Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Đối Chất Với Bí Thư Huyện Ủy
ùng Lưu Ngạn mang theo Trúc Tử trên đường từ quán cơm trở về, đột nhiên An Tại Đào nhận được một cú điện thoại lạ, là một số điện thoại di động.
- Alo, xin chào, tôi là An Tại Đào.
Đầu dây im lặng một lúc, sau đó, một giọng nữ trầm thấp hơi khàn vang lên chậm rãi:
- Tiểu An à, cô là Lưu Phương Sở Giao thông tỉnh…
- À, Lưu giám đốc sở, xin chào!
An Tại Đào đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mừng cuống lên. Hắn qua Hạ Thiên Nông đã biết số điện thoại đi động của Lưu Phương, vốn định hai ngày nữa tự mình sẽ lên tỉnh tìm Lưu Phương, tranh thủ xin một thỏa thuận từ quỹ xóa đói giảm nghèo, nhưng không hề nghĩ, hắn còn chưa tìm đến cửa, Lưu Phương đã chủ động gọi điện thoại.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, khẳng định là ba vợ đã tranh thủ gọi điện cho Lưu Phương trước rồi. Mà Lưu Phương có thể chủ động gọi điện cho mình, chứng minh là chuyện này cực kỳ hấp dẫn. Mà điều này cũng chứng minh, Lưu Phưng đúng là có tình cảm nào đó với Hạ Thiên Nông và Thạch Thanh không phải là ngờ vực vô căn cứ. Thậm chí… Hắn bật cười ha hả trong lòng.
Hạ Thiên Nông trước khi lên máy bay trốn trong WC của sân bay gọi điện thoại cho Lưu Phương. Nhận được điện thoại của Hạ Thiên Nông, Lưu Phương không thể tránh khỏi nhắc lại vài kỷ niệm thuộc dạng tối mật giữa hai người. Nghe nói con rể của tình cũ cần sự hỗ trợ của quỹ xóa đói giảm nghèo, Lưu Phương tất nhiên là sẽ cho hắn chút thể diện. Chính cô cũng đang dẫn theo tổ công tác của Sở giao thông đi Phòng Sơn kiểm tra quỹ xóa đói giảm nghèo.
- Ha ha, Tiểu An, cô cùng nhạc phụ cháu là bạn bè nhiều năm, còn là bạn học cũ nữa. Cháu là con rể ông ấy, cũng là con cháu của cô đừng gọi cô xa lạ như vậy. Cháu và Hiểu Tuyết cứ gọi cô Lưu là được rồi.
Lưu Phương cười cười:
- Cô nghe lão Hạ nói… à, uh, cháu nói sơ qua tình hình cho cô nghe xem, cô xem ngày mai có thể sắp xếp thời gian để dẫn đoàn công tác đi thực tế một chuyến.
An Tại Đào mừng rỡ:
- Cô Lưu, thật sự cảm tạ. Thị trấn Tư Hà của huyện Quy Ninh là nơi nghèo khó nhất, vấn đề giao thông vẫn đang kìm hãm sự phát triển kinh tế và cuộc sống của dân chúng, cô Lưu, nếu có thể xuống một chuyến thì…
Nghe An Tại Đào giọng có vẻ cuống, LưuPhương cười ha hả:
- Cô biết rồi, mai cô sẽ tranh thủ đến vào buổi sáng, xong rồi cháu chờ điện thoại của cô, chuẩn bị tốt các tài liệu và các thứ liên quan.
Nói xong, Lưu Phương còn tám chuyện tào lao với An Tại Đào một hồi nữa, mới cúp máy.
Thấy An Tại Đào hoa chân múa tay rất phấn khích, Lưu Ngạn tò mò:
- An Tại Đào, anh có quan hệ với cả Lưu giám đốc Sở giao thông? Trời, bà ấy còn chủ động gọi điện thoại. Anh…
- Ha ha… Sơn nhân tự có diệu kế.
An Tại Đào mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút, lập tức gọi điện cho Tiêu Hoàng:
- Tiêu chủ tịch, sáng mai anh chạy về trấn trên, tổ chức việc tiếp đón, khả năng sẽ có một tổ công tác tuyến trên xuống trấn khảo sát thực tế.
Tiêu Hoàng kinh ngạc:
- Bí thư An, là lãnh đạo huyện hay thành phố?
An Tại Đào cười:
- Trước mắt cũng chưa rõ, anh cứ chuẩn bị trước đi, chúng ta phòng bị trước vẫn hơn.
An Tại Đạo chưa nói rõ với Tiêu Hoàng lãnh đạo cấp nào, cũng không nói khảo sát cái gì, chỉ đơn giản nhắc anh ta tổ chức tiếp đón chu đáo, điều này khiến Tiêu Hoàng không khỏi tức giận. Nhưng tức thì tức, đối mặt với Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy thị trấn, anh ta chỉ có cách tuân lệnh.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, lại tìm điện thoại Tôn Hiểu Linh, bấm máy gọi cho cô.
- Tôn Chủ tịch thị trấn, tôi là An Tại Đào!
- Ồ, Bí thư An, anh có việc gì sao?
- Tôn Chủ tịch thị trấn, cô đang ở trấn trên hay đã về huyện?
Nghe An Tại Đào hỏi, đầu dây bên kia Tôn Hiểu Linh đỏ bừng mặt. Cô hiện đang ở huyện. Hôm nay vốn không định về, nhưng Ninh Lập một ngày gọi mấy cụ điện thoại liền, bắt cô quay về giải quyết vấn đề sinh lý. Hai người ăn vội chút cơm, cho con vào phòng học, rồi lặng lẽ đóng cửa mây mưa một hồi. Ninh Lập vừa mới tụt xuống khỏi người Tôn Hiểu Linh, thì An Tại Đào điện thoại.
- Bí thư An, tôi về nhà, đang ở nhà có chút việc, à, Bí thư An có việc gì sao?
- Ha ha… là thế này, Tôn chủ tịch, có việc gấp, giao cho người khác tôi không yên tâm, nên đã làm cô phải lo lắng.
An Tại Đào cười:
- Cô chuẩn bị tài liệu chứng minh giao thông không thuận lợi đang cản trở sự phát triển kinh tế và gây bất lợi cho cuộc sống của người dân. Đồng thời đề cập đến chuyện trấn trên của chúng ta đang có ý định xây dựng khu chế biến sản nghiệp đặc sắc của trấn.
Tôn Hiểu Linh ngạc nhiên, tiện thể trêu đùa:
- Bí thư An, chẳng lẽ tài chính có triển vọng?
An Tại Đào đáp:
- Không phải việc đó, à, uh, cô chuẩn bị tinh thần, buổi sáng ngày mai chờ điện thoại của tôi, sẽ có tin mới.
An Tại Đào vốn định nói chuyện cụ thể với Tôn Hiểu Linh, nhưng nghĩ việc cũng chưa chắc chắn 100%, hai nữa là hiểu biết của hắn đối đối với Tôn Hiểu Linh chưa nhiều, cái goi là biết người không biết dạ, quá mức tín nhiệm cô chưa chắc đã là chuyện tốt.
8h sáng hôm sau, An Tại Đào cùng Lưu Ngạn đi vào cơ quan Huyện ủy, chuẩn bị tham gia Hội nghị Thường vụ Huyện ủy. Lần này Hội nghị Thường vụ lâm thời triệu tập, chương trình chính là xem xét thảo luận bổ nhiệm và miễn nhiệm một số cán bộ cấp phòng.
Đi trên hành lang lầu hai qua cơ quan Huyện ủy, thỉnh thoảng có mấy cán bộ chủ động chào hỏi Lưu Ngạn. An Tại Đào mặc dù cũng là Ủy viên thường vụ nhưng mới tới Quy Ninh, lại nhậm chức ở thị trấn Tư Hà, cho nên nhân viên bình thường của cơ quan không biết hắn, gần như không ai có phản ứng với sự có mặt của hắn.
Nhưng đi qua văn phòng huyện ủy, Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương đang ở trong phòng, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào và Lưu Ngạn, liền đi nhanh ra cửa:
- Lưu Trưởng ban, Bí thư An!
Lưu Ngạn khẽ mỉm cười, gật đầu. Đối với Đồng Hồng Cương, cô vốn có ấn tượng rất tốt, đối nhân xử thế đúng mực, cũng không hay nói linh tinh, quan trọng là rất có ý thức phục vụ, lòng tham nhỏ, lo cho Lưu Ngạn một văn phòng làm việc rất đàng hoàng, khiến Lưu Ngạn cực kỳ hài lòng.
An Tại Đào cười ha hả, đưa tay ra:
- Xin chào, Đồng Chánh văn phòng!
Đồng Hồng Cương cùng An Tại Đào đứng ở cửa văn phòng huyện ủy nói dăm câu ba điều, độtnhiên anh ta nhìn dãy hành lang không bóng người, lại quay đầu nhìn Trương Tịnh Tịnh đang thu dọn bàn làm việc của mình chuẩn bị rời đi, không khỏi thở dài, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Trương Tịnh Tịnh là bà con thân thích của Đồng Hồng Cương, sau khi tốt nghiệp đại học vào văn phòng huyện ủy làm hoàn toàn là nhờ Đồng Hồng Cương dốc lòng hậu thuẫn. Nhưng ai ngờ Trương Tịnh Tịnh lại vì không “hưởng ứng” mà đắc tội với Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc, bị hắn điều đến thị trấn Tư Hà làm một cán bộ bình thường, Đồng Hồng Cương bất lực, nhưng cũng đành chấp nhận. Vừa lúc nhìn thấy An Tại Đào liền muốn nói đỡ cho Trương Tịnh Tịnh vài câu.
Thấy Đồng Hồng Cương có ý muốn nói chuyện, An Tại Đào hướng Lưu Ngạn gật đầu chào, rồi chậm rãi cũng Đồng Hồng Cương đi vào vách trong phòng làm việc của anh ta. Hắn mới đến huyện Quy Ninh công tác, đối với một Chánh vănphòng Huyện ủy nắm thực quyền trong tay, ít nhất cũng không nên đắc tội.
Vừa mới vào văn phòng, mới ngồi xuống ghế, mới châm điếu thuốc Đồng Hồng Cương đưa ra, đã thấy một cô gái dáng dấp thon thả gương măt xinh đẹp đi vào.
Đồng Hồng Cương cười nói:
- Tiểu Trương, vị này chính là Huyện ủy viên, Bí thư thị trấn Tư Hà An Bí thư. Bí thư An, đây là Tiểu Trương cán bộ văn phòng huyện ủy. Uh, Trương Tịnh Tịnh mới ra trường hai năm, viết lách tốt lắm, công tác cũng rất kiên định, lần này, lãnh đạo suy xét muốn đi cơ sở rèn luyện, có sắp xếp đến thị trấn Tư Hà.
An Tại Đào ngạc nhiên, nhìn Trương Tịnh Tịnh. Trương Tịnh Tình trong lòng trầm xuống, miễn cưỡng nói:
- Bí thư An!
An Tại Đào ồ một tiếng, hiểu ý tứ của Đồng Hồng Cương, đứng dậy hướng Trương Tịnh Tịnh cười nói:
- Đây là chuyện tốt, khi nào thì đến trấn trên báo danh? Tôi thật ra còn chưa nghe nói chuyện này.
- Tôi hôm nay đang định đi báo danh…
Trương Tịnh Tịnh dướn đôi mày thanh như lá liễu lên, vẻ mặt có chút khổ sở:
- Sau này còn nhờ Bí thư An chiếu cố nhiều.
- Ha ha, đừng nói vậy, Đồng Chánh văn phòng là người mạnh mẽ, à ừ, trấn trên hiện tại đang cần nhân tài. Đúng rồi, chút nữa tôi quay về, cô có muốn đi cùng xe không?
An Tại Đào khoát tay:
- Tôi đi họp đã, xong cô chờ tôi trước cửa Huyện ủy, chúng ta đi!
Giữ thể diện cho Đồng Hồng Cương, điều này đúng là khiến cho Đồng Hồng Cương cảm thấy rất mát mặt. Cảm thấy Bí thư An tuy tuổi còn trẻ nhưng rất chín chắn. Đồng Hồng Cương tâm trạng rất tốt, vừa nói vừa cười đưa An Tại Đào đến phòng họp Huyện ủy.
Làm Chánh văn phòng Huyện ủy, Hội nghị thường vụ Huyện ủy anh ta cũng phải tham dự và viết biên bản.
Trước khi vào cửa, Đồng Hồng Cương do dự một chút, hạ giọng nói:
- Bí thư An, anh tới chưa lâu, tình hình Huyện ủy có lẽ cũng chưa quen lắm, hôm nay đề bạt vài người, đều là ý của Tôn Bí thư, nhưng Hạ Chủ tịch huyện…
Đồng Hồng Cương mập mờ nói mấy câu, sau đó lại ý tứ liếc An Tại Đào mấy cái, rồi mới bước vào phòng họp. An Tại Đào tâm sâu trí nhanh, mấy câu lấp lửng của Đồng Hồng Cương nhìn như nói chuyện không đâu nhưng kỳ thật đã gói gọn vấn đề mấu chốt nhất trong bộ máy quyền lực của Quy Ninh, truyền lại những tin tức cực kỳ giá trị.
Thoạt nhìn, có người bản xứ tất có kẻ giang hồ, hễ có quyền lực liền không tránh khỏi tranh đấu. Lời này quả nhiên đúng mọi lúc mọi nơi. An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, cũng không để chuyện này trong lòng. Lãnh đạo cấp cao của huyện thích làm thế nào thì làm, vấn đề cấp bách của hắn là làm tốt chuyện ở thị trấn, về phần ở huyện, tạm thời không quá bận tâm.
Trong phòng họp sớm đã ngồi đầy ủy viên thường vụ, ngay cả Lưu Ngạn cũng đã an vị, xem ra chỉ còn An Tại Đào. Hắn gật đầu chào hỏi mấy vị ủy viên, rồi vội vàng đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Trong 11 ủy viên thường vụ, hắn xếp hàng cuối cùng, trước hắn là Trưởng ban thư ký Huyện ủy Khổng Tường Dân, mà Lưu Ngạn là Trưởng ban tuyên giáo sau Trương Kính Phú, trước Khổng Tường Dân.
Tôn Cốc liếc nhìn An Tại Đào một cái, giọng cao và trong nói:
- Tốt lắm, các đồng chí, mọi người đến đông đủ, chúng ta họp. Phía dưới, Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệch, đồng chí đọc danh sách điều chỉnh cán bộ cấp phòng.
Trần Đức Lệch hiển nhiên là cùng cánh với Tôn Cốc, theo cách họ nhìn nhau, An Tại Đào đưa ra phán đoán của mình.
Trần Đức Lệch chậm rãi cầm tài liệu lên, mười mấy vị trí cán bộ cấp phòng bị điều chỉnh thật ra cũng là danh sách đề cử của Tôn Cốc. Ban tổ chức cán bộ sau khi tiến hành khảo sát theo trình tự sẽ thông qua Hội nghị thường vụ thảo luận. Đây là chủ kiến của Tôn Cốc, thủ tục thảo luận hay thông qua cũng chỉ là hình thức mà thôi, các ủy viên thường vụ trong lòng hiểu rõ điều đó, cho nên Trần Đức Lệnh đọc xong danh sách cũng không ai phát biểu, chờ đến công đoạn giơ tay biểu quyết nữa là xong.
Tôn Cốc căn bản cũng không để ý những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Chủ tịch huyện Hạ Canh. Tôn Cốc nắm vị trí thứ nhất ở huyện Quy Ninh đã 4 năm, trên cơ bản là chuyên quyền độc đoán, Tôn Cốc nói gì, Hội nghị thường vụ chưa bao giờ xuất hiện ý kiến phản đối. Nhưng tình huống đó, từ năm ngoái, khi tân Chủ tịch huyện Hạ Canh đến nhậm chức bắt đầu thay đổi.
Đối với Tôn Cốc, bất cứ quyết định bổ nhiệm hay mãn nhiệm nào của Tôn Cốc Hạ Canh cũng có thể có ý kiến ngược chiều, cho nên trong khi Trần Đức Lệch đọc danh sách Tôn Cốc tập trung nhìn chằm chằm vào Hạ Canh, chờ hắn đứng ra phản đối. Về phía Lưu Ngạn và An Tại Đào, hai tân ủy viên thường vụ trẻ tuổi này, Tôn Cốc về cơ bản là xem nhẹ.
Lưu Ngạn sẽ không quản việc này, càng không tham dự vào cuộc chiến tranh đấu quyền lực này, ngồi ở một góc chăm chú vào notebook. An Tại Đào thì híp mắt lặng im xem diễn biến.
Hắn ngầm quan sát Chủ tịch Hạ Canh. Hạ Canh là một người đàn ông trung niên nhã nhặn, đeo đôi kính gọng đen, tóc được chải vuốt cẩn thận, mặc một bộ đồ thẳng thớm sạch tinh, nhìn qua cũng biết là loại cán bộ cực kỳ mẫu mực.
Nhưng An Tại Đào cũng biết, đối với người trong quan trường mà nói, ngàn vạn lần không thể thông qua vẻ bề ngoài mà đoán định phẩm tính và cách đối nhân xử thế. Một người cán bộ ra vẻ đạo mạo sau lưng lại có thể vô sỉ không bằng cầm thú, đây là chuyện cực kỳ khó nói.
Quả nhiên, Hạ Canh trước sau như một bắt đầu mở miệng, ông ta ho khan một tiếng:
- Tôn Bí thư, các đồng chí, tôi có ý kiến khác. Những người khác trong danh sách cơ bản tôi không phản đối, nhưng đồng chí Tiếu Tiến Cương vừa mới đề bạt cấp phó phòng chưa đầy nửa năm, đã trực tiếp đề bạt làm Trưởng ban Thủy lợi, có hay không có chút châm chước? Anh ta năng lực công tác và tố chất tổng hợp còn cần thử thách thêm, thăng chức quá nhanh như vật, bấy kể là bản thân đồng chí Tiếu Tiến Cương, hay đối với công tác nhân sự của chúng ta mà nói đều không tốt, tôi đề nghị phải cân nhắc lại.
Mấy ủy viên thường vụ nhìn nhau, đều trầm mặc không nói, có người thậm chí quay đầu sang một bên, làm bộ đang nhìn ngoài cửa sổ.
Tiếu Tiến Cương được Tốn Cốc dốc hết sức đề bạt, năm trước vừa leo lên ghế Phó ban tuyên giáo Huyện ủy, chưa được nửa năm, lại được Tôn Cốc đề cử làm Trưởng ban Thủy lợi, trong đó có mưu mẹo hay quy tắc ngầm nào đó các ủy viên thường vụ đều không phải là đồ ngốc để mà không hiểu.
Đồng ý với quan điểm của Hạ Canh thì nhiều, nhưng đứng ra phản đối thì không có ai. Bọn họ không giống Hạ Canh, ở thành phố có ô dù lớn, đối với tác phong làm việc chuyên quyền độc đoán của Tôn Cốc, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt giơ tay biểu quyết.
Phản đối cũng không được gì, lại còn đắc tội với Tôn Cốc? Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hầu Cường liếc mắt nhìn Hạ Canh một cái, âm thầm lắc đầu.
Nhưng Hạ Canh dường như có ý khác, phản đối vô ích nhưng vẫn muốn phản đối, ngay từ đầu đã luôn như thế.
Tôn Cốc thản nhiên cười, đem ánh mắt có chút âm lãnh hướng về phía Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Trương Kính Phú, Trương Kính Phú vội ho một tiếng:
- Hạ Chủ tịch, đồng chí Tiếu Tiến Cương tài đức vẹn toàn, năng lực công tác xuất chúng, sau khi Ban tổ chức cán bộ thận trọng khảo hạch, cho thấy hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đề ra. Cho nên Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy mới đề bạt đồng chí Tiếu Tiến Cương.
Tôn Cốc lập tức nói tiếp, không cho Hạ Canh có chút cơ hội phản bác:
- Hiện tại từ trung ương đến địa phương đều có chủ trương trẻ hóa đội ngũ lãnh đạo, đối với cán bộ trẻ tuổi tài đức vẹn toàn nhất định phải đặc biệt tạo điều kiện, để họ toàn tâm toàn ý công tác ở huyện. Nhìn hai đồng chí Lưu Trưởng ban và An Bí thư, nếu dựa theo logic của Hạ Chủ tịch, dường như việc đề bạt, bổ nhiệm họ cũng không phù hợp trình tự.
Mọi người đều cười ha hả, ánh mắt đều tập trung vào Lưu Ngạn và An Tại Đào. An Tại Đào thấy Tôn Cốc đột nhiên thổi “ngọn lửa” về phía hai người, trong lòng cười lạnh, nhưng bên ngoài vẫn lộ vẻ bình tình ôn hòa.
Hạ Canh nhìn An Tại Đào rất lâu, cái nhìn này dường như có thâm ý, nhưng An Tại Đào không để ý, hắn đang mải cân nhắc làm thế nạo để đề cập vấn đề nâng cấp đường cái ở thị trấn Tư Hà trong Hội nghị thường vụ.
Hạ Canh miệng giật giật, thản nhiên nói:
- Thiểu số phục tùng đa số, nếu tất cả mọi người đồng ý, tôi đương nhiên chấp thuận quyết định của Hội nghị thường vụ, tuy nhiên tôi vẫn giữ ý kiến của mình.
Tôn Cốc nhếch mép cười khẩy, nhưng rất nhanh biến mất, y mỉm cười nhã nhặn:
- Một khi đã như vậy, việc bổ nhiệm mấy đồng chí này nên quyết định sớm,mọi người vỗ tay thông qua đi.
Vỗ tay tuy rằng đông đúc nhưng yếu ớt, sau khi tiếng vỗ tay ngớt, Trần Đức Lệnh đang định đứng lên tuyên bố kết thục cuộc họp, An Tại Đào đã đứng dậy nói:
- Tôn Bí thư, các vị lãnh đạo, tôi có chút việc muốn bàn thảo.
Trần Đức Lệnh nhíu mày, ở Hội nghị thường vụ đưa ra vấn đề nào đó, bình thường là phải thăm dò ý tứ của một vài lãnh đạo, nhưng xem thái độ kinh ngạc của Tôn Cốc, An Tại Đào hiển nhiên chưa thông qua y trước. Trần Đức Lệnh thầm nghĩ, quả nhiên là người trẻ tuổi mặt còn lông măng, một chút quy củ cũng không hiểu.
Tôn Cốc cười:
- Bí thư Tiểu An có chuyện thì nói đi, dù sao chương trình hội nghị đã chấm dứt, trên địa bàn công tác có chuyện gì không ngại nói ra liên kết cùng mọi người, ừ, chúng ta đều là những đồng chí lão thành, có trách nhiệm tương trợ cán bộ trẻ tiến bộ.
An Tại Đào cũng không phải không hiểu quy củ, có điều là hắn chưa kịp thông qua Tôn Cốc, thì nhận được điện thoại của Lưu Phương. Nếu trước khi Lưu Phương đến mà không đem việc này báo cáo, chỉ sợ sẽ khiến cho Tôn Cốc và các lãnh đạo ở huyện càng bất mãn.
Cho nên, hắn do dự một chút, quyết định nói ra. Là Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, ở Hội nghị thường vụ vì thị trấn tranh thủ một chút ích lợi, cũng là việc hợp tình đạt lý.
Rồi An Tại Đào đem chuyện Đảng ủy thị trấn Tư Hà quyết định trùng tu đường cái muốn xin huyện hỗ trợ tài chính nói ra. Tôn Cốc sắc mặt lập tức biến đổi. Vấn đề giao thông ở thị trấn Tư Hà y trước đó không lâu đã định rồi. Ý là đường vẫn có thể chấp nhận để thế thêm vài năm, bởi vì tài chính của huyện hiện nay cực kỳ căng thẳng, y vừa nói cách đây vài ngày, giờ An Tại Đào công khai nói là phải trùng tu, chẳng phải là đi ngược lại chủ trương của y?
Tôn Cốc từ Tiêu Hoàng biết kế hoạch sửa đường của An Tại Đào, y vốn không để trong lòng, bởi vì y không gật đầu, huyện căn bản không có khả năng đáp ứng hỗ trợ thị trấn Tư Hà. Nhưng ai biết, An Tại Đào không ngờ ngay tại Hội nghị thường vụ đưa chuyện này ra.
Tôn Cốc nhíu mày:
- Đồng chí Tiểu An, vấn đề đường cái ở thị trấn Tư Hà, huyện đã khảo sát nhiều lần, cũng đã nghiên cứu nhiều lần, mọi người đều nhất trí cho rằng, còn có thể hoãn được. Tài chính của huyện eo hẹp, xây dựng đô thị, đầu tư giáo dục, các vấn đề xã hội khác chỗ nào cũng cần tiền. Nhưng tiền không phải tự trên trời rơi xuống, để mà lãng phí. Tôi xem, hay là anh về làm công tác tư tưởng cho quần chúng, gắng thêm vài năm, sau khi huyện bù được lỗ hổng tài chính, liền ưu tiền vấn đề trùng tu đường cái của thị trấn Tư Hà.
An Tại Đào trong lòng hừ lạnh, cái gì mà tiền khôngphải từ trên trời rơi xuống, chẳng phải là vì anh chuyên quyền độc đáo sao? Xây dựng thành nội quan trọng, chẳng lẽ xây dựng xã thị không quan trọng?
An Tại Đào tất nhiên hiểu, nếu không sửa được đường,hắn ở thị trấn Tư Hà sẽ trở thành kẻ vô tích sự. Sửa đường là điểm tựa, để hắn tiến hành một loạt kế hoạch khác. Không thông đường ra bên ngoài, hết thảy đều bế tắc. Ở thị trấn nhỏ công tác, thành tích công tác gắn với tiền đồ vận mệnh của mình, trong vấn đề này, An Tại Đào không có đường lui, phải tận dụng đến cùng. Cho dù là tạo ra khoảng cách với vị Bí thư Huyện ủy độc tài này.
- Tôn Bí thư, các vị lãnh đạo, mọi người có thể đi thị sát một chuyến, thị trấn Tư Hà nếu đường cái giao thông ra bên ngoài không thông suốt, thật sự không thể tồn tại được. Máy kéo có thể chạy, nhưng xe bình thường có rèm che hoặc xe tải muốn đi qua cực kỳ khó khăn. Chỉ 10 km mà đi mất mấy giờ đồng hồ. Hơn nữa, mới đây thôi, bởi vì tình hình giao thông không tốt, nên toàn huyện nhiều xã thị như vậy mà chỉ có duy nhất Tư Hà không có phương tiện giao thông công cộng.
An Tại Đào dừng một chút, cao giọng nói:
- Cho nên, tôi khẩn cầu chư vị lãnh đạo suy xét khó khăn thực tế của thị trấn Tư Hà.
An Tại Đào chưa nói hết, đã bị Trần Đức Lệnh cắt ngang:
- Bí thư An, thời gian anh tới huyện công tác còn ngắn, anh còn chưa hiểu hết tình hình ở huyện. Vấn đề giao thông ở thị trấn Tư Hà Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã thảo luận rồi, hừm, vấn đề này sẽ không tiếp tục thảo luận nữa. Tôn Bí thư, tôi nghĩ hôm nay nên dừng ở đây.
Tôn Cốc cười cười, đang muốn khoát tay tuyên bố tan họp, đột nhiên Lưu Ngạn đứng dậy lớn tiếng nói:
- Tôi tán thành ý kiến của đồng chí An Tại Đào, tài chính huyện eo hẹp, cũng không đến mức ngày một đường cái cũng không trùng tu nổi. Thị trấn Tư Hà là địa bàn nghèo khó nhất trong các xã thị của huyện, nếu không sửa đường, nông dân làm sao làm giàu?
Trần Đức Lệnh sắc mặt trầm xuống. Trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú đứng lên giảng hòa:
- Lưu Trưởng ban, tôi xem chuyện này hay là để Bí thư An tiếp tục nghiên cứu, huyện sẽ cùng nghiên cứu, có được không?
An Tại Đào sắc mặt bình tĩnh mà chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, lòng cực kỳ bình tĩnh:
- Nếu huyện khó khăn, thị trấn Tư Hà cũng không muốn làm phiền thêm, Tôn Bí thư, các vị lãnh đạo, như vậy đi, trên tỉnh có quỹ xóa đói giảm nghèo chuyên dành cho vấn đề gao thông, tôi nghĩ có thể tranh thủ được…
- Việc đó quá tốt, Bí thư An nếu có thể tranh thủ tài chính từ trên tỉnh, thì tốt quá còn gì, vừa giúp được dân chúng lại vừa giảm bớt gánh nặng cho huyện, tôi giơ hai tay tán thành. Chỉ sợ Bí thư Tiểu An sẽ phải thất vọng thôi.
Tôn Cốc mỉm cười khinh miệt.
An Tại Đào khóe miệng hiện nụ cười hài lòng, thầm nghĩ tôi đang chờ những lời này của anh.
:wow:
codon.trai
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh