Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Tầm Mịch Nhạc Chương
ai năm, Lý Dương tu luyện hai năm.
Hôm nay, đao phách của Lý Dương đã đạt tới Thanh Sắc cảnh giới sậm màu, khoảng cách tới Kim Sắc cảnh giới chỉ còn cách một bước. Vừa mới đột phá thành công, tâm tình Lý Dương rất tốt liền đi lên đỉnh tuyết phong.
Trên đỉnh núi tuyết phong.
Gió mây gào thét, tuyết bay tán loạn. Lý Dương rất thương yêu “Tuyết”, mặc cho “tuyết” có bao trùm thân thể, nhưng hắn không hề vận dụng năng lượng trong cơ thể để ngăn lại. Lý Dương lấy Bích Thủy địch (sáo) ra rồi từ từ nhắm mắt, giữa cơn gió lạnh liền tấu lên Hồng trần Luyện Tâm khúc khiến cho tiếng sáo vang vọng tới cả những ngọn núi ở xung quanh.
Tiếng sáo du dương uyển chuyển, tựa như đang tỉ tê về một câu chuyện tình xa xưa làm cho người ta xúc động, làm cho người ta rơi lệ. Nhưng sự cảm động này khiến cho người ta hoàn toàn chìm đắm vào bên trong, nguyện ý hết lòng lắng nghe. Đột nhiên tiếng sáo chợt trở lên im lặng, Lý Dương lại dừng lại ở chỗ cũ, trong lòng hắn kỳ thật đang có một loại tâm trạng. Nửa năm trước, hắn cũng thổi tới đây liền cảm thấy xúc động, một loại xúc động khác lạ không hề giống với Hồng Trần Luyện Tâm khúc, nhưng do Lý Dương trong lòng luôn tôn kính nghĩa phụ nên vẫn chưa từng thử qua, dù sao việc này và tu luyện công pháp giống nhau, kiêng kị nhất chính là tự mình sáng tạo lung tung.
Chỉ là nửa năm nay, mỗi một lần đều không thể dựa theo Hồng Trần Luyện Tâm khúc để tiếp tục thổi tới hết, trong lòng hắn liền nghĩ tới khúc nhạc có “một nửa đoạn sau” là hoàn toàn bất đồng so với Hồng trần Luyện tâm khúc đó...
- Bá vương, ta quyết định rồi, phải thử xem, xem khúc nhạc trong lòng ta rốt cuộc là như thế nào? Ta có một loại dự cảm mãnh liệt, đây mới là ta nên thổi!
Lý Dương trong lòng đột nhiên có quyết định.
Hạng Vũ cũng nói:
- Ừm, trong khoảng thời gian gần đây, tiểu tử ngươi luôn dừng lại ở một chỗ của Hồng Trần Luyện Tâm khúc và không thể thổi tiếp, đích xác là có chuyện. Vậy ngươi hãy cứ thử khúc nhạc của chính mình đi. Nhớ kỹ, phải cẩn thận! Nếu có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma nhất định phải dừng lại ngay.
Hạng Vũ vẫn lo lắng Lý Dương tẩu hỏa nhập ma.
Lý Dương gật gật đầu rồi lập tức hít một hơi, hắn từ từ nhắm mắt lại và bắt đầu chậm rãi thổi tiếp. Tiếng sáo lại vang lên, Lý Dương hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức của bản thân, hoàn toàn dựa theo tâm trạng của chính mình, dựa theo những kí ức còn lưu nơi sâu thẳm trong tâm hồn để thổi.
"Bi Thương nhạc chương!" tiếng sáo trầm thấp vang vọng chung quanh ngọn núi, không ngừng miên man.
Hồng Trần Luyện Tâm khúc vốn có bốn chương lớn, phân biệt gồm “Bi Thương nhạc chương” “Khoái Nhạc nhạc chương” “Tuyệt Vọng nhạc chương” “Truy Ức nhạc chương”.
Lý Dương trong khoảng thời gian này chỉ thổi được “Bi Thương nhạc chương” cùng “Khoái Nhạc nhạc chương” còn phần sau thì cố gắng cách mấy cũng không cách nào thổi tiếp được,
bởi vì hắn không thể tuyệt vọng, người yêu hắn còn ở Quỷ giới nên Lý Dương vẫn tràn ngập hy vọng.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là sớm tu luyện thành công để phi thăng đi tìm Tuyết, trong lòng còn có hy vọng, hắn làm sao có thể tuyệt vọng đây? Chỉ là công pháp tu luyện kiêng kị nhất là tự ý sửa đổi, cho nên Lý Dương vẫn không dám dựa theo tâm ý của chính mình mà thổi, dù sao hiệu quả của Hồng Trần Luyện Tâm khúc đã có Tiêu Diêu tán nhân là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng Lý Dương không biết được là thích hợp người khác, không nhất định là đã thích hợp với mình.
Bi Thương nhạc chương, Lý Dương đắm chìm trong nỗi nhớ da diết. Đau khổ tuyệt vọng khi nhận được tin về cái chết của Tuyết... đột nhiên, khúc nhạc biến chuyển.
Vui vẻ hạnh phúc liền thay thế là Hoan Hỉ nhạc chương! Khoảng thời gian ở bên Tuyết trong bệnh viện, khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Tuyết, mỗi ngày hơn nửa tiếng gọi điện thoại, mỗi một lần gọi tên Dịch ca ca.
Khúc nhạc dâng cao đến cực độ, chung quanh thậm chí còn sinh ra những dòng khí lưu bạo phát, Hoan Hỉ nhạc chương vừa thổi xong, đột nhiên tiếng sáo của Lý Dương lại thay đổi, không hề giống với Hồng Trần Luyện Tâm khúc, tiếng sáo hoàn toàn phát ra từ suy nghĩ trong lòng hắn.
Tầm Tầm Mịch mịch (cô đơn lặng lẽ), mỗi một ngày khổ tu, không ngừng theo đuổi cực hạn, không ngừng theo đuổi thực lực lớn mạnh hơn, kiệt lực đề cao thực lực bản thân, chỉ để có thể sớm ngày gặp lại Tuyết.
Tầm Mịch là có sự chém giết dưới địa hạ quyền đàn, có sự khổ tu dưới sông Hudson, có cả quang cảnh khi ở nơi bí mật giữa phi châu sa mạc không ngừng nghiên cứu, trải qua hiểm cảnh cửu tử nhất sinh nơi cực từ ma sát, có cả cảnh cùng với Thượng Thanh cung chém giết để giành lấy Hạnh linh đan.
Một Lý Dương chánh trực dũng cảm luôn bước đi hiên ngang dưới ánh mặt trời, nhưng để đề cao thực lực, bỗng trở nên xảo trá, hung tàn, lãnh huyết (lạnh lùng,máu lạnh)… vì đề cao thực lực, hắn không tiếc gì cả.
Trong những đêm dài của cuộc sống tĩnh mịch đó, hắn đau thương, hắn hồi tưởng, hắn mượn rượu giải sầu… Hành trình “tầm mịch” vẫn chưa kết thúc, Lý Dương vẫn phải không ngừng đề cao bản thân, không ngừng khổ tu, không ngừng đề cao thực lực, bất kì ai ngăn cản hắn tìm kiếm Tuyết, dù là người hay thần đều giết không tha.
Không cần biết dùng biện pháp gì, âm hiểm cũng tốt, hung tàn cũng tốt.
Không ai, không ai có thể ngăn cản hắn, tiếng sáo của Lý Dương trở nên mờ ảo, mông lung - "trời ơi, trời ơi, thật đáng sợ, như thế nào, như thế nào tâm cảnh hắn đề cao được như vậy… làm sao lại có thể? Ta dù lĩnh ngộ (Ma thần Lục tuyệt), tốc độ tâm cảnh đề cao cũng không bằng một phần trăm của hắn lúc này" Hạng Vũ cảm thấy tâm cảnh tu vi Lý Dương tăng lên liên tục với một tốc độ kinh khủng.
Nếu nói tốc độ đề cao tâm cảnh bình thường như người đi đường, thì bây giờ chính là tốc độ của hỏa tiễn được phóng đi.
Nhưng thần thức của Hạng Vũ lại không thể phát hiện những đợt sóng gợn trên người Lý Dương, những cơn sóng này chậm rãi biến từ màu đỏ nhạt của máu chuyển thành lam sắc, lam sắc quang hoa đó hoàn toàn bao bọc lấy Lý Dương.
Loại quang hoa này, thần thức linh thức vô pháp phát giác mà mắt thường lại có thể quan sát được nhưng chu vi xung quanh lại không hề có chút vết tích nào.
Vô luận quãng đường phải đi xa xôi tới đâu, vô luận tương lai gian hiểm ra sao, trong lòng Lý Dương vẫn kiên định một niềm tin là đề cao thực lực, tìm thấy Tuyết.
Một niềm tin kiên định đến mức cực đoan có thể giúp cho Lý Dương tuyệt đối không bao giờ chùn bước.
Tương lai không biết quãng đường “Tầm mịch” của Lý Dương như trước vẫn phải tiếp tục, hắn không biết mình sẽ đi được tới hết quãng đường này hay không, hắn chỉ biết mình vẫn phải tiếp tục bước đi. Bỗng tiếng sáo của Lý Dương dừng lại...
Tầm Mịch nhạc chương kết thúc, Lý Dương chậm rãi buông cây sáo xuống, khuôn mặt nhòa lệ.
- Trời ơi, Lý Dương...! Ngươi, ngươi không đến nửa ngày mà tâm cảnh đã từ Thiên Tiên hậu kỳ đạt tới Thiên La thượng tiên trung kỳ, khoảng cách ra tăng thật sự quá kinh khủng. Ba năm khổ tu khi trước tại Tiêu Diêu tiên phủ tâm cảnh đề cao xem chừng còn không bằng được nửa ngày vừa rồi của ngươi. Trời ạ, bổn Bá vương cho tới giờ chưa từng thấy qua tốc độ tâm cảnh đề cao kinh khủng như thế.
Quá kinh khủng, tâm cảnh tu vi không ngờ cũng có thể đề cao như vậy? Hạng Vũ khiếp sợ.
nhưng là Lý Dương lại không nói gì thêm, hắn không để ý đến việc này, hắn chỉ biết là, bản thân tự nguyện muốn đề cao tâm cảnh, giúp cho mình tu luyện càng thêm nhanh hơn, ngày tìm được Tuyết cũng sẽ tới gần hơn.
Chỉ vậy mà thôi.
- Độn!
Lý Dương hai tay kết thủ ấn, trở lại mật thất của mình và tiếp tục tu luyện. Tầm Mịch chi đồ còn xa mới có thể hoàn thành, chỉ khi thực lực càng mạnh mới càng thêm nắm chắc.
Thời gian trôi đi...
Hạng Vũ có phần thất vọng, trong khi Lý Dương lần đầu tiên thổi Tầm Mịch nhạc chương, tâm cảnh đề cao kinh khủng đến khiếp người. Nhưng từ đó về sau thổi lên, mặc dù tốc độ cũng tương đối nhanh, tuy nhiên còn xa mới bằng được lần đầu tiên.
Hạng Vũ tương tự cũng thở dài một hơi.
Dù sao nếu xét đến tâm cảnh điên cuồng đề cao khi lần đầu tiên Lý Dương thổi (Tầm Mịch nhạc chương), hắn Hạng Vũ là người đứng ngoài xem, cũng không thể tiếp nhận được kết quả này.
Tốc độ đó thật sự quá kinh khủng, chỉ nửa ngày thổi sáo, thế nhưng lại vượt qua ba năm khổ tu của Lý Dương tại Tiêu Diêu tiên phủ.
Khi ở Tiêu Diêu tiên phủ Lý Dương dù sao cũng là ở trong trạng thái “Vong ngã”. Dưới tình huống này tốc độ đã nhanh tới kinh người rồi, bởi vậy có thể tưởng tượng, tốc độ tâm cảnh lần đầu tiên Lý Dương thổi Tầm Mịch nhạc chương ra sao.
Mặc dù từ sau đó trở đi, tốc độ so với lần đầu tiên chậm hơn rất nhiều, nhưng đem so với bản thân lĩnh ngộ Ma thần Lục tuyệt thì tâm cảnh vẫn tăng tiến nhanh hơn nhiều.
Thời gian trôi qua, Lý Dương không ngừng khổ tu.
Mạnh hơn, trở nên mạnh hơn! Lý Dương trong lòng luôn chấp niệm điều này. Cho dù là ở thế giới nào cũng đều có sự tranh đoạt sinh tồn. Càng không cần nói tới Ma giới là một giới nổi danh về tranh đấu chém giết. Muốn từ Ma giới tới Quỷ giới, Lý Dương không có thực lực không thể nào làm được.
Một năm sau.
Mật thất trong lòng Tuyết Phong sơn.
Lý Dương ngồi xếp bằng trên mặt đất, giờ phút này, hắn không tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí, bởi Thất Diệu tinh cực đang không ngừng biến chuyển. tinh cực biến hóa màu sắc tùy theo từng cấp, màu sắc của chúng cũng giống như đao phách vậy.
Lúc này, tinh cực đang từ màu thanh sắc sậm bỗng từ từ trở nên nhạt đi. Lý Dương tay kết ấn, tâm thần khống chế tinh cực vận chuyển, tốc độ chuyển biến của tinh cực cũng không tính là nhanh, hắn bèn kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên, bảy khỏa tinh cực phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, tinh cực đã chuyển hóa thành công, nhất thời tinh cực năng lượng tăng lên mạnh mẽ, phát xuất đạo đạo ma sát lực tiến nhập vào đao mang.
Ma sát lực không ngừng bị thu súc, sau đó bị hút vào trong đao phách, chuyển hóa thành đao mang, sau đó trải qua tinh cực chi hỏa thối luyện, chậm rãi biến thành một bộ phận của đao phách.
"Không sai biệt lắm!" Lý Dương trong lòng máy động.
Thất Diệu tinh cực chuyển thành Bắc Đẩu thất tinh, vận chuyển dựa theo quỹ tích hỗn thuần khí lưu vận chuyển trong “Như phong Tự bế”, về phương pháp đột phá Thất Diệu tinh cực nhiều không thể kể hết.
Chu Thiên Càn Khôn viên cầu đột nhiên bành trướng lớn lên gấp đôi, sau đó co rút mạnh lại, so với trước thu nhỏ lại chỉ còn phân nửa, tinh cực chi hỏa cũng điên cuồng thiêu đốt làm đao phách chấn động, đao mang phun ra toàn bộ bị hút vào trong đao phách, không ngừng bị rèn luyện.
Khi đạt tới thanh sắc cực hạn thì đao mang mới bắt đầu chậm rãi biến hóa, màu sắc từ từ thay đổi. Lý Dương đột nhiên khẽ nhíu mày, nhất thời ma sát lực khổng lồ trong Thất Diệu tinh cực lập tức… tiến nhập vào đao phách.
Bảy đạo ma sát lực trong nháy mắt liền chuyển hóa thành đao mang, sau đó liền nhập vào đao phách.
Nhất thời, phảng phất giống như hóa học phản ứng.
Đao phách vốn biến hóa khó khăn thì đột nhiên chấn động, trong nháy mắt biến thành kim sắc nhạt màu, đột nhiên chấn động từ từ ngưng lại, kim sắc đao phách màu nhạt nhẹ nhàng lơ lửng giữa hạch tâm của Chu Thiên Càn Khôn viên cầu rồi phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, chiếu sáng cả đan điền.
Kim sắc cảnh giới đao phách! Độ Kiếp kỳ!
Thốn Mang Thốn Mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị Thốn Mang