Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 24: Hồng Quân Đã Chết
“B
ồng” một tiếng nổ vang lên, thân hình to lớn của Lạc Kha bị đuôi của Yêu Vương quật trúng thẳng tắp bay ra xa tới một ngàn thước, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu màu xám, biểu hiện của lão chắn chắn là thụ thương không nhẹ
“Kinh thiên liên côn liên hoàn kinh thiên liên côn” Ngộ Không rống lớn một tiếng sử ra Kinh thiên liên hoàn côn đập thẳng vào người Yêu Vương.
Yêu Vương quay đầu lại, hắn cũng mặc kệ những người khác công kích, thè lưỡi liếm liếm vết thương trên lưng, dĩ nhiên Liên côn của Ngộ Không đã làm cho Yêu vương cảm thụ được cảm giác đau đớn
“Hắc hắc, đã biết sự lợi hại của Lão Tôn chưa?” Tôn Ngộ Không cười nói, cùng lúc đó, bảy thanh thiên thần khí không hẹn mà cùng đánh thẳng vào người Yêu Vương.
Lúc này yêu vương hình như cũng cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt đảo qua rất nhanh nhìn vào Thiên thần khí, rất nhanh cả người nổi lên một vàng sáng màu xanh nhạt khiến bảy thanh thiên thần khí đánh vào người nó không hề có chút hiệu quả nào.
“Ngao~~~~~~~~~~~” Yêu vương lại rống lên, thân hình chớp lên kịch liệt, ngay lập tức bảy bóng người bị đánh văng ra ngoài, trên người dĩ nhiên đã bị trúng đòn nặng, duy nhất chỉ có Hồng Quân là ngay lập tức dung nhập vào vật chất màu xám. Kẻ cả Lạc Kha bị yêu vương đánh lúc đầu thì hiện tại chín cao thủ của Hồng Quân thành thì có tới tám người đã bị Yêu Vương đánh bại.
“Phụt” Không có Thiên thần khí chiến y nên Chu Lam là người bị thương nặng nhất, vừa rơi xuống đất nàng đã ngửa mặt phun một ngụm máu, thảm hại ngồi trên mặt đất. Một kích gần đạt tới trung bộ thiên thần của yêu vương, mặc dù không phải là toàn lực nhưng cũng khiến cho thượng phẩm thần nhân không phải chống đỡ dễ dàng. Những người khác có được thiên thần khí chiến y nên cũng bị thương không nặng lắm.
Tôn Ngộ Không thấy thế thì nóng giận, con mắt trừng lớn chửi “yêu vương cái chó má gì mà ngay cả một điểm yếu cũng không có? Nhưng ngươi cứ đợi đó “Nói xong, Ngộ Không bay nhanh về phía trước, trên không trung hắn lập tức biến thành bản thể. Bản thể bây giờ của Tôn Ngộ Không còn lớn hơn trước đây nhiều, thậm chí còn hơn Huyền hổ thú ba phần, kim bổng trong tay cũng nhanh chóng biến lớn, phù hợp với vóc người to lớn của Thông linh thạch hầu – Tôn Ngộ Không.
Yêu Vương ngẩng đầu lên trời nhìn vật chất màu xám, vừa rồi trong chín người bị hắn đánh bại thì có một người đã bay ra dung nhập vào vật chất mầu xám trên bầu trời.
Chu Kinh đang quan sát phía bên dưới đột nhiên nhíu mày, tuy nhiên hắn vẫn không nói gì cả. Hồng Quân đột nhiên biến mất gây cho hắn một cảm giác bất an.
“Kinh thiên nhất côn” Tôn ngộ Không trong bản thể Thông linh thạch hầu to lớn đã bay tới bên cạnh Yêu vương, côn bổng vung lên hướng Yêu vương đập xuống.
“Bồng” Yêu vương vẫn không hề động đậy, một móng vuốt đã ngăn chặn kim bổng của Ngộ Không, một móng vuốt khác thì ngay lập tức đánh mạnh trên người hắn.
“Uỳnh” Tôn Ngộ Không bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất. Mặc dù trên người hắn có mặc Thần khí chiến y nhưng dính một đòn nặng như vậy thì chắc chắn bị thương cũng không nhẹ. Một dòng máu chậm rãi từ khóe miệng Tôn Ngộ Không chảy ra.
“Cái gì?” Thạch Thừa Thiên đột nhiên quát to, ngay cả Lâm Minh, Lâm Lượng cũng không khỏi trợn mắt nhìn chằm chằm Tôn ngộ Không.
“Là máu, mà máu đỏ, ở chỗ này cũng quả nhiên có người có máu màu đỏ” Thạch Thừa Thiên khuôn mặt giờ này có chút dữ tợn, hắn ở không gian này bao nhiêu năm rồi? Cả không gian này dù là người hay là thú thì máu cũng đều là màu xám, máu màu xám đã trở thành một định luận nhưng hôm nay trước mặt hắn, Tôn ngộ Không lại có máu màu đỏ, điều này đại biểu cho cái gì?
Lâm Minh, Lâm Lượng giờ này cũng chỉ còn biết bốn mắt nhìn nhau, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, không biết là chuyện gì đang xảy ra. Tôn Ngộ Không có máu màu đỏ, lý do duy nhất chính là hắn vẫn còn sống, hơn nữa điều mà hắn quan tâm đó là người còn sống có thể tới được đây thì hắn cũng sẽ có cơ hội ra khỏi vô danh không gian này.
Chỉ có Chu Kinh là tương đối tỉnh táo một chút, mặc kệ là Hồng Quân hay là những người khác, không ai có thể đứng cao hơn Chu gia của hắn.
Tôn Ngộ Không biến trở lại thành hình người, nặng nề đứng lên rồi phun ra một ngụm máu. Cả người lảo đảo như muốn ngã xuống. Kim quang trong mắt hắn giờ này cũng nhạt đi rất nhiều, không còn chói mắt như lúc trước. Vây quanh Yêu vương giờ này là ba Kim nhãn cương thần và Nghịch Ương, trông thế trận có lẽ bọn họ cũng khống chống đỡ được bao nhiêu lâu nữa.
“Ngao~~~~~~~~~~~~~~~” yêu vương lại một lần nữa ngẩng đầu lên trời hống một tiếng, một cỗ khí thế bàng bạc đột nhiên lan tỏa, khí thế cực mạnh này liền đẩy lui mấy người Nghịch Ương. Trong miệng Yêu vương có một quả cầu năng lượng màu xanh đang dần dần hình thành, hướng mà quả cầu đó sẽ bay đi chính là Hồng Quân thành.
Nghịch Ương sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát “Mọi người bằng mọi giá phải ngăn cản quả cầu đó lại, nếu không Hồng Quân thành sẽ thành tro bụi mất” Mọi người cũng đã nhìn thấy thực lực của Yêu Vương, nếu để quả cầu năng lượng này bắn vào Hồng Quân thành thì kết quả sẽ như thế nào?
“Hừ con da của quái vật này dầy quá mức khủng khiếp, không biết chúng ta chống trụ được bao lâu.” Huống Quang Nhân đã quachung cực biến thân trên tay cầm Thiên Thần khí lại một lần nữa hung hăng đập vào Yêu vương.
“Ngao~~~~~~~~~”Một tiếng rống kinh khủng lại vang lên, Quả cầu năng lượng chưa hoàn toàn đạt tới tối đa đã chớp lên bay về phía Hồng Quân thành. Nhưng nhìn bộ dạng của Yêu Vương hình như sau khi bắn quả cầu năng lượng đó đi, nó cũng có chút thống khổ, đau đớn.
“hắc hắc, quả nhiên là có hiệu quả” Huống Hữu Sanh không để ý Yêu vương đang nhìn Huống Quang Nhân với ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi lão, liền nhằm Tiểu Phúc ( bụng dưới – Đánh vào chỗ nào thì các ngươi tự hiểu nhé )của yêu vương đánh mạnh.
Yêu vương lại thống khổ kêu lên một tiếng, nhưng cũng chính lúc đó quang cầu đã bay tới Hồng Quân thành rồi bạo phát. (Nổ mạnh)
“Uỳnh” một tiếng nổ lớn vang lên, Hồng Quân thành dưới một kích này đã bị đập tan một phần ba. Thạch Thừa Thiên nhìn cảnh này thì hài lòng, đắc ý nói “Phải nói là Hồng Quân thành cũng chẳng có cái gì đặc biệt, ta mất công chuẩn bị ba kiện vũ khí bí mật mà mới tung ra một kiện thì đã dẹp được Hồng Quân thành”
Lâm Minh và Lâm Lượng nghe thấy thế thì có chút xấu hổ, trước khi đi bọn họ cũng chuẩn bị một kiện vũ khí bí mật, nhưng hiện tại nhìn thấy yêu vương thì ngay cả họ cũng không dám đem vũ khí bí mật của mình ra so sánh.
Chu Kinh cũng chỉ lặng yên suy nghĩ, giờ này hắn đang tự hỏi mình, có phải gia tộc mạnh nhất của thần giới thứ nhất hiện nay có phải là bị đổi chủ rồi không? Chu Thiên đã chết, sau này mình phi thăng thì sẽ không còn ai có khả năng chế trụ Yêu vương này, hơn nữa bọn họ còn có vô số yêu thú. Ngẩng đầu nhìn lên màu xám vật chất trên bầu trời, đột nhiên trong lòng Chu kinh lại nổi lên một tia đồng tình, “Hồng Quân, ngươi không phải dễ dàng bị đánh bại như thế chứ? Còn tam đại thủ hộ thú tộc chưa ra quân cơ mà”
Đúng lúc này thì Hồng Quân đột nhiên xuất hiện, hai tay không ngừng chớp lên, mười khỏa thần thạch mầu xám từ không trung bay tới bao vây lấy Yêu vương “Mọi người phải nhanh lên chấm dứt chiến đấu, ta không giữ yêu vương lâu được” Âm thanh của Hồng Quân vang lên trong đầu tất cả người của thần giới thứ hai. Nếu yêu vương bị vây khốn thì người của thần giới thứ nhất chắc chắn không phải là đối thủ của Thần giới thứ hai lúc này, đương nhiên phải cảm tạ Huyền Hổ thú nhất tộc rồi.
“Hừ, cứ làm như chúng ta không có biện pháp sao?” Thạch Thừa Thiên lạnh lùng cười, “Cao thủ của các ngươi còn động tay không nổi thì lấy cái gì mà uy hiếp chúng ta? Bên ta còn chưa có tổn thất gì, Lên” Trong khi đó, mười vị trưởng lão của Thạch gia cùng Lâm Minh, Lâm Lượng nhanh chóng lao vào cuộc chiến.
Hồng Quân cười lạnh một tiếng nói “Được, sẽ như các ngươi mong muốn, trận đấu đầu tiên cũng là trận cuối cùng”
“Hống” Ngay lúc này thì âm thanh của mãnh thú lại vang lên, tiếp đó là tiếng Phượng gáy, tiếng rồng ngâm. Ngay cả tộc trưởng của Huyền Long tộc, Huyền Phượng tộc, Huyền Vũ tộc cũng mang theo bốn mươi vạn tinh binh lao vào cuộc chiến chém giết.
Chu Kinh chứng kiến cảnh tượng như vậy nhưng lại mỉm cười “Hồng Quân, cuối cùng ngươi cũng đem toàn bộ chủ lực ra trận” Dựa vào tư liệu của Chu Lam truyền về, Tứ đại thú tộc chính là toàn bộ thực lực của Hồng Quân.
“Đáng chết” Thạch Thừa Thiên cả giận mắng lớn Sau đó quay sang Hồng Quân run rẩy nói
“Hồng Quân, ngươi quả thật lợi hại, cả tứ đại thú tộc cũng nguyện theo lời ngươi phân phó” Hồng Quân cũng không trả lời, Phá Thiên trong tay nhoáng lên, nghịch Thiên nhất kiếm vội vã tung ra. Tuy ra tay vội vã nhưng thực lực không thể xem thường được.
Thạch Thừa Thiên cũng biết một chiêu này lợi hại, vội vàng bay ngược lại luôn miệng nói “Được, được, Hồng Quân, ta sẽ đem toàn bộ gia sản của ta ra đánh một trận, một trận phân biệt thắng bại – Sinh tử” Vừa nói xong, chiếc hồ lô màu nâu xám lại xuất hiện trong tay hắn, ngay lập tức miệng hồ lô lại mở ra.
“Hấp” Chỉ thấy Yêu vương đang bị Hồng Quân vây trong trận cùng những yêu thú đang đánh nhau sống chết với Huyền Hổ thú trên bầu trời bất ngờ bị một cỗ hấp lực cường đại từ Hồ lô hút lại.
“Khứ” ( Quay về)Chỉ thấy khi miệng hồ lô mở ra, yêu vương và yêu thú vốn bị hồ lô hút vào một lần nữa được thả ra.
“Cái gì?” Hồng Quân sắc mặt đại biến, hắn vạn lần cũng không nghĩ rằng Yêu vương bị vây trong trận pháp của mình lại có thể bị hút vào hồ lô, một lát liền có thể được thả ra.
“Hừ” Thạch Thừa Thiên cười lạnh nói “Hồng Quân, ngươi nhìn thấy gì chưa? Yêu vương và chiếc Hồ lô này chính là hai kiện vũ khí bí mật ta đặc biệt chuẩn bị cho Hồng Quân thành” Cùng lúc đó trong đầu Lâm Lượng cùng Lâm Minh vang lên tiếng của Thạch Thừa Thiên “Hai vị, giết được Hồng Quân hay không đều nhờ cả vào các vị, các vị cũng không nên dấu vũ khí bí mật làm gì nữa”
Trong thâm tâm của Lâm Minh và Lâm Lương cũng không khỏi cười thầm. Thân hình hai người đột nhiên nhoáng lên một cái đã tránh được công kích và tới bên cạnh Hồng Quân.
“Hồng Quân, hôm nay ngươi nhất định phải chết, nhận mệnh đi:” Thần khí trong tay hai người được thu hồi, thay thế vào đó là hai miếng ngọc bội.
Hồng Quân chau mày, mặc dù cũng không biết uy lực của phiến ngọc bội kia là gì nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Minh và Lâm Lượng thì biết ngay đồ vật này không dễ đối phó.
Đúng lúc này thì yêu vương hống lên một tiếng lớn, có lẽ bị Hồng Quân sử dụng trận pháp vây khốn nó đã thực sự phẫn nộ. Móng vuốt kéo theo thanh quang nhằm Hồng Quân đánh tới.
Trên người Hồng Quân mặc dù có thượng phẩm thiên thần khí chiến y nhưng cũng không dám đón đỡ đòn công kích này, ngay lập tức nhảy lên né tránh. Nhưng khi nhảy lên Hồng Quân mới phát hiện thân thể mình không thể động đậy. Hai phiến ngọc bội của Lâm Minh và Lâm Lượng lúc này đã được phóng đại lên vô số lần, nhanh chóng phong tỏa Hồng Quân. Lực trói buộc này có thể nói là kỳ quái, không những trói buộc thân thể mà còn cắt đứt mối quan hệ của hắn với vô danh vật chất. Hắn giờ này cũng không có thời gian mà hỏi tại sao nữa, vì lúc này móng vuốt của yêu vương đã tới bên người.
Thạch Thừa Thiên thấy vậy thì hài lòng mỉm cười, thực lực của yêu vương thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, cho dù trên người Hồng Quân có thiên thần khí chiến y đi chăng nữa thì một kích toàn lực của yêu vương thì thiên thần khí cũng không có khả năng chịu đựng.
“Bùng” Ngay khi móng vuốt của yêu vương sắp tới thân thể Hồng Quân thì một đạo thân ảnh nhoáng lên xuất hiện trước mặt Hồng Quân, âm thanh của Chu Lam đồng thời cũng vang lên trong đầu Hồng Quân “ngươi phải nhớ kỹ lý tưởng của mình, nhất định phải thực hiện nó”
“Uỳnh”
Trong đầu Hồng Quân tựa như có tiếng sấm vang vọng, thân thể Chu Lam chỉ làm cản được móng vuốt của Yêu vương một chút, trong phút chốc liền hóa thành tro tàn và trở thành một bộ phận của vật chất màu xám.
Chu Lam vốn là gian tế của Chu gia, nhưng vì muốn hoàn thành lý tưởng của mình nên hi sinh chính mình cứu Hồng Quân một mạng.
“A…A…..A…..A” Hồng Quân điên cuồng hét lên, nội tâm căm phẫn đến mức cùng cực nhưng thân thể hắn giờ này đang bị hai phiến ngọc bội chế trụ không thể động đậy, chỉ còn biết hét lên đau đớn mà thôi.
“Hừ, một chút thực lực nhỏ nhoi mà muốn thay đổi vận mệnh của Hồng Quân saO” Thạch Thừa Thiên cười lạnh
Yêu vương lại hống lớn một tiếng, móng vuốt kéo theo thanh quang lại một lần nữa hướng Hồng Quân chộp tới.
Mắt nhìn thấy mọi người đang bị thần giới thứ hai quấn lấy, Hồng Quân đột nhiên nở ra nụ cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ, có chút tàn nhẫn.
“Băng Nhi, từ lâu ta có một câu muốn nói với muội, đó là Ta Yêu Muội” âm thanh của Hồng Quân lại vang lên trong đầu La Băng.
La Băng hoảng sợ, kinh hãi quay đầu nhìn quanh, lời này của Hồng Quân sao lại nói vào lúc này? Nàng nhất định muốn hỏi lại.
“Uỳnh” Không có sự chuẩn bị, không hề có dấu hiệu báo trước…vị trí Hồng Quân đang đứng đột nhiên nổ mạnh, một dòng năng lượng khổng lồ tràn ra bao quanh lấy Lâm Minh, Lâm Lượng cùng Yêu vương, những người ở xa mới may mắn tránh thoát được sự bùng nổ của khối năng lượng này. Quyển 8:Tân đích cách cục