Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 48: Khiêu Chiến Thất Giai (2)
“Hạo Thần, mấy năm nay lão sư có phải là rất dữ với ngươi không?” Giọng Dạ Hoa hơi khàn khàn.
Long Hạo Thần lắc đầu dán lồng ngực không quá rộng lớn của Dạ Hoa. Hắn cùng Dạ Hoa một chỗ so với bên Long Tinh Vũ càng dài. Hắn trời sinh có quang minh, nội tâm thuần khiết, đặc biệt cảm giác được người bên cạnh đối với mình tốt hay xấu. Dạ Hoa là từ tận đáy lòng đối với hắn tốt. Trong lòng hắn, tuy Dạ Hoa không bằng phụ thân mình vinhg quang và cường đại, nhưng địa vị một chút cũng không thấp.
Dạ Hoa cười nói.
“Ngươi là học sinh tốt nhất lão sư cả đời này dạy dỗ. Lão sư biết cách dạy của mình cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng ngươi đi theo ta học tập lâu như vậy, chưa bao giờ than khổ tiếng nào. Ngươi có thể ở tuổi mười bốn đạt được thành tựu hiện tại, dĩ nhiên thể chất quang minh của ngươi rất quan trọng, nhưng nỗ lực của bản thân cũng là mấu chốt.”
“Hiện tại ngươi trở thành một thành viên của Liệp ma Đoàn, ngươi đang dần trưởng thành. Tuy lão sư không thể ở bên cạnh ngươi, nhưng dù là khi nào lão sư đều cầu nguyện cho ngươi bình an. Ta đã bàn với sư tổ của ngươi, sẽ ở lại thánh thành này, không trở về Hạo Nguyệt thành. Sau này khi ngươi trở về giao nhiệm vụ, có thể đến phủ chấp chính Thánh Minh tìm ta.”
“Tuy tuổi ngươi không lớn nhưng bản tính hiền lành, trầm ổn, lương thiện. Lão sư rất yên tâm. Nhưng ngươi quá trọng tình trọng nghĩa. Lão sư có lời dặn duy nhất là, mặc kệ khi nào, an toàn mới là trọng yếu. Gặp chuyện phải suy nghĩ kỹ, không thể liều lĩnh. Lão sư tin tưởng ngươi có thể trở thành một đoàn trưởng Liệp ma Đoàn ưu tú.”
“Lão sư, đệ tử…” Long Hạo Thần nghe Dạ Hoa nói, gục trong ngực y khóc không thành tiếng.
Dạ Hoa cười vỗ lưng hắn.
“Tốt lắm, ngươi đã là nam tử hán đại trượng phu, đừng làm loại hành động của con gái như vậy. Đi đi, chim ưng trưởng thành cần phải giang rộng cánh bay lượn trên bầu trời. Một ngày nào đó, quang mang của ngươi sẽ chiếu khắp toàn bộ Thánh Minh, thậm chí là cả đại lục.”
Dạ Hoa vừa nói vừa ôm vai hắn, mở cửa nhẹ đẩy hắn ra ngoài.
*Rầm* một tiếng, cửa đóng.
Ngay sau đó Dạ Hoa nặng nề đặt lưng tựa cánh cửa, tay y, lòng y, còn có trong mắt ướt nước, đều đang run rẩy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của Long Hạo Thần.
“Lão sư, đệ tử nhất định sẽ thường quay về thăm ngài.”
Nước mắt y đã không thể kiềm nén, tuôn trào. Y che miệng cố nén không khóc thành tiếng.
Tiếng bước chân Long Hạo Thần rời đi tựa như rút hết tất cả sức lực của Dạ Hoa.
“Nếu nó là con trai ruột của mình thì tốt biết mấy.”
Lý Hinh đứng trước cửa nhà trọ, nhìn Long Hạo Thần thất thần đi ra, vội vàng tiến lên xoa đầu hắn.
“Đệ đệ ngốc, đâu phải sinh ly tử biệt. Nếu đệ muốn báo đáp lão sư Dạ Hoa, như vậy hãy khiến ông ấy vì đệ cảm thấy kiêu ngạo. Hãy để ông ấy cảm giác được vinh quang kỵ sĩ từ người đệ.”
“Vâng.” Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, lưu luyến không rời nhìn cánh cửa phòng Dạ Hoa, siết chặt nắm tay. “Tỷ, chúng ta đi thôi.”
Đại sân Thánh Minh, sân kỵ sĩ.
Các đội Liệp ma Đoàn đoàn đã hoàn tất ghi danh. Mới lập Liệp ma Đoàn nên tất cả đều là cấp sĩ, cũng lấy thứ tự đó. Ví dụ đám Long Hạo Thần là cấp sĩ Liệp ma Đoàn số một. Bởi vì hiện tại cấp sĩ Liệp ma Đoàn chỉ có mười đội mới thành lập mà thôi.
“Để ta giới thiệu cho mọi người, đây là Hàn Vũ, Phụ Trợ kỵ sĩ của ta.” Sau khi hội hợp với đồng đội, Long Hạo Thần trước tiên giới thiệu Hàn Vũ. Bởi vì phải lập tức rời đi chỗ này nên hôm qua Hàn Vũ về nhà ở, hôm nay sớm tới sân kỵ sĩ gặp Long Hạo Thần.
Phụ Trợ kỵ sĩ? Trong đội Long Hạo Thần, trừ Thải Nhi ra thì ánh mắt bốn người đều biến thành ngạc nhiên.
Tư Mã Tiên trừng to mắt, vỗ đầu trọc của mình.
“Đại ca, người có cả Phụ Trợ kỵ sĩ?”
Long Hạo Thần cười nói.
“Hàn huynh tuy rằng là Phụ Trợ kỵ sĩ của ta nhưng cũng là bạn ta. ngươi ấy là Thủ Hộ kỵ sĩ ngũ giai nha. Có ngươi ấy gia nhập, thực lực đội chúng ta nhất định sẽ càng mạnh.”
Tư Mã Tiên, Lâm Hâm, Vương Nguyên Nguyên, Trần Anh Nhi quay sang nhìn nhau, trong lòng thầm rung động. Kỵ Sĩ Thánh Điện quá mạnh, vị kỵ sĩ ngũ giai này chắc không quá hai mươi lăm tuổi, vậy mà không thể tiến nhập giai đoạn chung kết thi đấu tuyển chọn Liệp ma Đoàn? Hay là nói y vốn không tham gia chung kết, chỉ làm Phụ Trợ cho Long Hạo Thần?
Tư Mã Tiên cười nói.
“Hoan nghênh gia nhập.”
Hôm nay vẻ mặt Lâm Hâm hơi ủ rũ, sắc mặt tái nhợt, thậm chí bình thường mái tóc dài chải vuốt không rối loạn hiện tại hơi bù xù. Y gật đầu với Hàn Vũ nhưng không nói gì thêm.
Vương Nguyên Nguyên ra vẻ hưng phấn nói.
“Là Thủ Hộ kỵ sĩ à! Vậy khi nào có cơ hội cũng muốn xem năng lực của ngươi!”
Hàn Vũ cười nói.
“Ta chỉ là Phụ Trợ của chủ nhân, bảo hộ an toàn của chủ nhân là điều quan trọng nhất. Ta cũng có lệnh bài công huân, nhưng dựa theo quy tắc Liệp ma Đoàn, làm một Phụ Trợ kỵ sĩ, công huân của ta sẽ không tính trong đoàn đội.”
Nghe hai chữ công huân, dù là ủ rũ như Lâm Hâm cũng mắt lóe sáng.
Trần Anh Nhi chớp chớp mắt.
“Có thể đổi lấy đồ tốt nha.”
Lúc bọn họ tới trung tâm giao dịch Liệp ma Đoàn, có thể nói được rửa con mắt. Lấy cấp bậc hiện tại của họ, tuy chỉ có thể ở tầng một trung tâm giao dịch lấy giá trị công huân đổi vật phẩm, dù là vậy vẫn khiến họ cảm thấy tầm quan trọng của giá trị công huân.
Liệp ma Đoàn cấp sĩ có thể đổi lấy trang bị vũ khí, không ngờ đều là cấp linh ma, thậm chí số ít trang bị cấp Huy Hoàng. Cũng có thể đổi các loại đan dược. Có rất nhiều đồ vật bọn họ chưa từng thấy quá lại vô cùng thực dụng. Xem mà khiến mỗi người chảy nước miếng. Nhưng mấy thứ này có tiền không mua được, trung tâm Liệp ma chỉ chấp nhận trao đổi giá trị công huân. Thậm chí giữa đội viên Liệp ma Đoàn cũng có thể lấy vật đổi vật, hoặc trực tiếp dùng giá trị công huân trao đổi.
Không cần nói, Thánh Minh bày ra như vậy là kích thích thành viên Liệp ma Đoàn khát vọng đạt được giá trị công huân, kích phát sức chiến đấu. Tuy mấy Liệp ma Đoàn đều biết rõ điều này nhưng như cũ vẫn là có hiệu quả tốt.
Trung tâm giao dịch cấp sĩ đã có nhiều thứ tốt vậy, đến cao cấp như cấp hiệu, cấp suất, thậm chí là cấp vương, cấp đế thì còn tới cỡ nào nữa?
Vương Nguyên Nguyên nói.
“Ta có hỏi thăm, có hai cách lấy giá trị công huân. Một là trực tiếp đánh chết ma tộc, bất cứ ma tộc nào đều được. Ma tộc phổ thông như trạch lâm tộc, song đao ma cũng có thể đổi một ít điểm giá trị công huân. Ngoài ra chính là hoàn thành nhiệm vụ tháp giao cho.”
Long Hạo Thần cười nói.
“Mọi người không cần gấp, chúng ta chỉ mới thành lập đoàn, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, không có độ ăn ý. Chúng ta cố gắng ở chung một thời gian, sau đó mới dần gia tăng nhiệm vụ khó khăn.”
Trần Anh Nhi thè lưỡi nói.
“Đoàn trưởng, lá gan ngươi nhỏ thật.”
Hôm nay la lỵ mặc áo choàng ma pháp màu trắng, trên đầu cột hai bím tóc cuộn lại, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Lâm Hâm hừ một tiếng nói.
“Ngược lại nàng can đảm lắm, nghe nói còn triệu hoán cừu, ừm, không tệ, chúng ta đỡ mang theo thực vật.”
Trần Anh Nhi tức giận nói.
“Tên ẻo lả kia, nói ai đó?”
Trong đội tính cả Hàn Vũ thì có bốn người nam, ai đều ngươi tuấn ngời ngời. Tư Mã Tiên bộ dáng cương nghị chính trực. Hàn Vũ ngươi tuấn đẹp trai. Long Hạo Thần thì khỏi nói, trên mặt hắn tìm không ra một chút khuyết điểm. Lâm Hâm thì đứng sau Long Hạo Thần, chỉ là thân hình ma pháp sư của y hơi gầy, không giống Long Hạo Thần cân xứng, lại thêm mái tóc dài. Cho nên, biệt hiệu ẻo lả này cũng xuất hiện.
“Ca không phải ẻo lả, ca là nam nhi đích thực!” Lâm Hâm nổi giận.
Vương Nguyên Nguyên nhíu mày nói.
“Được rồi, hai người cãi nhau cái gì. Nên nghĩ cách kiếm giá trị công huân mới quan trọng hơn.”
Lâm Hâm lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện hai bình đan dược. Y ném cho Tư Mã Tiên một bình, nói.
“Đây là Tụ Linh Đan mà đoàn trưởng đã nói, mỗi viên ít nhất có thể tăng mười điểm nội linh lực, đồng thời xúc tiến tu luyện. Nó chỉ hữu dụng dưới ngũ giai. Trong bình có mười viên, trước dùng thử đi.”
Tư Mã Tiên mừng rỡ vội vàng cầm cái bình, hướng Lâm Hâm giơ ngón tay cái.
“Anh em tốt, vậy ta không khách sáo!”
Nói cảm ơn ngoài miệng không bằng ghi nhớ trong lòng.
Trong đội chỉ có Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi là không tới ngũ giai. Mắt thấy Lâm Hâm lấy ra hai bình đan dược, làm sao Trần Anh Nhi không hiểu rõ. Nàng cười tươi tiến đến nói.
“Ẻo lả cũng chia tốt xấu, ngươi nhất định là một ẻo lả tốt. Cho nên sẽ không cùng con nít so đo đâu ha.”
Lâm Hâm xoay tròn tròng mắt.
“Sau này không được gọi ta là ẻo lả nữa.”
Trần Anh Nhi cướp lấy đan dược trong tay y, còn vỗ vai y nói.
“Rồi rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng cằn nhằn nữa, sau này chiến đấu, ta bảo vệ ngươi.”
Lâm Hâm bị nàng chọc tức đến méo mũi.
“Dựa vào cô, còn bảo vệ ta?”
Trần Anh Nhi ưỡn bộ ngực nhỏ, nói.
“Sao ta không thể bảo vệ ngươi, cứ chờ xem.”
“Khụ khụ.” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.
Long Hạo Thần quay đầu lại, thấy Dương Văn Chiêu tiến tới gần hắn.
“Long huynh đệ, có thể nói vài lời không?” Dương Văn Chiêu lễ phép hỏi.
Long Hạo Thần gật đầu.
“Đương nhiên được.”
Hai người trong thi đấu là đối thủ cạnh tranh, nhưng Long Hạo Thần rất có ấn tượng tốt với Dương Văn Chiêu. Dương Văn Chiêu chẳng những mạnh mẽ còn có tính cách trầm ổn. Quan trọng là gã được Tinh Diệu Độc Giác Thú thừa nhận, có thể hiểu tính tình gã như thế nào.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu