Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 159 : Cô Gái Phi Thường
H
àn Huyền Xương đứng dậy ôm quyền nói:
Diệp phủ thiên viện
Tiêu Hoài Kim đi đến cửa phòng Tiêu Linh Chỉ, trong phòng ấm áp như mùa xuân, lập tức Tần Sơn và Truy Phong khom người thi lễ, Tiêu Hoài Kim phất tay, nhẹ nhàng nói:
- Đều đi ra ngoài đi!
Hai người nhìn nhau, cùng đi ra, sau đó Tiêu Hoài Kim mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ.
- Đại lão gia!
Nhìn thấy Tiêu Hoài Kim tiến vào Tiểu Quân vội thi lễ, nàng là người hầu của Tiêu gia, cho nên gọi Tiêu Hoài Kim là Đại lão gia.
Trên giường, Tiêu Linh Chỉ đã ngồi dậy, khí sắc cũng tốt hơn, chỉ còn trên mặt còn tái nhợt, nhìn cực kỳ nhu nhược, thấy Tiêu Hoài Kim tiến vào, nhẹ nhàng nói:
- Nghĩa phụ!
Tiêu Hoài Kim ra hiệu cho Tiểu Quân lui ra, ngồi trên ghế, hỏi:
- Linh Chỉ, thân thể khoẻ hơn chưa?
- Cảm ơn nghĩa phụ quan tâm, thân thể đã tốt hơn nhiều!
Thanh âm Tiêu Linh Chỉ không chút cảm tình, máy móc đáp lại, mà vẻ mặt nàng, cũng không thay đổi, không hề có cảm xúc.
Tiêu Hoài Kim thở dài, nói:
- Linh Chỉ, con còn trách cha sao?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Nghĩa phụ vì sao nói vậy?
Tiêu Hoài Kim nhìn Tiêu Linh Chỉ, chậm rãi nói:
- Ngày đó Diệp gia phái thích khách ám sát, nghĩa phụ vì tình thế cấp bách, kéo con làm bia đỡ, con không hận nghĩa phụ?
- Nghĩa phụ thân là thống lĩnh Đại Tướng Quân, nếu bị thương, sẽ làm lòng quân dao động. Ngày đó dù nghĩa phụ không động thủ, con cũng tự mình bảo vệ nghĩa phụ
Thanh âm Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh.
Hai người tuy trên danh nghĩa là cha con, nhưng bây giờ xem họ cũng không có tình cảm giống cha con, nhìn lạnh lẽo vô cùng.
Tiêu Hoài Kim cười nói:
- Quả nhiên Linh Chỉ thông tình đạt lý… Đúng rồi, sau khi về kinh…!
Lập tức Tiêu Linh Chỉ nói:
- Nghĩa phụ yên tâm, con sẽ nói với Đại tông chủ, là con chính mình tiến lên bảo vệ nghĩa phụ!
- Ai…!
Tiêu Hoài Kim lắc đầu nói:
- Linh Chỉ, con cũng biết, thực sự nghĩa phụ rất lo lắng…đã vài lần rơi lệ…!
Hắn cố gắng muốn rơi vài giọt nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không rơi được một giọt ra ngoài.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ ho khan, cũng không nói gì.
- Không thể tưởng, Hàn gia tiểu tử còn có vài phần bản lĩnh.
Tiêu Hoài Kim nói:
- Không ngờ hắn tinh thông y thuật, ta thật sự nhìn không ra. Đúng rồi, vừa rồi Hàn Huyền Xương đến đây, Linh Chỉ có biết là vì chuyện gì không?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dáng nhu nhược của nàng, làm cho người ta vô cùng yêu thương:
- Linh Chỉ không biết!
Tiêu Hoài Kim cười đắc ý:
- Tuy hắn không nói rõ ý tứ, nhưng hắn muốn nói gì ta hiểu. Công lao phá quan Lê Cốc, hắn không dám cùng Tiêu gia chúng ta tranh, cho nên lúc nhận công, viết việc này là con an bài, mà con hắn chỉ là theo chấp hành. Cứ như vậy, đối với họ và Tiêu gia chúng ta đều có lợi!
Tiêu Linh Chỉ chau mày, cũng không nói chuyện, Tiêu Hoài Kim thấy sắc mặt nàng có chút không đúng, không khỏi hỏi:
- Linh Chỉ, con cảm thấy có gì không ổn?
Tiêu Linh Chỉ hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Nghĩa phụ, Linh Chỉ mạo muội hỏi, với công lớn này, đối với gia tộc phát triển thực lực, có rất lớn tác dụng đúng không?
- Đúng là như vậy!
Ngay lập tức Tiêu Hoài Kim trả lời:
- Đây là quân công, nếu chỉ thưởng vàng bạc là không đủ, có công này, Tiêu gia chúng ta ít nhất cũng có thể lấy thêm mười chức quan. Nói không chừng chức Công bộ thượng thư của Diệp gia, chúng ta cũng có thể cầm trong tay.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Với kiến thức của nghĩa phụ, giả sử công này là của Tô gia hay Tây Môn gia, liệu bọn họ có chủ động chia công này cho chúng ta?
Tiêu Hoài Kim ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Tô gia không cần nói, họ kẻ địch lớn nhất là Tiêu gia chúng ta, một văn tiền còn không muốn cho chúng ta nữa. Về phần Tây Môn gia, lão mãnh phu Tây Môn Lôi Tàng sao có thể nhả ra công lao.
- Nghĩa phụ nói rất đúng.
Tiêu Linh Chỉ khẽ gật đầu:
- Tô gia không cho, Tây Môn gia cũng không, vậy mà Hàn gia nhường công này cho chúng ta, nghĩa phụ có biết tại sao họ làm việc không bình thường này?
Tiêu Hoài Kim ngồi dựa vào trên ghế, cau mày ngẫm nghĩ hỏi:
- Linh Chỉ, liệu Hàn gia dùng thủ đoạn với chúng ta?
- Hàn gia nhịn đau chia công, tính nhẫn nại này, cũng không phải gia tộc khác có thể làm được.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ thở dài:
- Nghĩa phụ cũng thấy được, Hàn Huyền Xương tuy là quan văn, nhưng giỏi dùng binh, lúc công thành hãm trận binh sĩ anh dũng thiện chiến, có thể tính là quân đội mạnh nhất trong các nhà. Ở kinh còn có lão hồ ly Hàn Huyền Đạo, còn có Đông Hải Trấn Phủ quân Tổng Đốc Hàn Huyền Linh, nghe nói Đại tông chủ của họ cũng là một nhân vật không tầm thường, ngoài cái đó ra, bản lãnh của Hàn Mạc nghĩa phụ cũng thấy được, có thể nói, mỗi một người của Hàn gia đều không dễ đối phó.
Tuy nhiên về tổng thể thực lực của họ trong mắt các gia tộc khác vẫn còn yếu thế, nhưng có vài cá nhân giáp tại trong đó, Hàn gia thực lực cũng đủ làm cho người ta giật mình. Qua nhiều năm như vậy, Hàn gia chưa hề lộ ra thực lực, không ai biết bọn họ sâu cạn, nhưng bây giờ, không chỉ là quan Lê Cốc hay thành Hàn Diệp đều là bọn họ công phá, đã thể hiện mạnh hơn thực lực bên ngoài của Hàn gia. Mà họ thắng không kiêu, lại chủ động chia công với Tiêu gia, đây mới là đáng sợ nhất, gia tộc nhẫn nại như vậy, bọn họ thực lực, chúng ta không thể khinh thường…!
Nói tới đây, Tiêu Linh Chỉ không ngừng ho khan, nguyên khí của nàng chưa hồi phục, vừa rồi nói nhiều như vậy, đã mất của nàng không ít tinh lực.
Tiêu Hoài Kim cũng không vì Tiêu Linh Chỉ suy yếu mà ngừng nói chuyện, hỏi:
- ý của con là, Hàn gia cố tỏ ra yếu thế ?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói:
- Nghĩa phụ chắc chắn hiểu rõ hơn con nhiều thứ. Hàn gia không phải ngốc, họ nhịn đau bỏ ra vật này, chắc chắn muốn được gì đó. Một khi bởi vì chuyện này làm cho Hàn gia trở mặt, tuy chưa chắc đối với Tiêu gia chúng ta có lợi, nhưng với Hàn gia mà nói, có hại nhiều hơn. Giả sử Tiêu gia không để ý các gia tộc khác, tập trung đối phó Hàn gia, họ chắc chắn không phải là chúng ta đối thủ!
Tiêu Hoài Kim thở dài:
- Chúng ta như thế nào có thể không để ý các gia tộc khác? Tô gia và Phạm Gia đều giống như lang sói nhìn chằm chằm chúng ta, còn có hoàng tộc, chúng ta toàn lực đối phó Hàn gia, nhất định bọn họ sẽ tìm ra sơ hở của chúng ta, họ sẽ hung hăng đả kích chúng ta.
- Cho nên Hàn gia biết, nếu họ tự nguyện chia công, Tiêu gia chúng ta sẽ đồng ý. Chuyện này có lợi cho cả hai bên.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói.
Tiêu Hoài Kim có chút không cam lòng nói:
- Bị Hàn gia chiếm đi một ít công lao, thật xui xẻo!
Tiêu Linh Chỉ không có nhìn hắn, nhưng trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Người này ngu xuẩn lòng tham không đáy, người khác chia cho hắn công, hắn còn cho là chưa đủ, hắn có nghĩ tới, công lớn như vậy, đó là Hàn gia dùng trí tuệ và máu mà đổi lấy?
Tiêu Linh Chỉ biết hành động lần đó là Hàn Mạc tự mình xuất lĩnh, từ trong đáy lòng, rất là khâm phục trí tuệ và dũng khí của Hàn Mạc.
- Tào Ân để cho thế gia quân chúng ta ngày mai rút quân!
Tiêu Hoài Kim bỗng nhiên nói:
- Xem ra hoàng tộc có ý muốn lấy quận Bột Châu, lần này chúng ta tổn hao binh tướng đánh hạ quận Bột Châu, lại bị hoàng tộc chiếm đi.
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Nghĩa phụ tính như thế nào, rút quân sao?
- Ta đang muốn với con thương lượng.
Lúc rời kinh, ông nội đã dặn dò qua, chuyện gì cũng phải cùng con thương lượng rồi mới quyết định, Linh Chỉ, con xem chúng ta có nên rút quan hay không?
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Lúc này chống lại thánh chỉ, quả thật không phải hành vi khôn ngoan!
Tiêu Hoài Kim lập tức nói:
- Chẳng nhẽ để quận Bột Châu cho hoàng tộc?
- Nghĩa phụ, quận Bột Châu rất rộng, một mình Triệu Tịch Tiều không thể quản hết.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Địa bàn hai nhà Diệp Ngô tổng cộng có mười ba huyền, hai nhà ngã xuống, lộ ra rất nhiều chức quan, ít nhất có hơn mười chức…con nghĩ ông nội đã sớm tính toán.
Tiêu Hoài Kim sửng sốt, sau đó cười lớn, trên mặt lo lắng không còn, cười nói:
-Linh Chỉ, là con thông minh, ta như thế nào quên việc này. Quận thủ là Triệu Tịch Tiều, nhưng các vị trí còn lại chúng ta an bài quan viên Tiêu gia, chuyện này không đáng lo, ha ha, con nói không sai, ông nội con chắc chắn sẽ có đối sách rất tốt!
Hắn đứng dậy:
- Linh Chỉ, con nghỉ ngơi trước đi nhé, dưỡng thương thật tốt, sang hôm sau ta mang chiến lợi phẩm về quận Hội Kê, con nghỉ ngơi vài ngày, sau đó theo Tào Ân cùng về kinh.
- Tiêu Linh Chỉ khẽ gật đầu, trông rất mệt mỏi.
Tiêu Hoài Kim cũng không ở thêm, nói:
- Thời gian đã đến, quần đánh chết Diệp gia tộc nhân đã đến giờ rơi đầu.
Buổi đêm, hơn một nghìn đệ tử Diệp gia đều bị trói xua ra ngoài thành hai mươi dặm. Ba gia tộc xuất lĩnh hơn nghìn đồ đao thủ, khóc thảm một vùng, cả không gian toàn tiếng gào khóc thảm thiết.
Tười tám mươi tuổi hay tám tháng tuổi, miễn là Diệp gia nam tộc nhân đều bị hành hình, dưới đồ đao máu lưu thành song, không ai may mắn thoát khỏi.
Phụ trách hành hình các chủ tướng cũng lạnh cả người, hiện nay Diệp gia, cũng không biết là nhà nào trong ngày mai?
Trong không khí toàn mùi máu tanh nồng nặc, đầu rơi đầy đất, gió lạnh thấu xương.
Giờ ngọ ngày hôm sau, đội ngũ thế gia quân theo quy luật rời khỏi thành Hàn Diệp, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, người đẩy ngựa kéo, nếu mà không biết còn tưởng sơn tặc vào thành cướp bóc trở về.
Vài đại thế gia đối với triều đình hạ lệnh rút quân tuy có ý bất mãn, nhưng nghĩ lại, cái gì cầm đi được đều cầm đi hết, thu hoạch rất nhiều, chẳng nhẽ bây giờ phản đối, kháng chỉ. Các đại thế đại nghĩ thông suốt, tạm thời lui binh, không có nghĩa mất đi quyền khống chế quận Bột Châu, tại kinh thành tuyển quan viên lần tới, đó là biện pháp giải quyết ổn thoả.
Thành Hàn Diệp một mảnh điêu linh, tan tác tiêu điều, kết thúc Diệp gia lịch sử trên bản đồ nước Yến.
Hàn Mạc dẫn theo Phong Kỵ, chuẩn bị xong, nhìn từ xa thấy Tần Sơn cưỡi ngựa như bay tới, vài danh phong kỵ kéo cương ngựa lên cản lại, nhưng bị Hàn Mạc kêu lại, hắn giục ngựa lên phía trước, cười hỏi:
- Tần Sơn, ngươi lại tạm biệt ta?
Tần Sơn ôm quyền, từ trong ngực lấy ra phong thư, trình lên Hàn Mạc, nhẹ nói:
- Ngũ thiếu gia một đường thuận phong!
Cũng không nói nhiều, kéo cương ngựa, chạy theo hướng cũ.
Hàn Mạc mở phong thư ra, thấy bên trong bức thư, trên giấy còn mùi thơm, chữ viết xinh đẹp, ngắn gọn sang sủa.
- Nhận ơn của người, sẽ có báo đáp!
Hàn Mạc thản nhiên cười, thì thào tự nói:
- Sẽ có báo đáp? Hay là lấy thân báo đáp, ta rất ngại ngùng a, chuyện này xấu hổ lắm!