A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Âm Mai
ý Dương vừa mới mở mắt đã phát giác ra lúc này không khí trong phòng luyện đan trở nên cực kì khẩn trương. Tiêu Diêu tán nhân, Ảo Quang chân nhân đều tập trung tinh thần chăm chú quan sát “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa”, như Thiết Oa chân nhân nét mắt cũng không hề có chút đùa cợt, hoàn toàn nghiêm túc.
- Tiêu Diêu,đợi tới khi đỉnh lò mở ra, bảy khỏa Hạnh linh đan sẽ phóng nhanh ra ngoài. Nhiệm vụ thu lấy linh đan giao cho ngươi đó.
Thiết Oa chân nhân lúc này nói với Tiêu Diêu tán nhân đứng bên cạnh.
Trong tay Tiêu Diêu tán nhân đã có một bình ngọc liền khẽ gật đầu, mọi việc đều đã chuẩn bị xong.
- Hưu...
Thiết Oa chân nhân khẽ máy môi, từng đạo chân hỏa ở tầng dưới của “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa” hạ liền bay vào miệng hắn. Yêu hạch chân hỏa cùng với tam muội chân hỏa của người tu tiên cùng có một tính chất, công lực càng cao thì uy lực càng lợi hại.
Thân thể to lớn của Thiết Oa chân nhân khẽ bay bổng lên, những ngón tay to bè trở nên linh xảo vô cùng. Đạo đạo thủ ấn bay ra khỏi thủ chưởng rồi vây xung quanh thân thể y. Thủ ấn tạo thành đủ các loại ấn ký, thiên kỳ bách quái, nhưng đều được sắp xếp theo một thứ tự nhất định.
- Mở!
Thiết Oa chân nhân quát khẽ một tiếng, hơn mấy trăm đạo thủ ấn xung quanh thân thể hắn liền hợp lại thành một đạo kim quang rồi bắn vào trong “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa”.
- Oanh!
Giống như khi người ta mở một chiếc nút bấc (uống champage), đỉnh của “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa” hóa thành một đạo lưu quang bay lên cao. Lập tức từ trong tay của Thiết Oa chân nhân xuất ra đạo đạo yêu nguyên lực, như những sợi tơ giữ chiếc đỉnh lại.
- Tiêu Diêu, cẩn thận đó!
Vừa thu đỉnh lại, Thiết Oa chân nhân vừa hét lớn một tiếng.
Tiêu Diêu tán nhân cũng biết thời khắc quan trọng nhất đã tới.
Bên trong của “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa” không ngừng bị thiêu đốt bởi một sức nóng đáng sợ, nội bộ bị áp suất tới một mức kinh người. Vừa rồi nắp đỉnh bay lên, khí áp cường đại trong “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa” lập tức đẩy bảy khỏa Hạnh linh đan bắn ra giống như những viên đạn, chúng bay như thiểm điện, không theo một quy luật nào cả.
Bảy khỏa Hạnh linh đan, mỗi một khỏa đều phát ra quang mang bảy màu chói mắt giống như những viên bảo châu. Lúc này chúng đã đạt tới một tốc độ vượt qua súng đạn bình thường, thậm chí trước mắt mọi người, bảy khỏa Hạnh linh đan này hình thành một quỹ tích tựa như cầu vồng vậy.
- Hô!
Tựa như dùng phép phân thân, thực lực cường đại của Tiêu Diêu tán nhân hoàn toàn bộc phát, trong nháy mắt tốc độ đã đạt tới cực hạn. Trong mắt Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân tựa như trong nháy mắt chia ra làm bảy đồng thời bay về phía bảy khỏa Hạnh linh đan. Tiêu Diêu tán nhân cũng vô cùng cẩn thận. Hắn biết rõ, Hạnh linh đan hiện tại tốc độ cực nhanh, chỉ cần đánh vào cũng có thể xuyên qua được bình ngọc, cho nên trong bình còn phải bố trí thêm một tầng tiên nguyên lực để bọc lót.
- Phốc!... Phốc!...
Bảy tiếng động rõ ràng vang lên, nhất thời tất cả đều lộ vẻ vui mừng.
- Thu!
Thiết Oa chân nhân lúc này nhẹ nhàng phất tay một cái, lập tức “Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung Oa” bay lên, hơn nữa còn từ từ thu nhỏ lại chỉ còn kích cỡ bằng một chiếc “bát ăn cơm” (tay tác giả này phê hay sao ấy, chương trước rõ ráng xuất ra mới đầu là bằng nồi cơm điện – vandai79) như trước. Thiết Oa chân nhân tùy ý vứt vào trong chiếc túi ở sau lưng.
Tiêu Diêu tán nhân mỉm cười hạ xuống, tay trái nâng cao bình ngọc, bảy quả Hạnh linh đan phát ra quang mang bảy màu xuyên qua bình, lập tức bảy đạo ánh sáng rực rỡ làm che kín cả miệng bình.
Tiêu Diêu tán nhân nhẹ nhàng đóng nắp bình ngọc lại. Lập tức bảy đạo quang mang biến mất không thấy đâu nữa.
Hạnh linh đan, công hiệu tuy kém Cửu Chuyển kim đan trong truyền thuyết một tầng nhưng đã là hạng cực phẩm linh đan. Vô luận là Tiên giới hay Ma giới cũng là báu vật không thể cưỡng cầu.
Hôm nay, cùng một lúc lại xuất hiện tới bảy khỏa.
- Hạnh linh đan tại Tiên giới cũng là trân bảo, không ngờ rằng tại Phàm Nhân giới mà ta cũng có được!
Tiêu Diêu tán nhân lúc này trong lòng thoáng có chút không tin tưởng, Hạnh Linh Thất Sắc hoa tuyệt đối là thiên địa trân bảo, nếu xét về đẳng cấp thì còn cùng cấp bậc với cả thượng phẩm tiên khí.
- Thiết Oa, ngươi luyện chế Hạnh linh đan cũng tốn không ít công sức, hai khỏa trong này sẽ thuộc về ngươi, ta hai khỏa, còn lại ba khỏa sẽ cho nghĩa tử Lý Dương của ta!
Tiêu Diêu tán nhân lên tiếng.
Hạnh Linh Thất Sắc hoa này vốn thuộc về Tiêu Diêu tán nhân, phân chia thế nào đều do Tiêu Diêu tán nhân định đoạt.
Thiết Oa chân nhân luyện chế Hạnh linh đan, không phải không có công, nhưng chỉ một viên Hạnh linh đan cũng đủ để làm thù lao, bất quá Thiết Oa chân nhân cùng Tiêu Diêu tán nhân quan hệ gắn bó, quen biết nhau cả mấy ngàn năm, cấp cho hai khỏa cũng là bình thường.
- Hai khỏa Hạnh linh đan, ha ha, thực sự là hai khỏa sao, chỉ cần có một khỏa Hạnh linh đan thôi, bổn chân nhân đã nắm chắc có thể vượt qua được đệ cửu tán tiên kiếp rồi. Một viên còn lại, tới được yêu giới, bổn chân nhân cũng có thể xem như có thêm một mạng.
Thiết Oa chân nhân hai mắt sáng rỡ, lập tức thu lấy hai khỏa hạnh linh đan.
Hạnh linh đan trân quý ra sao? Tiêu Diêu tán nhân chưa từng tới Tiên giới, cho nên có thể không biết được rõ ràng lắm. Nhưng Thiết Oa chân nhân có truyền thừa ký ức, về sự trân quý của Hạnh linh đan lại hiểu rất rõ.
Thứ gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là sinh mạng!
Một khỏa cực phẩm linh đan tương đương với bảo bối cứu mạng, đương nhiên là thuộc vào tầng bậc của loại đan dược trân quý nhất.
- Lý Dương, ba khỏa này thuộc về con, con hãy nhận lấy đi!
Tiêu Diêu tán nhân lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, cho ba khỏa Hạnh linh đan vào trong đó, đưa cho Lý Dương.
Gương mặt Lý Dương có chút nóng lên.
Bảy khỏa Hạnh linh đan, từ đầu tới cuối, bản thân không có một chút công lao nào. Duy chỉ có một lần đáng kể đến là khi nhân mã của Thượng Thanh cung tới cướp đoạt hắn đã tự mình bảo vệ Hạnh Linh Thất Sắc hoa nhưng cuối cùng vẫn là Tiêu Diêu tán nhân phải ra mặt, dựa vào thực lực cường đại chấn nhiếp Thượng Thanh cung.
Bây giờ bảy khỏa Hạnh linh đan chia làm ba phần, ngược lại bản thân lại được phần lớn nhất.
- Nghĩa phụ, con một viên đã là đủ rồi, Hạnh linh đan này thực sự quá sức trân quý…
Trước đây Tiêu Diêu tán nhân đã từng nói qua về việc phân chia như vậy, Lý Dương bị thúc ép mà đáp ứng, nhưng tới khi thật sự đem ba khỏa Hạnh linh đan cho hắn, thì mới phát hiện bản thân da mặt quả không đủ dày để tiếp nhận.
Tiêu Diêu tán nhân sắc mặt biến đổi, nói:
- Lý Dương, ta cho con, con cứ nhận lấy đi, chẳng lẽ Tiêu Diêu tán nhân ta đã cho người khác đồ vật gì, lại còn thu hồi lại sao?
Tiêu Diêu tán nhân tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Lý Dương thấy nghĩa phụ tức giận như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
- Ảo Quang, Thiết Oa, hai người đi ra ngoài trước đi, ta cần phải cùng tiểu tử ngu ngốc này nói chuyện một lúc!
Tiêu Diêu tán nhân quay sang phái Ảo Quang chân nhân cùng Thiết Oa chân nhân nói. Ảo Quang chân nhân cùng Thiết Oa chân nhân liền lập tức rời khỏi phòng luyện đan.
Ảo Quang chân nhân vừa nghe Tiêu Diêu tán nhân cấp cho Lý Dương ba khỏa Hạnh linh đan, hắn đương nhiên vì Lý Dương mà cao hứng. Mặc dù không có cho hắn Hạnh linh đan, nhưng hắn cũng không hề nói một lời oán trách, dù sao hắn cùng Tiêu Diêu tán nhân cũng không có quan hệ gì cả.
Tiêu Diêu tán nhân chính là con người cô ngạo như vậy, mặc dù bởi vì có quan hệ với Lý Dương nên hắn cũng coi như có chút qua lại với Ảo Quang chân nhân. Nhưng còn về phần giao tình, lại không hề có gì cả. Hạnh linh đan trân quý như vậy, Tiêu Diêu còn có thể chịu nhượng cấp cho nghĩa tử của mình, còn như cấp cho Ảo Quang chân nhân, hắn còn chưa hào phóng tới mức đó.
- Lý Dương à, nghĩa phụ hôm nay phải nói cho con rõ, con là tu ma giả, Ma giới tư sát hỗn loạn, ắt hẳn con cũng đã biết được từ Hạng Vũ. Con muốn từ Ma giới tiến nhập Quỷ giới, nói dễ hơn làm, không có ba khỏa Hạnh linh đan này, con có nắm chắc có thể sinh tồn tại Ma giới không?
Tiêu Diêu tán nhân thẳng thán nói với Lý Dương.
Lý Dương trong lòng chấn động “Sinh tồn tại Ma giới? Tự mình có thể không ư?”
Lý Dương bỗng nhiên cảm thấy có phần sợ hãi, sự sợ hãi đối với Ma giới, một nơi mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng được thấy qua. Mặc dù hắn tự tin, nhưng đối với sự việc mà hắn không hay biết gì, hắn vẫn có chút sợ hãi. Chợt Lý Dương mạnh mẽ lắc đầu, ngẩng lên nhìn về phía Tiêu Diêu tán nhân, kiên định nói:
- Con có thể, con tin tưởng vào bản thân, không một thứ gì có thể ngăn cảm con tìm Tuyết, huống chi sau này con còn được Bá vương Hạng Vũ giúp đỡ. Cho dù không có y trợ giúp, con cũng vẫn tự tin vào bản thân.
Trong mắt Lý Dương thoáng có một tia tàn khốc.
Cho dù là thứ gì ngăn cản bản thân, không cần biết dùng phương pháp nào, hắn sẽ đều sẽ tiêu diệt hết thảy.
Tiêu Diêu tán nhân mỉm cười, nghĩa tử có hắn đã có khí phách như vậy, chẳng lẽ bản thân nghĩa phụ hắn không có chút cốt khí nào sao.
- Lý Dương à, từ khi Ti Cơ chết đi, ta sớm đã nhìn thấu sinh tử (ý nói chán sống – vandai79). Đến hôm nay ta vẫn còn sống trên đời chính là muốn nghiên cứu âm nhạc cùng trận pháp tới cực hạn. Hơn nữa bản thân ta cũng đã tu luyện tới cực trí, không ngừng tu luyện, ta chỉ muốn xem xem mình rốt cuộc có thể đạt tới cảnh giới nào. Bất quá trong tình yêu, ta đã tuyệt vọng rồi. Từ khi sáng tạo nên Tuyệt Vọng nhạc chương, ta đã biết tình yêu của bản thân sớm đã không còn.
- Nhưng…
Ánh mắt của Tiêu Diêu tán nhân như thể lợi kiếm phóng về phía Lý Dương:
- Nhưng con không giống với ta, con còn có hy vọng. Người yêu của con vẫn chưa hồn phi phách tán nên con không thể chết được. Hạnh linh đan này ta vốn muốn đem toàn bộ năm khỏa còn lại cấp cho con nhưng sợ rằng con sẽ không tiếp thu nên mới chỉ cấp cho con ba khỏa. Chẳng lẽ con ngay cả ba khỏa cũng không chịu nhận lấy?
- Lý Dương à, nghĩa phụ cả đời cô độc, không thể tương hợp với người yêu mình được nữa. Hiện nay con chính là hy vọng duy nhất của ta, con còn có thể xum họp với người yêu, biết không hả? Đây là hy vọng duy nhất của nghĩa phụ!
Tiêu Diêu tán nhân nhìn thẳng vào mắt Lý Dương.
Đây là sự quan tâm kỳ vọng của một người cha đối với đứa con của mình. Lý Dương có thể cảm nhận được Tiêu Diêu tán nhân bề ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng đối với bản thân hắn luôn có một ngọn lửa quan tâm ấm áp.
- Nghĩa phụ, đừng nói nữa, con tiếp nhận, con tiếp nhận!
Lý Dương rủn rẩy đón lấy bình ngọc, đây chính là tình cảm mà Tiêu Diêu tán nhân giành cho y, nặng hơn cả ngàn cân!
Tiêu Diêu tán nhân cười lớn.
Tiêu Diêu tán nhân cả đời, không có bằng hữu gì cả, có lẽ chỉ có Thiết Oa chân nhân có thể miễn cưỡng tính là một. Khi gặp mặt Lý Dương, từ khi khúc “Lương Chúc” được tấu lên, trong khúc ca ấy ẩn chứa một loại tình cảm làm hắn rung động, khiến hắn như nhớ lại năm đó khi vừa mới mất đi người yêu.
Từ đó trở đi, Tiêu Diêu tán nhân vẫn luôn có một loại hảo cảm không thể lý giải dành cho Lý Dương.
Ở chung ba tháng, Tiêu Diêu tán nhân tự mình dạy Lý Dương thổi sáo. Có thể xem như là ba tháng đó Tiêu Diêu tán nhân cười nhiều nhất trong suốt vài ngàn năm nay, khi đó vị tán tiên cô ngạo lạnh lùng tu luyện gần vạn năm đã xem Lý Dương như con của mình, hơn nữa còn nhận làm nghĩa tử.
Tình cảm cha con giống như cha con ruột thịt vậy.
- Lý Dương, nghĩa phụ ở lại Côn Luân tiên cảnh không còn bao lâu nữa. Một khi ta vượt qua đệ cửu tán tiên kiếp, sau khi năng lượng trong cơ thể hoàn toàn cải biến, sẽ lập tức trực tiếp phi thăng. Thời gian phụ tử chúng ta gần nhau cũng chỉ còn lại chừng đó thôi.
Tiêu Diêu tán nhân cảm thán một tiếng, rồi lập tức cười lớn nói:
- Không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần biết hôm nay khoái hoạt là được. Đi, cùng với nghĩa phụ uống rượu nào!
- Vâng uống rượu thôi!
Lý Dương cố gắng để cho bản thân thả lỏng, thời gian bên cạnh nghĩa phụ không còn nhiều nữa, trong khoảng thời gian này, nhất định không thể làm cho nghĩa phụ đau lòng.
Ba ngày sau...
- Tiêu Diêu tiền bối, đây là thư kiện do Kim Kiếm tôn giả của Thục Sơn kiếm phái sai đệ tử gửi tới!
Ảo Quang chân nhân bước vào chỗ ở của Tiêu Diêu.
Thư tín, thư tự tay viết, cũng được xem là khá trịnh trọng trong tu chân giới. Nếu như là lời nói bình thường thì tùy ý tìm một khối ngọc, dùng tâm thần ghi nhớ vào trong đó là được.
Tiêu Diêu tán nhân đang ngồi trong đình liền tiếp nhận lấy bức thư.
“Tiêu Diêu tiền bối,Kim Kiếm từ khi tu luyện cũng đã được gần tám ngàn năm, nhưng tán tiên thiên kiếp uy lực không phải nhỏ, đối với bát cấp tán tiên kiếp, vãn bối cũng đã từng nghe nói và tin rằng cũng có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng đệ cửu tán tiên thiên kiếp vãn bối thật sự không có lòng tin. Không biết lần này khi tiến bối độ đệ cửu tán tiên thiên kiếp có thể để vãn bối chứng kiến được không?”
Đây là nội dung đoạn đầu tiên của bức thư.
Tiêu Diêu tán nhân mỉm cười “Kim Kiếm này, chẳng lẽ không thể hỏi tiền bối trong Thục Sơn kiếm phái tại Tiên giới được sao? Thượng thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái có phương pháp liên lạc với Tiên giới, người ngoài không biết, nhưng ta thì lại biết rõ!”
Tiêu Diêu tán nhân mỉm cuời đọc đoạn hai.
“Vãn bối cũng từng hỏi qua Tiên giới tiền bối, nhưng Phàm Nhân giới vô số tinh cầu địa vực, Thục Sơn của phái của vãn bối không ngờ lại không hề phát hiện ra được một người nào có thể vượt qua đệ cửu thứ tiên thiên kiếp. Nói chính xác hơn, Thục Sơn kiếm phái của vãn bối tại Tiên giới thế lực cũng không thể xem là nhỏ, hơn nữa còn kết giao với các thế lực lớn khác. Nhưng tất cả đều không có lấy một đệ tử đã từng vượt qua được đệ cửu tán tiên thiên kiếp! Toàn bộ Phàm Nhân giới, vô số tinh cầu địa vực, vượt qua đệ bát cấp tán tiên kiếp có đến hơn ngàn vạn tán tiên nhưng tới giờ vẫn chưa có phát hiện ra một ai vượt qua được đệ cửu cấp. Nay viết thư này, cũng là hy vọng tiến bối hãy thận trọng.”
Tiêu Diêu tán nhân ngẩn người.
Côn Luân tiên cảnh trong lịch sử chưa có một ai từng vượt qua được đệ cửu thứ tán tiên thiên kiếp “Quỷ Cốc Tử là tán tiên phi thăng thành công, vì sao người của Thục Sơn kiếm phái không biết, đó là bởi vì có liên quan tới các đại thế lực của Tiên giới nên việc này chưa thể giải thích được, chỉ có thể nói chung chung là Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái được xem là không cùng hệ phái”
Nhưng toàn bộ Phàm Nhân giới có vô số tinh cầu địa vực, theo như tin tức trong thư thì người của Thục Sơn kiếm phái vẫn chưa hề phát hiện ra một ai vượt qua đệ cửu tán tiên thiên kiếp thành công.
“Đệ cửu tán tiên thiên kiếp thật sự khó vượt qua như vậy sao? Rốt cuộc là kinh khủng tới mức nào đây?”
Tiêu Diêu tán nhân trong lòng cả kinh.
Theo như lời vừa rồi, cả Phàm Nhân giới độ quá đệ bát cấp tán tiên thiên kiếp có hơn ngàn vạn nhưng Thục Sơn kiếm phái tiền bối lại chưa hề phát hiện ra một ai vượt qua được đệ cửu thứ.
Tựa hồ... Đệ cửu thứ tán tiên thiên kiếp này cực kì khủng bố.
Tiêu Diêu tán nhân trong lòng có chút bối rối.
- Nghĩa phụ, bức thư vừa rồi viết gì vậy?
Đang ngồi cùng Tiêu Diêu tán nhân ở một chỗ Lý Dương nhận lấy bức thư, nhìn qua một lượt.
- Ồ? Không có một ai? Quỷ Cốc Tử không phải đã vượt qua được rồi sao?
Bỗng nhiên hai mắt Lý Dương sáng ngời “Ồ! Ta không ngờ lại quên đem tin tức của Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương đại trận nói cho nghĩa phụ, chỉ cần nghĩa phụ tiến nhập đại trận đó, không phải là được sao?”
Thốn Mang Thốn Mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị Thốn Mang