A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157: Điều Hòa
háng ba năm 1990.
Lưu Vĩ Hồng đảm nhiện chức Phó chánh văn phòng huyện ủy huyện Lâm Khánh cũng đã được gần ba tháng, cũng đã dần dần thích ứng được hoàn cảnh và từng bước thiết lập uy tín ở tổ Thư ký và tổ Công tác chính trị.
Một hôm, Lưu Vĩ Hồng cầm một quyển tạp chí Tiếng Kèn vào trong phòng của Chu Kiến Quốc.
Quyển tạp chí Tiếng Kèn này không phải là ấn bản mới nhất mà là quyển tạp chí phát hành vào tháng mười hai, trong đó có đăng bài báo liên quan đến công tác xây dựng cơ sở Đảng của Hạ Cạnh Cường.
Là một Phó chánh văn phòng, lấy quan điểm thế tục mà xem xét, thì Lưu Vĩ Hồng không liên quan đến điều này.
Hắn không phải là người phụ trách sửa sang lại công tác văn phòng cho Bí thư huyện ủy, cũng không cần phải chăm lo từ trên xuống dưới cho Chu Kiến Quốc. Những việc này đã có một thư ký chuyên trách của tổ thư ký lo liệu. Nghiêm khắc mà nói thì vị đồng chí kia mới là thư ký chân chính của Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng là một Phó chánh văn phòng Huyện ủy, đương nhiên, chủ yếu là người tham mưu sách lược cho Chu Kiến Quốc. Những bài phát biểu của Chu Kiến Quốc đều một tay Lưu Vĩ Hồng soạn thảo.
Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy thoải mái khi mình là người châm trà rót nước cho người khác.
Những chuyện như thế Lưu Nhị Ca không nên làm.
Cho dù có chán nản và thất vọng cả nửa đời người cũng không làm qua những chuyện như vậy.
Chu Kiến Quốc cũng không như thế. Ông không bao giờ đối xử với Lưu Vĩ Hồng như một người thư ký bình thường. Một người đa mưu túc trí như Lưu Vĩ Hồng không phải dễ dàng mà tìm thấy.
- Bí thư, ngài có rảnh không?
Thấy Chu Kiến Quốc đang xem một văn kiện, Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi.
Hiện giờ, hắn ra vào phòng của Chu Kiến Quốc cũng không cần gõ cửa hay ra hiệu gì, thật giống như trong văn phòng của hắn. Hai người bọn họ cũng đã hình thành thói quen này.
Chu Kiến Quốc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Trong đây có một bài báo, ngài có thể xem qua.
Lưu Vĩ Hồng đặt quyển tạp chí Tiếng Kèn ra trước mặt Chu Kiến Quốc, rồi tự động mở đến bài báo kia.
Chu Kiến Quốc nhìn vào.
Lưu Vĩ Hồng tự rót cho mình một ly trà, rồi ngồi xuống bàn làm việc đối diện với Chu Kiến Quốc.
Sau vài phút, Chu Kiến Quốc đã xem xong bài văn, gật đầu nói:
- Bài văn này viết rất có đạo lý.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Rất có đạo lý. Tôi cảm thấy bài văn này của anh ta ý nghĩ không sai. Chúng ta có thể tham khảo một chút, bắt tay vào xây dựng lại tổ chức cơ sở Đảng.
Tết âm lịch qua đi không lâu, Hạ Cạnh Cường được điều đến một tỉnh phía đông nam để làm Bí thư Huyện ủy. Căn cứ theo phân tích của Lưu Vĩ Hồng thì Hạ Cạnh Cường và Chu Kiến Quốc đều giống nhau, không có kinh nghiệm công tác tại địa phương. Về phương diện xây dựng kinh tế thì cũng không phải là điểm mạnh của y. Hạ Cạnh Cường chắc chắc là sẽ lẩn tránh và chỉ tập trung nhiều khí lực cho lãnh vực tuyên truyền và xây dựng công tác Đảng mà mình quen thuộc thôi.
Hạ Cạnh Cường và một Bí thư Huyện ủy bình thường là hoàn toàn khác nhau. Là người nối nghiệp đời thứ ba của Hạ gia, sự trưởng thành của Hạ Cạnh Cường phải nhận được sự chú ý của Hạ gia. Y muốn làm cái gì thì Hạ gia tự nhiên phải toàn lực ủng hộ. Hạ Cạnh Cường ở huyện gióng trống khua chiêng, muốn làm công tác xây dựng Đảng thì không bao lâu sau, khối cao tầng phải có văn kiện phối hợp đưa ra tổng kết kinh nghiệm điển hình cho hắn.
Rất nhiều cái gọi là điển hình nhưng kỳ thật cũng là chế tạo ra mà thôi. Người nào đó cần trở thành điển hình thì để hắn lên chức. Như vậy thì hắn nhất định sẽ trở thành điển hình.
Quan trường quen dùng thủ đoạn, người không hiểu cũng đành chịu.
Hành động này của Lưu Vĩ Hồng cũng là “vi phạm bản quyền”.
Chu Kiến Quốc ở huyện Lâm Khánh rập khuôn máy móc đến từng chi tiết. Nói không chừng đến lúc đó có thể cùng với văn kiện của cao tầng “không bàn mà hợp ý nhau”. Nếu Hạ Cạnh Cường thật sự ở tỉnh đông nam đó mà trở thành điển hình thì Lưu Vĩ Hồng vì sao lại không thao tác một chút, khiến Chu Kiến Quốc cũng trở thành điển hình ở Sở Nam.
Cũng chỉ là xa cùng hô ứng thôi, cũng có vẻ Hạ Cạnh Cường không chỉ có một mình là điển hình.
Cái này gọi là mượn lực đẩy lực. Cho dù Hạ Cạnh Cường có khí thì cũng chỉ có thể mắc nghẹn.
Việc quy định xây dựng công tác Đảng, các anh bên kia muốn làm chẳng lẽ Lâm Khánh chúng ta lại không thể làm?
Đương nhiên, chiêu thức này chỉ sợ Bí thư Huyện ủy khác cũng không học được. Nếu như không có Lưu Vĩ Hồng đằng sau giật dây thì cho dù có đem hình thức của Hạ Cạnh Cường ra học đến mười phần cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cho dù Lưu Vĩ Hồng thân là Bí thư Huyện ủy huyện Lâm Khánh cũng chưa chắc có thể dùng chiêu này.
Lưu Nhị Ca không thèm như thế.
Giật dây Chu Kiến Quốc làm điều này thì thích hợp hơn.
Chu Kiến Quốc hiển nhiên đến đây cảm thấy vô cùng hứng thú, ngồi thẳng dậy nói:
- Ừ, chuyện này có thể thử một lần. Công tác xây dựng Đảng, Huyện ủy cũng muốn coi trọng một lần.
Những lời của Chu Kiến Quốc có thể nói là tự phát cảm tính.
Sau tết âm lịch không bao lâu, Chu Kiến Quốc liền theo lời đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, tự mình đến địa khu một chuyến, đem phương án phát triển kinh tế đưa cho Lục Đại Dũng xem, đồng thời cũng tự mình thuật lại.
Lục Đại Dũng đối với vấn đề này có phần tán thưởng.
Mặc kệ phương án này của Chu Kiến Quốc có thích hợp hay không thích hợp thì động tác lần nay khẳng định đáng giá. Chu Kiến Quốc không có kinh nghiệm chủ quản địa phương, nhất định phải gắng sức đuổi theo. Tuy rằng, Bí thư Huyện ủy chủ yếu là lo công tác Đảng nhưng một Bí thư Huyện ủy đối với việc xây dựng kinh tế mà không hiểu biết thì cũng khó mà tạo quyền uy tuyệt đối.
Nhìn thấy Lục Đại Dũng chăm chú nhìn bản phương án của mình mà Chu Kiến Quốc cảm thấy mừng thầm trong bụng.
Phương án quy hoạch này đúng là có bài bản hẳn hoi, có trật tự rõ ràng, rất logic, nhất là tầm mắt uyên bác, khả năng dự đoán tương lai rất mạnh. Lục Đại Dũng đang suy xét như thế nào để chỉnh hợp lại toàn bộ tài nguyên than đá của địa khu và những tài nguyên khoáng sản khác, để càng sớm càng tốt đem địa khu Hạo Dương trở thành một căn cứ năng lượng mới. Bản phương án quy hoạch này của Chu Kiến Quốc đã cho ông ta một sự dẫn dắt rất lớn.
Không thể tưởng tượng được lão Chu này đúng là một nhân tài. Về phương diện xây dựng kinh tế cũng rất có thiên phú.
Tự nhiên, Lục Đại Dũng không biết có một nhân tài chân chính khác đang đứng đằng sau Chu Kiến Quốc.
Nhưng Chu Kiến Quốc cũng không tưởng tượng được chính là trong khi ông ta đang gặp Lục Đại Dũng thì Đặng Trọng Hòa lại đến gặp Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi với phương án của Đặng Trọng Hòa cũng cảm thấy rất hài lòng.
Không biết Tào Chấn Khởi có thật sự đồng ý phương án của Đặng Trọng Hòa hay không, nhưng ít nhất động tác này của Đặng Trọng Hòa, Tào Chấn Khởi rất là hoan nghênh. Tào Chấn Khởi lão luyện trên quan trường nên cũng hiểu được tầm quan trọng của tổ chức thành viên.
Bất kể như thế nào, Đặng Trọng Hòa cũng là Chủ tịch một huyện. Tuy rằng không bằng Bí thư Huyện ủy nhưng lại trẻ tuổi hơn. Chưa đến bốn mươi tuổi thì đã trở thành Chủ tịch huyện, thống trị một phương trong toàn bộ địa khu Hạo Dương.
Quả là rất có tiềm lực!
Hành động này của Đặng Trọng Hòa cũng muốn xem như là “được ăn cả ngả về không”. Bày ra trước mặt y những con đường lựa chọn không nhiều. Chu Kiến Quốc là thân tín của Lục Đại Dũng, Đặng Trọng Hòa muốn ở huyện Lâm Khánh muốn là một Chủ tịch huyện “muốn nói gì thì nói” thì chỉ có một con đường này thôi. Dựa vào Tào Chấn Khởi, mưu cầu một chỗ dựa vững chắc thì mới có khả năng chống lại Chu Kiến Quốc. Nếu không, y cũng chỉ tự giác buông “chủ quyền” của mình, hướng đến Chu Kiến Quốc cúi đầu xưng thần, làm một nhân vật số hai khiêm tốn.
Điều này thì Đặng Trọng Hòa không vui vẻ gì.
Đặng Trọng Hòa mới ba mươi mấy tuổi, có thể làm đến chức Chủ tịch huyện có thể thấy y cũng là một người cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, dũng cảm tiến tới. Cam tâm dưới trướng người khác không phải là thói quen của Đặng Trọng Hòa.
Kể từ đó, cục diện trở nên tinh tế hơn.
Ngay từ đầu, Tào Chấn Khởi cũng không rõ lắm việc Chu Kiến Quốc làm một phương án khác. Sau này Lục Đại Dũng tự động kết nối thì Tào Chấn Khởi tự nhiên sẽ biết và ủng hộ cho phương án kia của Đặng Trọng Hòa.
Điều này thì cũng phải.
Tào Chấn Khởi nếu không chống đở nổi Đặng Trọng Hòa thì làm sao mà lấy được tín nhiệm của y chứ?
Hơn nữa, nếu Tào Chấn Khởi hoàn toàn đồng ý với phương án của Chu Kiến Quốc thì có thể đoán được, Lục Đại Dũng nhất định cũng muốn toàn bộ địa khu phải như vậy. Điều này có nghĩa Lục Đại Dũng sẽ lấy quyền chủ đạo trong việc xây dựng kinh tế. Một khi quyền chủ đạo nằm trong tay Bí thư Địa ủy thì Tào Chấn Khởi còn chút gì nữa.
Nhìn thì sự “tranh đấu” của huyện Lâm Khánh đã mơ hồ biến thành trận “giao phong” giữa hai thế lực đầu sỏ.
Thật vất vả mới có được vị trí Chủ tịch địa khu, Tào Chấn Khởi không thể nào làm một tên lính hầu phất vờ hò reo cho Lục Đại Dũng.
Lục Đại Dũng nhậm chức Bí thư địa ủy chưa lâu, kinh nghiệm lý lịch không thể so bằng Tào Chấn Khởi. Nói trắng ra thì Lục Đại Dũng chỉ chiếm ưu thế khu vực mà thôi. Nếu ông ta không phải là Chủ tịch địa khu Thanh Phong, thì khi trở thành Bí thư địa ủy Hạo Dương này rốt cuộc cũng chưa chắc biết ai sống ai chết.
Bởi vậy, Lục Đại Dũng cũng không thể cưỡng ép Tào Chấn Khởi chấp nhận phương án của Chu Kiến Quốc.
Cuối cùng thì chỉ có thể chọn một trong hai phương án của Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa.
Công ty than đá quốc hữu cũng không loại trừ có vốn tư nhân bên ngoài trên cơ sở đảm bảo các công ty than đá hoạt động có hiệu quả. Những xí nghiệp tư nhân cũng được phép gia nhập vào.
Đối mặt với một kết quả như vậy, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng đều không còn cách nào khác.
Cánh tay không lay chuyển được đùi.
Một khi đã như vậy thì Lưu Vĩ Hồng liền lui mà cầu tiếp theo, hướng Chu Kiến Quốc góp lời, phải chặt chẽ quản lý người cầm lái các công ty than đá quốc hữu, nắm giữ quyền định đoạt cho mình. Lãnh đạo Cục Than đá, cục Đất đai, cục Tài nguyên khoáng sản cũng phải nắm trong tay. Có những người này thì Chu Kiến Quốc mới có thể nắm giữ quyền chủ đạo.
Đối với lời đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc tất nhiên là liên tục gật đầu.
Người này tuổi còn trẻ, tuy mưu mẹo nhưng cũng là người chu đáo. Trước kia ở Cục Nông nghiệp đã phá hủy mối quan hệ chú cháu của Trần Sùng Tuệ chính là một bằng chứng rõ ràng.
Nghe theo hắn hẳn là không sai.
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lại đề xuất phải coi trong công tác xây dựng Đảng. Chu Kiến Quốc cũng chấp nhận.
- Bí thư, tôi cho rằng trước mắt phải xây dựng lại đội ngũ cán bộ, xây dựng lại chi bộ cơ sở. Tỉnh và địa khu, thậm chí trung ương cũng đều tán thành.
Lưu Vĩ Hồng cường điệu một câu.
Chu Kiến Quốc gật đầu:
- Có đạo lý. Chuyện này chúng ta phải thương lượng kỹ một chút, thì mới có phương án thực hành được.
Công tác xây dựng Đảng cũng phải tính đến chuyện Đặng Trọng Hòa lại đến gây sự.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Dù sao thì một nhiệm vụ như vậy, nhất định là hắn phải đảm nhiệm rồi.
Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Chu Kiến Quốc reo lên dồn dập. Chu Kiến Quốc cầm lấy tai nghe. Tuy nhiên vừa mới nghe được hai câu thì sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ rất khiếp sợ.
- Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa xem?
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia