Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 156: Địa Phế Chi Hỏa
H
àn Lập nghe lão già nói nguyên do xong, ánh mắt trên mặt không thay đổi, đối với những lời này ra bộ dáng không thể phủ nhận. Sau khi nghe xong, khe khẽ gật đầu, cái gì cũng không nói, đưa tay cầm lấy ngọc đồng đã phục chế, xoay người đi về thông đạo.
"Tiểu hữu nếu muốn luyện đan, cần đan lô loại gì, ta sẽ tính rẻ cho?" Lão già thấy Hàn Lập muốn rời đi, vội vàng ra bộ dáng muốn bán được hàng.
"Không cần, tạm thời không cần!" Hàn Lập không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay, thản nhiên nói.
"Vậy thật sự là đáng tiếc. Đan lô của ta có thể chịu nhiệt độ cao nhất của địa hỏa!" Hứa lão thấy sinh ý không thành, hơi tiếc nuối nói.
"Địa hỏa?" Hàn Lập vốn đang muốn đi tới thông đạo thân hình chợt ngừng lại.
"Địa phế chi hỏa so với tiên thiên chân hỏa còn muốn lợi hại hơn vài phần" Lão già thong thả nói.
"Luyện đan không phải nói cần tiên thiên chân hỏa sao! Địa hỏa này có thể thay thế để luyện đan không?" Hàn Lập tận lực bảo trì thanh âm tỉnh táo, nhưng trong lòng lại hết sức kích động. Hắn biết, lối ra có thể giải quyết khốn cảnh luyện chế Trúc cơ đan có lẽ đã tìm được rồi.
"Ha ha! Xem ra tiểu hữu đúng là không hề hay biết với việc tu tiên giới sớm đã dùng địa hỏa thay thế cho tiên thiên chân hỏa để luyện đan! Bất quá, cái này cũng không gì lớn, cơ bản về luyện đan ngươi cũng đã biết. Ta sẽ miễn phí cho tiểu hữu mà nói một chút!" Lão già thấy Hàn Lập tựa hồ đối với việc này rất chú ý, tinh thần chấn chỉnh, nhưng cố ý đem hai chữ miễn phí nhấn mạnh.
Hàn Lập làm sao mà nghe không hiểu ý tứ của đối phương, không khỏi cười khổ. Đối phương muốn nói rõ cho hắn, mặc dù nói là miễn phí cho hắn, nhưng nói một câu là miễn phí, nói bảy tám có còn miễn phí hay không, đó lại là chuyện khác.
Nhưng đây là vấn đề trọng đại, Hàn Lập cũng không muốn dây dưa.
Bởi vậy trực tiếp trở lại, không nghĩ ngợi gì nói: "Chỉ cần Hứa lão nói rõ chuyện địa hỏa, ta sẽ lựa chọn mua cho lão một đan lô!"
"Hắc hắc! Đan lô của ta tuyệt đối là thượng phẩm, nhất định sẽ làm tiểu hữu vừa lòng!" Hứa lão thấy mục đích đã thuận lợi mà đạt thành, không khỏi híp mắt nở nụ cười.
"Thật ra dùng tiên thiên chân hỏa để luyện đan, đã lâu rồi không còn dùng nữa! Tu tiên giới ngày nay luyện đan, đều là mượn địa phế chi hỏa tại chỗ huyền dương để rèn luyện đan dược. Bởi vì trước kia, tiền bối của chúng ta đã phát hiện, địa hỏa chẳng những có nhiệt độ cao hơn chân hỏa tinh thuần của tu sĩ, đặc biệt lại có thể kéo dài ổn định, so với cách dùng chân hỏa để luyện đan trước đây tỷ lệ thành công đề cao hơn rất nhiều, đồng thời đối với luyện khí mà nói cũng có hiệu quả tương tự. Cho nên chỉ cần môn phái tu tiên thậm chí các gia tộc tu tiên lớn có điều kiện, đều có huyền dương hỏa địa riêng của mình, để cho đệ tử của mình luyện đan, luyện khí. Cũng chỉ có những người thế cô sức yếu, không cách nào có được địa hỏa, mới dùng cái loại chân hỏa luyện đan có tỷ lệ thất bại rất cao đó." Lão già lắc đầu nói.
"Vậy bổn môn ta có địa hỏa hay không? Hứa lão biết ở đâu chứ?" Hàn Lập tâm trạng vui mừng, cố nén sự hưng phấn trong lòng, tiếp tục hỏi tiếp vấn đề mấu chốt.
"Ha ha!...
Lão già vừa nghe Hàn Lập hỏi, không nhịn được cười ha hả, làm cho Hàn Lập nhấp nháy hai mắt, hơi buồn bực!
"Tiểu hữu lúc mới vừa vào Nhạc Lộc điện, có phải thấy có một thông đạo không có bất cứ dấu hiệu chỉ dẫn nào không? Thông đạo đó chính là dẫn đến chỗ huyền dương hỏa địa, ở nơi này nộp ra linh thạch, là có thể mượn địa hỏa!" Lão già sau khi cười to, rốt cục nói rõ cho cho Hàn Lập biết.
"Quả thật như thế?" Hàn Lập không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng, khóe miệng khẽ nhếch lên nói.
"Lão phu chừng này tuổi, có thể lừa bịp vãn bối như ngươi sao?" Hứa lão hơi bực bội nói.
"Là vãn bối lỡ lời! Xin Hứa lão thứ lỗi!" Hàn Lập cũng hiểu được đối phương cho dù tham tài, cũng không khả năng tạo ra chuyện như vậy để dối gạt mình, rất thành khẩn mà nói.
"Hừ, xem tiểu hữu tuổi còn trẻ, lão phu cũng tha thứ cho ngươi lần này!" Lão già thần sắc hòa hoãn lại, nhưng lập tức lại nghiêm mặt nói: "Nhưng về giá cả mua đan lô, lão phu cũng sẽ không ưu đãi nữa."
Hàn Lập nghe vậy, nhất thời không khỏi hơi cười khổ, lão này thật đúng là thời khắc nào cũng không quên chiếm tiện nghi!
"Có phải là đan lô này hay không?" Hàn Lập chỉ các đỉnh lô lớn nhỏ ở trên cái giá phía sau hỏi.
"Đương nhiên là không phải, cái này cũng chỉ là những thứ bình thường, chỉ có thể luyện những đan dược cấp thấp mà thôi, làm sao có thể chịu nổi nhiệt độ của địa hỏa? Đan lô tinh phẩm chân chính, tất cả đều ở chỗ này!" Lão già khôi phục bản sắc gian thương, cười hì hì vỗ vỗ lên cái túi lớn ở bên hông của mình.
Chỉ thấy lão hướng cái túi lên mặt đất rồi vỗ nhẹ một cái, lập tức một luồng thanh quang bắn ra, một loạt đan đỉnh cổ sắc cổ hương, hình dạng kỳ lạ xuất hiện trên mặt đất.
"Thế nào? Cái này đều là thượng phẩm đan lô lão phu cất dấu, mỗi một cái đều là tinh phẩm, tuyệt đối không phải hàng bình thường!" Lão già cầm lấy một cái đỉnh lô gần nhất, gõ nhẹ một cái, hơi đắc ý nói.
"Đích xác không tệ!" Đỉnh lô này vừa hiện ra, Hàn Lập đã cảm nhận được bản thân chúng phát ra linh khí nhè nhẹ, không khỏi ồ lên một tiếng.
Nhưng thật ra làm cho hắn để ý, có điều cái túi vải trông không ra gì của đối phương, tuyệt đối là một món trữ vật cao cấp có dung lượng cực lớn, nếu không cũng không khả năng chứa được một số lượng vật phẩm nhiều như vậy.
"Hắc hắc! Không phải lão phu tự khoa trương, đỉnh lô mà đại cao thủ luyện chế pháp khí, đến đệ tử cấp thấp của bổn môn đại bộ phận đều xuất ra từ tay của lão phu, những thứ này đều là tinh phẩm trong tinh phẩm!" Lão già thấy Hàn Lập hơi động dung, càng vui vẻ nói.
Hàn Lập mỉm cười, cũng không mở miệng phản bác, chậm rãi đi tới bên cạnh cái đỉnh lô, cúi người bắt đầu lựa chọn.
"Đây là La Hầu đỉnh, có thể thu nạp ngọn lửa nhiệt độ cao, lại gia tăng khả năng thành đan dược, còn có thể…"
Mỗi khi Hàn Lập cầm lấy một cái đỉnh lô lên nhìn, vị Hứa lão này ở bên cạnh không ngừng khoa trương giới thiệu, hận không thể đem mỗi cái nói lên thành bảo vật trên trời dưới đất hiếm có, tựa hồ hắn mà không lập tức mua nó thì phí phạm với trời đất! Làm cho Hàn Lập cười khổ không thôi.
"Cái này đi!" Hàn Lập sau khi kiểm tra qua một lần, trầm ngâm một hồi, chỉ vào một cái đỉnh lô màu bạc nhỏ nhắn, nói với lão già.
"Ha ha! Tiểu hữu nhãn quang thật là tốt, cái Ngân Ti đỉnh này tuyệt đối là tinh phẩm trong đan lô, là một trong số không nhiều thượng phẩm pháp khí. Trong số đỉnh lô ta sở hữu, nó là bảo bối hạng nhất!" Hứa lão thấy Hàn Lập chọn món nhỏ nhất này, thoáng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức lấy lại thần sắc như thường, đem ngân đỉnh này hóa thành một đóa hoa, miệng khen ngợi không ngớt.
"Cái này cùng với nhãn quan có quan hệ gì? Chỉ bất quá lo không gian túi trữ vật của mình có hạn, chỉ có thể chọn cái đỉnh này mà thôi!" Hàn Lập nghe lão già nói như vậy, lầm bầm thầm nói.
Cuối cùng, sau khi một phen mặc cả với lão già, Hàn Lập với giá ba mươi hai khối linh thạch cấp thấp, đã mua được vật này. Sau đó không chút do dự rời khỏi nơi này.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hứa lão, Hàn Lập đã hao phí năm mươi bốn khối linh thạch, cho dù hắn cũng không phải là nghèo gì, những cũng rất là đau xót. Bởi vậy thật sự không muốn ở lại nơi này một giây phút nào nữa, cho dù đối phương rất nhiệt tình muốn tiếp tục giữ hắn lại.
Ra khỏi phòng của Hứa lão, Hàn Lập về lại đại sảnh có Truyền tống trận, nhưng cũng không lập tức ra khỏi điện, mà là sau khi lưỡng lự một chút, đi dọc theo thông đạo không biển báo gì mà vào.
Kết quả, ở cuối thông đạo xuất hiện một cái cửa đá thật lớn, trên cửa đá có hào quang ngũ sắc lưu động không ngừng, vừa nhìn đã biết được thi triển cấm pháp cực kỳ lợi hại, làm cho người ta không dám xem thường vọng động!
Mà bên cạnh cửa đá có một căn nhà đá nhỏ, bên có một người đang ngồi ngáp dài. Người này công pháp cơ sở cũng chỉ tới đỉnh tầng mà thôi, nhưng đối với Hàn Lập lộ ra bộ dáng ngạo nghễ không để ý tới, làm cho Hàn Lập trong lòng rất là khó chịu!
Nhưng Hàn Lập là người ra sao? Mặc dù trong lòng rất bực, nhưng mặt ngoài ánh mắt vẫn tự nhiên. Cho dù hỏi ba câu, đối phương cũng chỉ bất đắc dĩ trả lời một câu, nhưng cũng đã làm cho Hàn Lập hiểu rõ ràng tình hình nơi đây!
Sau đó, Hàn Lập tựa hồ không thèm để ý sự vô lễ của đối phương, rất lễ phép hướng tới đối phương cáo từ, rời khỏi nơi này. Nhưng không đợi hắn đi ra khỏi vài bước, đã nghe được thanh âm của người này.
"Một tên đệ tử cấp thấp nghèo mạt, cũng muốn học người ta luyện đan? Có phải đầu óc có vấn đề hay không, có nói cũng chỉ tổ đại gia ta tốn nước bọt!"
Hàn Lập sau khi nghe những lời này của đối phương, không chút khác thường, nhưng vẻ mặt khi quay lưng lại với người này lại lạnh lẽo như băng sương, trong mắt chợt lóe lên sát khí.