Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 9: Ma Nữ Chi Nộ.
B
ạch Y ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ, còn mang theo vài phần đau thương.
"Mười năm qua, Bạch Y ta vẫn trung thành tận tâm với sư phụ, Bạch Y Lâu cũng vẫn dựa theo chỉ thị của sư phụ mà làm việc, không nghĩ tới, đến cuối cùng lại có kết cục như vậy" Bạch Y giọng nói tràn ngập sự tiêu điều, "Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc phản bội sư phụ, ta bất quá chỉ chán ghét cuộc sống làm sát thủ, ta hy vọng có một ngày có thể đường đường chính chính làm người".
"Một ngày làm sát thủ, cả đời sẽ là sát thủ, một khi ngươi đã không muốn làm, như vậy mạng của ngươi cũng sẽ dừng lại tại đó" Phiến Tiêu Diêu cười lạnh một tiếng, "Bạch Y Bạch Y, ngươi hành tẩu giang hồ cũng không phải là ngày một ngày hai, đạo lý hiển nhiên như vậy ngươi cũng không hiểu sao?"
"Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, mấy cái này ta tự nhiên đều hiểu, ta vốn nghĩ rằng, ta tận tâm nhiều năm như vậy vì sư phụ, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, sư phụ sẽ buông tha cho ta, đáng tiếc, ta rất là khờ dại, ta chỉ có ngẫu nhiên một lần nói muốn thoái ẩn giang hồ, sư phụ liền bắt đầu làm cho người của Bạch Y Lâu đi chịu chết" Bạch Y ánh mắt tràn ngập sự cô độc cùng tịch mịch, "Ta rốt cuộc hiểu được, bất luận là ta hay là Bạch Y Lâu, cũng chỉ là một công cụ của sư phụ mà thôi, là công cụ để hắn xưng hùng giang hồ, khi chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, hắn sẽ đem chúng ta trừ đi, mà cái gọi là phản bội, chỉ có điều là hắn tìm một lý do cho đàng hoàng thôi".
"Bạch Y, bớt sàm ngôn đi, ngươi hãy chuẩn bị chịu chết đi" Phiến Tiêu Diêu tựa hồ không chút ảnh hưởng bởi những lời của Bạch Y, hừ lạnh một tiếng nói.
"Các ngươi cũng không cần đắc ý, điểu tận thì cung tàn, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ giống như ta vậy thôi" Bạch Y chậm rãi nhìn qua ba người khác của Phiến Tiêu Diêu, thản nhiên nói, trong giọng nói tựa hồ mang theo vài phần thương xót.
Một tiếng tiêu nhè nhẹ vang lên, bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số bóng người áo đen, Bạch Y trong lòng căng thẳng, từ trong đáy lòng chậm rãi nảy sinh sự lạnh lẽo.
Chẳng lẽ Bạch Y lâu thực đã đến lúc tận diệt rồi sao? Không, ta không cam tâm! Bạch Y trong lòng âm thầm hô lên.
Hoa Nhược Hư tâm tình hiện tại cũng rất tệ, hắn thế nào cũng không thể tưởng được, khi hắn vừa mới rời khỏi Thiếu Lâm tự không lâu, Thiếu Lâm tự đã bị hủy, mà kẻ xuống tay chính hắn cũng không nghĩ đến, Ma cung.
Cho tới nay, hắn vẫn xem Diệp Bất Nhị cùng Tiên cung là kẻ địch, Ma cung cơ hồ hắn cũng xem nhẹ, cũng không phải là hắn xem thường thực lực Ma cung, chỉ là hắn cho rằng Đại Nhi sẽ không xuống tay với hắn.
Có lẽ không chỉ có hắn, mà ngay cả người của Thiếu Lâm tự cũng không thể tưởng được Ma cung lại hạ độc thủ như vậy với Thiếu Lâm tự? Hoa Nhược Hư là đệ tử duy nhất của Giác Viễn thiền sư Thiếu Lâm, hiện nay lại chấp chưởng Thiếu Lâm, mà hắn là tình lữ của Tô Đại Nhi, đây là việc mà cả võ lâm đều biết, Ma cung một năm gần đây cơ hồ đều không có động tác gì nhằm vào thất đại môn phái, rất nhiều người đều cho rằng đây bởi vì Tô Đại Nhi cùng Hoa Nhược Hư có quan hệ chặt chẽ, ai có thể ngờ Ma cung lại xuống tay, hơn nữa đối tượng đầu tiên lại chính là Thiếu Lâm?
Không ai có thể nghĩ đến, Hoa Nhược Hư không thể nghĩ ra, Hoa Ngọc Phượng cũng không thể tưởng được, nhưng sự tình hiện tại quả thật đã phát sinh, mà Thiếu Lâm tự cũng đã bị hủy, đây cũng là sự thật không thể thay đổi.
Ma cung một khi đã xuống tay với Thiếu Lâm, bọn họ tự nhiên sẽ không dừng tay, mục tiêu tiếp theo của bọn họ sẽ là ai? Võ Đang Nga Mi Thanh Thành hay là phái nào khác? Thậm chí có thể là Thiên Tinh Minh hay không? Trước kia, Hoa Nhược Hư cho rằng Ma cung khẳng định sẽ không đối phó với Thiên Tinh Minh, chẳng qua hiện tại lại rất khó nói.
"Đại Nhi Đại Nhi, nàng làm như vậy ta phải đối mặt với nàng sao bây giờ?" Hoa Nhược Hư trong lòng thầm thở dài nói.
Ma cung.
Đại sảnh nguyên vốn có chút âm trầm, bởi vì khuôn mặt lạnh như băng của Tô Đại Nhi lại càng thêm âm lãnh, ngoài trừ tam đại Trưởng lão ra thì tất cả các đệ tử của Ma cung đều cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
"Nhị Trưởng lão, Nam Cung hộ pháp sao lại không đến?" Tô Đại Nhi lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Hiên Viên, chậm rãi hỏi.
"Hồi bẩm Cung chủ, Nam Cung hộ pháp vì có việc nên đã ra ngoài, hiện chưa về kịp" Nam Cung Hiên Viên nhìn thấy Tô Đại Nhi, sắc mặt bình tĩnh, hắn sớm đã biết Tô Đại Nhi sẽ hỏi vấn đề này, tự nhiên cũng đã sớm nghĩ cách trả lời sao cho tốt.
"Nhị Trưởng lão, ngươi biết là ai bảo Nam Cung hộ pháp đi tấn công Thiếu Lâm không?" Tô Đại Nhi sắc mặt dần dần hồi phục lại sự hòa nhã, thản nhiên hỏi.
"Hồi bẩm Cung chủ, là mệnh lệnh của thuộc hạ, chẳng qua, thuộc hạ là làm theo sự phân phó của Cung chủ" Nam Cung Hiên Viên quả nhiên đã có sự chuẩn bị, không chút do dự trả lời.
"Dựa theo sự phân phó của ta? Ta sao lại không biết ta có phân phó ngươi đi làm chuyện này?" Tô Đại Nhi cố nén tạm thời không phát tác, nhẹ nhàng hừ một tiếng hỏi.
"Cung chủ người đã quên rồi, hơn một năm trước, người đã phân phó cho thuộc hạ, chỉ cần thời cơ thích hợp, chúng ta liền tấn công thất đại môn phái, tiện đà nhất thống võ lâm" Nam Cung Hiên Viên giọng nói càng ngày càng khiêm cung.
"Vậy lần này trước khi tấn công Thiếu Lâm, có bẩm báo qua với ta không? Các ngươi có còn để Cung chủ ta vào mắt hay không?" Tô Đại Nhi khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt đẹp mơ hồ xuất hiện sự tức giận.
"Thuộc hạ thấy Cung chủ bận rộn cả ngày, quá vất vả, không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà đến quấy rầy Cung chủ, càng huống chi Cung chủ đã từng nói qua, chỉ cần thuộc hạ vững tin là thời cơ thích hợp hơn nữa tình huống khẩn cấp, có thể hành động trước, rồi sau đó mới trở về bẩm báo" Nam Cung Hiên Viên bộ dáng không kiêu không kháng, "Lần này tấn công Thiếu Lâm, trên sự thật đã chứng minh là phi thường thành công, Thiếu Lâm trên dưới không một người đào thoát, mặt khác thuộc hạ vốn định hôm nay hướng tới Cung chủ hối báo chi tiết sự việc, chỉ là chưa kịp".
"Lập tức bảo Nam Cung Phi Vân trở về gặp ta, nếu trong vòng ba ngày ta không thấy được hắn, cũng đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí!" Tô Đại Nhi mặt âm tình bất định, trong đôi mắt đẹp bắn ra vài đạo hàn quang lãnh lệ, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hiên Viên, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn nhìn ra điều gì, một lát sau, hung hăng phất ống tay áo, rời khỏi đại sảnh, trước khi đi lưu lại một câu như vậy với Nam Cung Hiên Viên.
Tô Đại Nhi tức giận trở lại tẩm cung, hung hăng một chưởng đánh nhất bàn trang điểm.
"Cung chủ" Một thanh âm trầm thấp vang lên sau lưng nàng.
"Đại trưởng lão, ngươi đã tới" Tô Đại Nhi quay đầu, đối với Lộ Vân Trường miễn cưỡng cười cười.
"Cung chủ, người tính sao bây giờ?" Lộ Vân Trường hơi chần chờ một chút hỏi, "Nhị Trưởng lão cùng Nam Cung hộ pháp một là phụ thân của người, một là huynh trưởng của người, chỉ sợ….." Lộ Vân Trường không nói tiếp, chẳng qua Tô Đại Nhi cũng hiểu được ý tứ của hắn.
"Hắn bởi vì có tấm chắn như vậy, cho rằng ta vô luận thế nào cũng sẽ không giết bọn họ, cho nên ở sau lưng ta muốn làm gì thì làm!" Tô Đại Nhi hận hận nói, "Cái gọi là ta phân phó Nam Cung Hiên Viên hắn có thể tự mình làm chủ, đều là chuyện rất lâu trước kia, lúc đó ta còn không biết Nhược Hư ca ca, ta vào lúc đó cũng còn tin hắn, chuyện đối phó võ lâm bạch đạo, tự nhiên cũng đều giao cho hắn an bài. Nhưng hiện tại, hắn đã không phải là Đại Trưởng lão của Ma cung, hắn căn bản không có quyền lực này!"
"Cung chủ, Hoa công tử là Chưởng môn Thiếu Lâm, dù tình dù lý, ta nghĩ hắn đều sẽ vì Thiếu Lâm mà xuất đầu" Lộ Vân Trường khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu tràn ngập sự ưu tư, "Thuộc hạ lo lắng, Hoa công tử bởi vậy mà không tha thứ cho người, thậm chí còn trở mặt thành thù".
"Đây là kết quả mà bọn họ muốn" Tô Đại Nhi ánh mắt tràn ngập sự thất vọng, chậm rãi nói, "Một người là phụ thân của ta, lại sau lưng ta năm lần bảy lượt muốn dồn người đàn ông trong lòng ta vào chỗ chết, từ nhỏ đến lớn ta vẫn chỉ tưởng có một mình ta, hiện tại lại xuất hiện thêm một người nói là ca ca của ta, mà chính vị ca ca này, lại muốn bức ta vào tuyệt lộ. Đại Trưởng lão, ngươi nói, phụ thân như vậy, huynh trưởng như vậy, nhận thì có ý nghĩa gì?"
"Nhưng bọn họ lại có quan hệ huyết thống với người, cho nên ai cũng không dám giết!" Lộ Vân Trường thở dài một hơi thật sâu nói.
"Đại Trưởng lão, ngươi truyền mệnh lệnh của ta xuống, Ma cung tổng đàn bốn đường, Thanh Long Bạch Hổ hai đường này từ nay về sau chỉghe theo mệnh lệnh của ta, còn Huyền Vũ đường do Đại Trưởng lão quản lý, Chu Tước đường do Tam Trưởng lão quản lý, mặt khác, một trăm lẻ tám phân đường của Ma cung cũng đều do Tam Trưởng lão dẫn dắt, rừ Tam Trưởng lão cùng ta ra, không cần nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào" Tô Đại Nhi sắc mặt càng ngày càng lạnh, cuối cùng gằn giọng nói ra từng từ một, "Trái lệnh, giết không tha!"
"Cung chủ, cái này….." Lộ Vân Trường hơi cả kinh.
"Đại Trưởng lão, cứ theo sự phân phó của ta mà làm, còn nữa, thỉnh Đại Trưởng lão đừng quên chức trách của Huyền Vũ đường" Tô Đại Nhi thản nhiên nói.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!" Lộ Vân Trường trầm giọng nói, hắn đã hiểu được, Tô Đại Nhi muốn hoàn toàn phế đi quyền lực của thế lực phụ tử Nam Cung Hiên Viên, mà Huyền Vũ đường của hắn thực chất còn có một cái tên khác, đó là Chấp pháp đường, một khi có người dám tiếp tục đứng về phía Nam Cung Hiên Viên cùng Nam Cung Phi Vân, vậy cũng là lúc mà Huyền Vũ đường ra tay.
"Vân Nhạn tỷ tỷ, ngươi có thể vào đi" Lộ Vân Trường sau khi rời khỏi, Tô Đại Nhi ôn nhu hướng ra cửa hô một tiếng, Tôn Vân Nhạn vốn đã sớm ở bên ngoài, chẳng qua thấy Lộ Vân Trường ở bên trong, đã chuẩn bị rút lui, nhưng Tô Đại Nhi truyền âm gọi nàng vào, bởi vậy những gì mà Tô Đại Nhi cùng Lộ Vân Trường vừa mới nói, trên thực tế nàng một chữ nghe cũng không sót, trong lòng của nàng mãnh liệt nổi sóng, nàng thật sự nghĩ không ra, Tô Đại Nhi lại đột nhiên cấp cho nàng quyền lực lớn như vậy, tuy nàng trên danh nghĩa là Tam Trưởng lão, nhưng trên thực tế, quyền lực của nàng cũng không thể so với Lộ Vân Trường cùng Nam Cung Hiên Viên.
"Cung chủ, thuộc hạ không hiểu rõ" Tôn Vân Nhạn thoáng do dự một chút nói.
"Vân Nhạn tỷ tỷ, có lẽ từ từ tỷ sẽ hiểu được" Tô Đại Nhi sâu kín thở dài, "Có lẽ tỷ không biết, Đại Trưởng lão thật ra là chú ruột của ta, người sẽ không cố kỵ gì mấy, ta chỉ hy vọng, Vân Nhạn tỷ tỷ cũng không bó tay bó chân, bất luận là ai làm chuyện sai trái, tỷ cũng không cần khách khí".
Tôn Vân Nhạn yên lặng gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.
Trong một tòa cổ am ngoài thành Kim Lăng, một cô gái áo trắng đang hai tay chống má, ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn.
"Tiểu tuyết, muội đang nghĩ gì vậy?" Một âm thanh ôn nhu vang lên bên cạnh nàng, không biết từ khi nào, bên cạnh nàng đã xuất hiện một nữ tử áo trắng, phong hoa tuyệt đại, ngạo thế vô song.
"Uyển Nhi tỷ tỷ, muội, muội không nghĩ gì cả" Cô gái gọi là Tiểu Tuyết kia sắc mặt khẽ đỏ lên, nũng nịu nói.
"Tiểu Tuyết, muội có muốn vào thành không?" Cô gái gọi là Uyển Nhi kia mỉm cười nói.
"Muội, muội, không nghĩ tới" Tiểu tuyết ấp úng, vừa thấy vẻ mặt của nàng liền biết lời của nàng hiện tại hoàn toàn là khẩu thị tâm phi.
"Nha đầu ngốc, ài….." Uyển Nhi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Sư thúc!" Một thanh âm thanh thúy dễ nghe từ phía trước truyền tới, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn qua.
"Nhã Thiến?" Uyển Nhi nao nao.
"Ngươi, ngươi, ngươi là Cung chủ Thần cung?" Tiểu Tuyết cũng có chút giật mình khi nhìn thấy cô gái cung trang vừa mới xuất hiện.
"Hàm Tuyết cô nương, lần trước cô cứu ta, ta còn chưa kịp cảm tạ cô" Cung Nhã Thiến cười ngọt ngào.
"Ồ, không có gì, đó là thiếu gia muốn cứu cô thôi, không quan hệ gì với ta" Hàm Tuyết cúi đầu, nói hai chữ thiếu gia này, trên mặt của nàng không khỏi xuất hiện vài phần nhu tình, trong hai mắt cũng tràn ngập sự ngọt ngào, chẳng qua tựa hồ còn có vài phần ảm đạm.
"Hàm Tuyết cô nương, Hoa công tử một mực tìm cô, chẳng lẽ cô không muốn trở về sao chứ?" Cung Nhã Thiến đi đến trước mặt Hàm Tuyết, ngồi xuống rồi lại cười nói.
Hàm Tuyết hơi do dự một chút, lắc lắc đầu không nói gì.
"Cũng được, cô hiện tại trở về, cũng không biết còn có thể gặp được hắn hay không, hay là không trở về là tốt nhất" Cung Nhã Thiến nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng lên, thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, giống như là tự lẩm bẩm vậy, chẳng qua Hàm Tuyết cũng loáng thoáng nghe hiểu được ý tứ của nàng.
"Cung chủ tỷ tỷ, cô nói cái gì, thiếu gia, thiếu gia có phải là xảy ra chuyện không?" Hàm Tuyết vội vàng đứng lên, kéo tay Cung Nhã Thiến vội vàng hỏi.
"Cái này, cũng không tính là xảy ra chuyện gì, chẳng qua, chẳng qua….." Cung Nhã Thiến bộ dáng rất khó xử.
"Chẳng qua cái gì? Thiếu gia rốt cuộc là thế nào?" Hàm Tuyết lúc này rất gấp, làm cho Uyển Nhi ở bên cạnh lắc đầu, nha đầu kia quan tâm đến thiếu gia nọ như vậy, lại cố tình rời xa, thật không hiểu tiểu cô nương này trong lòng đang muốn cái gì.
"Hàm Tuyết cô nương, ta, ta cũng khó mà nói rõ được, ta thấy không bằng như vầy, cô cùng ta đi Thiên Tinh Minh để xem một chút đi" Cung Nhã Thiến ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.
"Được được được, ta trở về, ta đi ngay" Hàm Tuyết không ngừng gật đầu, nói xong liền đứng dậy đi vào thành.
"Sư thúc, người cùng đi với ta chứ?" Cung Nhã Thiến thấp giọng nói với Triệu Uyển Nhi, nói xong liền đi về phía Hàm Tuyết, Triệu Uyển Nhi mơ hồ cũng hiểu được ý tứ của Cung Nhã Thiến, thoáng do dự một chút, rồi cũng đi theo, sau khi hai người rời đi, một cô gái áo trắng che mặt xuất hiện ở cửa, nhìn theo bóng lưng của mấy người họ, lẳng lặng đứng sững một lúc lâu.