Số lần đọc/download: 2676 / 48
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:19 +0700
Chương 12: Cuộc Chiến Ngự Đạo.
T
u chinh lại doanh địa, gió nhẹ thổi qua, vẫn tràn ngập một hương vị hồ tiêu. Ngự trướng vừa mới dụng xong bởi vì chuẩn bị không đủ, chỉ có một nửa ban đầu, so với quân trướng vây quanh ở chung quanh lớn không đến hai lần, khí thế kém xa với ngự trướng Hung Nô như quái vật khổng lồ trước kia.
Thiền Vu Mặc Đốn của Hung Nô thần sắc âm trầm ngồi trên chủ vị ò giữa lều lớn, lạnh lùng quét mắt nhìn hơn mười tướng lãnh cao cấp trong trướng, các tướng quân ngày thường uy phong lẫm lẫm lúc này có vẻ hết sức chật vật. Từng cái da bào vốn dĩ ngân nắp nhưng lại nhuốm dấu vết khói lừa, có người thì bị đốt đến nỗi sứt đầu mè trán. Thương thế trầm trọng nhất là hai gã thiên tướng bị thiêu sống.
Nhìn đại tướng Hung Nô trước mắt chưa tùng bao giờ chật vật như thế, Mặc Đốn cười lạnh một tiếng, bung một bát rượu trên bàn nhỏ trước mặt, uống một hơi cạn sạch, hai mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm Qua Sĩ Tà quỳ trên mặt đất, trong trướng tràn ngập sát khí, làm cho mỗi một danh tướng Hung Nô đều âm thầm hít một hơi khí lạnh! Biết rõ Mặc Đốn thù đoạn độc ác, tàn nhẫn, các tướng lĩnh bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Đốn làm cho sợ tới mức trong lòng run sợ, nhất thời không ai dám mờ miệng nói chuyện, sợ bị Mặc Đốn nổi giận giận chó đánh mèo, chết không có chỗ chôn.
Trong lều lớn không khí nghiêm trọng dường như làm người ta cảm thấy tùng đợt ngạt thở mãnh liệt, một số thân vệ tùy thân của các tướng lĩnh chờ ở ngoài trướng đều tránh xa chỗ lều lớn, dường như cũng muốn tránh đi áp lực vò hình kia.
Hít sâu một hơi khí lạnh trong lều lớn kia dường như làm người ta không thở nổi, Qua Sĩ Tà cẩn thận quỳ trên mặt đất nghiêm mặt nói: “Khởi bẩm Thiền Vu, Qua Sĩ Tà đã phái người đi vào trong núi tìm kiếm phi hành quàn, nhung...
Mặc Đốn hừ lạnh một tiếng, cầm chén rượu trong tay nặng nề mà quãng trên mặt đất, quát lạnh nói: “Nhung cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngay cả đến năm trâm người cũng không tìm thấy?”.
Qua Sĩ Tà sợ tới mức cả người run lên, vội vàng cẩn thận nói: “Tiểu nhân phái ra năm nghìn tính kỵ đi vào trong núi tìm kiếm, nhung... Mỗi lần chỉ có thể tìm được tàn tích lưu lại sau khi phi hành quân bay đi, dường như bọn họ ở nơi rất xa có thể phát giác chúng ta...
Lời còn chưa dứt, Mặc Đốn đã giận tím mặt, quát to: “Người đầu!”.
Thân vệ sớm chờ ở ngoài trướng nghe thấy Mặc Đốn hét lớn vội vàng chen vào, lôi Qua Sĩ Tà ra ngoài trướng. Qua Sĩ Tà lúc này sớm biết lần này khó có thể may mắn thoát khỏi, kiệt lực giãy dụa lớn tiếng nói: “Thiền Vu, Qua Sĩ Tà còn có cách có thể bắt được phi hành quân!”.
Mặc Đốn nghe vậy nhe ràng cười nói: “Ngươi nói xem. Nếu là không thể nghĩ ra biện pháp phá vờ phi hành quàn, đại quân ta sẽ bị kìm hãm ở trong này, đợi cho quân Tần đuổi tới, ba mươi vạn thiết kỵ Hung Nô ta sẽ toàn bộ chôn vùi tại Quận Thượng này!”.
Qua Sĩ Tà bị thân vệ Mặc Đốn ấn chặt trên mặt đất, lúc này nghe vậy giãy dụa lớn tiếng nói: “Qua Sĩ Tà đã nghĩ tới một biện pháp tuyệt hảo nhất định có thể tìm được phi hành quân ẩn phục ở trong núi!”.
Ánh mắt Mặc Đốn chợt lóe lên, suy nghĩ một lát. Ý bào nhóm thân vệ buông Qua Sĩ Tà ra, ngẩng đầu quét mắt nhìn tướng lĩnh trong trướng. Chậm rãi gật đầu nói: “Đại bại lần này, không biết các ngươi có kế sách gì, có thể cứu vãn hoàn cảnh xấu?”.
Trong lều lớn một mảnh trầm mặc, không khí càng thêm nghiêm trọng, tất cả mọi người sợ hãi vạn nhất biện pháp của mình làm Mặc Đốn tức giận, rơi vào kết cục chết thảm.
Sau một lúc làu. Đại tướng quân A Hồn Hán tiến lên cẩn thận nói: “Khởi bẩm Thiền Vu, người Trung Nguyên luôn luôn già dối nhiều kế, chúng ta không thể không phòng, lần này tuy rằng đại bại, nhung vị tất đã lợi hại như mặt ngoài, cái gọi là phi hành quân cùng bất quá chỉ là mấy trăm người, chúng ta ba mươi vạn đại quân chỉ cần cẩn thận phòng bị, tuy rằng không thể phá vò phi hành quân, nhung cũng không tạo thành thương nặng như lần này. Theo A Hồn Hán, chúng ta phải nhanh chóng tấn công Quận Thượng, sớm ngày chiếm lấy Quận Thượng, lao thẳng tới Hàm Dương. Nếu không đợi cho lương thảo của Ba Thục chín, quân Tần chiến lực tâng lên, chúng ta muốn thoát thân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng!”.
Mặc Đốn nghe vậy mắt ung đột nhiên sáng ngời, cũng không để ý tới A Hồn Hán, chỉ trầm ngâm nói: “Thoát thân, thoát thân...
Mọi người trong trướng đoán không ra Mặc Đốn rốt cuộc có ý gì, A Hồn Hán thấy ánh mắt Mặc Đốn nhấp nháy, trong lòng có chút sợ hãi, bất giác kiên trì nói: “Thiền Vu hay là có kế sách khác?”.
Mặc Đốn nhìn thoáng qua A Hồn Hán nghi hoặc, bỗng nhiên ngừa mật lên trời cười ha hả: “Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... BỊ bại cũng tốt! BỊ bại cùng tốt! Ha ha ha ha...
Trong trướng các tướng lĩnh bị tiếng cười đột ngột của Mặc Đốn làm cho đồng thời cả kinh. A Hồn Hán lại sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Một lúc làu mới khó khăn cấn răng nói: “Thiền Vu... Ngài... Không có việc gì chứ?”.
Mặc Đốn nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng đánh giá chúng tướng trong trướng, trầm giọng nói: “Truyền lệnh đại quân, lập tức nhổ trại rút lui, tất cả đồ quân nhu toàn bộ vứt bỏ, đại quân bằng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi Quận Thượng!”.
Trong thành Quận Thượng, nơi nơi đều là binh sĩ quân Tần, bên trong thành thứ dân đi lại chuẩn bị gỗ đá, bóng dáng bận rộn tích cực phòng ngự, bởi vi lương thảo thiếu, một số binh lính thậm chí ở góc phòng tìm kiếm hang chuột, đào ra, bên trong thường thường sẽ có không ít lương thực, tuy rằng chỉ như muối bò biền nhưng là có còn hơn không. Nhất là trong lúc nguy cấp đại quân vây thành này, mặc dù chỉ là một hai phần lương thực, nói không chùng cũng là rơm rạ cứu mạng.
Một số tráng nữ bên trong thành cũng tựa như lão binh phòng thù trong thành phụ trách khuân vác tên và lăn cày lên trên tường thành, bởi vì vừa mới lấy năm vạn người đẩy lui ba mươi vạn đại quân Hung Nô, tiêu diệt địch hơn bày vạn người, khiến cho lòng tín của quân dân Quận Thượng phấn chấn lên, bên trong thành nơi nơi đều có thể nhìn thấy thân ảnh binh lính và thứ dân sĩ khí tâng vọt hợp lực tiến hành phòng ngự.
Trong thành thù phù, Tôn Thanh thần sắc nghiêm túc ở trên chủ vị, hai vị trí phía dưới hắn, phân biệt là đô úy Hoắc Nghiêm và phi hành quân trung lang tướng Ngô Tiên.
Tôn Thanh nhìn thoáng qua rượu và thức ăn đơn giản trên bàn, nàng chén thở dài: “Hôm nay có được đại toàn thắng, bàn tướng khao thưởng ba quân, nhung bên trong thành lương thảo dần dần không đủ, ước chừng không được mấy ngày sẽ nghèo xơ xác, Tôn Thanh thân là quận thủ chỉ có thể chuẩn bị rượu nhạt tiếp đãi chư vị khánh công”.
Hoắc Nghiêm nghe vậy đứng dậy nâng chén nói: “Đại nhân không nên tự trách, bên trong thành quân dân sớm đồng sinh cộng từ, hiện giờ bất quá cũng chỉ cầu sống thêm mấy ngày để toàn lực tiếp chiến. Nếu ông trời phụ Quận Thượng ta, đã không có phi hành quân tới đúng lúc, có thể thấy được một đường sống của Quận Thượng. Chỉ là Mặc Đốn của Hung Nô luôn luôn già dối, chúng ta hôm nay uống bữa rượu này, chờ đến ngày bắt giữ Mặc Đốn, lại nàng chén cùng uống!”.
Nói xong, nâng chén rượu nhạt trong tay uống một hơi cạn sạch, quăng chén rượu “Choang”! Một tiếng trên mặt đất, chấp tay nói: “Hoắc Nghiêm thề cùng Hung Nô huyết chiến đến cùng!”.
Ngô Tiên lúc này bởi vi phi hành quân đại thắng, cũng được đám người Tôn Thanh kính trọng hơn, lần này tướng lãnh cao cấp Quận Thượng tổ chức bữa tiệc mùng thắng lợi đơn giản cũng được mời ngồi ở ba vị tri bên trên. Lúc này cũng bị lòng tin quyết từ của đám người Hoắc Nghiêm làm cho cảm động, không khỏi chắp tay nói: “Đại nhân, tướng quân, tại hạ tham gia phi hành quân đã trài qua dâm ba đại chiến như Cự Lộc, Cai Hạ, chưa bao giờ tùng thất bại, hơn nữa bệ hạ đã tùng tự mình huấn luyện, phi đội này, đạn lừa và bom đều là bệ hạ tự mình nghiên cứu chế tạo, tự mình hướng dẫn sử dụng”.
Tôn Thanh nghe vậy rất là kinh ngạc, không thể tường được phi hành quân này quả nhiên giống với truyền thuyết, Nhị Thế hoàng đế tự tay sáng chế, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, thật sự rất là cảm thán tài nàng ngút trời của Trương.
Cường.
Không khỏi thất thanh nói: “Tất cả vật trang bị của phi hành quân Sở đều do bệ hạ chế tạo?”.
Ngô Tiên nghe vậy ngạo nghễ gật đầu nói: “Không sai, phi hành quân là do bệ hạ tự tay sáng chế!”.
Hoắc Nghiêm cũng nhịn không được khâm phục nói: “Không thể tưởng được bệ hạ kỳ tài như thế, có thể thấy được số mệnh Đại Tần ta quả nhiên chưa hết!”.
Nói tới đây, sự tuyệt vọng nản chí trong lòng mấy người lúc trước bỗng chốc tiêu tan.
Nhìn thấy mọi người ở đây đang dần dần hưng phấn lên, Tôn Thanh lại nặng nề hướng về phía Ngô Tiên nói: “Phi hành quân rốt cuộc ẩn thân nơi nào? Hôm nay trận đại chiến này, Hung Nô Thiền Vu nhất định không chịu từ bò ý đồ, tất nhiên phải báo cái nhục của đại bại này, hành tung của phi hành quân ngàn vạn lần không thể tiết lộ, nếu không...
Ngô Tiên mất hồ chợt lóe lên, trầm giọng nói: “Đại nhân có thể yên tâm, phi hành quân có thể vỗ cánh bay cao, quân Hung Nô tự nhiên sẽ không tìm thấy chúng ta!”.
Nghe hắn nói như vậy. Tôn Thanh mặc dù có chút nghi hoặc, nhung vì vừa mới nhìn thấy lợi hại của phi hành quân, cho nên yên tâm không ít, bất giác gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, có thể làm người ta yên tâm một chút.
Hoắc Nghiêm lúc này gật đầu nói: “Lần trước Cửu Nguyên bị phá, chính là bởi vì quân Hung Nô trước tiên âm thầm tiến vào trong thành, có thể thấy được Hung Nô không ngờ nghệch chỉ biết chém giết như ta tưởng. Chúng ta từ hôm nay không được buông tha bất cứ chỗ khà nghi nào, canh phòng nghiêm ngặt gian tế Hung Nô lẫn vào trong thành!”.
Một gã trung lang tướng nghe vậy đứng dậy chấp tay nói: “Mạt tướng Triệu An, hôm nay thực sự rất khâm phục hành quân chiến đấu thần kỳ, cho nên hy vọng Ngô Tiên tướng quân giảng giải một chút sự thần diệu của phi hành quân cho tiều đệ!”.
Trong trướng hơn mười người tướng lãnh, từ hòm nhìn thấy phi hành quân hạ cánh gần giống như phương thức tác chiến thần thoại, cũng đều vô cùng tò mò với phi hành quân, lúc này nghe Triệu An hỏi như vậy, đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Ngô Tiên, đều chờ mong Ngô Tiên trả lời.
Không ngờ Ngô Tiên mắt hồ chợt lóe, lạnh lùng thốt: “Bệ hạ tùng nghiêm mệnh phi hành quân trên dưới giữ nghiêm bí mật, không được tùy ý tiết lộ tin tức có liên quan đến phi hành quân, cho nên không phải Ngô Tiên kiêu càng, thật sự là thánh mệnh như thế, Ngô Tiên không dám bất tuân thánh mệnh!”.
Tôn Thanh lúc này không đợi tướng lãnh kia mở miệng liền gật đầu thở dài: “Tướng lãnh có thể đề ý tỉ mỉ như thế, thật là làm người ta bội phục, bệ hạ dùng người quả thật cao minh!”.
Đang lúc nói chuyện, nghe ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập, Tôn Thanh và Hoắc Nghiêm đồng thời cả kinh, đủng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Hoắc Nghiêm lại trầm giọng quát: “Chuyện gì? Có phải là Hung Nô công thành?”.
Lời còn chưa dứt, một gã quân hầu người đổ đầy mồ hỏi chạy vội đến, đi vào phòng trong, quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: “Khởi bẩm các vị tướng quân, đại quân Hung Nô đang rút lui khỏi!”.
“Cái gì?!”. Hoắc Nghiêm chấn động, thất thanh nói: “Hung Nô sao lại rút quân?!”.
Tất cả mọi người trong phòng bị này tin tức cả kinh này làm cho nhất loạt ngẩn người, Tôn Thanh mới thất thanh nói: “Hung Nô sao lại một trận đã rút lui?”.
Hoắc Nghiêm cướp lời hỏi: “Ngươi có nhìn rõ ràng?”.
Tên quân hầu tiến đến báo tin, không chút do dự nói: “Tiểu nhân đã phái người theo đuôi đại quân Hung Nô rút lui tìm hiểu đến cùng, vừa mới nhận được tin tức, tiền quân Hung Nô đã rút đi gần sáu mươi dặm, hơn nữa tất cả đồ quân nhu đều vứt bỏ, nếu không thật sự rút quân, đồ quân nhu lương thảo sao có thể dễ dàng vứt đi như vậy?”.
o O o