Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 160: Đại Kết Cục (Thượng)
L
ục Duật Kiêu đưa tay ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được cô đang hơi run rẩy, tim của anh cũng rung động theo.
"Tại sao anh lại nói cho em biết những chuyện này, tại...... Tại sao......" Vòng ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc của người đàn ông cũng vờn quanh cô, cô cũng không kháng cự anh đến gần, nằm trước ngực anh, để mình hơi tỉnh táo lại, hỏi anh.
Người đàn ông này, lời nói việc làm đều có mục đích, vào giờ phút này anh lại nói cho cô biết chuyện cũ này, phải có dụng ý khác nữa.
Người đàn ông không nhìn cô, chỉ nhỏ giọng nói, "Cố Trình Đông đã từng nghĩ thiết kế anh, đưa em vào gian phòng kia, nhưng không nghĩ em lại liều mạng chạy khỏi căn phòng đó, sau khi em trốn ra được, ở bên ngoài gặp phải chuyện gì, Tử Mạt, em còn nhớ rõ sao?"
Cô gật đầu một cái, "Nhớ, lại đụng phải một nhóm người khác, giống như là lưu manh côn đồ, bọn họ ép em vào một ngõ hẻm, có ý đồ bất chính với em, nhưng cũng may......" Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra cái tên mà cô đã từng tránh cũng không kịp, "Cũng may Hứa Ngộ cứu em, em cũng may mắn thoát nạn."
"Hứa Ngộ?" Anh bỗng dừng lại, chân mày khóa chặt, sau khi nói ra hai chữ này liền im lặng không nói, hình như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Cô ở bên cạnh nhìn ra đầu mối, không khỏi híp híp mắt, nghẹn ngào lên tiếng hỏi, "Thế nào?" Trong lòng cô thầm nghĩ, chẳng lẽ, người đàn ông này, ngay cả chút chuyện cũ này cũng muốn so đo?!
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được cẩn thận cọ xát cánh tay của anh, "Anh yên tâm, em và Hứa Ngộ, không thể quay lại, dù là anh ta đã cứu em, cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả."
Đôi mắt đen của Lục Duật Kiêu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng mới quyết định, nặng nề gật đầu một cái, tiếp tục nói, "Hai lần liên tục em suýt bị *, xâu chuỗi cùng một số chuyện, sẽ thấy có điểm kỳ quặc. Điều trùng hợp hơn nữa là, sau sự kiện này, anh bị kiện ra tòa, Cố Trình Đông ra mặt, lên án nói anh phạm tội cưỡng gian, vọng tưởng dựa dẫm vào anh lấy được chỗ tốt, Cố Trình Đông là lão hồ ly, nhưng anh biết, phía sau ông ta có con hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều."
"Cố Trình Đông bị người sai khiến sao? Điều này có quan hệ gì với Hứa Ngộ?" Cô quá nóng vội, vội vã muốn anh giải thích rõ ràng tất cả!
Lục Duật Kiêu nhìn cô lo lắng như vậy, mi gian càng thêm rối rắm.
"Để tôi tới nói tiếp." Bùi Dực đẩy cửa đi vào, "Cố Tử Mạt, tôi biết rõ trong lòng cô có nghi vấn, thế nhưng có chút sự thật, đối với anh Kiêu mà nói, thật sự là chuyện khó khăn, nhưng nếu anh ấy nói lời lừa dối cô, thì vi phạm nguyên tắc vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau. Cho nên vẫn là do người ngoài cuộc là tôi nói cho cô biết vẫn tốt hơn."
Cố Tử Mạt hơi sửng sốt, ngón tay nắm chặt chăn, hít sâu mấy cái, nhẹ giọng nói, "Được, làm phiền anh."
Lục Duật Kiêu lại cau mày sâu hơn, thấp giọng trách cứ Bùi Dực, "Đi ra ngoài!"
"Anh Kiêu, em sẽ không đi! Anh không muốn nói, em sẽ nói thay anh, cái này thì có cái gì ghê gớm, huống chi cô ấy cũng đã đồng ý!" Bùi Dực ngước đầu, nói gì cũng không muốn thỏa hiệp.
"Anh nói lại một lần nữa, đi ra ngoài!" Lục Duật Kiêu không nhìn Bùi Dực lấy một cái, đổi một loại giọng điệu ra lệnh cho anh ta, gần như đang gầm nhẹ.
Cố Tử Mạt nghe được, cô biết, Lục Duật Kiêu đã tức giận rồi, mà Bùi Dực cũng không tính toán thỏa hiệp, vẫn đứng tại chỗ, nhất định không chịu đi ra ngoài.
Cô tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, nhìn về phía Bùi Dực, nhẹ nhàng nói với Lục Duật Kiêu: " Mặc dù Bùi Dực nhìn em không vừa mắt, nhưng anh ấy là người đáng tin cậy, đối với chuyện lớn tuyệt đối sẽ không mơ hồ, em cũng tin tưởng, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói gì sai, càng sẽ không hư cấu cái gì, anh yên tâm."
Lục Duật Kiêu cũng không tỏ thái độ, chỉ nhìn về phía cô, trong mắt có dao động.
Cố Tử Mạt tràn ngập lòng tin gật đầu với anh một cái, đẩy anh một cái, "Đừng do dự, Bùi Dực còn có thể ăn em hay sao? Anh cũng đừng xem thường em, anh không yên tâm với anh ấy, chẳng lẽ còn không yên lòng với em?"
Nếu Lục Duật Kiêu vẫn tiếp tục ở lại, sợ rằng cô sẽ chỉ càng thêm hoảng sợ, chẳng thà để người ngoài cuộc Bùi Dực này nói ra.
Vừa rồi Lục Duật Kiêu nói cho cô nghe, mặc dù ngoài mặt cô không tỏ vẻ gì, nhưng trên thực tế, cô đã sớm không cách nào tiêu hóa tất cả chuyện này, cô có nghi vấn, cũng có yêu cầu, còn có lo sợ.
Mà những điều này, cô không thể biểu hiện ra trước mặt Lục Duật Kiêu.
Cô cũng không muốn, tăng thêm gánh nặng cho anh một lần nữa. Từ lúc anh giải quyết những tin tức xấu kia cho cô, cũng đã đủ khiến anh bận rộn rồi.
Nghe lời của cô..., người đàn ông ngẫm nghĩ, ánh mắt sắc bén quét về phía Bùi Dực, trong ánh mắt đen, không khỏi cảnh cáo, vừa nhìn về phía cô, ánh mắt đổi thành dịu dàng, "Em thật sự có thể chứ?"
"Em có thể." Cô trịnh trọng gật đầu với anh.
Sau khi xác nhận liên tục rồi, anh mới đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, cũng chỉ còn lại có hai người là cô và Bùi Dực.
Khóe miệng Bùi Dực nhếch lên đầy bỡn cợt, trào phúng nhìn cô, nhìn qua nhìn lại, mới mở miệng nói, "Thật không nhìn ra, vậy mà cô lại có niềm tin với tôi lớn như vậy."
Tròng mắt Cố Tử mạt, thu lại chút cảm xúc u tối, mới ngửa mặt nhìn về phía anh ta, khóe miệng cong lên, "Anh đều đã giúp tôi như vậy tồi, nếu như tôi không tin anh, chẳng phải là rât có lỗi với anh."
Mà trên thực tế, mấy lần giao chiến với Bùi Dực, rõ ràng cô đã nhìn ra được, tính cách thực sự của Bùi Dực.
Bùi Dực đối với Lục Duật Kiêu, là thực sự lấy ra sự trung thành cùng tín nhiệm với bạn bè
Mà một người trung thành và tận tâm đối với Lục Duật Kiêu, tự nhiên sẽ không hại Lục Duật Kiêu.
Đương nhiên Bùi Dực cũng hiểu ngay, Cố Tử Mạt đang ám chỉ chuyện tọa xì căng đan cùng Ninh Uyển, anh ta lạnh lùng quay đầu đi, vẫn rất chảnh rất lãnh khốc như cũ, "Hôm nay những lời tôi nói, là do cô cầu xin tôi nói, cô nghe xong, cũng đừng hối hận!"
Cô cười cười, "Anh cứ nói chân tướng, một mình tôi sẽ gánh chịu."
Bùi Dực kinh ngạc, đây là Cố Tử Mạt đang buộc anh, không thể nói một câu dối trá!
Thật ra thì lúc tới nơi này, vốn dĩ anh cũng chưa chuẩn bị nói dối, cứ như vậy, anh liền thuận theo nói hết mọi nguyên nhân bên trong ra.
Cố Trình Đông đúng là bị người sai khiến, chủ nhân phía sau lưng Cố Trình Đông, chính là người của Thanh bang.
Mà nhà họ Hứa, đúng lúc có liên quan với Thanh bang, thậm chí có quan hệ rất thân thiết, buổi tối hôm đó từ lúc Cố Tử Mạt cố gắng trốn thoát khỏi căn phòng kia, thì đã bị người của Thanh Bang oán hận rồi.
Cho nên sau đó, người của Thanh bang tìm đến nhà họ Hứa, yêu cầu Hứa Ngộ chia tay với Cố Tử Mạt.
Hứa Ngộ là con cháu nhà họ Hứa, bởi vì còn trẻ, không có quyền lên tiếng mấy, Hứa Ngộ không thể không bị trói buộc trên chiếc thuyền gia đình này, xuôi theo con đường mà cha mẹ đã định sẵn.
Chỉ vì lợi ích, hạnh phúc của cá nhân anh ta không có ở trong phạm vi suy xét của cha mẹ.
Anh ta không có quyền lên tiếng, lại cố gắng bảo hộ quyền lợi của mình với cha mẹ dẫn đến kết quả là, an toàn tính mạng của Cố Tử Mạt cũng trở thành vấn đề.
Rơi vào đường cùng, anh ta không thể không lời nói tàn nhẫn nhất hạ lưu nhất ở trong điện thoại chấm dứt quan hệ của hai người.
Ra mặt làm chuyện này, bảo đảm quan hệ của hai người Hứa Ngộ và Cố Tử Mạt bị cắt đứt, chính là người tài xế bắt cóc Cố Tử Mạt kia.
Người tài xế kia, vốn dĩ cũng là con em gia đình tiếng tăm, nói trắng ra, chính là tay sai của Thanh bang, nhưng sau này, quan hệ lợi ích của nhà này và Thanh bang tan vỡ, liền xuống dốc, không gượng dậy nổi, cho đến lúc suy vong.
Lúc Cố Tử Mạt đến Bắc Xuyên, người tài xế kia theo sát Cố Tử Mạt, nhớ lại trước kia, anh ta rất không cam lòng, liền bắt cóc Cố Tử Mạt.
Mà Hứa Ngộ, một mặt nói lời chia tay với Cố Tử Mạt, lo lắng đến sự an toàn của Cố Tử Mạt, anh ta không thể nói ra chân tướng sự việc, chỉ có thể cảnh báo cô một cách thô bạo, để cô đừng đến tìm anh nữa.
Chia tay quá đột ngột, anh trở mặt một cách quá không bình thường, cuối cùng cô không nhịn được hoài nghi, đến tìm anh.
Anh không thể làm tổn thương cô một lần nữa, vì không làm cho tay sai của Thanh bang hoài nghi, thậm chí chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của cô bị xé rách, cũng gọi cha mẹ cô tới.
Vợ chồng Cố Trình Đông cũng không biết rõ chân tướng, chỉ biết người nhà họ Hứa là không chọc nổi, liền mạnh mẽ ép Cố Tử Mạt chết tâm với Hứa Ngộ.
Sau đó, Cố Trình Đông bởi vì khứu giác đặc biệt nhạy bén của Cố Tử Mạt, liền đưa Cố Tử Mạt ra nước ngoài học điều hương.
Bùi Dực kể lại một cách đơn giản nhất xong, lại nói, "Trong chuyện này, thật ra thì anh Hứa cũng là người bị hại. Bây giờ nhà họ Hứa cũng càng ngày càng lụn bại, việc hôn nhân của anh Hứa cũng thành lợi ích, cũng vì nhà họ Hứa, Hứa Ngộ mới giả vờ yêu đương với Diệp Nhất Đóa, tự bản thân anh ta cũng không dám bảo đảm, sợ rằng cho tới bây giờ, anh ta cũng không có cách nào nói cho cô biết chân tướng."
Cố Tử Mạt lẳng lặng nghe, không hề nói xen mồm vào.
Chờ anh ta nói xong một lúc lâu, cô cười chua chát, nhận lấy ánh mắt lo lắng của Bùi Dực nói, "Được rồi, tôi đều biết, cám ơn anh, xem ra tôi và Hứa Ngộ, thật sự không có duyên phận."
Tất cả ngọn nguồn của chuyện này, đều là giao dịch bẩn thỉu của Cố Trình Đông.
Trước kia cô cảm thấy, Cố Trình Đông đối với cô cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại xem ra, cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Thì ra, năm đó cô bị hạ dược đưa tới căn phòng kia, cũng không phải là xui xẻo ngoài ý muốn, mà một âm mưu được sắp xếp.
"Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất." Bùi Dực trả lời một câu đơn giản.
"Là Cố Trình Đông quá tham lam, ông ta nghĩ dùng tôi, để thiết kế Lục Duật Kiêu, đúng không? Đều bởi vì, lần đầu tiên gặp gỡ của tôi và Lục Duật Kiêu ở công viên." Cố Trình Đông sẽ không vô duyên vô cớ thiết kế cục diện như vậy, điều duy nhất có thể giải thích được là, lúc cô gặp Lục Duật Kiêu ở trong công viên, Cố Trình Đông đã biết thân phận tôn quý của Lục Duật Kiêu.
Bùi Dực gật đầu, sau đó sửa lại lời cô, "Người ông ta muốn thiết kế là Lục Minh Tuyên, khi đó, anh Kiêu vẫn là Lục Minh Tuyên."
Cô sáng tỏ, cũng khó trách, Cố Trình Đông đã từng bị Kiều Tử Hoài lừa gạt, lầm tưởng Kiều Tử Hoài là Lục Duật Kiêu.
Khi đó, bọn họ chỉ biết Lục Minh Tuyên thôi.
Điều này cũng là vì sao, anh lại dùng hai tên, Lục Minh Tuyên, Lục Duật Kiêu.
Xâu chuỗi tất cả những chi tiết đáng sợ này, ý cười trên mặt Cố Tử Mạt dần dần cứng lại, hô hấp cũng từ từ dồn dập lên, cuối cùng, cổ họng của cô phát ra một trận nghẹn ngào!
Cô cúi xuống đầu, nói với Bùi Dực vẫn còn đứng nguyên ở đó: " Cám ơn anh, tôi đã hỏi xong vấn đề của tôi." Đây là đuổi người trá hình.
Bùi Dực nhún vai một cái, "Vấn đề của cô xong rồi, nhưng vấn đề của tôi vẫn chưa xong." Mục đích của anh cũng không đơn thuần, anh vẫn chưa đạt tới mục đích chính, vẫn chưa thể đi được.
"Anh nói đi, tôi nghe." Lúc cô nói lời này, vẫn cúi thấp đầu như cũ, cố gắng để cho tâm tình của mình trầm tĩnh lại.
Bùi Dực nhìn bả vai của cô hơi run run, đúng là bị đả kích không nhỏ, anh không khỏi có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến những cái khác, anh vẫn hạ quyết tâm tàn nhẫn, "Tôi và Ninh Uyển tạo xì căng đan tình ái, dẫn đến kết quả, đến bây giờ Diệp Nhất Đóa cũng không chịu để ý đến tôi, nhưng mà tôi lại không hề cảm thấy hối hận, còn cảm thấy sự hy sinh của mình thật đáng giá, cô nghĩ lại xem, tôi hy sinh lớn như vậy, có ý đồ gì chứ!"
Anh luôn luôn lòng dạ ngay thẳng, nhưng lần này, anh vẫn lựa chọn một phương thức tương đối uyển chuyển.