I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 17
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 156 - Liên Tục Gặp Trục Trặc
HƯƠNG 156: LIÊN TỤC GẶP TRỤC TRẶC
Trans+Edit: Pinoneverdie
----
Tháng tám Bắc Kinh, nhiều cơn mưa bão ập tới. Thông thường, ban ngày bầu trời nghìn dặm không mây, chạng vạng tối thì đột nhiên sấm chớp vang rền, mưa xối xả tầm tả.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đến lúc tan tầm, một chiếc xe màu đen chạy đến đậu ở đối diện cửa lớn của cục cảnh sát.
Bên trong tấm kính thủy tinh đang bị mưa tạt xối xả, mơ hồ có thể thấy được hai gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ở bên trong xe. Bốn ánh mắt này sắc bén như dao nhọn, "lưỡi dao" liên tục liếc vào những thân ảnh ra vào cổng cục cảnh sát.
Nhưng mà.....hai người họ tạo nên bầu không khí khẩn trương nghiêm túc vậy thôi chứ bên trong lại đang nói chuyện phiếm nhàn hạ.
"Mấy ngày nay thời tiết thật thất thường, chưa từng thấy Bắc Kinh mưa lớn thế này."
"Đúng vậy, muốn theo dõi cảnh sát Hạ cũng không nhìn thấy rõ..."
"Anh cần nhìn rõ cảnh sát Hạ làm gì?"
"Chuyện đó...ý của tôi là trời mưa xuống sẽ cản trở tầm nhìn, ảnh hưởng đến việc quan sát những mối nguy hiểm tiềm tàng ẩn núp xung quanh cảnh sát Hạ. Ví dụ như trên người cậu ta có vật gì bằng kim loại thì sẽ dễ bị sét đánh, đế giày trơn quá sẽ dễ bị trượt ngã các thể loại."
"..."
"Tôi phát hiện ra lâu ngày như vậy thực sự đã phát sinh tình cảm, tôi mỗi ngày đều sớm chiều chung sống với cảnh sát Hạ, không rời nửa bước, làm sao không phát sinh cảm tình thương mến được chứ?"
"Anh dẹp đi! Anh khi nào lại cùng cảnh sát Hạ sớm chiều chung sống? Viên Tổng đã căn dặn rõ ràng là tuyệt đối không được bại lộ thân phận trước mặt cảnh sát Hạ, anh đứng gần sát bên cậu ta còn chưa có cơ hội, ở đâu ra mà sớm chiều chung sống?"
"... thì...trao đổi ánh mắt với nhau không phải là tiếp xúc với nhau à?"
"Anh khi nào lại cùng cậu ta trao đổi ánh mắt? Anh nếu là cùng cảnh sát Hạ trao đổi ánh mắt, chẳng phải là để cậu ta phát hiện ra anh đang theo dõi cậu ta?"
"Được được được, tôi không cùng anh tranh luận những thứ này nữa."
"Mà nói điều này một chút, anh nói xem vì sao mấy ngày nay Viên Tổng luôn đích thân tới chỗ này?"
"Đại khái chắc là bởi vì trời mưa, sợ chúng ta bị bất lợi theo dõi không được tốt, cho nên đích thân ra tay?"
"Trước đây nguy hiểm hơn, chúng ta cũng là tự hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng thấy Viên Tổng nhọc lòng quan tâm như vậy?"
"Cái này... Chẳng lẽ là vì tiểu Điền... cho nên Viên Tổng đã nâng tiêu chuẩn của một bảo tiêu chuyên nghiệp lên, không còn tín nhiệm chúng ta?"
"Không đúng."
"Mà anh nói xem hôm nay Viên Tổng có tới không?"
"Ngày hôm nay chắc chắn sẽ không tới, anh không nghe nói sao? Công ty của chúng ta muốn thành lập một quỹ từ thiện, tối hôm nay có một bữa tiệc quan trọng để mọi người gặp mặt thương thảo chuyện này.""Thì ra là vậy, sao chuyện nhỏ như vậy cũng lôi nhau ra tiệc tùng nhỉ, cũng sẽ không..."
"Ách... Tôi hình như thấy xe của Viên Tổng."
"..."
Hạ Diệu và Tiểu Huy vừa nói vừa cười từ chính văn phòng đi tới, thấy Viên Tung đậu xe ở bên ngoài, lúc này tiểu Huy mới mở miệng than phiền.
"Đầu thai quả thật là một công việc đòi hỏi nhiều kĩ thuật." Tiểu Huy không khỏi cảm khái, "Tôi đây ngay cả dù còn chưa từng mang theo, xe đưa đón cậu thì dừng ngay cửa chính dưới bậc tam cấp."
Hạ Diệu cười cười, đem chìa khóa xe vứt cho Tiểu Huy, "Đừng đi xe buýt, lái xe của tôi trở về đi."
"Ui chao! Vậy tôi đây kéo Trương Điền đi cùng." (Vote cặp Trương Điền - tiểu Huy =))) )
Hạ Diệu không trực tiếp lên xe, che dù đi tới cửa kính xe, gõ một cái.
Viên Tung làm bộ không nghe thấy, gò má tỏ ra ngông cuồng.
"Ban nãy đồng nghiệp của tôi vừa khen 'gia đình nhỏ' của chúng ta thật thân thiết đấy."
Mặt lạnh như diêm vương nhìn Hạ Diệu, "Đừng lắm mồm, nhanh lên xe."
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Chúng ta như vầy rồi mà anh vẫn còn ngượng à."
Sau khi lên xe, Viên Tung chậm chạp không chịu khởi động máy, Hạ Diệu không hiểu vì sao cũng không bận tâm, liền đem điện thoại di động ra nghịch. Chờ lúc nổ máy, mặt của Viên Tung đột nhiên liền trầm xuống.
Lúc chạy xe trên đoạn đường này, Hạ Diệu bất kể là nói cái gì với Viên Tung, nét mặt của hắn vẫn là nhất quyết không thay đổi. Sau đó Hạ Diệu hình như phát hiện được vấn đề nằm ở chỗ nào. Lúc bình thường, Viên Tung mỗi lần vượt qua mưa bão để tới đón Hạ Diệu, Hạ Diệu khi lên xe sẽ biểu hiện một chút "thành ý" mà hôn hắn ta một cái, hôm nay lại lơ là quên mất. Vừa nghĩ ngợi xong vội vàng hôn bù, Viên Tung liền thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt màn mưa trở thành một màn nhu tình. Bên ngoài xe thì phong vũ lôi điện, bên trong xe lại tràn đầy sự hạnh phúc đơn giản giữa hai người đàn ông đang yêu nhau.
Một người hết sức tập trung mà lái xe, một người thì ngồi nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng bật lên một đoạn nhạc, độc một đoạn rap, khiến không khí bên trong xe luôn nhộn nhịp.
Ngay lúc xe quẹo vào một ngã rẽ, đi hết đoạn này là sẽ tới nhà, điện thoại của Hạ Diệu đột nhiên vang lên.
"Có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi phải quay lại một chuyến, anh về làm cơm trước đi, tôi đón xe đi rồi quay lại."
"Đừng nóng vội, tôi lái xe đưa cậu đi." Viên Tung nói.
Đến lúc tới nơi, đã có hai chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, Hạ Diệu bảo Viên Tung đem xe đậu xa chỗ này một chút, mặc một bộ áo mưa liền chạy ra ngoài.
Một chiếc xe khác cũng vừa lái tới, không cần Viên Tung dặn dò, hai người bảo tiêu tinh nhuệ ngồi bên trong lập tức bước ra khỏi xe đi theo Hạ Diệu.
Mặc dù biết hai người bọn họ sẽ rất cẩn trọng, nhưng Viên Tung vẫn xuống xe đi tới một chỗ cách đó cũng khá xa, lặng lẽ quan sát hiện trường bên đó.Trong miệng hắn tuy là không đề cập tới, nhưng nguyên tắc trong lòng thì cực kì lớn, mặc dù muốn Hạ Diệu luôn luôn được an toàn nhưng cũng phải tôn trọng nghiệp vụ và tôn trọng khả năng của cậu ta, công và tư phân minh. Lúc Hạ Diệu đang công tác thì cậu ta có bị mưa tạt thế nào, Viên Tung đều sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu là những lúc sinh hoạt bình thường, tuyệt đối không để Hạ Diệu bị dính một giọt nước mưa.
Hạ Diệu chạy đến hiện trường ẩu đả, cùng những cảnh sát khác giữ trật tự, cách ly hiện trường.
Hiện trường lúc này chính là một đám người đang đánh đấm và chửi bới. Sau khi cảnh sát tìm hiểu, thì ra là công nhân và lực lương an ninh lao vào ẩu đả nhau, nguyên nhân là do chủ thầu không trả lương thỏa đáng cho công nhân.
Dù cho cảnh sát đã xuất hiện, hiện trường hỗn loạn cũng không vì thế mà giảm xuống, nhân viên an ninh ỷ thế hiếp người, điên cuồng ngang ngược, đông đảo công nhân đều phẫn nộ, liều mạng phản kháng, mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng.
Gậy sắt, côn gỗ, gạch vụn, chai lọ thủy tinh văng tứ phía. Có vài cảnh sát đã bị thương, chỉ có Hạ Diệu là đứng ra ngăn cản nhiều nhất lại không bị thương chút nào. Nhiều lần cảm giác rằng viên gạch chắc chắn sẽ đập vào mặt của mình, không hiểu sao thì lại may mắn tránh khỏi. Trời mưa thì lớn, cục diện lại hỗn loạn, Hạ Diệu không để ý nhìn tới xem ai đã ra tay giúp đỡ.
Rốt cục, sau đó có một nhóm cảnh sát tới viện trợ, mọi chuyện đều đã được kiểm soát.
Hai nhóm người lao vào tham chiến tổng số hơn bảy tám chục người, trong đó chủ yếu là đám nhân viên an ninh. Rất nhiều cảnh sát đều là do bọn họ đả thương, lúc bị áp giải lên xe cảnh sát còn hướng về đám người công nhân nói lời thô tục.
Trong lúc đám tôn tử này đang nhốn nháo, Hạ Diệu vô tình nghe được có người nhắc tới "Công ty bảo vệ Hắc Báo". Sau đó đến quan sát tư thái và tác phong của những người này, cảm thấy rằng đại đa số... à không là toàn bộ bọn họ đều là bảo vệ đến từ công ty Hắc Báo.
Bảy tám chục người toàn bộ bị áp lên xe cảnh sát, giải về cục.
Đại đội trưởng phái vài người leo lên xe tiếp tục phụ trách vụ này, trong đó không có Hạ Diệu.Leo lên xe còn có Tiểu Huy, lúc này đội phó của bọn họ đang chửi cha mắng mẹ, khí tức hung hăng. Vừa ngồi vào trong xe, đóng cửa ngăn cách với bên ngoài, lập tức trút ra oán khí.
"Người tôi ướt nhẹp, trong giày đều là bùn đất, cậu nhìn này, nhìn đi..."
Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài lại mưa lớn như vậy, căn bản không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở bên trong xe hơi. Viên Tung liền đem quần áo trên người Hạ Diệu toàn bộ cởi ra, trước tiên dùng nước ấm thấm vào khăn lông, lau người cho Hạ Diệu một lần, rồi lại tiếp tục dùng khăn lông khô lau cho cậu ta thêm một lần nữa.Hạ Diệu thấy quần áo của Viên Tung cũng ẩm ướt, nhịn không được hỏi: "Anh làm gì mà cũng bị ướt hết vậy?"
"Lúc nãy cậu vội vàng chui vào trong xe, vấy nước làm ướt quần áo của tôi." Viên Tung nói.
Hạ Diệu bóp lại cánh tay đang chuyển động của Viên Tung, hỏi: "Biết đám người gây chuyện lúc nãy là ở đâu ra không?"
"Ở đâu ra?"
"Công ty bảo vệ Hắc Báo!" Hạ Diệu vừa vui một chút, "Ngươi nói xem bọn họ có phải là phá quán tử phá suất?" (*)
(*) phá quán tử phá suất: đại khái ý nghĩa trong tình huống này là cùi rồi không sợ lở. chứ giải thích ra thì phải dùng tới 42 từ tương đương hơn 300 chữ cái lận =))
Nhưng Viên Tung lại không lạc quan như vậy, không những thế, tâm tình vẫn còn bao phủ lên một tầng sương mù nhìn không rõ.
Hạ Diệu hào hứng nói: "Bọn họ gây náo loạn hết chuyện này tới chuyện khác, quả nhiên là không còn muốn hành nghề nữa mà."
Vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có một ánh đèn xe chiếu thẳng vào trong xe bọn họ, Viên Tung lập tức dùng cơ thể che chắn Hạ Diệu lúc này đang trần truồng lại.
Hạ Diệu nhịn không được mắng: "Tên cháu trai nào rọi đèn về chúng ta vậy?"
Viên Tung gương mặt âm trầm, động tác đang lau tóc cho Hạ Diệu đột nhiên thô lỗ.Đầu của Hạ Diệu xém chút nữa là bị Viên Tung vặn rớt ra khỏi cổ, cậu ta nhịn không được hét lên: "Nhẹ tay một chút không được hả? Bằng không anh đưa khăn cho tôi, tôi tự lau!"
Viên Tung ném khăn vào mặt Hạ Diệu.
"Thì ra là cậu dẫn dắt người ta đến đây!"
Hạ Diệu căm tức, "Tôi làm gì mà dẫn dắt người đến đây?"
Viên Tung không nói lời nào, trực tiếp ngồi vào chỗ tài xế, khởi động máy.
Hạ Diệu không buông tha mà truy vấn.
"Viên Tung anh đó nha đem lời nói rõ một chút, tôi rốt cuộc thế nào dẫn người tới? Tôi dẫn người nào tới?"
"Anh đó nha vẫn còn tưởng rằng Báo Đen mến mộ tôi, muốn làm tôi vui nên mới kêu người của hắn đến gây sự, tiếp tục làm giảm danh tiếng của công ty Hắc Báo?"
"Hắn đâu phải thằng ngu!"
"Chuyện công ty bọn họ thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Viên Tung, tôi đang nói chuyện với anh!"
" *Nói lầm bầm*...anh không tự tin giữ được tôi sao?."
"Ách..."
Ô tô đột nhiên vấp phải một cái ổ gà, Hạ Diệu xém nữa là té nhào khỏi ghế.
Viên Tung từ kính chiếu hậu trong xe quét mắt nhìn thấy dáng vẻ đang bị mất trọng tâm của Hạ Diệu, đặc biệt muốn tát hai cái vào cái mông trần truồng của cậu ta.
HẾT CHƯƠNG!
Thế Bất Khả Đáng Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản