Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 154:
P
hi Yến nghe thế vội bỏ Mạnh Thiên Sở ra.
Mạnh Thiên Sở tung người phóng xuống biển, thoắt cái đã bơi tới vật tròn tròn đó, chụp lấy rồi bơi lại ngay, quăng vào trong thuyền, sau đó đu người treo lên.
Hạ Phượng Nghi nhìn quá, khẩn trương hỏi: 'Đây là dừa mà, sao thế?"
Mạnh Thiên Sở không trả lời, cầm đoản đao chém một cái vỡ trái dừa ra cầm lên quan sát cẩn thận, rồi quay đầu nhìn bốn phía, quan sát hướng chảy của nước, vui mừng nói: "Trời không tuyệt đường người! Nói không chừng chúng ta có đường cứu rồi!"
Hai nữ vừa kinh vừa mừng, lại không hiểu hắn nói cái gì.
Mạnh Thiên Sở vội giải thích: "Dừa này rất mới, xem ra mới vừa rơi vào trong nước không lâu! Dừa chỉ có thể sinh trưởng trong lục địa, do đó, gần đây nhất định là có hải đảo."
"Đúng a!" Hai nàng đều mừng rỡ hoan hô.
Phi Yến vội nói: "Nhưng hải đảo ở đâu?"
Mạnh Thiên Sở khẳng định chỉ về phương hướng của dừa đang trôi tới: "Dừa thuận theo nước trôi, nước từ phương hướng đó chảy tới. Do đó, hải đảo khẳng định là ở cách hướng đó không xa!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nghe lời này, hai nàng dường như nhìn thấy hải đảo nguy nga cách đó rất gần, tức thời nhen nhóm tia hi vọng, dù hiện giờ chỉ là biển không bờ bến.
Hạ Phượng Nghi nói: "Không có mái chèo, chúng ta làm sao đi? Hơn nữa gió sóng sắp sửa tới rồi."
"Cởi tiết y của hai nàng cho ta!"
Vừa rồi khi hai nàng mặn nồng với Mạnh Thiên Sở, đã cởi tiết y ra hết. Nghe lời này, vội lấy đưa cho hắn.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy nội khố của mình. Nội khố này góc vuông, vừa rộng vừa lớn, Mạnh Thiên Sở nhanh chóng lấy hai tiết y cột lại thành bốn góc, mở ra thành một ngọn cờ, bảo hai nàng cột hai đầu vào hai tay, hai người ngồi hai bên mép thuyền, căng tay ra trên dưới. Khi ấy, cái nội khố to rộng giữa hai cái tiết y đó đã trở thành một cái buồm nhỏ đơn giản.
Tuy cánh buồm này quá đơn giản, khá nhỏ, nhưng lúc này cuồng phong trên mặt biển khiến hai nàng ngay cả ngồi cũng ngồi không vững, thổi phồng cả tiết y và nội khố căng hết mức lên. Nhờ thế, thuyền nhỏ lập tức lướt đi như tên bắn.
Mạnh Thiên Sở ngồi ổn ở bánh lái, cầm vững tay lái, điều khiển thuyền nhỏ chạy về phía dừa trôi tơi.
Rất may là lần này cuồng phong chỉ thổi một hướng, và phương hướng này vừa khéo trúng với hướng dừa trôi tới. Gió sóng càng lúc càng lớn, thuyền nhỏ của họ thuận gió mà tiến, tốc độ cực nhanh, nhưng dù sao vẫn không kịp tốc độ của mây đen.
Mây đen trên đầu giống như con cự điều màu đen giang đôi cánh lớn, bay chớp trên đầu họ, đưa đôi cánh đen xì che khắp cả trời không.
Khói mù cuồng cuộn phủ xuống đỉnh đầu họ. Mạnh Thiên Sở lén nhìn lại phía sau, thấy chân trời phía sau đó cao ngất sóng cần, giống như mấy chục vạn thớt ngựa hoang gào thét truy đuổi tới họ. Nếu không phải là họ thuận gió mà đi, lúc này ắt đã lọt vào trong dãy sóng kinh thiên, táng thân dưới lòng biển rồi!
Thuyền nhỏ chạy như tến bắn về phía trước được nửa thời thần, tuy chạy trốn khá nhanh nhưng sóng gió so với tốc độ của thuyền còn nhanh hơn. Cho nên, luồng hồng lưu cuồng cuộng đã càng lúc càng gần! Mưa to xen lẫn với cuồng phong trút xuống như thác, thổi cho hai nữ nghiêng đông ngã tây, cái buồm trong tay gần như giữ không nỗi nữa.
Lòng Mạnh Thiên Sở trầm xuống, chẳng lẽ mọi chuyện vô ích hay sao? Không cam tâm!
"Ráng kiên trì! Ta đã thấy hải đảo ở phía trước rồi!" Mạnh Thiên Sở hô to.
Trong cuồng phong bạo vũ, sóng nhỏ cũng cao một trăm trượng, làm gì nhìn thấy được hải đảo nào? Đó chẳng qua là cách Mạnh Thiên Sở dùng để khích lệ hai nàng, cố ý bịa ra vậy thôi.
Hai nàng nghe thế, quả nhiên tinh thần chấn động, trong thâm tâm đều nghĩ hôm qua Mạnh Thiên Sở chẳng phải là phát hiện mây đen trên trời kỳ thật là hải điểu hay sao, lần này hắn nhất định là nhìn trúng rồi! Hai nàng không ngờ là bỏ qua luôn chuyện hôm qua kỳ thật là Mạnh Thiên Sở căn cứ hướng mây trôi mà phán đoán ra đó không phải là mây.
Tinh thần của hai nàng phấn chấn, nên cùng cố giương buồm ra hết mức. Lúc này cuồng phong càng lợi hại hơn, nếu đổi thành bình thường hai nàng sớm đã bị thổi không gượng được rồi. Nhưng lúc này Mạnh Thiên Sở nói hải đảo đang ở phía trước, hai người mới cắn răng liều chết đề kháng gió sóng, biến thân hình thành hai cột buồm vững vàng không đổ, giữ cho tiểu thuyền vẫn thuận theo gió chạy phăng phăng về phía trước.
Trong mong mỏi sống còn, sự chống chịu như dẻo dai hơn, thuyền nhỏ chạy phăng phăng. Nhưng dù sao, tốc độ của thuyền không thể nào sánh tốc độ của gió và sóng đánh tới, và hai nàng cũng có lúc phải kiệt lực.
Họ cố chống chịu thêm được nửa canh giờ nữa, thì những con sóng như người khổng lồ rốt cuộc đã kéo ôm họ vào lòng. Một con sóng lớn từ sau đổ vào tiểu thuyền, hai nữ rú lên cả kinh, bị sóng hất ngã, Phi Yến thậm chỉ bị cuốn ra khỏi tiểu thuyền, rơi xuống biển!
Rất may là hai sợi dây tiết y đã cột nối liền tay của Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lại, nên Phi Yến nhất thời vẫn không bị cuốn đi.
Mạnh Thiên Sở bỏ bánh lái, nhào tới bên cạnh thuyền, chụp nhanh lấy tiết y kéo Phỉ Yến trở lại. Tiếp đó, hắn nắm giữ cánh tay nàng, kéo nàng lên trên tiểu thuyền.
Phi Yến đã uống liên tiếp mấy ngụm nước, túm chặt lấy Mạnh Thiên Sở, sợ đến nổi khóc òa.
Mạnh Thiên Sở cũng ôm Hạ Phượng Nghi lại, cười khổ nói: "Không xong rồi! Chúng ta không đến hải đão được nữa rồi!" Ba người trần trụi ôm chặt lấy nhau, nhắm mắt chờ chết!
Trận sóng gió này mạnh hơn hôm qua nhiều, con thuyền nhỏ như chiếc lá khô trong cơn cuồng phong, lúc thì bị tống lên đỉnh sóng, lúc thì bị kéo xuống tận đáy cốc. Nhưng rất may là nó chưa từng lật nhào.
Chỉ có điều, nước mưa như trút đã nhấn chìm hơn nữa thuyến, thân thể của ba người đã bị dìm trong nước.
Hạ Phượng Nghi ôm chặt lấy Mạnh Thiên Sở, thê lương cười nói: "Phu quân, thiếp không muốn chết trong nước, chàng bóp chết thiếp, vậy là thiếp chết trong lòng chàng rồi, được không?"
Phi Yến cũng nói: "Thiếu gia! Người cũng bóp chết em đi! Em thà chết trong tay thiếu gia, chứ không chết trong sự lạm dụng uy quyền của ông trời giặc này!"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, hai tay phân biệt chèn lên cổ của Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, nhưng không thể nào ra tay được.
Hắn cắn răng, đột nhiên rút tay về, ôm chầm hai nàng: "Ta không muốn hai nàng đi trước! Có chết thì ba người cùng chết chung! Nên nhớ, nếu như thuyền lật, nhất định phải chụp giữ tiểu thuyền! Chỉ cần không rời tiểu thuyền, có thể còn một chút sinh cơ!"
Chỉ có điều, sinh cơ này chớp mắt đã bị phá diệt. Thuyền nhỏ sau khi như tàu lượn rơi vào đáy sóng, đột nhiên vụt lên trên, rồi đột nhiên bị quăng mạnh lên trên trời không đầy mưa gió!
Ba người cùng như những viên đạn pháo bị bắn ra khỏi thuyền, bay trong không trung bằng một đường cong thật mỹ lệ, rời roi vụt xuống giữa kinh đào hãi lãng.
Sau khi rơi vào nước, hai nữ vẫn ôm chặt Mạnh Thiên Sở y như cũ. Mạnh Thiên Sở tuy biết bơi, nhưng quyết định buông bỏ đề kháng, vì giữa muôn trùng sóng lớn thế này, người giỏi bơi lội thế nào cũng chết chắc.
Sau khi rơi vào nước rồi, Mạnh Thiên Sở cảm thấy người như đụng phải cái gì đó, liền vô thức quạt nước dựng thẳng người, không ngờ chậm chạm phải đáy biển!
Thì ra, bọn họ thuận theo gió mà tiến, đã đến bên rìa của hải đảo có dừa đó. Và vừa rồi con sóng lớn hất họ văng lên rơi xuống, vô tình trúng phải khoảng đáy biển cạn dôi ra mấy chục mét bên ngoài!
Mạnh Thiên Sở đạp chân được tới đất, tuy không chắc lắm nhưng lòng mừng như đi, cố vói người đứng thẳng. Thì ra là nước biển mới chỉ tới vai hắn! Chỉ có điều, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến thấp hơn hắn nửa cái đầu, đã bị dìm trong nước biển.
Mạnh Thiên Sở rống cuồng: "Chúng ta tới mép biển rồi! Mau đứng dậy!"
Nhưng phần đầu của hai nàng lúc này bị dìm trong nước biển, làm gì nghe hắn kêu gọi, vẫn ôm chặt hắn không buông.
Mạnh Thiên Sở cố sức đứng vững dưới đáy biển, nhưng giữa sóng to gió lớn thế nào, làm sao mà đứng vững được chứ.
Chính vào lúc này, Mạnh Thiên Sở đột nhiên cảm giác dường như có một sức hút cực lớn kéo hắn lại phía sau. Hắn tức thời mất sự bình hành, bị cuốn theo nước biển trôi ra ngoài biển sâu.
Mạnh Thiên Sở ngầm kêu không xong, hai tay quào loạn, không ngờ quào phải một khối san hô cực lớn ở đáy biển nông! Hắn vội chụp cứng, hiện giờ đang ở bến bờ sinh tử, cho dù túm phải một cọng cỏ cũng không bỏ ra!
Lúc này đáy biển như một hải long vương cực lớn, há mồm hút mạnh nước biển vào trong bụng. Nước biển nhanh chóng lùi xa, lộ một bãi biển dài bằng phẳng thẳng tắp giống như đường băng dùng cho phi cơ cất cánh vậy.
Mạnh Thiên Sở phát hiện bên người không còn nước biển, tức thời tỉnh ngộ. Đây là hiện tượng do sóng lớn ở bờ biển hình thành hiện tượng co rút giống như thủy triều. Nước biển chỉ tạm thời thối lui, nhưng sẽ lập tức quay trở lại! Cần phải lợi dụng cơ hội trong chốc lát này, chạy tìm đường sống.
Mạnh Thiên Sở ngước đầu nhìn, thấy xa xa phía trước dường như có một tòa núi nhỏ, lòng mừng như điên, cố sức lắc người hai cô gái: "Mau dậy, hải đảo! Mau chạy a!"
Hai nàng vốn không biết bơi, khi vào trong nước đã sặc uống liền mấy ngụm nước, đang không hô hấp được cho là chết chắc rồi, nước biển đột nhiên rút xuống, nên cố sức thở dốc mấy hơi, còn chưa kịp phản ứng lại biết đó là vì sao, thì nghe Mạnh Thiên Sở bảo mau chạy.
Phi Yến vui mừng reo hỏi: "Nước biển đâu?"
Hạ Phượng Nghi đã bị sặc thần trí bất minh, vẫn ôm chặt Mạnh Thiên Sở: "Phu quân..., chúng ta đã đến âm gian rồi hả?"
Mạnh Thiên Sở chụp lấy đầu tóc hai nàng, kéo hai người dậy, nói nhanh: "Chúng ta còn sống, nước biển sẽ lập tức kéo tới, mau chạy a, phía trước là hải đảo!"
Đầu của hai nàng bị kéo đau, thanh tỉnh lại không ít, ngước nhìn về trước, quả nhiên thấy không xa đó có một tòa tiểu sơn ẩn hiện trong gió bão.
Thấy có hi vọng sống còn, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cuối cùng phản ứng lại. Mạnh Thiên Sở chụp tay hai nàng, kéo họ co giò chạy về trước.
Hai nàng chạy không kịp hắn, trên đất lại toàn là đá san hô, chạy không thể nhanh. Mạnh Thiên Sở đành giảm tốc độ, kéo họ tới trước.
Chạy được một đoạn, Mạnh Thiên Sở nghe phía sau có âm thanh khủng bố đang ào tới, biết là sóng biển lại tới, vội đứng lại kêu lên: "Sóng biển tới rồi, mau ôm chặt ta!" Tiếp đó hắn phục xuống túm chặt một khối đá san hô lớn!
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến vội ôm chặt Mạnh Thiên Sở, hít sâu một hơi, nhịn hô hấp. Nước biển nhanh chóng vùi lấp họ, sau đó nghe trên đầu giống như có phi cơ oanh tạc, thân hình của họ bị nước biển rung lắc cuốn quật dữ dội.
Do đã có chuẩn bị sẵn, nên lần này ba người thành công tránh được sóng biển xô đi.
Sóng đến nhanh mà rút cũng nhanh, ba người hít một hơi sâu chưa dùng xong thì nước biển đã rút.
Lần này, hai nàng không cần Mạnh Thiên Sở bảo, bỏ tay ra ngay cùng chạy theo hắn.
Cứ như thế, túm chặt san hô để chống lại sóng biển, sóng biển lùi thì chạy về trước. Sau mấy lần như vậy, khi con sóng cuối cùng sắp đuổi tới, thì họ đã thành công chạy ùa lên bãi biển đến ôm chặt mấy cây dừa cứng cáp.
Khi sóng to rút đi, ba người lại tíêp tục chạy lên đồi cao. Sóng biển lần nữa kéo tới thì họ đã lên tới lưng chừng đồi, sóng biễn đập vào đá bên bờ, phát ra tiếng động điếc cả tai, nhưng đã không còn uy hiếp được họ nữa.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới dừng bước: "Được rồi, nơi này an toàn rồi!"
Nghe lời này, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến như bị rút gân vậy, mềm nhũn ngã sụm xuống đất, thở phì phì.
Ngọn đồi nhỏ tuy vẫn đầy cuồng phong bạo vũ, nhưng cuối cùng đã thoát được vòng tay tử thần của biển cả rồi. Sau khi vượt qua cái chết, ba người đều cảm thấy kiệt lực, nhưng cũng vui sướng cùng cực. Họ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí hai cô gái ôm chặt lấy Mạnh Thiên Sở bật khóc.
Mạnh Thiên Sở lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay đau buốt, liền giơ hai tay lên xem, thấy trên tay bị rách mấy lổ lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nhất định là vừa rồi bám giữ san hô, bị san hô đâm cắt rách rồi.
Phi Yến ngước đầu định hôn Mạnh Thiên Sở, nhưng nhìn một cái đã thấy lòng bàn tay hắn ứa đầy máu, hoảng loạn kêu lên: "Thiếu gia, người thụ thương rồi!"
Hạ Phượng Nghi vội chụp lấy tay của Mạnh Thiên Sở nhìn, "Ai da! Làm sao bây giờ?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Không sao đâu, chờ mưa dứt, ta hái chút thảo dược đắp lên là khỏi thôi." Hắn nghĩ mình đường đường là pháp y, còn bó tay với chút vết thương ngoài da này được sao.
"Sao có thể chờ tới đó chứ?" Hạ Phượng Nghi đưa tay định xé một chút vải trên người băng bó cho hắn, sờ mới biết người trần trùi, bấy giờ mới nhớ lại ba người đều trần truồng, y phục duy nhất trên người đã làm buồm rồi. Khi giơ tay, nàng phát hiện trên tay còn quấn dây cột tiết y, và vừa rồi chạy trốn thần chết ba người đã tay nắm tay, cho nên tiết y không bị xé đứt.
Hạ Phượng Nghi vội cởi tiết y ra, vừa khéo có hai mảnh, một mảnh băng bó một tay, bịt lấy vết thương để giảm lượng huyết chảy.
Phi Yến ngẩng đầu nhìn mưa như trút nước, trời không như ở trong nồi, bèn nói: "Mưa thế này e rằng chẳng dứt sớm được đây, nước mưa sẽ làm cho vết thương của thiếu gia cầm máu không được. Chúng ta phải lập tức tìm chỗ nào đó tránh mưa."
Ba người vừa rồi nghỉ ngơi một chút, thể lực đã hơi khôi phục, liền tay trong tay dìu nhau từ từ đi trong cảnh trời hôn đất ám, gió mưa quay cuồng này.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến kiệt lực tìm kiếm động huyệt nào đó có thể tránh gió tránh mưa, còn Mạnh Thiên Sở thì cúi đầu tìm thảo dược có thể cầm máu. Ngọn núi nhỏ này thực vật rất dày, đi không xa đã tìm được loại cỏ giống tiên hạc thảo dùng để cầm máu.
Và Phi Yến cũng mừng rỡ phi thường chỉ về phía trước: "Thiếu gia, mợ, nơi đó dường như có một sơn động!"
Hai người vội nhìn qua, quả nhiên là dưới vách núi có một động khẩu đen xì xì.
Ba người dìu nhau tới đó, phát hiện đó đích xác là một sơn động. Chỉ có điều nó rất cạn, chẳng qua là ở vách đá lõm vào mấy mét mà thôi. Mạnh Thiên Sở dựa vào vách núi sờ sờ, thấy đó là một khối nham thạch lớn, sẽ không thể có hiện tượng sụp đổ. Hơn nữa hiện giờ gió mưa quá lớn, nơi nào cũng đen như mực, dường như ngoài mấy bước không thấy được gì. Trong tình hình này mà đi loạn rất dễ vuột chân té xuống vách núi.
Mạnh Thiên Sở quyết định tạm thời vào trong tránh gió mưa, nên kéo hai nàng vào trong.
Tiến vào sơn động, Phi Yến vui mừng reo lên: "Bên trong dường như còn một động nữa!"
Mạnh Thiên Sở định thần nhìn, quả nhiên là ở trong góc có một cửa động nhỏ đen xì, xem ra nơi đây còn một sơn động nhỏ nữa. Nhưng do không có ánh sáng, và sơn động nhỏ này quay qua một góc, ánh sáng mờ ảo bên ngoài không thể chiếu vào, cho nên đen xì không thấy được gì.
Hạ Phượng Nghi khẩn trương hỏi: "Bên trong có khi nào có dã thú không a?"
Lúc này cuồng phong cứ cuốn theo nước mưa thổi đập vào người họ mãi, Mạnh Thiên Sở cảm thấy thân thể của Hạ Phượng Nghi áp sát hắn đã hơi run run. Nguy hiểm qua rồi, bấy giờ mới cảm thấy cái lạnh ghê người. Nếu cứ như vầy, ba người sẽ bị cái lạnh mà sinh bệnh.
Mạnh Thiên Sở nói: "Hai nàng dựa vào vách đừng động, ta đến xem sao."
"Đừng! Phu quân, đừng tiến vào, chúng ta hãy ở bên ngoài đi thôi!" Hạ Phượng Nghi kéo tay hắn run giọng nói.
"Ngốc quá! Bên ngoài mưa gió lớn như vậy, động phía ngoài che chắn không được đâu. Hơn nữa, nếu như có dã thú thật, cho dù chúng ta ở phía ngoài dã thú cũng xuất hiện thịt chúng ta thôi. Cũng vậy thôi mà!"
Nói xong, Mạnh Thiên Sở để Hạ Phượng Nghi và Phi Yến dựa vào nhau áp sát vách đá. Hắn đưa thuốc trong tay cho Phi Yến giữ, sau đó cúi xuống tìm hai cục đá to, dùng sức ném một cục vào sơn động nhỏ, tiếp đó lắc người chắn trước mặt hai nàng, tay cầm cục đá còn lại chuẩn bị xúât kích.
Chờ một lát không có động tĩnh gì, Mạnh Thiên Sở quẳng cục đá vào nữa, đồng thời lớn tiếng hét, nhưng sơn động vẫn không có động tĩnh.
Mạnh Thiên Sở nói: "Xem ra không sao đâu, hai nàng ở ngoài, ta vào trong coi trước."