Số lần đọc/download: 865 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:09:00 +0700
Chương 164: Chúng Ta Muốn Đứa Bé Này!!
C
hương 164: Chúng ta muốn đứa bé này!!
Đầu dây điện thoại bên kia rất nhanh liền đáp lại.
"Anh nói, đứa bé này chúng ta không cần!"
Tô Lương Mạt chỉ còn lại khí lực thở dốc.
"Lương Mạt, chẳng lẽ em muốn vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu như con sinh ra không khỏe mạnh, người hại cả đời nó chính là em."
Những lời cuối cùng này, thành công đả kích trái tim Tô Lương Mạt, tay chân cô vốn lạnh ngắt, lúc này nghe thấy lời Chiêm Đông Kình nói càng khiến cô cảm thấy bản thân mình giống như có bao nhiêu tội lỗi không thể tha thứ, cô là cần một lời an ủi, vốn dĩ cũng cho rằng sẽ nghe Chiêm Đông Kình kiên định một câu 'anh muốn'.
Trong mắt cô đầy tràn thất vọng cùng bi thương, "Được," Dù là Chiêm Đông Kình không nhìn thấy, Tô Lương Mạt vẫn gật đầu, "em biết rồi."
Cô cúp điện thoại, nhất thời khó tiêu bi phẫn, lại tắt nguồn điện thoại luôn.
Tô Lương Mạt đứng trước cửa bệnh viện hồi lâu, lẽ ra cô nên không chút do dự trở lại đem đứa bé bỏ đi, ngay cả ba của nó cũng nói không cần nó, cô còn kiên trì cái gì nữa?
Nhưng trong lòng lại có một ngàn cái một vạn cái không nỡ, đó là một phần thân thể của cô, là một khối thịt ở trong người cô, tương lai nó có thể là một sinh mạng nhỏ, sẽ khóc sẽ quấy sẽ làm nũng, còn có thể quấn lấy cô gọi cô là 'mẹ'.
Tô Lương Mạt nhìn hai chữ 'bệnh viện' trắng xóa, huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn không có, sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại bỏ chạy.
***
Thơ thẩn ngơ ngác về đến nhà, bảo mẫu đã đón Tô Trạch về nhà, tính tự giác của Tô Trạch kỳ thật rất tốt, ở trong thư phòng làm xong bài tập rồi lúc này mới ra phòng khách tìm Tô Lương Mạt.
"Chị, chị, mặt của chị sao lại trắng như vậy?"
Tô Lương Mạt đưa tay phủ lên đầu Tô Trạch, "Con gái phải trắng một chút mới tốt."
"Oh." Tô Trạch bị lừa gạt thành công.
Tô Lương Mạt không khỏi áp tay lên bụng, "Tô Trạch, nếu như sau này chị sinh em bé, em sẽ thích nó chứ?"
Tô Trạch dùng sức gật đầu, "Đương nhiên rồi, Tô Trạch sẽ thương yêu em bé, còn có thể dẫn em đi ăn kem ly a, nhưng mà phải là chị trả tiền a, thỉnh thoảng cũng có thể dùng tiền mừng tuổi của em, hi hi."
Tâm tình Tô Lương Mạt vốn khó chịu bởi vì mấy câu nói của Tô Trạch mà thoáng hòa hoãn chút ít, "Tô Trạch, vậy nếu em bé không có thông minh, có chút ngây ngốc, em cũng sẽ thích như vậy chứ?"
"Tại sao lại ngốc chứ, chị rất thông minh mà, tại sao lại sinh một em bé ngây ngốc?" Tô Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Lương Mạt nghe vậy, trong lòng lại lấp đầy khó chịu, "Em chỉ cần nói với chị, em có thích em bé hay không là được rồi."
"Đương nhiên là thích," Tô Trạch nói rất lớn tiếng, "Ngây ngốc thì sẽ đều nghe theo lời em rồi có phải không? Không đúng, chị, chị sinh em bé với ai a?"
Vòng tới vòng lui, Tô Trạch cuối cùng bắt lấy trọng điểm câu chuyện.
"Chị chỉ nói là nếu, chưa nói nhất định phải sinh."
"A," Hai đầu lông mày Tô Trạch chứa đầy thất vọng, "thật ra em muốn chị sinh em bé, như vậy thì có người chơi với em rồi, nhưng mà không được sinh em bé cùng với kẻ xấu xa kia, sau này chú ấy nhất định sẽ đánh em bé."
Tô Lương Mạt ôm đầu Tô Trạch kéo thằng bé vào trong ngực, trong phòng có hệ thống sưởi, lại không sưởi ấm được trái tim cô lúc này.
***
Bên ngoài, bầu trời đầy tuyết trắng xóa tuôn rơi che mờ tầm mắt người ta, lúc này mới thực sự bắt đầu vào mùa âm hàn nhất trong năm, tuyết này bất quá chỉ mới rơi vài tiếng đồng hồ, lại đột nhiên rơi dày đặc, trên mặt đất cũng đã đóng thành một lớp dày.
Một đôi tay kéo ngược rèm cửa sổ, phảng phất như chiếc rèm kia nặng đến ngàn cân, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cái bóng của mình bên trong.
Mạc Thanh ôm chặt hai vai, ánh mắt nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ.
Bà ta lúc này, không có một chút sức sống nhân khí, giống như một cái xác sống, trên mặt bà ta được tô vẽ trang điểm khéo léo, đầu tóc cũng búi gọn sau gáy, con mắt thì hề chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, bà ta cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Bệnh viện bên kia, là do bà ta sắp xếp, cái gọi là 'điện thoại của Chiêm Đông Kình', cũng là bà ta cho người gọi, hết thảy dường như được làm không có kẽ hở, huống hồ còn có công nghệ cao xử lý qua âm thanh của Chiêm Đông Kình, bây giờ chỉ còn chờ Tô Lương Mạt chui vào lưới.
Mạc Thanh nắm chặt hai tay rủ xuống bên người rồi đột nhiên một quyền đánh về phía cửa sổ sát đất, cửa kính thủy tinh phát ra tiếng vang vọng, âm thanh dội lại, phảng phất như muốn phát ra từ bốn góc căn phòng.
Cùng một phương thức, hai mươi mấy năm rồi cũng có người từng dùng qua y hệt, chỉ là lại dùng ở trên người bà ta.
Hơn nữa, bà ta lại tin, còn chưa kịp chứng thực, còn chưa kịp đến bệnh viện khác kiểm tra lại, còn chưa kịp trở về nhà cùng chồng thương lượng, chỉ vì ở bệnh viện nhận được điện thoại nói là chồng gọi tới, người đàn ông bên trong kiên quyết nói hắn không muốn đứa bé này.
Lúc Chiêm lão gia tử còn tại thế, Chiêm gia được coi là hào môn vọng tộc, người đàn ông nói không ném được mặt mũi đi đâu, huống hồ một đứa bé có khả năng bị dị dạng sau này làm thế nào có quyền lợi đi tranh đoạt vị trí thừa kế?
Bác sỹ phụ khoa kia ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ, nói bỏ đi càng sớm càng tốt, Mạc Thanh lúc ấy là nản lòng thoái chí.
Đến khi bà ta nằm trên bàn giải phẫu, đầu óc vẫn lờ đờ, ở trong một ngôi nhà như vậy, mang thai một đứa trẻ có ý nghĩa như thế nào, không cần phải nói nhiều.
Mạc Thanh nhớ đến cảnh tượng kia, đến giờ vẫn không rét mà run, bà ta đi đến trước tủ rượu rót một ly rồi một hơi cạn sạch, bà ta muốn mượn lần này khiến mình dễ chịu hơn chút ít.
Nhưng đôi môi của bà vẫn đang run rẩy, lúc ấy cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó gần như làm bà ta hôn mê, sau đó thì nghe thấy bác sỹ phụ khoa hét to một tiếng, mà đợi đến lúc từ trong hôn mê tỉnh lại, nhận được tin dữ khiến bà ta suýt chút nữa tuyệt vọng đến chết.
Bác sỹ nói, cả đời này bà ta cũng không có cách nào sinh con nữa.
Tử cung của bà ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong lúc bà ta hôn mê đã làm phẫu thuật cắt bỏ.
Cái ly trong tay Mạc Thanh hung hăng nện xuống mặt đất, mảnh vỡ bắn ngược trở lại găm phải chân bà ta, đau đớn bắt đầu nứt toạc lan tràn.
Mạc Thanh bắt đầu bật cười, sắc mặt dữ tợn, tâm tình cũng điên loạn, đời này, bà ta ngay cả con cũng không có bà ta còn có thể trông cậy vào cái gì? Quyền thế nhiều hơn nữa tiền tài nhiều hơn nữa, cũng không có một kẻ nào có thể đối với bà ta chân tâm một lòng như cốt nhục ruột thịt.
Cho nên lý do duy nhất bà ta sống chính là phá hủy, phá hủy hết thảy mọi thứ!
Bây giờ phải đợi chính là đợi Tô Lương Mạt đi vào bệnh viện, một khi cô ta nằm trên bàn giải phẫu, không những con của cô ta không còn nữa, sau này, quyền lợi làm mẹ của cô ta cũng sẽ bị tước đoạt hoàn toàn. (Sặc, mụ già này quá âm hiểm đi, hic)
Mạc Thanh không thể nhẫn nại được muốn chờ xem như thế nào, Chiêm Đông Kình cho rằng đả thông tuyến đường vũ khí rồi có thể một lần nữa chống lại bà ta, lại không ngờ rằng bà ta sớm đã chuẩn bị cho anh một phần lễ vật quan trọng.
"Ha ha ha..."
Mạc Thanh không khỏi cười điên dại, đến lúc đó vẻ mặt của Chiêm Đông Kình, nhất định là hiện lên ngũ sắc, sẽ là như thế nào đây?
Thương tâm? Phẫn nộ? Hối hận?
Có khi nào sẽ đau đến không thiết sống mà muốn chết không?
Sẽ!
Nhất định sẽ!
Mạc Thanh không có cách nào đè nén tràng cười này, người giúp việc với Đường Khả ở dưới lầu, từng đợt mồ hôi lạnh từ sau lưng bò thẳng lên.
"Phu nhân không phải lại gặp quỷ chứ?"
"Bà đừng nói mò, không phải là có Hách tiên sinh kia mời thần phật tới rồi sao?"
Người giúp việc bàn ra tán vào, nhưng ai cũng không dám lên lầu.
Mạc Thanh kéo cửa đi ra ngoài, tuyết bay xen lẫn gió lạnh táp vào mặt như muốn khiến người ta hít thở không thông, bà ta lúc này chỉ muốn thời gian có thể chạy nhanh một chút, chắc là, lúc Tô Lương Mạt làm phẫu thuật, bà ta nên có mặt ở đó.
Bà ta tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, gây tê nửa người dưới của Tô Lương Mạt, chờ đến khi Tô Lương Mạt không nhúc nhích được bà ta lại đi vào, liền đứng ở bên cạnh nhìn xem cô giải phẫu, đoán chừng Tô Lương Mạt nhất định không thể nào không phát điên lên chứ?
Mạc Thanh hưng phấn đến cả đêm cũng không ngủ yên giấc.
***
Tô Lương Mạt đêm nay cố ý giữ Tô Trạch ở lại trong phòng ngủ cùng nhau, lúc này, Tô Trạch sớm đã ngủ say vào mộng đẹp, Tô Lương Mạt không ngủ được mở chiếc đèn nhỏ đầu giường lên.
Đứa bé này, cô không bỏ.
Sau khi tỉnh táo lại, nghi ngờ và kiên định nhất thời trong đầu óc trống rỗng cũng từ từ quay trở lại, Chiêm Đông Kình nói không muốn đứa bé đúng không, nếu quả thật anh có thể nói ra những lời như vậy, vậy thì nên để anh đưa cô đi bỏ.
Tô Lương Mạt vốn định đi đến bệnh viện khác kiểm tra thử xem, nhưng thái độ Chiêm Đông Kình kiên quyết như vậy, khiến cho cô ngay cả kiểm tra lại cũng không cần thiết nữa.
Giống như, bất luận là có khỏe mạnh hay không, anh cũng đều không muốn đứa bé này.
Tô Lương Mạt nghĩ đến người đàn ông lúc trước quấn theo cô dính lấy cô nói muốn có con, thái độ trước sau khác biệt làm cho cô trong tình trạng hỗn độn ngày hôm qua càng thêm trở tay không kịp, cô mệt mỏi lật người, ôm Tô Trạch vào trong ngực rồi dần dần ngủ say.
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt ở nhà ngủ nửa ngày, lái xe đến Ngu Nhạc Thành xử lý chút chuyện trước, không nghĩ tới lại đụng phải Đường Khả ở Ngu Nhạc Thành.
Trước kia Ngu Nhạc Thành ban ngày không mở cửa, bây giờ đổi thành hai ca, mặc dù ban ngày không làm ăn nhộn nhịp như buổi tối, nhưng doanh thu cũng là khả quan.
Tô Lương Mạt bảo phục vụ đem rượu lên cho Đường Khả, "Sao ban ngày ban mặt lại đến đây chơi?"
"Đợi ở nhà cũng vô vị." Đường Khả mở rượu rồi rót vào trong hai cái ly, một ly trong đó đẩy tới tay Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt khoác tay, "Tôi không uống rượu."
"Vì sao?"
Tầm mắt Tô Lương Mạt rủ xuống hướng bụng, "Không vì sao cả, rượu vốn cũng không phải thứ tốt."
"Phải a, vô ưu vô lo như cô vậy không cần giải sầu làm gì," Đường Khả cầm ly rượu, lui người tựa ra phía sau, "còn có một loại, phụ nữ có thai cũng không thể uống."
Đường Khả tỷ mỷ xem xét thần sắc Tô Lương Mạt, lại thấy cô cũng không có chút mất tự nhiên nào, giống như là đang nói đến một chủ đề không liên quan tới mình.
Mạc Thanh đã không thể chờ đợi được nữa rồi, chuyện này nhất định phải gấp rút xử lý sạch sẽ trước khi Chiêm Đông Kình trở về.
"Nói đến mang thai, Lương Mạt, cô có từng nghĩ đến sinh con không?"
Tô Lương Mạt dừng một chút, "Không có."
"Vậy thì đúng rồi, Đông Kình, không, tôi nói là Đông Kình trước kia, anh ấy là ghét trẻ con nhất, lại nói ở trên đường hắc đạo, một khi có con chính là phiền toái, đứa trẻ sẽ trở thành điểm yếu của những người như bọn họ, sẽ trở thành đối tượng bị kẻ khác bắt cóc..."
Tô Lương Mạt ngắt lời cô ta, "Vậy tại sao Chiêm Tùng Niên lúc trước lại muốn có Chiêm Đông Kình?"
"Cái này, cái này tôi cũng không rõ." Sắc mặt Đường Khả khẽ biến đổi, "Nhưng mà, Đông Kình khi còn nhỏ cũng từng bị kẻ khác bắt cóc, là Chiêm Tùng Niên tốn khí lực rất lớn mới cứu ra được."
"Vậy sao," Tô Lương Mạt mỉm cười, "cứu ra được vậy thì chứng tỏ không phải là vấn đề."
Đường Khả càng nghe càng thấy không ổn, giọng điệu này sao lại nghe như là Tô Lương Mạt muốn giữ lại đứa nhỏ này vậy?
"Lương Mạt, phụ nữ mà, cuối cùng vẫn là phải dựa vào đàn ông, cho nên có muốn đứa con hay không, tất nhiên cũng là do đàn ông định đoạt."
Tô Lương Mạt cầm ly rượu trên bàn trà lên, đầu ngón trỏ cử động trượt theo mép ly, nhưng lại không uống một giọt, cô ngước mắt, đáy đầm long lanh trong veo, đôi con ngươi đen bóng tựa hồ muốn hấp thu người đối diện vào trong, "Đường Khả, những lời hôm nay của cô thật là kỳ quái."
Đường Khả miễn cưỡng khẽ cử động khóe miệng, "Vậy, vậy sao, tôi là vì tốt cho cô, cũng coi cô như là bạn bè, có mấy lời cứ như vậy nói ra."
"Phải, cô nói không sai, có muốn đứa con hay không vẫn là do đàn ông quyết định."
Đường Khả cũng không có lưu lại Ngu Nhạc Thành bao lâu, ánh mắt Tô Lương Mạt nhìn cô ta giống như là tia X quang, không ngừng quét trên người cô ta sắp đào thành cái động, còn muốn đem chút tâm tư nhỏ nhặt kia của cô ta moi ra ngoài.
Đường Khả đi không bao lâu, Tô Lương Mạt lại nhận được điện thoại.
"Alo, là Tô tiểu thư phải không?"
"Xin hỏi là vị nào?"
"Tôi là chủ nhiệm Đỗ của bệnh viện Hài Hòa."
Lòng Tô Lương Mạt lúc này bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, cô nghe thấy khẩu khí của mình không hề luống cuống như ngày hôm qua, chỉ có thể mặc cho người kia dắt đi, "Chủ nhiệm Đỗ, có chuyện gì không?"
Bên kia rõ ràng giật mình.
"Chuyện phẫu thuật cô suy nghĩ kỹ chưa?"
"Nhất định phải làm sao?"
"Tôi đây là vì có trách nhiệm với cô, cô xem?"
Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn thời gian, "Vậy bây giờ bà có rảnh không?"
"Có có có, nếu như hôm nay cô đến, tôi bây giờ liền cho người sắp xếp phòng giải phẫu."
"Được," Giọng nói của Tô Lương Mạt không chút sợ hãi, "Vậy thì làm phiền bác sỹ Đỗ."
Cúp điện thoại, Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình không khỏi bật cười, trong cái xã hội khám bệnh còn khó khăn này, bác sỹ từ khi nào trở nên tận tâm tẫn trách như vậy? Còn đích thân gọi điện thoại đốc thúc bệnh nhân phá bỏ con?
Nhưng mà cũng khó trách, dù sao thời gian cấp bách, bọn họ cũng chỉ có thể nắm lấy một chút thời gian Tô Lương Mạt chưa kịp phản ứng này, bỏ lỡ rồi, cũng chẳng khác nào thua cả ván bài.
Chủ nhiệm Đỗ nhìn về phía Mạc Thanh ở đối diện, "Cô ta đồng ý rồi, sẽ lập tức qua đây ngay."
Ý cười trên mặt Mạc Thanh lúc này mới tràn trề khai mở, "Sau khi chuyện thành công, căn nhà ở trung tâm thành phố tôi sẽ cho người sang tên cho con trai bà."
"Cám ơn phu nhân."
Hai người ở trong phòng chủ nhiệm chờ, chờ một mạch đến chạng vạng, còn chưa thấy bóng dáng Tô Lương Mạt.
Chủ nhiệm Đỗ cũng có chút đứng ngồi không yên, người Mạc Thanh mang tới đều thủ sẵn ở bên ngoài, lúc này chỉ chờ Tô Lương Mạt nữa thôi.
"Phu nhân, hay là tôi gọi điện thoại giục cô ta lần nữa xem?"
Mạc Thanh bực bội vung xuống tay.
Điện thoại di động Tô Lương Mạt để trên bàn trà rung lên phát ra tiếng 'rì rì', cô mắt điếc tai ngơ, Tô Trạch ở bên cạnh xem phim hoạt hình vẫn tập trung chú ý lên màn hình tivi, "Chị, có điện thoại."
Tô Lương Mạt lật xem tạp chí trong tay, đợi đến lúc có cuộc gọi thứ hai, cô đưa tay nhận máy.
"Alo?"
"Tô tiểu thư, sao cô còn chưa đến, bác sỹ gây mê đã sắp xếp cho cô sắp phải tan ca rồi."
"Oh, vậy cứ để bọn họ tan ca đi."
Chủ nhiệm Đỗ dè dặt liếc nhìn Mạc Thanh phía đối diện, "Tô tiểu thư, lời này của cô là có ý gì?"
"Con của tôi rất tốt, tôi không có ý định bỏ đi, chủ nhiệm Đỗ, bà giúp tôi chuyển lời một tiếng, bản thân mình không có con cũng đừng đánh chủ ý lên người khác, làm quá nhiều chuyện thất đức, cẩn thận buổi tối gặp phải quỷ, còn nữa, bà còn là bác sỹ phụ khoa, chắc hẳn oan hồn bị chết oan trong tay bà cũng rất nhiều nhỉ?"
Chủ nhiệm Đỗ bị dọa thiếu chút nữa vứt luôn cả điện thoại di động.
Khuôn mặt Mạc Thanh xanh mét cứng đơ, cuộc đối thoại của chủ nhiệm Đỗ với Tô Lương Mạt vừa rồi bà ta cũng nghe thấy.
Chủ nhiệm Đỗ còn muốn vì căn nhà kia nỗ lực tranh thủ, dù sao đó là căn nhà chuẩn bị cho con trai sắp kết hôn, "Tô tiểu thư, cô nói bậy bạ gì vậy, tôi thật sự là vì muốn tốt cho cô."
"Tút tút tút..."
Chủ nhiệm Đỗ trở lại trước bàn làm việc, Mạc Thanh đợi hơn nửa ngày, nhưng đây là bệnh viện, bà ta cũng không tiện phát tác, chủ nhiệm Đỗ thấy vẻ mặt bà ta đầy phẫn nộ, "Phu nhân?"
"Vì sao?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, chủ nhiệm Đỗ nhất thời cũng không đáp được.
"Vì sao cô ta lại không tin? Vì sao mạng của ta lại không có tốt như vậy? Chẳng lẽ ta đáng bị đoạn tử tuyệt tôn?"
Chủ nhiệm Đỗ nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, cũng không dám nói xen vào.
Mạc Thanh chống tay lên trán, nếu như năm đó bà ta cũng giống như Tô Lương Mạt, kiên định một chút, hoặc là tìm một bệnh viện khác kiểm tra lại thử xem, con của bà ta cũng sẽ không còn sống sờ sờ bị bỏ đi.
Mạc Thanh giương mắt lên, thấy chủ nhiệm Đỗ đang nhìn mình, "Thế nào, thấy ta lòng dạ độc ác, thấy ta đáng chết?"
"Không không."
"A, tùy các người nghĩ như thế nào cũng được." Mạc Thanh đứng dậy, bà ta vẫn là nghĩ không thông, dựa vào cái gì cùng một kiếp số như nhau, Tô Lương Mạt có thể tránh đi được?
***
Tô Lương Mạt đã chắc chắn chuyện này có liên quan đến Mạc Thanh, hai ngày nay cô cũng không dám đi ra khỏi tiểu khu, sợ trước khi Chiêm Đông Kình trở về Mạc Thanh sẽ còn dùng chiêu thức gì khác đối phó với cô và con.
Chạng vạng ngày hôm nay, điện thoại của Chiêm Đông Kình cuối cùng cũng gọi tới.
Tô Lương Mạt khó nén kích động, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, vẫn không có đem hết mọi thứ nói ra.
"Lương Mạt, mấy ngày nay đều ở bên kia, điện thoại di động cũng không có cách nào mở được, em vẫn ổn chứ?"
Tô Lương Mạt thử thăm dò mở miệng, "Anh ở trên đường dù sao cũng phải nói với em một tiếng chứ, cho dù gọi một cuộc điện thoại cũng được."
"Xin lỗi, sau khi đi vào đây tín hiệu di động liền bị chặn hoàn toàn."
Tô Lương Mạt rốt cuộc cũng thở ra, trong lúc Chiêm Đông Kình còn đang nhận lỗi liền nói, "Đông Kình, em có thai rồi."
Người đàn ông bên kia giật mình, Tô Lương Mạt chờ câu trả lời của anh, một hồi lâu sau mới nghe thấy âm điệu giương cao đầy kích động của Chiêm Đông Kình, "Thật, thật sao?"
"Thật."
Tô Lương Mạt không tự chủ được nhếch miệng.
"Ngày mai anh liền trở về ngay, em đợi anh."
"Đợi anh làm gì chứ," Tô Lương Mạt đi đến phía trước cửa sổ, ngữ điệu vui vẻ, "anh ở bên kia chú ý an toàn, có vài việc trở về rồi hẵng nói."
"Lương Mạt, em nói xem, mang thai có cảm giác gì không? Sẽ động à?"
"Lúc này mới hơn một tháng, làm sao có thể động được." Tô Lương Mạt áp tay lên bụng, "Chỉ là cảm thấy khó chịu, không ăn được gì cả."
"Chắc chắn rất khó chịu đúng không?"
"Vẫn ổn." Lúc này, ngọt ngào sớm đã chui vào trái tim Tô Lương Mạt, khó chịu nhiều hơn nữa cũng thấy đáng.
Chiêm Đông Kình lưu luyến không nỡ cúp điện thoại, còn chuyện kia Tô Lương Mạt vẫn chưa kịp nói cho anh biết, dựa vào tính khí của người đàn ông không nổi trận lôi đình mới là lạ.
Buổi tối, cô như bình thường cùng Tô Trạch ngủ ở trên giường lớn.
Giấc ngủ này tất nhiên cũng rất êm ái, trong lúc mơ màng giống như nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, còn có cảm giác chăn mền bị vén lên, Tô Lương Mạt khẽ mở mắt, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn ôm Tô Trạch đi ra ngoài, đến khi anh lần nữa trở lại phòng rồi khóa cửa lại, Tô Lương Mạt đã ngồi thẳng dậy, đợi người đàn ông tiến gần tới, cô cũng thấy rõ ràng mặt của đối phương.
"Anh..."
Chiêm Đông Kình vén chăn lên chui vào, "Anh lên trên lầu thấy em không có ở đó, liền đoán em về nhà rồi."
"Không phải là ngày mai mới trở về sao?"
"Nhớ bà xã với con," Chiêm Đông Kình đưa tay ôm Tô Lương Mạt vào trong ngực, "mấy ngày không ôm, nhớ đến nỗi chỗ nào của anh cũng đau."
Tô Lương Mạt để tùy ý anh ôm lấy, ngón tay anh lành lạnh chui vào vạt áo Tô Lương Mạt, dán lên vùng bụng bằng phẳng trơn bóng của cô, Tô Lương Mạt xuyên qua đồ ngủ đè tay của anh lại, "Đông Kình, có chuyện em muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Hai ngày trước lúc em đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói con của chúng ta không tốt."
"Không thể nào!"
Hơn nửa câu sau của Tô Lương Mạt phải nuốt ngược trở lại, "Vì sao không thể nào?"
"Con của anh với em sao lại không tốt? Tên lang băm nào nói, để anh đem răng của bà ta nhổ sạch đi."
"Chính là anh nói."
Chiêm Đông Kình đáp lại một câu, "Làm sao có thể."
"Chính là anh nói đấy." Tô Lương Mạt đem sự việc kia từ từ kể lại cho Chiêm Đông Kình, sau khi Chiêm Đông Kình nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, đưa tay ôm Tô Lương Mạt vào trong ngực, "Em ngốc quá, anh làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Cho dù con thật sự có khả năng không khỏe mạnh, anh cũng sẽ không khiến em thương tâm khó chịu như vậy, em mang thai con, cơ thể với tinh thần đều phải chịu loại hành hạ này, vậy nên đau khổ sau này, tất nhiên anh cũng sẽ gánh thay em, cho nên, không được suy nghĩ bậy bạ nữa."
Tô Lương Mạt đưa tay ôm chặt người đàn ông trước mặt, có mấy lời buồn nôn cô nói không nên lời, nhưng có ông xã ở bên cạnh là tốt rồi.
"Mạc Thanh người đàn bà này là càng ngày càng càn quấy, Lương Mạt, mấy ngày này em cũng đừng đi đâu cả, an tâm ở nhà, chuyện tiếp theo cứ giao cho anh."
"Đông Kình, em vẫn có chút sợ hãi, hay là ngày mai chúng ta lại đến bệnh viện một chuyến đi."
"Được."
***
Ngày hôm sau, khi Tô Trạch thức dậy khó tin nhìn quanh bốn phía, rõ ràng nó ngủ cùng với chị, làm sao lại chạy vào phòng của mình?
Nó mang dép chạy thẳng tới phòng của Tô Lương Mạt, đưa tay kéo kéo cái nắm đấm cửa, cửa lại bị khóa trái.
"Chị, chị, chị vẫn còn ngủ à?"
Tô Lương Mạt đang ngủ mơ mơ màng màng, đáp một câu, "Tô Trạch, đừng ồn."
Dì Tiểu Trần từ trong phòng bếp di ra, "Tô Trạch, tối hôm qua cháu vẫn luôn ngủ trong phòng mình mà."
"A?" Tô Trạch ngơ ngác, "Nhưng mà cháu nhớ..."
"Sau khi cháu ngủ, là dì ôm cháu về phòng."
"Oh." Tô Trạch cứ như vậy bị gạt qua chuyện, thằng nhóc đi vào phòng khách, chợt thấy một đôi giày da nam trước cửa, "Dì Tiểu Trần dì gạt người, giày này là của ai?"
"Ách, có lẽ có khách đến chơi đây."
Tô Trạch lần nữa mang dép phóng tới trước phòng Tô Lương Mạt, "Chị."
Chiêm Đông Kình không vui khẽ nhướng mí mắt, cánh tay còn quấn lấy nữ nhân nhà mình, "Em trai em thật ồn ào, giống như cái đồng hồ báo thức ầm ĩ không nghỉ."
"Suỵt, đừng lên tiếng, nếu bị Tô Trạch biết là anh, cũng không biết muốn quậy thành cái dạng gì."
"Quậy?" Chiêm Đông Kình lơ đễnh, "Anh ngủ nhà bà xã anh, nó dựa vào cái gì mà quậy."
"Nó vẫn là trẻ con thôi không phải sao?"
"Chị... có phải bại hoại ở trong đó hay không?"
Chiêm Đông Kình đẩy chăn mền ra muốn xuống giường, Tô Lương Mạt vội vàng ôm lấy thắt lưng tinh tráng của anh, "Đi làm gì?"
"Anh đi ném nó ra xa một chút."
Tô Trạch rõ ràng nghe thấy bên trong có tiếng đàn ông nói chuyện, "Dì Tiểu Trần, không phải là có chìa khóa sao? Dì mở cửa ra đi."
Ách, cái này không phải không thích hợp với trẻ con sao?
"Chìa khóa bị chị cháu cầm đi rồi, dì cũng không biết để ở đâu."
Tô Lương Mạt theo đó đứng dậy, đưa tay che miệng Chiêm Đông Kình lại, "Đợi lát nữa thằng nhóc sẽ đi học ngay, ai bảo anh tối hôm qua ở lại đây chứ."
Chiêm Đông Kình hướng cánh tay sang bên eo cô kéo một cái, "Nếu muốn anh im miệng cũng được, em hôn anh anh liền không nói ra lời ngay."
Nói rồi, liền đem cô đè lên trên giường, Tô Lương Mạt lấy tay ở trước lồng ngực anh đấm nhẹ một cái, "Cẩn thận bụng của em."
Chiêm Đông Kình giật mình tránh người ra, "Suýt chút nữa quên, trong bụng còn có tiểu bảo bối của anh ở đây."
Hai người giống như yêu đương vụng trộm trốn trong phòng, Chiêm Đông Kình rửa mặt xong đi ra, tiểu gia hỏa kia vẫn nhất quyết không tha, "Dù sao nó sớm muộn cũng phải biết, dứt khoát nói rõ ràng là được."
"Nói thì nhất định phải nói, nhưng cũng không thể nói bây giờ, anh nhìn xem bộ dạng anh đang ở trong phòng em, nó sẽ càng nhận định anh là người xấu."
Cuối cùng, vẫn là dì Tiểu Trần có cách, kéo Tô Trạch đến bên cạnh, "Nếu không ăn điểm tâm thì sắp bị muộn rồi, không phải nói học kỳ này Tô Trạch có thể đứng trong top 3 sao? Đến muộn cũng không hay."
Tô Trạch vừa nghe, vội vàng vào toilet đánh răng nhanh như chớp.
Lúc gần đi, cửa phòng Tô Lương Mạt vẫn còn đóng chặt.
Tô Trạch nhìn dì Tiểu Trần mở cửa, nó đi theo phía sau, lại nhìn nhìn đôi giày của Chiêm Đông Kình kia, trẻ con lại có thể phá rối, làm ra những chuyện đều khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, trước khi đi nó xách theo giày của Chiêm Đông Kình, thừa dịp dì Tiểu Trần không chú ý, nhét chúng ra sau cánh cửa giữa cầu thang.
Đương nhiên, hành động này cũng sẽ không làm khó Chiêm Đông Kình, cùng lắm là mang dép đi trên lầu tìm một đôi là được.
***
Dọc đường đi, Tô Lương Mạt khó tránh khỏi khẩn trương, Chiêm Đông Kình nắm chặt tay cô rồi bao trọn trong lòng bàn tay mình, "Đừng sợ."
"Có phải tất cả phụ nữ mang thai đều sẽ giống như em không, mỗi ngày lo cái này lo cái kia."
Chiêm Đông Kình cười cười khẽ điều chỉnh tư thế, "Em đã có bộ dáng của người làm mẹ rồi."
Hai người đến bệnh viện Chiêm Đông Kình đã an bài trước đó, bởi vì báo cáo là từ bệnh viện Hài Hòa đưa ra, cho nên bác sỹ kiểm tra kỹ càng thêm một lần nữa.
Tô Lương Mạt khẩn trương nhìn bác sỹ phía đối diện lần lượt lật giở từng trang kết quả kiểm tra một, Chiêm Đông Kình lúc này cũng không cười giỡn nổi nữa, tâm tình đều giống nhau, khẩn trương mà mong chờ.
Bác sỹ thu hồi tầm mắt từ trên báo cáo, nhìn thấy ánh mắt nôn nóng mà chờ đợi của hai người, ông ta hắng giọng một cái, "Hết thảy đều bình thường, phát triển cũng rất tốt."
Tô Lương Mạt cuối cùng thở phào ra một hơi, Chiêm Đông Kình tiếp nhận báo cáo kiểm tra, bên trên rất nhiều thứ anh xem không hiểu, "Không sao, không sao thì tốt."
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt của anh chuyên chú, vẻ mặt hiếm khi ôn hòa, ngũ quan sắc bén mà góc cạnh rõ ràng cũng vì tin này mà nhu hòa không ít, ý cười trong mắt Tô Lương Mạt không khỏi sâu hơn, cô nghĩ, cho dù bác sỹ đưa ra câu trả lời không như ý muốn, cô cũng sẽ không thất kinh giống như mấy ngày hôm trước nữa, bởi vì lúc này, bên cạnh cô đã có người đàn ông đủ để cô có thể nương tựa vào.
Anh đội trời đạp đất, một tay anh liền có thể che đi tất cả khói mù chiếu lên đỉnh đầu cô.
Cảm giác như thế, thật tốt!
Tô Lương Mạt đi theo Chiêm Đông Kình ra khỏi bệnh viện, phía trước chính là bậc thang, Chiêm Đông Kình đi xuống trước, xòe tay ra đưa về phía Tô Lương Mạt, "Nào."
Tô Lương Mạt đặt tay vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh, "Bụng còn chưa có thành hình anh đã như vậy."
"Yên tâm, đợi sau này bụng to lên rồi, anh mỗi ngày đều ôm em."
Cô đi theo Chiêm Đông Kình bước xuống bậc thang, đến trước xe, Chiêm Đông Kình khoác tay lên mui xe, "Bác sỹ kia, anh sẽ khiến bà ta không có ngày nào tốt lành, về phần Đường Khả với Mạc Thanh, món nợ này cũng phải tính toán cặn kẽ với bọn họ."
"Lần này đến Thái Lan, rất thuận lợi phải không."
"Ừ," Đầu mày Chiêm Đông Kình kéo lên, "còn có mấy kẻ ở Ngự Châu kia, nên chiêu dụ trở về cũng nên dần dần động thủ thôi."
Đang nói, di động trong túi quần Chiêm Đông Kình vang lên.
Anh lấy ra đưa mắt nhìn, "Là bên bác cả anh gọi tới."
"Mau nhận đi."
"Alo?" Chiêm Đông Kình vừa nghe, "Thật không?"
Tô Lương Mạt thấy anh nhanh chóng cúp điện thoại, sắc mặt khó nén hưng phấn, "Nói đơn giản thôi, bác cả của anh đã có thể nói chuyện rồi, ông ấy bảo chúng ta lập tức qua đó."