Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Nam Hy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phung Dang Minh
Số chương: 520
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Chương 153:Cút Hết Ra Ngoài Cho Tôi
HƯƠNG 153:CÚT HẾT RA NGOÀI CHO TÔI
Nụ hôn được kéo dài cùng với vài câu nói chuyện, câu nói của người thiếu nữ như tát vào mặt Lương Nặc.
Đó chẳng phải là đang mỉa mai cô không còn trong trắng?
Lương Nặc không nói ra được rốt cục cảm nhận trong lòng hiện tại là như thế nào, nhưng có một điểm cô có thể khẳng định, cô như đang muốn phát điên lên, cô muốn đuổi người thiế u nữ kia đi ngay lập tức, cô muốn đốt cháy cả cái câu lạc bộ Giang Nam này....
Một lúc lâu sau, cô mới hướng ánh nhìn của mình về phía thư ký Tôn, nói lạnh lùng: “Thư ký Tôn, hình như anh tìm nhầm người rồi, ở đây căn bản không có việc gì cho tôi cả, phiền anh bảo lái xe đưa tôi về!”
“Lương tiểu thư, cái này....không phải như cô nhìn thấy đâu....” thư ký Tôn với lời nói đột nhiên run rẩy, rồi quay ra chút cơn tức lên người giám đốc quản lí: “Người phụ nữ đó từ đâu đến thế hả?”
“Sau khi anh đi, thiếu gia cứ làm loạn nên đòi gặp Lương tiểu thư, chúng tôi cũng không biết Lương tiểu thư rốt cục khi nào mới tới, vậy nên...chỉ có thể tìm một cô gái...vẫn còn trong trắng trong câu lạc bộ....”
Còn trong trắng!
Lại là cái gọi là còn trong trắng!
Lương Nặc chỉ muốn bịt chặt đôi tai mình lại, lườm người giám đốc vẻ khó chịu, lạnh lùng nói: “Anh ta thích người còn trong trắng thế thì để anh ta trong trắng phải hơn không?”
Nói xong, cô quay người rồi chạy thẳng ra phía ngoài, sắc mặt thư ký Tôn biến đổi, lập tức dặn dò bảo an giữ Lương Nặc lại.
“Tránh ra...” Lương Nặc hét lớn vùng vẫy để thoát khỏi sự chặn đường của mấy tên bảo vệ.
Thư ký Tôn giải thích: “Thiếu gia say rượu quá nên đã tưởng cô gái đó là Lương tiểu thư, bây giờ tôi lập tức đi gọi thiếu gia tỉnh lại, Lương tiểu thư dù gì cũng đã đến rồi, ở lại thêm một lúc nữa cũng có sao đâu.....”
“Anh ta chả có điểm nào nhìn giống say cả!”
Lương Nặc tức giận nói.
Nụ hôn nồng nhiệt, hành động lỗ mãng, động tác mạnh mẽ, căn bản không cho thấy biểu hiện của bộ dạng say mèm!
“Thiếu gia? Lương Nặc, Lương tiểu thư tới rồi! Đây không phải là Lương tiểu thư đâu, thiếu gia tỉnh lại đi....” thư ký Tôn một mặt thì nói với Bắc Minh Dục nhằm thức tỉnh anh và lôi anh ra khỏi người thiếu nữ đó một một mặt thì nói với người thiếu nữ: “Cút ra ngoài, không được sự cho phép của tôi thì đừng có đi vào!”
“Aaaa”
Trong lúc Lương Nặc đấu tranh với mấy tên bảo vệ thì nghe thấy mọt giọng nói lanh lảnh phát ra từ trong phòng, cô quay đầu vào nhìn thì nhìn thấy thư ký Tôn đang nằm sõng soài trên nền nhà, lờ mờ thấy đỏ đỏ trên mặt, không biết có phải đã chảy máu rồi không.
“Cút...cút hết ra ngoài cho tôi! Cô cũng cút ra ngoài cho tôi....”
Bắc Minh Dục đột nhiên đẩy người thiếu nữ đó từ trên ghế sô pha ngã xuống đất không thương tiếc, rồi lại lấy chân dùng lực đá mạnh vào chiếc ghế sô pha, dường như anh đang muốn lật tung mọi thứ lên vì tức giận.
Lương Nặc muốn chạy lại đỡ thư ký Tôn lên nhưng đột nhiên Bắc Minh Dục tiến lên phía trước, chạy lại gần cô túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Ai cho em tới đây? Em tới đây làm cái gì?không phải là muốn li hôn à? Li hôn! Bây giờ li hôn luôn đi, làm ngay lập tức!”
Ánh nhìn rõ ràng, từng từ được nói ra không sai lệch, không hề có bộ dạng của một người đang say, chỉ là, một đống chai rượu rỗng lăn đầy sàn cùng với mùi rượu khắp trên người anh đã chỉ ra điều ngược lại...anh thực sự đã mượn rượu giải sầu, gần như điên cả đi.
Thư ký Tôn từ trên sàn nhà đứng dậy, lau máu đỏ chảy ra từ mũi, nhẹ nhàng nhắc nhở Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, Lương tiểu thư đã tới rồi, thiếu gia bớt giận, có gì thì cùng nhau từ từ nói.....”
“Còn ở lại đây làm cái gì, tôi bảo các người cút hết ra ngoài cho tôi....”
Thư ký Tôn nhìn Lương Nặc với ánh mắt như cổ vũ cô cố lên rồi quay ra bảo giám đốc quản lý mang trà giã rượu tới đặt trên bàn, sau đó nhặt hết quần áo trên sàn nhà, lôi người thiếu nữ đi ra ngoài.
Căn phòng khi nãy vẫn còn ồn ào mà bây giờ yên tĩnh tới kì lạ, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người.
Bắc Minh Dục vốn dĩ ôm chặt lấy Lương Nặc không nói thêm gì cùng với ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, mãi sau mới chịu bỏ cô ra rồi từ từ quay ra ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
“Ai nói tôi say rồi? Tôi rất tỉnh táo!”
Anh tự nói chẳng biết người đối diện có để ý hay không.
Một lúc sau, đôi mắt anh không có chút gì lờ mờ mà mở to rõ ràng nhìn Lương Nặc, đổi môi mỏng không khép hẳn mà rất gợi cảm nói: “Lương Nặc tới rồi đấy à?”
Lương Nặc cảm thấy anh say rượu say không hề nhẹ.
Người giám đốc quản lý chuẩn bị rất nhiều loại thuốc giải rượu, nhưng lại sợ anh tức giận đá hết đi.
Lương Nặc đỡ lấy bình nước nóng rót một cốc nhỏ, khuôn mặt không cảm xúc tiến lên phía trước, đưa cho anh: “Còn muốn uống rượu không? Uống thêm vài ngụm nữa.”
Bắc Minh Dục liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn cốc nước giải rượu.
Dường như đang tò mò xem đó có phải là rượu hay không.
Mười giây sau trôi đi, bàn tay anh đỡ lấy cốc nước, mắt nhìn như muốn đưa lên miệng uống nhưng trong phút chốc lên cầm cả cái cốc quăng xuống nền nhà, lạnh lùng nói: “Em tưởng tôi say rồi đấy à? Đấy mà là rượu à?”
Cốc thuốc giải rượu lăn lóc trên sàn, nước văng tung tóe.
Lương Nặc bị cốc nước đó bắn vào làm ướt cả giày, tức giận cắn chặt răng, nhìn vào chỗ thuốc giải rượu còn từa lại trong bình giữ ấm, ánh mắt bỗng thay đổi, trong đầu hiện lên hình ảnh khi vừa mở cửa phòng ra nhìn thấy cô liền tức giận không gì so sánh nổi....
Không nói thêm lời nào liền cầm bình giữ ấm lên, thử xem nước trong bình có nóng quá không, khi thấy nhiệt độ vừa phải, cô liền cầm cả bình hướng về phía Bắc Minh Dục hất chỗ nước còn lại trong bình vào mặt anh.
Toang....
Khuôn mặt Bắc Minh Dục đột nhiên bị phủ đầy lá trà, thậm chí còn có cả vài cái bã chà rơi xuống từ trê đầu anh, nước thì chay từ trên mặt rồi xuống ngực, làm ướt cả áo vùng cổ và ngực.
Trong lúc như vậy Bắc Minh Dục dường như đã nhắm chặt mắt lạnh, cơ thể run lên một chút.
Nhìn anh chưa bao giờ thảm hại như bây giờ.
Thư ký Tôn và người giám đốc đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng bát vỡ, bình giữ nhiệt rơi xuống đất thì sợ hết hồn, muốn mở cửa ra đi vào nhưng lại không nghe thấy thêm động tĩnh gì khác liền giữ nhau lại đứng phía ngoài, nghĩ rằng sự việc hoặc là có sự biến đổi....
“Lương Nặc.” Một tiếng nói nghe hung dữ khắc nghiệt từ trong phòng vang lên: “Em chán sống rồi à? Dám chơi trò này với tôi, dám hất thẳng nước vào mặt tôi thế à?!”
Bắc Minh Dục giơ tay lên, xoa hết bã trà trên mặt đi, lườm cô như muốn ăn tươi nuốt sống, vì tức giận quá mà hơi thở có phần không ổn định, ngực thì phập phồng mãi không thôi.
“Sao...Sao tôi lại không dám chứ?” Lương Nặc bị lời nói của anh dọa cho phát sợ nhưng vẫn cố gắng ra vẻ cứng rắn.
“Anh nhìn xem bộ dạng của anh giờ thành ra thế nào hả? Có giống với Bắc Minh Dục trước đây không? Mà là giống hệt với hình ảnh của kẻ tù nhân vừa bước ra từ ngục tối! Anh uống rượu như điên dại, đến thư ký Tôn cũng đánh, tôi giúp anh tỉnh lại....anh...nên cảm ơn tôi mới phải!”
Khuôn mặt Bắc Minh Dục căng ra, các tĩnh mạch trên trán giật đùng đùng.
“Cảm ơn?”
“Tôi cứ nghĩ trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi là người có bản mệnh khắc với anh, hôn ước của chúng ta vốn dĩ chỉ là một sự việc ngoài ý muốn, chỉ là một bản hợp đồng, vốn dĩ tôi rất coi trọng bản hợp đồng đó nhưng giờ chả là gì nữa, phu nhân cũng đã quyết không muốn hai chúng ta ở bên nhau, anh giữ lại bản hợp đồng cũng có tác dụng gì chứu? Sau này, tôi nhất định sẽ không hại gì đến Bắc Minh gia các người, anh cũng đừng có uống rượu uống tới mức thành ra như thế này, anh đường đường là Bắc Minh thiếu gia, vì tôi mà uống sống uống chết như thế còn ra thể thống gì?”
“Vì cô mà uống sống uống chết?” Bắc Minh Dục đột nhiên đứng phắt lên, căn phòng với không khí vốn dĩ với diện tích rất rộng rãi mà không khí lại trở lên thật ngột ngạt, chật hẹp.
“Ban đầu ai là người nắm lấy tay tôi cầu xin đừng rời bỏ cô ấy, lại là ai khóc lóc cầu xin tôi đừng đuổi cô ấy đi? Bây giờ thì sao? Lại vì những lời dự đoán vớ vẩn, lại muốn rút lui à? Lại còn dám tắt máy không nhận điện thoại của tôi, dám hất bã trà vào mặt tôi, cô thật sự nghĩ là tôi không có cô thì không sống được à?”
1001 Đêm Tân Hôn 1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy 1001 Đêm Tân Hôn