng lúc gặp chuyện, cũng không có kịp đòi nàng một ít về trữ.
Tam Lục hỏi Phượng Nghi, ta chỉ chỉ phía sau: “Hắn làm cho ta phiền không chịu được, vừa rồi Đại Mao nói ngươi đã đến rồi, hắn đi ra phía sau. Ừm… Khụ, ta nói Bàn Ti động ta ở quen, không muốn chuyển chỗ. Hắn nói vậy hắn có thể dời đến, cho nên đi phía sau quy hoạch chỗ ở cho mình.”
Tam Lục hơi ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm với ta.
Ta bị nàng cười mặt đỏ tai hồng. Cũng may chúng ta không phải người ngoài, hơn nữa ta luôn quen da mặt dày, cũng không quá e lệ, liền nói: “Đến đến, Tống cô nương mời trước tiên nghỉ một lúc đi, đổi bộ xiêm y, đợi yến hội chuẩn bị xong, tiểu nhân lại đến mời Tống cô nương nhập tiệc.”
Hôi Đại Mao đích thực là là một nhân tài quản gia, không cần lo lắng, yến hội ca múa đều sắp xếp thỏa đáng. Ừm, so với hắn, Chu Anh Hùng chính là nhân tài bảo tiêu giữ nhà hộ viện, gì cũng không cần hắn nghĩ, chỉ để ý vung quả đấm ai ái nhào tới liền đánh…
Tuy rằng thời gian rất gấp, nhưng cũng may trong động chúng ta tích trữ hàng hóa sung túc, làm được cả bơi trong nước tươi sống ờ… không có bay trên trời.
Phượng Nghi mặc áo dài màu xanh nhạt, Tam Lục đổi bộ váy dài xanh lơ, ta vẫn là ăn mặc bình thường, áo ngoài đỏ phối hợp với váy vàng, muốn bao nhiêu tục có bấy nhiêu tục. Phương diện quần áo trang điểm này ta không thành thạo lắm, Phượng Nghi không chỉ một lần chê cười ta, sau đó lúc hưng trí thay ta phối hợp quần áo kiểu tóc và trang sức, có điều hôm nay cũng không phải xuất môn, Tam Lục cũng không tính là khách, ta mặc tùy tiện, hắn cũng chỉ làm như không nhìn thấy.
“Đến đến đến, khó được Tam Lục tới, hôm nay nhất định ăn ngon, uống say!” Hôi Đại Mao rót đầy rượu cho mỗi người chúng ta. Một mùi thơm trong veo xông vào mũi, ta còn chưa uống, đã cảm giác mình say rồi.
“Rượu ngon thật!”
Mặc dù ta không thích uống rượu, nhưng rượu của Tam Lục không giống, không cay chút nào!
Ưm, rượu này uống vào, trong miệng cảm giác sền sệt, trong cổ họng trơn trơn, thực thoải mái.
Phượng Nghi thử một ngụm, hắn và Tam Lục không thân, cũng không có gì để nói, ta vội vàng tiếp đón: “Dùng bữa dùng bữa.”
Cách một mảnh bụi hoa, ca múa Hôi Đại Mao an bài bắt đầu.
Trên bàn tiệc chay mặn đều có, lại bưng lên một lồng bánh bao ta chỉ đích danh muốn làm, bên trong có măng thái chỉ, nấm Khẩu Bắc, đậu hủ và rau núi, mùi vị rất tuyệt, ta nếm một miếng, hương vị còn ngon hơn trong tưởng tượng, xem ra mấy con chuột già dưới quyền Hôi Đại Mao thực sự là già thành tinh rồi, thức ăn chay này làm còn ăn ngon hơn thịt.
“Phượng Nghi, chàng nếm thử, toàn bộ là chay, hương vị thế nào?”
Hắn cắn một miếng, ăn dễ coi hơn xa ta.
“Ừ, quả thực không tồi, rất ngon.”
“Chàng thích không? Vậy ngày khác bảo bọn họ làm cho chàng ăn sáng, ăn với cháo.”
Trong mắt Phượng Nghi lộ ra ý cười dịu dàng, thấp giọng nói: “Được.” Dừng một chút, còn nói: “Cảm ơn đã lo lắng.”
“Nè, chàng khách khí với ta cái gì.”
Hắn liếc mắt nhìn ta, chậm rãi nói: “Đúng vậy, là không cần khách khí.”
Khụ, một câu nói rất bình thường, thế nào được hắn nói loại ngữ khí này, loại vẻ mặt này, loại ánh mắt này… Ta cảm thấy rất không được tự nhiên, cúi đầu ho khan một tiếng, lại cắn miếng bánh bao… Ách, cái này, ta vừa rồi vừa cao hứng, đã quên bánh bao này ta đã cắn, liền bị Phượng Nghi nếm, bây giờ ta lại cắn…
Không có gì không có gì, dù sao chúng ta cũng… hôn cũng hôn rồi, ăn cái bánh bao cũng không có gì.
Quay đầu nhìn nhìn Tam Lục, nàng tựa hồ không để ý động tĩnh bên này của chúng ta, đang nhìn biểu diễn bên kia.
Trong tộc Hôi Đại Mao thực sự là nhân tài đông đúc ha.
Trên sân khấu diễn các loại kịch chuột gả con gái, không biết có phải vì đám chuột này thích tụ tập thích náo nhiệt hay không. Dù sao chỉ cần chúng ta tới làm khách, tất cả bọn chúng đều như lên cơn, mỗi người tựa như phát cuồng, hăng hái ấy nói dễ nghe là tinh thần phấn chấn, nói không dễ nghe là quần ma loạn vũ.
Bây giờ còn ổn, trên đài đang diễn kịch.
Hợ… Bản cải biên của Nghĩa yêu truyện (1).
Khái quát mà nói, đây là câu chuyện một tiên nữ yêu một con chuột yêu, có thể nói yêu hận kéo dài, khúc chiết phức tạp, tuyệt đối là bộ kịch tình cảm đau khổ diễn cương quá mức, khụ, ta dám nói tình tiết này nhất định là chính bọn nó sửa, ta nhớ rõ trên trấn dưới người ta diễn chính là một tiên nữ yêu một thư sinh, đến chỗ chúng ta nhập cảnh tùy tục, thư sinh thì không có, Bàn Ti động đặc sản chính là chuột yêu và nhện tinh.
Ừ, tiên nữ và chuột yêu lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng lại xông ra hai yêu tinh vì ghen sinh hận tới phá rối, còn có đạo sĩ hòa thượng diễn kịch.
Ta uống vài chén rượu mật, gặm một cái chân thỏ nướng vừa giòn vừa thơm. Tam Lục chỉ ăn một ít rau xanh, nàng không thích ăn thịt, không giống như ta. Phượng Nghi cũng không ăn cái gì, thế nhưng những điểm tâm đậu chiên ngô hạt thông, thêm ít đường trắng, hắn ngược lại ăn non nửa bàn.
Những con chuột vây xem diễn kịch giúp vui cực bất mãn với vai ác trên đài, lúc nhìn thấy tiên nữ mắc mưu, chuột yêu chịu khổ, oa oa kêu loạn, ném lên đài nào bát nào đĩa giầy rách khăn lau rách.
Ta cười lăn, còn bị một ngụm rượu sặc, vịn lưng ghế dựa vừa ho vừa cười, thở không ra hơi. Phượng Nghi qua vỗ lưng thuận khí cho ta, thuận tay đưa trà của hắn cho ta.
Ta ngửa đầu uống hết trà, lúc buông chén, Tam Lục đang nhìn ta.
Khụ, lần này bị nàng thấy.
Vẫn là có chút xấu hổ. Ta và Phượng Nghi mặc dù quen biết lâu, hơn nữa bây giờ cũng quen, một số chi tiết, tỷ như bánh bao vừa nãy, còn có chén trà này, ta đều quen rồi…
Ừm, có lẽ Tam Lục nghĩ chúng ta còn chưa có thành thân đi.
Ta cười cười với nàng, nàng không có vẻ mặt gì, quay đầu đi tiếp tục xem diễn.
Hôi Đại Mao cười híp mắt đứng một bên, mặt mày hồng hào, dám chắc hắn mượn cơ hội ăn bớt, trộm rượu mật uống không ít.
Ta lại gắp một miếng thịt viên, còn chưa có đưa tới bên miệng, trên đài thét to một tiếng, thanh âm vang vô cùng, tay ta run lên, viên rớt.
Thật mất mặt…
Viên rơi xuống ngực, sau đó lăn đến váy, một đường lại trượt xuống dưới đất…
Khụ, được rồi, ta biết ta vốn không có hình tượng gì.
Ta cúi người xuống, Phượng Nghi kéo ta một cái: “Rớt cũng không cần nhặt.”
“Ta là sợ giẫm phải.”
Ta cúi người xuống, lặng lẽ làm một pháp thuật nhỏ với ngực và váy mình, liền sạch sẽ như mới.
Khẽ bắn viên dưới đất kia một cái, cũng là biến mất không thấy.
Ừm, gầm bàn phong quang vô hạn…
Phượng Nghi đi chính là một đôi hài miệng vuông đầu mây bằng vải xanh, thực hợp với hắn.
Tam Lục đi một đôi giày thêu trăng rằm, trăng rằm chỉ bạc vô cùng tinh xảo.
Ta thẳng người, nhìn thấy cái chén của Phượng Nghi trống không, rót một chén trà bưng cho hắn. Phượng Nghi uống một ngụm, liếc mắt nhìn ta.
Ta xoa xoa mũi.
Tiên nữ trên đài bị lừa, cho rằng chuột yêu vô tình phụ nghĩa, muốn về thiên cung. Lúc này yêu tinh lừa nàng lộ ra chân diện mục, cuồng tiếu một trận: “Ha ha ha, tiên cô, tiên y của ngươi đã bị chúng ta đốt, ngươi rốt cuộc trở về không được! Vẫn là ngoan ngoãn lưu lại làm áp trại phu nhân của ta đi!”
Hôi Đại Mao phía sau bỗng nhiên không nói tiếng nào, theo cột nhà mềm nhũn tê liệt ngã xuống.
Ta quay đầu nhìn Tam Lục, nàng cũng đang nhìn ta.
“Tam Lục, rượu của ngươi, tác dụng chậm thật nha.”
Bên môi nàng lộ ra một nụ cười, có vẻ rất lạnh, thế nhưng rất đẹp.
Đây là một loại tổ hợp kỳ dị.
Vẻ mặt Tam Lục luôn lạnh, thế nhưng nụ cười này lại khiến người ta cảm giác diễm lệ vô song.
Vậy thật sự là kỳ quái a kỳ quái.
Nàng đứng lên, ánh mắt theo từ trên mặt ta chuyển qua mặt Phượng Nghi, sau đó lại dời về.
Nàng đang cười, thế nhưng ánh mắt rất lạnh, lạnh như dao.
Chú thích
(1) Nghĩa yêu truyện: một tác phẩm ghi lại truyền thuyết Bạch xà truyện