Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: trinh ngoc thang
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2321 / 32
Cập nhật: 2017-03-13 15:42:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Cỗ Máy Chế Tạo Thiên Khiển
uốc sư Đại Hán vẫn lưu truyền câu chuyện về trận chiến Lan Vân Sơn năm xưa - trận chiến lôi kéo bảy trăm Hỗn Độn Võ Tôn, khiến cho Vương Kiêu cùng thê tử ngàn năm ly biệt!
Trong đầu quanh quẩn chuỗi sự tích vang dội oanh liệt xưa kia, Trầm Côn lại nghĩ đến tên nhân vật thần bí mặc giáp:
- Cổ! Nguyệt! Hà!
Nghĩ đến đây trong lòng thầm thở dài, mẹ nó chứ, đường đường là lão tổ tông của Thiên Cơ môn, tại sao lại có bộ dạng này?
- Xú tiểu tử, nếu ngươi đã biết tên của lão nhân gia ta, thì phải cứu ta chứ!
Cổ Nguyệt Hà dưới sự trả thù của Vương Kiêu đang tận lực giẫy dụa:
- Ngươi không thể vứt bỏ danh dự a, ta cũng là vũ hồn của ngươi, bàn tay với cánh tay thì cũng đều là bộ phận trên cơ thể kia mà!
Trầm Côn cười cười, làm bộ như không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác:
- Trầm Côn, ngươi vì sao không cứu người?
Lý Mục giữ chặt vai Trầm Côn, khiến hắn phải quay lại nhìn:
- Cổ Nguyệt Hà vừa mới cứu ngươi cùng A La, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị đánh, thế là vong ân bội nghĩa!
- Lý lão huynh, đừng nói khó nghe như vậy!
Trầm Côn cười hì hì, ôm lấy bả vai của Lý Mục, nhỏ giọng nói:
- Chờ ngày nào đó ta bắt được cừu nhân của ngươi, ta cũng để ngươi thoải mái thu thập hắn, được không?
Lý Mục không còn lời nào để nói, mà Trầm Côn lại đang vui vẻ với cái chủ ý vừa tuyệt diệu vừa quỷ quái vừa lóe lên trong đầu, hắn cười hì hì nhìn về phía ba vũ hồn của mình, trong lúc Vương Kiêu còn đang mải mê trừng trị Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy từ trên giá để hình cụ xuống một túi lớn đựng những miếng da thuộc dùng để bịt mũi miệng phạm nhân, chia thành ba đống lớn, cắt thành các bàn tay lớn nhỏ, lại vẽ lên đó những ký hiệu mà người địa cầu ai ai cũng biết rõ.
Làm xong tất cả những việc đó, Trầm Côn cầm những tấm da thuộc trong tay, ngồi cạnh cái đầu của Cổ Nguyệt Hà, lúc này Cổ Nguyệt Hà đang bị tra tấn bằng dụng cụ kéo dãn xương, hai mắt lão lồi ra, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể không ngừng bị kéo giãn, dáng vẻ giống hết một con cóc chết:
- Vương lão huynh, đánh đã tay chưa?
Trầm Côn cười hì hì hỏi.
- Hắn còn chưa có chết, ta làm sao dừng tay được?
Vương Kiêu cười lạnh.
- Tốt lắm, lão huynh cứ việc tiếp tục!
Trầm Côn cười hắc hắc, ghé sát lão nói:
- Chính là Vương lão huynh nhớ suy nghĩ kỹ một chút, linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi đang ở nơi nào, lăng mộ Vương gia đến tột cùng xảy ra chuyện gì, những việc này chỉ có Cổ Nguyệt Hà mới biết, nên lão huynh không thể giết lão được!
Thần sắc Vương Kiêu biến đổi, quả nhiên buông tay khỏi cổ Cổ Nguyệt Hà, tuy hắn kích động nhưng tuyệt không làm bừa, biết rõ khi nào thì nên làm cái gì.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn cười híp mắt, vỗ vỗ khuôn mặt Cổ Nguyệt Hà.
- Thân phận lão đã bại lộ rồi, đừng che giấu nữa, nói ra toàn bộ bí mật đi!
- Ngươi còn mặt mũi nào hỏi ta?
Cổ Nguyệt Hà trừng mắt.
- Tiểu tử ngươi là kẻ không giữ chữ tín, đã nói là sẽ ngăn Vương Kiêu giúp ta, kết quả lại ngồi nhìn ta bị đánh gần chết, ta mà nói cho ngươi một chữ thôi, thì không xứng là cao nhân! Nhớ kỹ, cao nhân luôn có khí phách!
- Ai u, tức giận ghê chưa kìa?
Trầm Côn cười hì hì đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, vừa rồi ăn bánh bao ngon không?
- Ăn ngon!
Cổ Nguyệt Hà liếm liếm môi:
- Chính là, cả nghìn năm mới được ăn một lần, không ngon sao được!
Trầm Côn đưa lỗ tai đến sát lão hỏi:
- Vậy lão còn muốn ăn nữa không? Nói thật đi!
- Ách!
Cổ Nguyệt Hà nuốt một ngụm nước miếng, hắn biết những lời này là cạm bẫy, không dám trả lời.
- Lão không nói ta cũng biết!
Trầm Côn cười nói:
- Sau hơn một nghìn năm bị cầm tù trong tăm tối, lão chắc là chẳng những muốn ăn bánh bao, mà còn muốn dạo phố, đi chơi khắp nơi, ăn bữa tiệc thịt nướng hoành tráng, uống đồ uống ướp lạnh, lão có lẽ còn nghĩ chuyện tự thân xem xét qua hậu nhân, chính tai nghe bọn chúng gọi một tiếng: Lão tổ tông a, lão có khi còn muốn mở một cửa hàng vỉa hè, chuyên để xem phong thủy, ôn lại một chút cách sống của bọn bịp bợm giang hồ năm xưa nữa kia!
Trầm Côn nói đến đâu, miệng Cổ Nguyệt Hà há hốc ra thèm thuồng đến đấy, mà cả Vương Kiêu cùng Lý Mục ánh mắt cũng sáng lên.
Mà Trầm Côn sau khi liệt kê một loạt chỗ tốt của việc được ra ngoài xong, bỗng nhiên nói:
- Đó đều là ước mơ của ngươi đúng không? Vậy thì trả lời ta, lão chỉ có một cơ hội này thôi!
- Muốn!
Cổ Nguyệt Hà tuyệt vọng hô to.
- Ân!
Trầm Côn ngoắc ngón tay:
- Vậy kêu một tiếng lão đại xem nào!
- Lão đại, ta phục rồi!
Cổ Nguyệt Hà ai oán nói:
- Chỉ cần mỗi ngày ngươi cho ta ra ngoài một chút, cao nhân vốn độ lượng không tính toàn chuyện vừa rồi với ngươi!
- A, đây mới đúng là hảo vũ hồn!
Trầm Côn vỗ tay nói:
- Vậy nói rõ xem nào, vì sao lão lại ở trong phần mộ của Vương gia!
Trộm liếc Vương Kiêu, Cổ Nguyệt Hà nhỏ giọng nói:
- Ngươi biết cuộc chiến Lan Vân Sơn chứ? Năm đó vì phong ấn Vương Kiêu, ta phải dùng đến ánh sáng thiên đạo.
- Chuyện đó ta biết rồi, sau đó thì sao?
- Ngay sau khi phong ấn Vương Kiêu, ta phát hiện mình đã tiết lộ rất nhiều thiên cơ, sau khi chết chắc chắn sẽ bị thiên khiển (trời phạt)!
Cổ Nguyệt Hà nhỏ giọng nói:
- Ta đã vội vã báo mộng cho đại đồ đệ, bảo hắn lấy cắp hài cốt Đỗ Nguyệt Nhi, còn hướng dẫn cụ thể cho hắn cách mai táng cho ta và Đỗ Nguyệt Nhi, ta sẽ phục sức giống Đỗ Nguyệt Nhi, ăn mặc giống nữ nhân, chôn ở quan tài phía dưới, mà Đỗ Nguyệt Nhi mặc quần áo của ta, chôn trong quan tài phía trên.
- Đây là biện pháp đánh tráo thâu thiên hoán nhật, từ trước tới nay, thiên khiển chỉ phạt một người, ta đã giả làm Đỗ Nguyệt Nhi nên được tha.
Nói tới đây, mắt thấy thần sắc Vương Kiêu càng ngày càng lãnh khốc, Cổ Nguyệt Hà vội vàng kêu lên:
- Vương đại ca, đừng tức giận, cả quá trình thay quần áo đều là nữ nhân làm, ta với Đỗ Nguyệt Nhi được ngăn cách bằng một tầng vách ngăn, ta chưa bao giờ khinh nhờn thi thể Đỗ Nguyệt Nhi, ta có thể lấy danh dự sư tổ Lưu Hầu ra thề!
Sắc mặt Vương Kiêu dễ nhìn hơn một chút, hắn cùng Cổ Nguyệt Hà đã giao đấu nhiều năm, tuy rằng chán ghét những biểu hiện tâm thần của lão nhưng cũng tin tưởng lão.
- Thế còn sau này? Tại sao trong lăng mộ chỉ còn lại linh hồn của ngươi?
- Việc này,
Cổ Nguyệt Hà khó xử:
- Ngươi phải đi hỏi Độc Phật Huyền Si!
- @$%$%#, Huyền Si thì có liên quan gì?
- Vương đại ca, ngươi không biết đó thôi!
Cổ Nguyệt Hà giải thích:
- Ta cùng Đỗ Nguyệt Nhi mai táng cùng chỗ hơn một nghìn năm, ân oán đã sớm hóa giải, sau đó hai sáu năm trước đã thành huynh muội thân thiết xuất hiện. Độc Phật cũng vùi thân nơi Độc Cốt động, ba linh hồn chúng ta cư ngụ không xa, nếu không có việc gì thì lại tụ họp nói chuyện phiếm, ngắm phong cảnh, nên cũng bớt tịch mịch.
Chính là mười bảy năm trước, có người đến tế bái Độc Phật Huyền Si, lúc ấy Đỗ Nguyệt Nhi lại đang làm khách chỗ hắn, người đến tế bái không hiểu sao lại có khả năng nhìn thấu âm dương, hắn nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhi, mắng nàng là ác quỷ hại người, lại phóng tay xé rách âm dương thông đạo, bắt Đỗ Nguyệt Nhi đi, hắn còn nói Đỗ Nguyệt Nhi tội ác tày trời, giết nàng là quá tiện nghi cho nàng, nên nhất định phải bắt đi, trừng phạt thật nặng!
Nhìn thấu âm dương, tiện tay có thể xé rách âm dương thông đạo.
Vương Kiêu đột nhiên cảm giác được sống lưng lạnh toát, người này cường đại như vậy? Dù Trầm Côn có chỗ dựa lưng lớn đến đâu thì cũng không thể làm được như vậy?
- Người nọ đến tột cùng là ai?
Vương Kiêu hỏi:
- Ta lúc ấy đang nằm trong quan tài, chưa từng thấy qua người đó!
Cổ Nguyệt Hà bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa sau khi người nọ bắt Đỗ Nguyệt Nhi đi, Huyền Si liền thay đổi, hắn nói tin tức Đỗ Nguyệt Nhi bị bắt cho ta, sau đó liền trốn trong Độc Cốt động, mười mấy năm nay ta chưa từng thấy qua hắn!
Vương Kiêu yên lặng gật đầu, lo lắng hiểu được thê tử của hắn bị một kẻ cường đại không thể tưởng tượng được bắt đi, hơn nữa người nọ còn tuyệt đối không phải kẻ lương thiện, nghĩ tới chuyện này Vương Kiêu sao có thể bình tĩnh được!
- Lão huynh đừng nóng vội!
Trầm Côn vỗ vỗ bả vai Vương Kiêu, khuyên nhủ:
- Sau khi rời khỏi nơi này, ta lập tức nghĩ cách đối phó Đại Bồ Đề tự, khẳng định tìm ra Độc Phật Huyền Si, hỏi rõ Đỗ Nguyệt Nhi bị bắt đi nơi nào.
- Ai!
Vương Kiêu thoạt nhìn có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng ánh mắt lão nhanh chóng trở nên kiên định cùng âm lệ, vì Đỗ Nguyệt Nhi, hắn không sợ gì cả! Sau khi làm cho Vương Kiêu yên lòng, Trầm Côn lại cười híp mắt, ngồi xổm bên cạnh Cổ Nguyệt Hà:
- Cổ lão huynh, chuyện Vương lão huynh đã nói xong, thế còn chuyện của ta thì sao?
- Ngươi còn có chuyện gì?
- Đừng có giả ngốc!
Trầm Côn chỉ ngực mình:
- Ngươi cũng là vũ hồn của ta, nói một chút đi, thuộc tính của ngươi là gì?
- Ngươi nói chuyện này à!
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc, chạy đến bên bàn, ngay trên tờ giấy xin phép lúc trước, viết xuống một hàng chữ to, ngoắc ngoắc Trầm Côn nói:
- Đây chính là thuộc tính vũ hồn của ta, chính mình đến xem, bất quá đừng trách lão nhân gia ta sao không nhắc nhở ngươi, Vũ hồn của cao nhân quá phi phàm, đừng để bị dù dọa!
Trầm Côn cực kỳ hứng thú cầm tờ giấy lên xem.
Vũ hồn: Năng lực: Thiên cơ bất khả lộ, đặc điểm: Thiên cơ khẳng định bất khả lộ lộ, biến hóa: Thiên cơ tuyệt đối bất khả lộ, Thiên cơ thật sự bất khả lộ.
- Lão huynh, ngươi đùa bỡn ta có phải không?
Trầm Côn âm trầm nói.
- Đừng có gấp, từ từ xem rồi hãy nói.
Cổ Nguyệt Hà thần bí chỉ, nguyên lai bên dưới tờ giấy còn có một dòng chữ nhỏ, đặc biệt nhỏ, cực kỳ nhỏ, cơ hồ phải dùng kính lúp coi mới thấy được.
- Vũ hồn này khi còn sống đã tiết lộ quá nhiều Thiên cơ, còn mắc nợ bốn lần Thiên khiển (trời phạt).
- Đây là phiếu ghi nợ sao?
Trầm Côn ngơ ngác nhìn tờ giấy:
- Lão huynh, thiếu bốn lần Thiên khiển nghĩa là sao?
- Ý tứ chính là khi ta còn sống cái miệng hại cái thân, nói qua rất nhiều lời không nên nói, đã đắc tội các thần tiên, tuy ta đã dùng kế kim thiền thoát xác, lừa gạt Thiên Môn, chính là thần tiên trên trời đều nhớ kỹ, ta vẫn thiếu của bọn họ bốn lần Thiên khiển!
Cổ Nguyệt Hà vẻ mặt xin lỗi cười khổ.
- Lão huynh à!
Trầm Côn thật sự giật mình:
- Ngươi đến cùng tiết lộ bao nhiêu chuyện rồi, sao lại có thể đưa tới bốn lần Thiên khiển?
- Ai, ta tiết lộ Thiên cơ quá nhiều, nhưng đây không phải là điểm chính!
Cổ Nguyệt Hà cười cười vô cùng xấu xa:
- Điểm chết người chính là, giờ ta đã là vũ hồn của ngươi, nhân hồn một khối, ta đây nợ Thiên Khiển, hắc hắc, chẳng khác nào là ngươi nợ!
- Nói cách khác, bốn lần Thiên khiển này, tất cả đều giáng lên đầu ta?
Trầm Côn hung hăng cắn răng:
- Đúng vậy, cái này gọi là ta thiếu nợ, ngươi phải trả!
Cổ Nguyệt Hà híp mắt cười nói:
- Bất quá ngươi yên tâm, ta đã tạm thời che mắt được Thiên Môn, chỉ cần ngươi không lộ ra năng lực độc môn của ta, Thiên môn sẽ không biết ta ở cùng chỗ với ngươi, nhưng một khi ngươi vận dụng năng lực của ta, hắc hắc, ngươi hiểu ý ta chưa?
Trầm Côn đương nhiên minh bạch, một khi hắn vận dụng năng lực phong thủy của Cổ Nguyệt Hà, chắc chắn sẽ bị trời phát hiện, giáng xuống Thiên khiển. Trầm Côn nếu không muốn chết, thì tuyệt đối không thể sử dụng năng lực của Cổ Nguyệt Hà.
Trăm cay nghìn đắng tìm được một cái vũ hồn, lại không thể dùng, thế thì cần vũ hồn để làm gì? Lại nhìn tờ giấy kia viết liên tiếp cái gì thiên cơ bất khả lộ, Trầm Côn hoàn toàn minh bạch rồi, đệ tam Vũ hồn của hắn, đúng là Thiên cơ bất khả lộ, bản lĩnh không thể hiện được, đúng là một tên cao nhân vô dụng.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn nhấn mạnh từng chữ, sắc mặt âm trầm:
- Thì ra ngươi không có tác dụng gì!
Thiên khiển sắp giáng xuống! Nghe Cổ Nguyệt Hà rống to một tiếng, Trầm Côn ngồi xuống, nhìn nhìn tay, Vương Kiêu cùng Lý Mục cũng ngồi xung quanh hắn, ba người đều trợn trắng mắt, bộ dạng vô cùng khinh thường Cổ Nguyệt Hà!
- Này, các ngươi sao không lo lắng gì cả vậy!
Cổ Nguyệt Hà ngồi sau lưng ba người thúc giục:
- Chuẩn bị nhanh lên, Thiên khiển không phải là chuyện giỡn chơi đâu, đừng có làm ra cái vẻ phong độ cao nhân gì, ai muốn kêu thì cứu kêu, ai muốn khóc cứ khóc, ai muốn chửi cứ chửi nhưng quan trọng nhất là phải chạy trốn cho thật nhanh a!
- Vương lão huynh, Lý lão huynh!
Giống như không hề nghe thấy tiếng của Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy những tấm da thuộc vừa cắt ra:
- Bị Cổ Nguyệt Hà vừa rồi quấy rầy, ta chút nữa thì quên mất, vừa nãy có nói, ta bây giờ có năng lực cho các lão huynh đi ra ngoài, vậy các lão huynh hãy ra ngoài dạo một vòng đi!
- Đương nhiên rồi!
- Bất quá có một vấn đề,
Trầm Côn bấm bấm ngón tay tính toán:
- Hai vị lão huynh các ngươi cũng biết, "Hồn Kinh" của ta mới chỉ tu luyện đến tầng thứ tư, tuy thời gian trao đổi với các vị rất lâu, nhưng một ngày cũng chỉ có thể cho phép một vũ hồn ra ngoài trong vòng bốn phút, nên các lão thương lượng một chút đi, sau này an bài thứ tự được ra ngoài của các lão như thế nào?
Lý Mục cười nói:
- Ngươi nói chắc chắn chứ?
- Hắc hắc,
Trầm Côn cười cười:
- Ta muốn tính toán cho công bằng, mỗi người một ngày, hai lão có thể thấy Cổ Nguyệt Hà vốn vô dụng, nếu để lão chia đều cơ hội với các huynh, thì thực là không công bằng với công lao vất vả của các huynh a! Cho nên phải làm cho rõ ràng, chúng ta dùng một loại trò chơi công bằng để quyết định!
- Trầm Côn!
Cổ Nguyệt Hà hét lớn:
- Thiên khiển thật sự sẽ đến đây, bầu trời phía đông đã biến đổi, ngươi phải mau chuẩn bị đi!
Hoàn toàn bỏ qua sự lo lắng của Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lần lượt trải các tấm giấy da ra, để Vương Kiêu cùng Lý Mục nhớ kỹ những ký hiệu:
- Hai vị lão huynh, cái này gọi là bài Tú - lơ - khơ!
Trầm Côn giải thích:
- Ba vũ hồn các người có thể dùng bài Tú - lơ - khơ này để chơi một trò gọi là Đấu địa chủ, quy tắc đại khái là, ân, các người đấu địa chủ, ai thắng nhiều nhất, thì ngày hôm sau có thể được ra ngoài, thế nào?
Vương, Lý hai người mắt sáng rực lên:
- Trò chơi này có cả vận khí, lại đòi hỏi phải có đầu óc, tuyệt đối công bằng, chúng ta đều đồng ý!
- Hảo, cứ như vậy đi!
Trầm Côn tặc lưỡi nói:
- Mặt khác, ta cũng phải nói rõ, thời gian đấu một ván địa chủ không được quá lâu, phát hiện ai cố tình kéo dài thời gian, trong một tháng không cho ra ngoài, còn nếu các người đấu ngang tay, vậy phải xem bài ai cao minh hơn.
- Quyết định Đấu địa chủ thôi!
Hai vũ hồn cười ha hả, đập đập tay vào nhau nói:
- Chúng ta bây giờ đấu vài ván đi!
- Nói hay lắm, ta tráo bài, Vương lão huynh chia bài nhé!
Trầm Côn thể hiện đúng dáng vẻ cờ bạc ở Thiếu Lâm tự trước kia, cực kỳ hứng thú xáo bài.
Chứng kiến ba tên không tim không phế kia bắt đầu chơi Đấu địa chủ, Cổ Nguyệt Hà khàn giọng cầu xin:
- Ba vị, ba vị đừng đùa nữa, Thiên Khiển sắp đến rồi đó, các ngươi nếu muốn chết thì hãy để cho ta chạy trốn được không?
Hoàn toàn coi như không nghe thấy gì, Trầm Côn hi hi ha ha ngả ra một chuỗi bài:
- Ba con bốn và một đôi năm!
- Ta ngả bài đây, mấy quân bài gần nhau hợp lại gọi là bộ đúng không, có thể áp chế bài của ngươi à?
- Ai u, Vương lão huynh thông minh a, biết dùng bộ đấu với ta rồi!
Nghe bọn họ vừa chơi vừa trêu chọc nhau, Cổ Nguyệt Hà tuyệt vọng ngồi bệt trên mặt đất, lẩm bẩm:
- Rặt một lũ điên, Thiên khiển đã sắp tới rồi, mà các ngươi thì...
- Lý lão huynh, ngươi làm gì thế?
Không đợi Cổ Nguyệt Hà nói hết câu, Trầm Côn tức giận nhảy dựng lên:
- Dùng hai con Vương để đổi lấy bốn con Hai, ngươi đừng có nói là ta dạy ngươi đấu địa chủ đấy nhé, bần tăng khinh thường ngươi!
- Ta đây dùng hai con Vương bắt bốn con Hai của ngươi thì sao?
Trầm Côn yên lặng không nói gì, hai mắt lóe hung quang, ba người liên tục chơi mười ván, cuối cùng người thắng là Vương Kiêu, hắn đã chiếm được quyền đi ra ngoài ngày mai.
Lúc này Cổ Nguyệt Hà đã chui xuống dưới gầm bàn, vẻ mặt uể oải giống đang chờ chết, thấy ba người đã phân rõ thắng thua, lão cũng chẳng buồn nói thêm tiếng nào, lại càng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Trầm Côn, giống như đang nhìn một thằng điên.
- Ta tuyên bố, Minh Thiên Vương lão huynh được ra ngoài!
Trầm Côn mắt nhìn ra thế giới bên ngoài.
- Ha, thân thể của ta đã hồi phục rồi, A La cũng sắp khỏi hẳn, vậy ba vị lão huynh chậm rãi chơi tiếp nhé, ta đi tìm Kha Tây nói chuyện phiếm đây!
- Đi thong thả a!
Vương Kiêu cùng Lý Mục đứng dậy tiễn Trầm Côn, lúc đến bên cạnh bàn, Vương Kiêu đạp đạp vào người Cổ Nguyệt Hà:
- Lão tặc, bò ra đây, Thiên khiển mà tới thì đã sớm tới rồi!
Lý Mục cũng nói:
- Yên tâm ra đây đi, không việc gì đâu, ngươi trốn trong thân thể Trầm Côn rồi, dù Thiên khiển đến thì cũng chẳng chết đâu mà sợ!
- Chắc là vậy rồi!
Cổ Nguyệt Hà cuối cùng cũng phản ứng.
- Với kinh nghiệm của ta, Thiên khiển thường giáng xuống ngay lập tức, mà các ngươi vừa chơi hơn mười ván, Thiên khiển thế nào vẫn còn chưa tới?
- Có lẽ các thần tiên còn đang thương lượng?
Trầm Côn sờ sờ cằm:
- Trường hợp này có lẽ Lôi thần muốn đánh chết ta đây, có điều sư phó của ta ra mặt, mọi người liền ngồi xuống uống trà tâm sự, nên quên cả Thiên khiển rồi.
- Sư phó của ngươi? Sư phó của ngươi là ai mà ngăn được Thiên khiển?
Cổ Nguyệt Hà mở to hai mắt nhìn:
- Ta chưa nói cho ngươi biết sao?
Trầm Côn chỉ chỉ đỉnh đầu:
- Ta có một sư phó...
Đang nói, một tiếng lôi điện ầm ầm vang lên, Thiên khiển chậm rãi giáng xuống, bất quá giống như Lý Mục nói, chỉ có thể khiến cho Trầm Côn cả người đau nhức, làn da cháy khét một mảng lớn, nhưng không phương hại đến tính mạng.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Trầm Côn nhận ra với thương thế này hắn chỉ cần an dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏe lại, bất quá phòng ốc cùng đất đai xung quanh thì bị sét đánh đến tứ phân ngũ liệt, vô cùng thê thảm. Nhìn quang cảnh này Trầm Côn hoan hỉ phấn chấn suy nghĩ:
- Ai, một lần thiên khiển, bần tăng chỉ cần tu dưỡng hơn mười ngày nửa tháng là ổn, thế mà xung quanh lại bị hủy hoại không còn chút gì, ha ha, nếu như sau này gặp phải cường địch, bần tăng hay là bảo Cổ Nguyệt Hà gọi Thiên khiển về, ít nhất cũng tiêu diệt được một cái cao thủ vũ tông đỉnh phong!
Trầm Côn phát hiện, mẹ nó chứ, cỗ máy này vẫn có chút tác dụng, hắn thậm chí còn nghĩ: Trước tiên phải tồn trữ năng lượng ba lượt Thiên khiển của Cổ Nguyệt Hà, lưu lại đối phó cường địch, chờ cho ba lần Thiên khiển tiêu hao hết, mình có thể đường đường chính chính sử dụng năng lực phong thủy.
Nghĩ đến đây hắn vui vẻ bật cười. Có một loại người vận khí tốt đến mức kinh khủng, lúc người khác gặp chuyện không hay, hắn đang vui vẻ, lúc người ta vui vẻ, hắn đã vui đến tột độ, hận mình không thể đem hết tim gan phèo phổi ra mà cười cho đã, tỷ như, A Phúc.
Trải qua một đoạn đường buồn chán, A Phúc đã lấy được ba viên Phục Hoạt Thạch, bất quá hoan hỉ lúc đầu đã bị đói khát làm cho mệt mỏi đi. Chạng vạng chiều hôm nay, A Phúc mệt mỏi ngồi lên một khối đá lớn, thân hình mập mạp vô lực, tứ chi mềm nhũn, thở ra một hơi, một lúc lâu sau mới có khí lực tiếp tục hít thở:
- Cố gắng! Cố gắng!
A Phúc âm thầm cổ vũ mình, hung hăng nói:
'A Phúc, trong doanh trại còn rất nhiều nữ binh xinh đẹp đang chờ ngươi, đại thiếu gia thường nói có sức mạnh thì mới hấp dẫn, A Phúc ngươi phải cố gắng lên a!'
Chính là hắn lại lập tức tự nói với chính mình:
- Coi như xong rồi, A Phúc ơi, ngươi đã hai ngày không ăn, hai ngày không uống, khổ sở thế này, chi bằng tự sát cho xong!
'Ta phải vì nữ binh mà sống sót!'
'Tự sát đi, không cần tiếp tục chịu khổ'
Cuộc tranh cái diễn liên miên không dứt trong đầu A Phúc, bất quá, một lúc sau hắn cũng đành buông xuôi, suy nghĩ cả nửa canh giờ, nhưng cũng không kết luận được nên làm thế nào, đành phải ngửa mặt hỏi ánh trăng:
- Hỡi lão thiên, nếu ngươi có thể cấp cho A Phúc một ít nước, A Phúc cũng không cần khó xử như vậy, đều là lỗi của ngươi, ngươi vì cái gì không đem nước đến cho ta a!
Trong lúc A Phúc đang gào thét, mấy bóng đen bỗng đột ngột xuất hiện, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện bên trong lăng mộ Vương gia?
- Nước!
A Phúc mơ màng mở mắt.
- Cho hắn một ngụm nước!
Tên thủ lĩnh nhóm hắc y không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn nhìn dáng vẻ mệt mỏi vô lực của A Phúc, dứt khoát nói:
- Cho hắn thêm một ít lương khô cùng nước uống, để hắn mau ăn hết rồi nói!
Ăn hết năm sáu cân thịt nướng, lại uống hết mười túi nước lớn, A Phúc đã tỉnh táo trở lại, hắn chặc chặc lưỡi, biểu hiện rất thống khoái.
- Hiện tại nói được chưa?
Thủ lĩnh hắc y lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là một người bình thường, tại sao lại tới nơi này?
- Ta...
A Phúc đảo mắt một cái, thuận miệng bịa chuyện:
- Ta là người Xích Tiêu thành, nghe nói nơi này xuất hiện bảo bối, liền lẻn vào tìm bảo.
- Nói bậy!
Hắc ảnh cười lạnh nói:
- Lăng mộ Vương gia có độc vân bao phủ, còn có phong thủy pháp trận của Thiên Cơ Môn, ngươi chỉ là người dân bình thường, sao có thể lẻn vào?
- Bởi vì ta tên Vương đại thúc, là người họ Vương a!
A Phúc đáp vô cùng hợp tình hợp lý.
- Ông nội của ta chính là con thứ của Vương gia, trước đây ta đã từng tới lăng mộ, sau này tuy bị trục xuất khỏi Vương phủ, chính là cách thức xuất nhập lăng mộ ta không có quên!
- Ngươi có bản đồ lăng mộ không?
Ngữ khí hắc ảnh vô cùng kích động. A Phúc cẩn thận đánh giá người này, phát hiện không phải là tướng lĩnh trong tay Trầm Côn, cũng chẳng giống bọn hòa thượng Đại Bồ Đề tự, có lẽ cũng chẳng dính dáng gì đến Bạch Tiên Nhi và Ca Thư, mấy người này chắc là những kẻ mạo hiểm, nghe nói trong lăng mộ có bảo bối nên vào trộm bảo!
Nghĩ đến đây, A Phúc nhỏ giọng nói:
- Ta không có bản đồ, bất quá ta biết đường.
Bản đồ Trầm Côn giao hắn đã sớm nhớ kỹ.
- Ngươi biết đường là tốt rồi!
Hắc ảnh không có bản đồ lăng mộ, đã lạc đường khá lâu trong hoang sơn dã lĩnh này, giờ phút này hắn vui mừng vỗ vỗ vai A Phúc, cười nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, một mình đi lại chắc rất khó khăn, vậy làm người dẫn đường cho chúng ta thì tốt, tiền thuê tuyệt đối không thấp đâu!
- Dẫn đường? Vậy ngươi có cấp cơm cho ta không?
- Đương nhiên rồi!
Hắc ảnh cười ha hả:
- Hơn nữa chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi!
A Phúc không chút do dự đứng lên, nhanh chóng gia nhập vào nhóm hắc y.
Mấy người vừa đi được một lúc, hắc ảnh bỗng nhiên tách mở dây đeo phía trên chiến giáp, lấy ra một cái chìa khóa nhỏ có đánh số, lần lượt vạch theo ba trăm mười hai chữ số khắc trên bề mặt chiến giáp, sau đó trên miếng lót vai trong áo giáp đột nhiên hiện ra một lỗ nhỏ, vừa vặn để tra chiếc chìa khóa.
A Phúc còn đang kỳ quái nghĩ không biết hắn đang làm cái gì, chỉ nghe rắc một tiếng, miếng đệm vai trên người hắc ảnh nứt ra, không ngờ chỗ đó lại là nơi chứa bảo bối bí mật, bên trong hiện ra một khối đá màu đạm kim.
- Vương hướng đạo!
Hắc y nhân chỉ vào hòn đá, cười nói:
- Trong lăng mộ hẳn là có mấy hòn đá như vậy, ngươi đã gặp qua chưa?
Hòn đá kia không ngờ lại là...
Phục Hoạt thạch!
A Phúc nuốt ngụm nước bọt, cười nịnh nói:
- Ta chưa từng thấy qua hòn đá giống như vậy, nó dùng để làm gì?
- Nga, ngươi chưa thấy qua thì thôi.
Bóng đen thản nhiên nói lấy lệ:
- Ha ha, tối hôm qua ta nhặt được ở gần đây, cũng chưa biết là có tác dụng gì.
Ngươi không biết ư? A Phúc trong lòng thầm bĩu môi, ngươi dùng thủ đoạn thần bí như thế để cất hòn đá, còn dám nói là không biết tác dụng của nó? Coi ta là người ngu sao, ách, tuy rằng Vương đại phúc ta thoạt nhìn quả thật hơi ngốc.
Vũ Toái Hư Không Vũ Toái Hư Không - Du Tạc Bao Tử Vũ Toái Hư Không