Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 152: Nhận Chủ. (1 2)
C
hương 152: Nhận chủ. (Thượng)
Khi mới bắt đầu, sắc mặt Linh Khiếp Nhan dĩ nhiên không được tốt cho lắm, thường thường không nói được vài câu liền bắt đầu làm loạn, bày ra tính tình của một tiểu công chúa, ỷ vào ngoại hình giống như một đứa trẻ của mình mà giở một chút thủ đoạn vô lại với Đường Phong. Nhưng Đường Phong miễn dịch với mấy thủ đoạn của nàng, sau vài lần không hiệu quả, Linh Khiếp Nhan cũng rất sáng suốt không sử dụng những thủ đoạn này nữa.
Dân dần, thời gian tâm thần Đường Phong tiến vào trong nội giáp, Linh Khiếp Nhan rõ ràng là đang chờ mong hắn đến, sau khi thấy hắn cũng rất vui vẻ, sau khi hắn rời đi nàng lại có chút tiu nghỉu, vẻ mặt cô đơn, nhưng cũng không hề mở miệng giữ hắn lại.
Đường Phong kể chuyện xưa cho nàng nghe, kể cho nàng về một chiếc xe có bốn bánh chạy còn nhanh hơn Thiên Giai cao thủ, một phi cơ bằng sắt bay cao hơn cả lão ưng, một cái TV hình vuông có thể chứa ngàn vạn người, diễn giải ngàn vạn sự việc, một đầu đạn hạt nhân có thể hủy diệt mấy tòa thành thị.
Mặc dù kiếp trước Đường Phong vẫn luôn ở trong Đường Môn, nhưng khi đó là thời đại tiến bộ, hắn nằm trên giường cũng có thể xem không ít thứ trên TV, đối với những thứ này tự nhiện đều biết đến.
Những thứ này đều huyền diệu khó giải thích, hù dọa Linh Khiếp Nhan vô cùng sửng sốt, mặc dù nàng không tin nhưng rất chăm chú lắng nghe. Lúc nghe Đường Phong kể cố sự, hai con mắt nàng trợn lớn, miệng há tới mức không ngậm lại được.
Cũng chỉ có những lúc như thế này Linh Khiếp Nhan mới chân chính giống một cô bé, một cô bé đơn thuần không hiểu thế sự.
Những ngày gần đây, Đường Phong kể cho Linh Khiếp Nhan nghe câu truyện Hải Loa Cô Nương, dĩ nhiên, Đường Phong thêm bớt vô số tình tiết với dụng ý riêng. Hải Loa Cô Nương vì một người mình thích mà không ngại cực khổ, câm lặng cho đi hình tượng của mình, sau khi bị Đường Phong thêm dầu thềm mỡ, cái hình tượng này lại càng thêm mỹ miều.
Hải Loa Cô Nương thiện lương rất rõ ràng đã đả động Linh Khiếp Nhan, mỗi khi nghe Đường Phong kể đến chỗ ốc biển bị ác bá đoạt đi, nàng đều lôi kéo cánh tay Đường Phong, chớp chớp đôi mắt long lanh như nước ngó chừng Đường Phong, vẻ mặt nếu ngươi không lấy ốc biển trở về ta chết cho ngươi xem.
Đường Phong chia câu truyện này thành rất nhiều đoạn, mỗi ngày đều kể một đoạn ngắn, mỗi ngày chỉ có một đoạn, làm Linh Khiếp Nhan chờ sốt ruột muốn chết.
Trong núi không có năm tháng, Đường Phong không có ý nhớ xem mình đã ở đây bao lâu, nhưng kể từ khi mình tỉnh lại ít nhất cũng đã qua hai mươi ngày.
Cộng thêm thời gian hao phí lúc trước, nói cách khác, mình đã ở trong Khúc Đình Sơn hơn một tháng rồi. Thời gian dài như vậy chưa trở về, cô cô nhất định sẽ rất lo lắng.
Cho nên Đường Phong quyết định ngửa bài với Linh Khiếp Nhan, hôm nay cũng là một đoạn cuối cùng của câu truyện Hải Loa Cô Nương, sau khi kể xong sẽ không có thêm câu truyện nào nữa. Nếu như Linh Khiếp Nhan nguyện ý nhận mình làm chủ nhân đương nhiên là một chuyện vô cùng tốt, nhưng nếu nàng vẫn không nguyện ý, vậy chỉ có thể nhốt nàng vào trong Mị Ảnh không gian, chờ tới khi thực lực của mình tăng lên rồi tính tiếp.
Vẫn như bao lần tiến vào không gian nội giáp trước kia, trong thế giới tuyết trắng, rất nhanh Đường Phong nhìn thấy thân ảnh của Linh Khiếp Nhan. Nàng đang đứng cách cánh cửa không xa, hai cánh tay nhỏ bé mở ra, trên người vẫn là bộ cung trang màu xanh nhạt đó, tay áo rộng thùng thình hoàn toàn phủ kín cánh tay, mái tóc đen nhánh xõa dài tới mắt cá chân, tùy tiện buộc hờ đằng sau gáy, thoạt nhìn rất linh động.
Lúc này đang giẫm lên một bờ tường thẳng tắp không tồn tại, từ từ giơ chân lên, sau đó bước xuống, mỗi lần bước một bước, trong miệng cũng sẽ đếm một số.
Lúc Đường Phong tiến vào, vừa đúng lúc nghe nàng đếm tới chin trăn tám mươi tám.
- Đang làm gì vậy?
Đường Phong đi tới nghi ngờ hỏi.
Linh Khiếp Nhan chưa trả lời hắn mà đứng nguyên tại chỗ mỉm cười, vẻ mặt như vừa trút được một gánh nặng nào đó:
- Ngươi thắng!
- Cái gì mà ta thắng?
- Vừa rồi, ta tự nói với mình, nếu ngươi vào đây trước khi ta đếm tới một ngàn thì ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân! Hiện giờ ta mới đếm tới chin trăm tám mươi tám cho nên….Ngươi thắng!
- Thật sao?
Đường Phong vui mừng quá đỗi hỏi.
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, thi triển thủ đoạn dụ dỗ lâu như vậy, rốt cuộc lúc này đã có thành quả, Đường Phong sao có thể không vui chứ?
- Cho tới bây giờ ta cũng không thể tưởng tượng được, mình lại có thể nhận một thiếu niên Hoàng giai thượng phẩm làm chủ nhân!
Linh Khiếp Nhan nhoẻn miệng cười, cả thế giới tuyết trắng phảng phất theo nụ cười của nàng mà thêm rất nhiều màu sắc.
- Bất quá thoạt nhìn ngươi cũng không giống người bình thường nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Sau này ngươi sẽ biết quyết định hiện tại của mình là vô cùng sáng suốt!
Đường Phong tiến lên phía trước, muốn ôm Linh Khiếp Nhan một cái, nhưng lại nghĩ tới không ổn lắm liền đưa tay vỗ cái đầu nhỏ của nàng mấy cái.
- Vì ngươi sáng suốt nên bây giờ ta sẽ nói kết cục của Hải Loa Cô Nương cho ngươi biết!
Ngoài dự đoán của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan lại chậm rãi lắc đầu, buồn bã nói:
- Ta không muốn biết kết cục!
Câu chuyện tốt đẹp như vậy không nên có kết cục, hơn nữa Hải Loa Cô Nương quá hoàn mỹ, người đánh cá nhặt được nàng căn bản không xứng với nàng.
Dường như biết được suy nghĩ của Linh Khiếp Nhan, Đường Phong cũng không hỏi nhiều nữa. Qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Đường Phong biết mặc bên ngoài nàng có hình dáng của một đứa trẻ, nhưng tư tưởng của nàng lại lớn hơn hình dáng bên ngoài rất nhiều. Chỉ là đôi khi nàng biểu hiện ra giống như một đứa trẻ, làm cho Đường Phong vô cùng mê mang, không biết đâu mới là con người thật của nàng.
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm!
Linh Khiếp Nhan nghiêm túc nói.
- Ta đồng ý nhận ngươi làm chủ nhân cũng là có điều kiện.
- Ngươi nói đi!
Đường Phong đã sớm biết trên đời này không có miếng bánh nào miễn phí, trong lòng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ép giá, ma quyền sát chưởng (chuẩn bị đánh nhau), vô cùng phấn khởi.
- Ngươi nhìn thấy ta hiện tại cũng không hoàn toàn là ta, chỉ là một phần năm của ta mà thôi!
Câu đầu tiên của Linh Khiếp Nhan làm cho Đường Phong hoàn toàn ngẩn người, lâm vào mê mang.
- Ý cô là sao?
Đường Phong sửng sốt thật lâu mới mở miệng hỏi.
- Ta là một luồng tinh hồn, là một phần năm toàn bộ tinh hồn của ta!
Linh Khiếp Nhan chậm rãi nói.
- Tại sao lại có chuyện như vậy?
Đường Phong cảm thấy lời này của Linh Khiếp Nhan so với mấy cố sự mình kể cho nàng nghe còn kỳ dị hơn.
- Đương nhiên là có. Nhwungx gì ngươi biết về thế giới này còn ít quá!
Linh Khiếp Nhan chun chiếc mũi nhỏ nhắn nói.
- Bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, tinh hồn của ta bị chia ra làm năm, năm luồng tinh hồn đại biểu cho thiện lương, lạnh lùng, quyến rũ, độc ác và bá đạo. Chỉ có hợp nhất cả năm đạo tinh hồn làm một thì ta mới chân chính là ta.
- Vậy ngươi đây là đại biểu cho cái gì?
- Thiện lương!
Đường Phong nhất thời dở khóc dở cười:
- Ngươi tính toán với ta, dùng mưu trí, khôn ngoan, còn muốn giết chết ta, đây chẳng lẽ là biểu hiện của thiện lương sao?
- Đó chẳng qua là phương thức tự vệ của ta mà thôi. May mắn là ngươi gặp phải ta, nếu như ngươi gặp phải những người khác, chắc chắn không thể thu phục dễ dàng như vậy.
- Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?
Đường Phong mơ hồ có dự cảm không tốt.
- Ta nhận ngươi làm chủ nhân, ngươi chịu trách nhiệm giúp ta tìm kiếm bốn đạo tinh hồn còn lại!
Chương 152: Nhận chủ. (Hạ)
Quả nhiên Linh Khiếp Nhan nói ra điều kiện đúng như dự đoán của Đường Phong.
- Ngươi biết bốn người còn lại ở đâu?
Đường Phong nhướng mày hỏi, đây không phải là một chuyện tốt, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của Thần Binh nội giáp, Đường Phong thật sự không muốn buông tha.
Linh Khiếp Nhan chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết một người trong số họ đang ở đâu. Bởi vì chúng ta là một thể cho nên nếu cả hai bên đều nguyện ý thì có thể cảm ứng được nhau trong phạm vi nhất định. Về phần ba người còn lại ta cũng không được rõ cho lắm, dù sao ngươi vẫn còn trẻ, sau này ta ở chung một chỗ với ngươi có thể cùng ngươi đi tìm kiếm khắp nơi.
Thấy Đường Phong trầm tư, Linh Khiếp Nhan cười khẽ nói:
- Ngươi có thể cự tuyệt, dĩ nhiên ta cũng sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân nữa, cơ hội chỉ có một lần, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, vì ta là đại biểu của thiện lương nên mới trở thành Thủ hộ linh của Bất Phôi Giáp, chịu trách nhiệm bảo vệ chủ nhân của mình, cũng không có bất kỳ khả năng công kích nào, mà bốn người còn lại, bất kỳ một người nào cũng không như vậy, mỗi người các nàng đều có ưu thế tương đối áp đảo so với ngươi! Hơn nữa….các nàng đều có ý nghĩ giống ta, đó chính là tìm được bốn người khác rồi thâu tóm đối phương. Một khi ngươi đáp ứng điều kiện này của ta thì ngày sau gặp phải các nàng, có thể chỉ có một con đường chết!
Lời này của Linh Khiếp Nhan vô cùng dễ hiểu, đó chính là nhận được nội giáp cũng đồng thời tiếp nhận bốn địch nhân vô cùng cường đại.
Vụ mua bán này nghĩ thế nào cũng không thấy có lời.
- Có hạn chế về thời gian không?
Đường Phong hít sâu một hơi hỏi.
- Không hạn chế thời gian! Hơn nữa ta cũng không can thiệp tới tự do của ngươi, sau khi nhận ngươi làm chủ nhân thì ngươi sẽ là chủ nhân của ta, ta chỉ biết nghe theo sự điều khiển và triệu hoán của ngươi.
- Ngươi không sợ ta trước đáp ứng sau lại lật lọng, không giúp ngươi tìm kiếm sao?
Đường Phong hỏi.
- Thế cho nên ta mới nói, cho mình một cơ hội, cũng cho ngươi một cơ hội, nếu không có chủ nhân, một khi gặp phải các nàng, kết cục của ta chính là biến mất vĩnh viễn, bị các nàng hấp thu.
Đôi mắt to của Linh Khiếp Nhan nhìn thẳng vào Đường Phong.
- Ta hi vọng lựa chọn của mình không sai.
Trầm mặc, Đường Phong không thể nào cân đo được được và mất trong chuyện này, nhưng khi hắn lơ đãng nhìn sang Linh Khiếp Nhan, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của nàng đang nhìn về phía mình, cán cân đang thăng bằng trong lòng bỗng nhiên nghiêng về phía đồng ý.
Trong ánh mắt của nàng bao hàm sự mong đợi tha thiết, mặc dù nàng không nói gì, nhưng Đường Phong biết nàng rất hi vọng mình đáp ứng nàng.
Đường Phong thậm chí muốn ép buộc bản thân không nhìn vào mắt nàng nữa, nhưng hắn căn bản không thể nào làm được. Trong ánh mắt nàng ẩn chứa quá nhiều cô đơn, nàng khẽ cắn chặt đôi môi, lộ ra sự khẩn trương và bất an trong lòng. Giống như nàng đang phải đợi chờ một lời tuyên án vậy, cô độc không ai giúp đỡ!
Hít vào một hơi thật sâu, Đường Phong dùng một loại khẩu khí vững vàng mà kiên định nói:
- Ta đáp ứng ngươi!
Sau một khắc, nụ cười như hoa nở lại một lần nữa nở ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Khiếp Nhan, nàng giống như vừa trút được một gánh nặng vô cùng lớn. Sau đó nhảy cẫng lên, cánh tay nhỏ bé giơ lên cao, không ngừng cười khanh khách.
- Có gì đáng mừng như vậy sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng, không biết lần này là nàng bán cho mình hay là mình bán cho nàng nữa.
Rõ ràng vài ngày trước còn sống chết không chịu nhận chủ, bây giờ lại cao hứng tới vậy, Đường Phong thật sự không hiểu nổi nàng đang nghĩ cái gì.
- Ta biết mình không nhìn lầm ngươi!
Một bàn tay nhỏ của Linh Khiếp Nhan che miệng cười, đôi mắt cong lên thành hình hai mảnh trăng khuyết. Sau đó nàng từ từ đi tới trước mặt Đường Phong, ngẩng đầu vẫy vẫy tay với hắn:
- Ngươi ngồi xuống đi!
Đường Phong chậm rãi ngồi xuống, đối mặt với Linh Khiếp Nhan, khuôn mặt hai người cách nhau chỉ có mấy tấc, ánh mắt Linh Khiếp Nhan lóe lên mấy cái, rồi lại nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt thẹn thùng. Lúc này Đường Phong cũng như đang ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than vậy.
Nàng khác hoàn toàn với Tiểu Manh, nếu như người trước mặt là Tiểu Manh Manh, Đường Phong cho dù có hôn con bé mấy cái thì tâm tình cũng không dao động chút nào. Nhưng Linh Khiếp Nhan lại khác, tuy hình dáng là một đứa trẻ, nhưng tâm trí lại là một đại cô nương, cái này làm cho người ta có một cảm giác vô cùng tội lỗi.
- Ngươi…..nhắm mắt lại!
Linh Khiếp Nhan nhẹ giọng nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Phong giật thột trong lòng.
- Bảo người nhắm mắt lại thì ngươi cứ nhắm mắt lại!
Linh Khiếp Nhan dậm chân, nhăn nhó gắt.
Trong nháy mắt Đường Phong vô cùng khẩn trương, vội vàng nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở kề sát, nghĩ thầm thiếu gia ta sẽ không bi kịch tới mức này chứ? Chẳng lẽ hôm nay lại bị một tiểu nha đầu phi lễ ở đây sao?
Đang suy nghĩ linh tinh, Đường Phong chợt cảm giác được một tay của mình đã bị Linh Khiếp Nhan nắm lấy, sau đó nàng ta lại kéo một ngón tay ra, chậm rãi đặt vào một nơi khá ấm áp.
Sau một khắc, một cảm giác đau đớn tận tâm can truyền tới từ ngón tay, Đường Phong vội vàng mở mắt, lại thấy Linh Khiếp Nhan đang cắn ngón tay của mình, cắn rất chặt, ngay cả cái răng nanh nhỏ bên khóe miệng cũng lộ ra.
- Sao ngươi lại cắn ta?
Đường Phong lập tức rút ngón tay ra, thân thể mình bây giờ là do lực lượng tinh thần hóa thành, cắn bị thương cũng không thấy máu, nhưng so sánh với chảy máu còn phiền toái hơn nhiều.
Bất quá Linh Khiếp Nhan cũng khống chế lực đạo nên mặc dù Đường Phong cảm thấy đau đớn nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Linh Khiếp Nhan chép chép cái miềng nhỏ nhắn, cái lưỡi nhỏ xinh còn liếm một cái trên khóe miệng, tỏ vẻ vẫn còn chưa đủ nói:
- Mùi vị của ngươi so với mấy cái âm hồn ngu ngốc kia ngon hơn nhiều!
Đường Phong dở khóc dở cười hỏi:
- Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?
- Nhận chủ đó!
Linh Khiếp Nhan nghiêng cái đầu nhỏ nhắn nói.
- Khắc ấn ký của ngươi vào bên trong người ta, từ nay về sau ngươi đã trở thành chủ nhân của ta rồi, trừ phi ngươi chết đi thì ấn ký mới biến mất!
- Vậy bây giờ thì sao? Có phải bây giờ ta đã là chủ nhân của ngươi?
Đối với chuyện nhận chủ này Đường Phong một chữ cũng không biết, hắn còn tưởng rằng song phương chỉ cần ước định bằng miệng là được!
- Đúng!
Linh Khiếp Nhan rất nhu thuận gật gật đầu.
Đường Phong lập tức lộ ra dáng vẻ xấu xa, khinh bạc nói:
- Kêu một tiếng chủ nhân cho sướng lỗ tai cái nào!
Linh Khiếp Nhan hung hăng lườm hắn một cái:
- Nhân gia còn lâu mới gọi cái chữ ghê tởm đó!
- Tạo phản à?
Đường Phong hung thần ác sát.
- Vậy ngươi muốn gọi ta là gì?
Linh Khiếp Nhan nghĩ chốc lát rồi nói:
- Kỳ thật thì ta lớn hơn ngươi rất nhiều, ta gọi ngươi A Phong là được rồi!
Nghe vậy, Đường Phong sửng sốt, đã rất nhiều ngày hắn không nghe thấy có người gọi hắn như thế rồi, tới bây giờ chỉ có Bạch Tiểu Lại mới gọi mình là A Phong, nhớ tới Bạch Tiểu Lại, thần sắc Đường Phong lại trở nên phiền muộn.
Đã qua thời gian lâu như vậy, Lại tỷ hẳn là đã trở lại Bạch Đế Thành rồi. Không biết hiện tại nàng ra sao, hai năm, mặc dù chỉ là thời gian ước định, nhưng mình cũng phải tận lực lớn lên trong thời gian hai năm này.
Bản thân không thể mãi mãi để người khác che chở, thân là nam nhân phải có năng lực bảo vệ nữ nhân mình thích, đây cũng là nguyên nhân khiến Đường Phong lúc đầu không ép buộc Bạch Tiểu Lại ở lại. Bản thân không có năng lực bảo vệ nàng còn trói buộc nàng ở bên cạnh làm gì?