Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Đấu Gia
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 191
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: sự Kiện Giết Người Phúc Giang Lâu
ị tiên sinh này là Vương Chí Đạo phải không?"
Đặt câu hỏi chính là một gã trung niên vóc người gầy gò nhỏ bé, nhìn hắn vẻ mặt tầm thường thấp kém khúm núm, hiển nhiên là nô tài của một đại nhân vật nào đó.
Vương Chí Đạo tạm dừng không nói chuyện với đám người Ô Tâm Lan nữa, quay sang hỏi lại gã trung niên: "Ta chính là Vương Chí Đạo, các hạ là ai?"
Gã trung niên hơi cúi đầu nói: "Tiểu nhân chỉ là một người hầu không quan trọng trong nhà của chủ nhân mà thôi, tên tuổi không đáng nhắc tới. Chủ nhân của ta muốn mời Vương Chí Đạo tiên sinh đi gặp mặt một chút!"
"Chủ nhân của ngươi là ai?"
"Danh tự của chủ nhân của ta, tiểu nhân đây không tiện nói ra, nhưng chỉ cần Vương Chí Đạo tiên sinh khi gặp sẽ biết ngay."
Gã trung niên vẫn đang hơi cúi đầu mà trả lời.
Ô Tâm Lan đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Ngay cả tên cũng không dám nói ra, có thể thấy được chủ nhân của ngươi là một kẻ không muốn lộ diện, không trộm thì cướp. Chí Đạo, ngươi không cần để ý đến hắn, chủ nhân của hắn nếu muốn gặp ngươi thì để cho chính hắn tự đến đây đi!"
Lưu Chấn Đông kinh nghiệm giang hồ phong phú, thấy thế cũng khuyên nhủ: "Vương sư đệ, đại chiến của ngươi sắp tới, có người xa lạ muốn gặp, hay là không nên đáp ứng làm gì, miễn cho phát sinh ra những việc bất trắc ngoài ý muốn."
Trương Bảo Tử thì trực tiếp mắng: "Con mẹ nó, dấu đầu hở đuôi tính toán cái gì đây, nếu không dám lộ diện thì biến ra xa một chút, nghĩa đệ của ta sao có thể làm con cá chui đầu vào rọ được!"
Vương Chí Đạo lại mỉm cười, nhìn gã trung niên kia nói: "Chủ nhân của ngươi đã cho ngươi đến yêu cầu ta, như vậy hẳn là sẽ không để cho ngươi phí công vô ích hả! Không biết chủ nhân của ngươi đã chuẩn bị thứ gì để có thể làm cho ta đáp ứng yêu cầu của hắn?"
Gã trung niên thần sắc không thay đổi, bình tĩnh móc từ trong áo ra một cái đồ vật gì đó, trong miệng nói:
"Chủ nhân của ta nói, chỉ cần Vương Chí Đạo tiên sinh sau khi nhìn thấy một cái vật này, mà vẫn không muốn tới gặp ông ấy, như vậy thì ông ấy cũng không miễn cưỡng ngươi."
Trương Bảo Tử trừng mắt nói: "Đây là cái đồ vật quỷ gì, nghĩa đệ của ta nhìn thấy thứ này tại sao lại phải đi gặp gia chủ của ngươi?"
Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan cũng là thần sắc nghi hoặc, khó hiểu nhìn lại cái vật đang ở trong tay gã trung niên kia, hiển nhiên cũng không nhận biết vật đó là cái gì. Nhưng Vương Chí Đạo thần sắc lại khẽ biến, cái vật trong tay gã trung niên kia, Trương Bảo Tử, Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan không nhận biết, nhưng hắn lại nhận biết rõ ràng.
Vật đó chính là một quả lựu đạn, một quả lựu đạn quân dụng thuộc về thế kỷ hai mươi mốt. Nếu mà cái vật kia nó bùng nổ ở chỗ này...
Vương Chí Đạo trên trán toát ra mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, ngươi đã thuyết phục được ta, ta đồng ý đi gặp mặt chủ nhân của ngươi!"
Ô Tâm Lan thấy thế nóng lòng nói: "Chí Đạo, ta cũng đi theo ngươi!" Lưu Chấn Đông, Trương Bảo Tử cũng nhìn ra Vương Chí Đạo thần sắc không đúng, đều yêu cầu đi theo.
Gã trung niên lờ mờ nói: "Xin lỗi, chủ nhân của ta chỉ mời một mình Vương Chí Đạo tiên sinh. Những người khác xin mời dừng lại!"
Trương Bảo Tử nghe vậy đột nhiên giận dữ, vung nắm tay lên toan cho gã trung niên kia một trận, Vương Chí Đạo vội vàng ngăn cản hắn nói: "Đại ca không nên xằng bậy, các ngươi yên tâm, ta không có việc gì!" Sau khi ngăn trở Trương Bảo Tử, hắn quay sang gã trung niên kia nói: "Mời ngươi chờ ta trong chốc lát!"
Vương Chí Đạo lôi kéo Ô Tâm Lan rời xa khỏi tầm mắt gã trung niên kia, thấp giọng hỏi: "Ô sư tỷ, cây súng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mới đưa cho ta đâu?"
Ô Tâm Lan lại càng hoảng sợ, vội nói: "Đang cất giấu trên người ta đây. Chí Đạo, ngươi không phải là đang cần nó đấy chứ?"
Vương Chí Đạo thần sắc ngưng trọng nói: "Ta lần này đi gặp một người có thể nói là địch nhân lớn nhất bình sinh của ta. Ta tin tưởng hắn lúc này sẽ không hại ta, nhưng mà ta lại có ý định phải thu thập hắn, cho nên lần này đi có thể hung cát khó lường. Ta đi rồi ngươi đi báo cho Nhị sư huynh bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ, còn phải đi báo cho cả mười hai tên đồ đệ của ta cùng tới, để cho bọn họ cùng mang theo súng, thống nhất nghe theo Nhị sư huynh chỉ huy. Nếu như các ngươi nghe được thanh âm nổ súng của ta, lập tức nhằm phương hướng tiếng súng vang mà chạy đến, như thế nói không chừng có thể tìm được ta đó!"
Ô Tâm Lan nghe được ngẩn người, vội vàng hỏi: "Chí Đạo, tại sao lại muốn mạo hiểm, ngươi không đi gặp người kia thì không được hay sao? Hắn chung quy cũng không có khả năng ở chỗ này mà cưỡng ép mang ngươi đi chứ?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ta vừa mới nói rồi, không phải hắn sẽ đối phó ta, mà là ta sẽ đối phó hắn. Yên tâm đi mà, ta sẽ không gặp chuyện gì không may, ngươi không phải là vẫn rất tin tưởng ta hay sao? Lần này lại tiếp tục tin tưởng một lần nữa đi! Đâu, đưa cây súng cho ta!"
Ô Tâm Lan bất đắc dĩ đành lặng lẽ từ trong áo lấy ra cây "Kim tiễn", đưa tới trên tay Vương Chí Đạo.
Sau khi trở lại chỗ cũ, gã trung niên lộ vẻ mặt cười châm biếm nói: "Vương Chí Đạo tiên sinh, cũng không phải sinh tử ly biệt, cần gì mà phải đi bàn giao hậu sự như thế!"
Vương Chí Đạo làm bộ nghe không hiểu ý gã trung niên đang châm chọc, mỉm cười nói: "Đi thôi, dẫn ta đi gặp chủ nhân của ngươi!"
Gã trung niên mang theo Vương Chí Đạo tìm cách lách qua khỏi đám đông người xem, sau khi vòng vo qua một dãy phố, đi tới một nhà đại tửu lâu cao tới bốn tầng lầu, trên chiêu bài viết tên "Phúc Giang Lâu". Gã trung niên dẫn Vương Chí Đạo đi lên đến tầng trên cùng, đến trước một cánh cửa, nhẹ nhàng gõ lên, tôn tôn kính kính nói: "Chủ nhân, Vương Chí Đạo tiên sinh đã đến đây rồi!"
"Vào đi!" Bên trong vang lên một thanh âm vừa âm nhu lại vừa bén nhọn.
Cánh cửa được mở ra, Vương Chí Đạo nhìn thấy đây là một gian phòng lớn chuyên dùng để ngắm cảnh, hai khung cửa sổ lớn đều được mở rộng ra nhìn đến bên ngoài, vừa vặn chứng kiến được lôi đài của Vạn Quốc võ thuật đại hội. Trong căn phòng bày một cái bàn bát tiên lớn, trên bàn lại bầy biện tiệc rượu, nhưng trên tiệc chỉ có hai người ngồi, chính là Trương Khiếu Lâm cùng Trương Sĩ Kiệt. Chỗ gần cửa sổ lại kê một tấm bảng đen lớn, bên trên đã có không ít chữ được viết bằng bút phấn, lại có một người mặc áo bành-tô màu đen, trên đầu đội mũ phớt chóp cao, đang đứng trước tấm bảng đen dùng bút phấn viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Vương Chí Đạo cẩn thận nhìn lại, đã thấy người mặc áo bành-tô màu đen kia viết lên trên tấm bảng đen vài cái tên người: Liễu Sinh Đấu Hồn, Thác Bổn Hùng Nhất, Vũ Điền Hốt Giác, Viên Độ Phi Giác, Trương Sĩ Kiệt, Vương Tử Bình, Hoắc Điện Đường, lại còn có cả tên của bản thân mình, tổng cộng là có tám người.
Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào người mặc áo bành-tô đang viết viết vẽ vẽ trên bảng kia, nhưng trong miệng lại hỏi Trương Khiếu Lâm: "Trương Khiếu Lâm tiên sinh, là ngươi mời ta tới hay sao? Không biết ngươi có chuyện gì đây? Hẳn là không phải vì ta đánh cuộc quyền thắng được một chút tiền, cho nên ngươi trong lòng bốc hỏa muốn giết chết ta cho hả giận đấy chứ?"
Trương Khiếu Lâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Vương Chí Đạo. Người mặc áo bành-tô đen kia ngừng lại không viết lên bảng nữa, xoay người lại nhìn Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Vương Chí Đạo tiên sinh, đừng hiểu lầm, mời ngươi tới đây, không phải là Trương tiên sinh, mà là kẻ hèn ta đây! Xin cho kẻ hèn này tự giới thiệu mình một chút, họ Hồng, tên Bất Nhị, hiện nay đang đảm nhiệm Hồng Môn Môn chủ!"
"Hồng Môn Môn chủ?" Vương Chí Đạo có chút nghi hoặc nói: "Mới vừa rồi người đã cho người hầu đến mời ta chính là ngươi hay sao?"
"Đúng như vậy!"
"Vật kia của ngươi là từ đâu mà có?"
"Là ta tự mình chế tạo ra, công hiệu tuyệt đối sẽ không kém hơn so với những thứ ngươi từng kiến thức qua." Hồng Bất Nhị ha ha cười nói: "Ngươi không cần nghi hoặc, ta với ngươi là từ cùng một chỗ mà đến, cho nên ngươi cùng ta mới có được những thứ mà đại bộ phận người ở đây không có được."
Trương Khiếu Lâm cùng Trương Sĩ Kiệt vẻ mặt đều nghi hoặc, hiển nhiên đều không rõ ràng là Hồng Bất Nhị cùng Vương Chí Đạo đang nói cái gì.
Vương Chí Đạo kỳ quái nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là người Nhật Bản đấy chứ!"
"Ngươi đoán không sai, trái tim của ta đích thật là thuộc về Nhật Bản!" Hồng Bất Nhị nói.
"Thì ra là thế, ta rõ ràng rồi. Thế này thật sự là khôi hài hả, không nghĩ tới ngươi thế mà lại lưu lạc tha hương ở nơi xứ khác?"
"Như vậy cũng không có gì là đáng tiếc, ta đây đều một lòng vì tổ quốc của mình mà phục vụ!" Hồng Bất Nhị mỉm cười, dừng lại không tiếp tục đàm luận một đề tài này nữa, quay sang chuyện khác nói: "Vương Chí Đạo tiên sinh, ngươi biết ta tìm ngươi tới để làm cái gì không?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ta đang rửa tai lắng nghe đây!"
Hồng Bất Nhị chỉ vào tám cái tên đã được viết ở trên tấm bảng đen, laih hỏi Vương Chí Đạo: "Đối với nhận thức về võ thuật, tin tưởng ở thời đại này không có ai có thể bì được với ngươi, cho nên ta đây muốn thỉnh giáo ngươi một chút, tám cái tên viết ở trên đây, là ta dự đoán trước bát cường cuối cùng của Vạn quốc võ thuật đại hội. Xin hỏi Vương Chí Đạo tiên sinh, ngươi cho rằng ta dự đoán có chuẩn xác hay không?"
Vương Chí Đạo không chút nghĩ ngợi đã trả lời luôn: "Đem bốn cái tên của bốn người Nhật Bản kia đổi xuống dưới, có lẽ sẽ có được chín thành chuẩn xác đó."
Hồng Bất Nhị ha ha cười, cũng không phản biện lại Vương Chí Đạo, đi đến ngồi xuống vị trí thủ tọa của chiếc bàn bát tiên, sau đó chỉ vào chỗ đối diện với mình mà nói: "Vương Chí Đạo tiên sinh, mời ngươi ngồi!"
Đợi được khi Vương Chí Đạo đã ngồi xuống vị trí đối diện, Hồng Bất Nhị lần nữa mở miệng nói:
"Tin tưởng rằng cả ta và ngươi đều rõ ràng, ở thời đại này nếu nghĩ muốn thay đổi được sự khuất nhục cho tổ quốc của bản thân mình, trước tiên nhất định phải làm cho tổ quốc của mình trở thành quốc gia cường đại nhất trên đời. Chỉ cần tổ quốc trở thành quốc gia cường đại nhất trên thế giới, vậy thì những sự khuất nhục trong tương lai có thể thay đổi được, đến lúc đó bất luận là nước Mỹ, hay là châu Âu, đều phải hướng về tổ quốc của ta mà khuất phục. Mà ta thì đang cố gắng theo đuổi một mục tiêu này. Trước mắt ta đang làm, chính là phải kiếm được một lượng tiền tài thật lớn, có tiền tài mới có thể làm cho ta có năng lực để mà hoạch định những kế hoạch đó. Cho nên ta cùng với Thanh bang Trương Khiếu Lâm tiên sinh hợp tác, dùng Vạn quốc võ thuật đại hội để khai một trường đánh cuộc thật lớn, vốn là lấy năng lực phân tích của ta, chúng ta có thể kiếm được không hề ít.
Nhưng là ta lại không ngờ rằng ngươi cũng sẽ tham dự đánh cuộc quyền. Mặc dù ở những phương diện khác ngươi có thể so ra còn kém ta rất xa, nhưng là trên phương diện nhận thức về võ thuật, ta không thể không thừa nhận rằng ta không bằng được ngươi. Cho nên chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi liên tiếp thắng tiền." Cười cười một chút, Hồng Bất Nhị lại nói: "Trương Khiếu Lâm tiên sinh cho rằng nếu ngươi đã thắng đủ tiền rồi, có lẽ sẽ không tiếp tục đánh cuộc nữa. Nhưng là ta lại không cho rằng như thế. Ngươi và ta tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là ta so với bất luận kẻ nào khác, thì cũng vẫn hiểu rõ được ngươi hơn. Ngươi lúc này không đánh cuộc, chỉ bất quá là nghĩ muốn dời lực chú ý của Trương Khiếu Lâm tiên sinh đi một chút, mục đích là đợi đến lúc sau khi có mấy trận tỷ thí mấu chốt thì sẽ xuống tay rất nặng. Lấy nhãn lực của ngươi, đã không xuống tiền thì thôi, một khi đã xuống là tất thắng. Nói không chừng đến lúc sau này, chúng ta thất bại đến mức có muốn trả tiền cũng không trả lại nổi. Ta đoán có đúng không, Vương Chí Đạo tiên sinh?"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Cho nên ngươi mời ta tới đây? Không biết các ngươi ý định làm như thế nào đây? Cầu ta buông tha không đánh cuộc quyền nữa, hay là có ý định ở đây ám sát ta?"
Hồng Bất Nhị cười nói: "Ngươi đã dám đến phó hội, tin tưởng rằng ngươi hẳn là rõ ràng chúng ta sẽ không ám sát ngươi ở đây. Ngươi bây giờ chính là đại danh nhân ở Thượng Hải, lại là người có khả năng đứng đầu trên Vạn quốc võ thuật đại hội, lại thêm có liên hệ cùng với không ít đại nhân vật. Nếu như không minh bạch mà bị chết, nói không chừng sẽ gây ra náo loạn to, làm cho Vạn quốc võ thuật đại hội bị đình chỉ, chúng ta đây phải chịu thiệt thòi rồi."
"Phân tích rất có lý, vậy ý ngươi định làm sao bây giờ đây?"
Hồng Bất Nhị nói: "Ngươi là một người thông minh, hẳn là biết rõ rằng chọc giận chúng ta cũng không có kết quả tốt. Hồng Môn cùng Thanh bang kết hợp lại, thế lực chỉ sợ rằng bất kể là một môn phái võ thuật nào cũng không đấu lại nổi, càng đừng nói là một Tinh Võ Môn. Cho nên ta hy vọng ngươi tự động bỏ qua không tham gia đánh cuộc quyền, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi bị thiệt. Ngươi nói ra một con số, chúng ta trực tiếp giao cho ngươi, coi như là để cho ngươi làm lệ phí thu tay. Chỉ có điều ta nghĩ phải nhắc nhở ngươi một câu, bất kỳ sự tình nào đều có giới hạn, ngươi nếu như mà vượt qua cái giới hạn đó, sẽ không có quả ngọt mà ăn đâu! Ngươi báo ra một con số đi!"
Vương Chí Đạo ngửa mặt lên trời cười to, chậm rãi đứng lên, nhìn Hồng Bất Nhị nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã sai lầm mất hai chuyện rồi, thứ nhất, ngươi căn bản là không biết rõ ta; thứ hai, ngươi căn bản là không nên mời ta đến!"
Vừa dứt lời, tay phải Vương Chí Đạo nhanh như tia chớp, vừa lộn một cái, "Kim tiễn" đã xuất hiện ở trong tay.
Mọi người đều kinh hãi, trong đó có Trương Sĩ Kiệt phản ứng nhanh nhất, xuất cước một đá, đã đem cái bàn bát tiên đá lật lên, cố gắng ngăn trở tầm mắt Vương Chí Đạo. Đáng tiếc chính là động tác của hắn có dù có nhanh đi nữa, cũng không nhanh được bằng tốc độ nổ súng của Vương Chí Đạo.
"Đoàng" một tiếng, ngay trước khi chiếc bàn bát tiên bị đá dựng đứng lên, Vương Chí Đạo đã kịp siết cò, đạn thoát khỏi nòng bay ra, bắn trúng mục tiêu chính là mi tâm của Hồng Bất Nhị, trực tiếp đem đầu hắn bắn xuyên qua.
Trương Khiếu Lâm sợ đến ngã nhào sang một bên, vừa lăn trên mặt đất, vừa hét lớn: "Vương Chí Đạo, ngươi điên rồi sao? Hắn là Hồng Môn Môn chủ đó, ngươi làm sao dám giết người lung tung?"
Không có ai hồi đáp, đợi được đến khi Trương Sĩ Kiệt gạt cái bàn bát tiên sang một bên thì đã phát hiện ra Vương Chí Đạo không nhìn thấy đâu nữa, về phần gã trung niên đã dẫn Vương Chí Đạo vào đây, lúc này đã ngã nhào ngay trước cửa, không hề nhúc nhích, không biết sống chết thế nào.
Vương Chí Đạo dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống khỏi Phúc Giang Lâu, đã nhìn thấy từ xa đám người Ô Tâm Lan, Trương Bảo Tử, Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác cùng mười hai tên đồ đệ của mình đang nhằm hướng này chạy vội tới, hiển nhiên là do nghe thấy tiếng súng nên đã chạy tới.
Nhìn thấy những người khác đều bị tiếng súng kinh động, đều quay nhìn về hướng này, Vương Chí Đạo vội vàng chạy ngay tới trước mặt đám người Ô Tâm Lan, ngăn cản không cho bọn họ kịp hỏi han, nói luôn: "Đừng có nói gì hết, lập tức trở về đi, làm ra bộ như không hề có phát sinh chuyện gì, cũng không được nói sự việc ta theo gã trung niên kia rời đi, hãy nói ta vẫn ở cùng một chỗ với các ngươi để xem thi đấu!"
Các tuần bộ phụ trách an ninh cho Vạn quốc võ thuật đại hội cũng bị tiếng súng kinh động, vội vàng hướng phía Phúc Giang Lâu chạy đến, nhưng giữa đám đông người kêu loạn huyên náo, bọn họ lại không có một ai pháy hiện ra sự khác thường của đám người Vương Chí Đạo.
Sau khi bất động thanh sắc trở lại dưới lôi đài xem cuộc chiến, Hoắc Đình Giác thấp giọng hỏi Vương Chí Đạo: "Vương sư đệ, ngươi rốt cuộc là đã làm cái trò quỷ gì?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Không có gì. Chỉ là giết một tên Hán gian mà thôi. Tên này giúp tiểu Nhật Bản làm việc, bán đứng người Trung Quốc chúng ta. Mới vừa rồi hắn cùng với Trương Khiếu Lâm muốn hại ta, bị ta một phát bắn chết rồi."
"Cái gì?" Hoắc Đình Giác lấy làm kinh hãi, cẩn cẩn dực dực quay bốn phía nhìn một chút, trách cứ nói:
"Vương sư đệ, ngươi như thế nào lại có thể kích động như vậy, tại chỗ này lại dám giết người, có nhiều tuần bộ ở đây như thế này, bọn họ sẽ bắt ngươi vào ngục."
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ta không thừa nhận thì không phải là sẽ không có việc gì hay sao. Chỉ cần các người một mực khăng khăng rằng ta không có rời đi khỏi đây, không có gì chứng minh được là ta đã ở hiện trường, vậy thì phòng tuần bộ không có biện pháp gì để bắt ta. Lấy danh khí của ta bây giờ, phòng tuần bộ cũng không dám xằng bậy đối với ta. Còn nếu như mà không được, vậy để cho Vương tử Uy Nhĩ Sĩ giúp ta ngăn cản thì càng tốt!"
Lưu Chấn Đông nhíu nhíu đầu mày, thấp giọng hỏi nói: "Vương sư đệ, có bao nhiêu người chứng kiến được ngươi giết người?"
"Chỉ có hai người, chính là Trương Khiếu Lâm cùng Trương Sĩ Kiệt. Chỉ có điều là hai người bọn họ muốn làm chứng chống lại ta cũng vô dụng, ta có thể nói là do ta thắng bọn họ món tiền lớn, cho nên mới làm cho hắn trong tâm sinh hận mà vu hãm ta!"
"Ngươi rốt cuộc đã giết là ai đó?" Hoắc Đình Giác rốt cục hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất.
"Là Hồng Môn Môn chủ Hồng Bất Nhị!"
........
Tiếng súng cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc chiến đấu trên lôi đài. Cuộc chiến giữa Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc đã gần đến hồi kết thúc. Hai người này thực lực quả nhiên đúng như Vương Chí Đạo đã dự đoán trước, đúng là ngang tài cân sức. Hồng Gia quyền pháp đấu với Thất Tinh Đường Lang, trận đấu giữa hai môn quyền pháp Trung Hoa truyền thống đặc sắc vạn phần, khiến cho khán giả ở đây đều nhìn không dời mắt, mọi người đều cảm thán xem ván này không tệ. Cũng bởi vì màn biểu diễn đặc sắc của Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc đã hấp dẫn hết ánh mắt của khán giả, thậm chi ngay cả tiếng súng từ phía Phúc Giang Lâu cũng không làm cho bọn họ rời khỏi vị trí của mình, cho nên ngoại trừ những người của Tinh Võ Môn, không có ai phát hiện ra Vương Chí Đạo đã từng chạy đi ra ngoài.
Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc đánh tới lúc này, có lẽ là đã bắt đầu nảy sinh sự kính nể tôn trọng lẫn nhau, cho nên cũng không có ra đòn nặng tay, chỉ là hết sức đem đối thủ ép xuống dưới lôi đài, ý đồ lấy việc đem đối thủ đánh hạ lôi đài để chấm dứt trận đấu. Mặc dù là như thế này, trận đấu vẫn đang là đặc sắc vạn phần, đến cuối cùng, La Quang Ngọc bởi vì hạ bàn công phu so với Hồng Thế Uy kém hơn một chút, bị Hồng Thế Uy từ từ bức sát tới bên bờ lôi đài, rốt cục cũng bị hất rơi xuống dưới.
Đến khi Tống Thế Vinh lão gia tử đứng dậy tuyên bố kết quả trận đấu, khán giả ở đây lại một lần nữa đồng loạt vỗ tay như sấm, hiển nhiên đối với trận đấu như thế nào đã hài lòng vô cùng.
Đúng vào lúc này, mấy người tuần bộ đã từ trong đám quần chúng luồn lách đến trước mặt đám người Vương Chí Đạo, thần sắc ngưng trọng đối diện Vương Chí Đạo nói: "Vương Chí Đạo tiên sinh, ngươi là kẻ khả khi trong vụ án giết người mới vừa xảy ra tại Phúc Giang Lâu, chúng ta muốn mời ngươi đi đến Phòng Tuần bộ để tiếp nhận điều tra!"
"Cái gì, ngươi vừa nói cái gì? Xin lỗi, mới vừa rồi rất là ầm ĩ đó, ta chưa có nghe được rõ ràng, làm phiền ngươi nói lại một lần nữa!" Vương Chí Đạo giả bộ câm điếc nói.
Tuần bộ đành bất đắc dĩ chờ sau khi tiếng vỗ tay của đám khán giả đã im xuống, mới đem những lời nói vừa rồi lặp lại một lần.
Vương Chí Đạo đột nhiên giận dữ nói: "Các ngươi đây là có cái ý tứ gì? Ta cùng các sư huynh đệ một mực ở chỗ này đứng xem trận đấu, nơi nào cũng không có rời đi đến, án mạng phát sinh tại Phúc Giang Lâu như thế nào lại tính lên trên đầu ta đây? Mẹ kiếp, các ngươi không phải là đã bị người nào đó sai khiến, cố ý hãm hại ta, muốn cho ta không thể tiếp tục tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội hay sao đây?"
Vương Chí Đạo cố ý nói thật lớn tiếng, bởi vì lúc này khán giả đã im lặng xuống rồi, kết quả lời hắn nói đã làm cho đại bộ phận những người đứng xung quanh nghe được.
Khán giả chính là những người rất dễ dàng bị ảnh hưởng, hơn nữa Vương Chí Đạo ở Thượng Hải rất được lòng người, lại thêm biểu hiện vô cùng đặc sắc ở ngay trận đấu đầu tiên, không ít khán giả đã sớm coi hắn như là thần tượng, cho nên nghe được hắn phẫn nộ nói như vậy, lập tức hùa theo ồn ào cả lên.
Đám tuần bộ kia nào có ngờ tới sẽ có hậu quả như vậy, đối mặt với đám đông người tâm tình đang phẫn nộ, mỗi người đều không khỏi trong lòng sợ hãi, toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Có chuyện gì đây?" Đúng thời điểm mấu chốt, lại có người xuất trận giải vây.
Tinh Võ Môn Tinh Võ Môn - Đấu Gia