Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Chương 134: .2: Ai Tán Thành, Ai Phản Đối (2)
T
rên mặt ông chủ Mã lộ ra vẻ xấu hổ.
-Toàn bộ Hải Tây có bao nhiêu người có được thân phận như vậy? Các vị lão gia sau này buôn bán làm ăn, sau này cùng ngồi xuống làm khách, cũng chính là một loại địa vị tượng trưng. Mã lão gia, việc này không có gì là rườm rà! Đâu phải ai cũng có được vinh dự.
Hắn ngụ ý, ngươi bực mình thì vẫn chưa chắc có đủ tư cách. Ông chủ Hoàng liền vui vẻ, liên tục gật đầu:
-Nói rất hay, thân phận địa vị không phải dùng tiền là mua được.
Từ xưa đến nay, địa vị của thương nhân không cao, đổi lại càng bị người ta nói là một trong ngũ xuẩn. Dù cho là có tiền cũng không nhất định có thể đắc nhân đãi kiến. Mà đối với những người thương nhân này mà nói, được xã hội chấp nhận và coi trọng thì đúng là một vinh dự. Giống như tên bồi bàn nói, thứ này không phải là có tiền là có thể mua được. Không sai, sau này giao dịch cùng người khách, dẫn những người đó vào đây ngồi, đó chính là thân phận, hay chính là địa vị, sẽ không giống người thường, lại càng có thể diện.
Ngẫm lại ta phải đi tìm lý trưởng bàn bạc việc này.
Sự việc không ngừng thay đổi và phát triển theo thời gian.
Trong đình nghỉ mát, tiếng nhạc kỹ chơi đàn làm không gian vô cùng ý nhị. Phòng khách vắng vẻ, chính giữa là vị trí chủ tọa, hai bên được bày biện thức ăn.
-Lão gia sau này trao đổi công việc, có thể ở chỗ này dùng cơm.
Dưới lầu sẽ không được lên trên lầu, lại càng không phải lo lắng có người đến quấy rầy.
- Xin mời lão gia vào ngồi, công tử sẽ mau chóng đến.
Ông chủ Mã mã dè dặt ngồi xuống, đảo mắt nhìn tứ phía. Bầu không khí ở tầng hai rõ ràng là khác biệt với tầng một.
Tấm hoành phi “Đại phong ca” treo trên tường hơi nghiêng, nét vẽ sống động, tài hoa lỗi lạc. Tấm “Đại phong ca” là do Đặng Tắc ở huyện Quảng Lăng lấy từ trong tay Trần Khuê. Đại phong khởi hề vân phi dương (Gió to thổi mây bay lên trời cao). Thật hợp với cái tên Phi Dương các.
-Các vị, Tào công tử triệu kiến chúng ta tới đây, cuối cùng là muốn nói chuyện gì?
-Mã Công ngươi sao lại hỏi như vậy chứ? Chúng ta chưa có ai nói chuyện nhiều với Tào công tử. Ngay cả Vương tiên sinh cũng chưa gặp gỡ Tào công tử, sao có thể biết là chuyện gì? Có điều ta đoán chừng vị Tào công tử này rất kiêu ngạo! Trước kia, Vương tiên sinh bái kiến Đặng huyện lệnh, Đặng huyện lệnh vẫn còn tự mình tiếp kiến. Mà bây giờ Vương tiên sinh đi tặng lễ vật, lễ vật để lại mà Tào công tử cũng không ra mặt.
Như thế này, tất cả mọi người cẩn trọng một chút, ngôn từ chú ý, đừng để đắc tội Tào công tử, có thể sẽ gây phiền phức.
Người vừa nói chính là ông chủ Phan làm gỗ, người không cao, khuôn mặt tròn, người béo lùn, nhìn qua có vẻ ân cần. Nhưng đừng tưởng hắn có vẻ ân cần mà khinh thường hắn.
Trong tay Phan Dũng có cửa hàng mộc lớn nhất chợ Bắc, có người nói là hắn liên kết với Hải tặc đạo phỉ, chịu trác nhiệm tiêu tán đồ.
Thực ra, những thương nhân có máu mặt ở Chợ Bắc thì bản chất cũng không phải sạch sẽ gì.
-Phan công, ngươi nói thế sao đúng. - Ông chủ Hoàng phản đối.
- Hôm nay tất cả mọi người ngồi đây thì ai dám đắc tội Tào công tử?
- Họ Hoàng, ta cũng chỉ có ý nhắc nhở, người nói lời càn rỡ làm gì.
-Ta không quen nghe lời thừa của ngươi.
Hai bên có vẻ cãi nhau thì nghe dưới lầu có người lớn tiếng hô:
-Tào công tử đến!
Tiếng người kia vang lên thì lập tức ngăn lại tiếng mọi người cãi vã trên lầu. Cùng lúc đó, tiếng đàn ưu nhã ở dưới lầu cũng im bặt. Ngồi ở trên lầu có thể nghe rõ tiếng vó ngựa ở dưới lầu vọng đến. Nghe tiếng vọng đến thì không phải là tiếng của một người, mà là rất nhiều người đến. Nhưng nếu không nghe cẩn thận, thì nhiều người còn tưởng rằng đó chỉ là tiếng bước chân của một người.
Chỉnh tề đồng loạt!
Tào Bằng mặc đại bào màu đen, mang thắt lưng bạch ngọc, giắt thêm một cái túi hương màu tím. Dưới chân hắn đi một đôi giày trắng đế đen, tay áo phiêu nhiên, bước lên Phi Dương các. Phía sau hắn có hai người Điển Mãn và Hứa Nghi, mình hổ thân gấu, thân hình dáng dấp cao to như hung thần ác sát. Lúc ba người lên lầu, mọi người trên lầu đều đứng dậy, vẻ mặt cười vui vẻ.
Nhìn những người trước mặt, trong lòng Tào Bằng sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Một năm trước, hắn vẫn chỉ là một tên tiểu tử bệnh nằm trên giường hấp hối. Nhưng một năm sau, hắn đã trở thành người trong phủ quan của huyện Hải Tây. Thân phận đã thay đổi khiến cho Tào Bằng bừng tỉnh mộng.
Hít một hơi sâu, hắn gật đầu về phía mọi người, đi thẳng đến vị trí chủ tọa. Điển Mãn cùng Hứa Nghi đi phía sau Tào Bằng, cùng Tào Bằng ngồi xuống hai bên vị trí chủ tọa. Lập tức có mười tên tráng hán lên lầu, hai người đứng ở cầu thang, còn lại tám người thì chia ra hai bên trái phái. Tất cả đều có binh khí. Mười tên tráng hán đều là gia tướng Hứa gia. Ai đi qua cũng lộ ra một vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh.
-Tào công tử, tại hại là Hoàng Chỉnh của Kim thị.
-Tiêu nhân Phan Dũng làm gỗ.
-Tiểu nhân Bố Trang Mã Đào.
Mấy người thương nhân đều nhao nhao đứng lên khom lưng cúi chào làm lễ với Tào Bằng.
Tào Bằng không biểu lộ gì trên sắc mặt, gật đầu đáp lại.
Không sai, hắn còn nhỏ tuổi! Nhưng càng như vậy thì càng phải tỏ vẻ kiêu ngạo. Đây đều là đám người giảo hoạt, cho bọn chúng một chút niềm nở thì sẽ bị đạp vào mặt. Đôi khi sự im lặng còn hơn là thiên ngôn vạn ngữ. Tào Bằng rất rõ đạo lý này, hơn nữa hắn cũng không cần phải khách sáo với những người này. Đổi lại nếu là Đặng Tắc, chắc còn phải nghĩ chuyện hình thức. Nhưng Tào Bằng thì không cần phải tính toán chuyện đó, bây giờ hắn hành động với thân phận của đệ nhất nha nội của Hải Tây. Nhưng hắn là một người trong phủ quan có thực quyền, trong tay nắm giữ binh quyền của Hải Tây, tuy rằng trong tay hắn chỉ có hai trăm người.
-Chư vị đều là những nhân vật lão làng có máu mặt ở huyện Hải Tây.
Tào Bằng nói chậm rãi, mấy người thương nhân đều ngừng nói.
-Tất cả mọi người đều đến đông đủ chứ.
-Đều đến đông đủ, đều đông đủ cả!
-Tốt lắm, từ giờ trở đi, không kẻ nào được lên đây.
Tào Bằng vừa dứt lời thì nghe dưới lầu có tiếng bước chân gấp gáp vọng đến. Một người đàn ông trung niên chạy hổn hển đến. Trong ngày lạnh mà hắn đổ mồ hôi nhễ nhại. Hắn vừa chạy vừa liên tục chắp tay vái.
-Xin lỗi, xin lỗi, Diệp mỗ đến chậm một bước, xin thứ lỗi.
-Vị này chính là…
Tào Bằng nhíu mày, tức giận hỏi.
-À, tiểu nhân là Diệp Bội của Mễ thị, trong điếm có việc nên vừa rồi tới muộn, mong Tào công tử bao dung.
Vừa nói chuyện Diệp Bội vừa ngồi xuống. Hứa Nghi mặt trầm xuống, khoát tay chặn lại. Hai tráng hán đi lên, đem Diệp Bội đến trước bàn thức ăn.
-Ông chủ Diệp, ngươi ra khỏi cửa lúc nào?
Diệp Bội nghe Tào Bằng đặt câu hỏi, không khỏi run cầm cập.
-Tiểu nhân…
-Ông chủ Hoàng?
-Có tiểu nhân!
-Ngươi ra khỏi cửa lúc nào?
-Bẩm công tử, tiểu nhân biết được công tử thiết yến, nên sau giờ ngọ đóng cửa quán, sau đó ra cửa, giờ Dậu đến đây.
-Ông chủ Mã?
-Dạ, tiểu nhân và Hoàng công gần giống nhau, đều đến trước giờ Dậu.
Tào Bằng nở nụ cười:
-Ông chủ Diệp, người xem ông chủ Hoàng và ông chủ Mã, và còn có mọi người đang ngồi đều tới trước giờ Dậu. Mỗ gia cũng đến giờ Dậu, chỉ là người đến trước, người đến sau. Ngươi đã vội vàng như vậy thì trở về đi.
-Đúng vậy, đúng vậy. Lúc này còn ý nghĩ làm ăn gì?
Một đám thương nhân vội vã đáp theo, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của Diệp Bội.
-Tào công tử, tiểu nhân…
-Ngươi im miệng cho ta!
Tào Bằng đột nhiên cao giọng.
- Lần trước Đặng huyện lệnh mời uống rượu, ngươi không tới. Hôm nay ta mời uống rượu, ngươi lại thong dong đến muộn. Ai mời cũng không đến đàng hoàng, có tham dự thì làm sao so với chư công cao quý ở đây? Ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, thật phô trương lãng phí.
Vẻ mặt Tào Bằng trở nên âm u. Mặc dù có người muốn cầu xin cho Diệp Bội cũng không khỏi nuốt nước miếng nín thinh.
-Ngươi đã khinh thường tất cả thì ở đây cũng sẽ không có chỗ ngồi của ngươi. Người đâu, đem tên ngu xuẩn này đuổi ra cho ta.
-Dạ!
Hai tên tráng hán tiến lên, không chờ Diệp Bội thanh minh, dẫn hắn đi.
-Mã công, Hoàng công, ta bị oan uổng…
Không đợi Diệp Bội nói xong, gia tướng tống hắn ném xuống gác. Diệp Bội kêu thảm, lăn từ trên thang gác xuống. Trên tửu lâu lúc này lặng ngắt như tờ, sắc mặt mọi người trắng bạch như tờ giấy.
-Con người của ta tính tình không tốt!
Tào Bằng không uống rượu mà uống một chén nước. Hắn ngồi nhìn đám thương nhân đang biến sắc, mà tươi cười:
-Có một số việc Đặng huyện lệnh có thể chịu được nhưng ta không chịu được. Có người các ngươi sẽ nói, ngươi bất quá chỉ là em vợ của Đặng huyện lệnh, lại kiêu ngạo hơn Đặng huyện lệnh, tính tình còn nóng nảy hơn cả Đặng huyện lệnh đúng không?
-Không dám, không dám!
-Ha ha, hãy nghe ta nói hết. - Tào Bằng nói:
- Ta muốn nói chính là tính tình này của ta. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nếu người bất kính với ta, ta khiến hắn nhà tan cửa nát. Đại trượng phu nên ânoán phân minh, nhưng cũng phải có phép tắc rạch ròi. Nhị ca, tam ca, ta nói có đúng không?
Hứa Nghi Điển Mãn liên tục gật đầu:
-Không sai. Đại trượng phu nên như vậy.
-Ông chủ Diệp không nể mặt mũi ta, cũng chính là không nể mặt Đặng huyện lệnh, không nể mặt Trần thái thú, cũng là không nể mặt triều đình!
Mấy người thương nhân đều không ai bảo ai mà nuốt nước miếng:”cái con mẹ ngươi mới là người không để ý!”Cái gì mà gọi là không nể mặt triều đình? Không nể mặt triều đình, không phải là tạo phản sao?
-Ta xem chừng không cần phải để lại ông chủ Diệp! – Tào Bằng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn mà liếc nhìn mọi người
“Tiểu tử này, thật đúng là đuổi tận giết tuyệt!”
-Ông chủ Hoàng!
-Hả, có tiểu nhân.
Ông chủ Hoàng nghe Tào Bằng gọi tên hắn, sợ giật mình một cái, lập tức phủ phục trên mặt đất. Tào Bằng lại tỏ vẻ dường như không nhìn thấy, uống một ngụm nước:
-Trong ba năm qua, ông chủ Diệp giàu có ở Hải Tây, buôn bán lời rất nhiều tiền. Chúng ta đối đãi với nhau phải có tâm tư tình cảm. Một chén cháo, một chén cơm là điều thiết yếu. nhưng nếu không có triều đình thì lấy đâu ra cháo với cơm?
-Đó là…
-Trong ba năm, ông chủ Diệp không hề giao nộp một chút thuế má nào cho triều đình!
-Cái này…
-Cho nên ta cho rằng, hành vi trốn thuế này lẽ ra đáng bị trọng phạt! - Vẻ mặt Tào Bằng nhẹ nhàng, nhìn ông chủ Hoàng nói:
-Ông chủ Hoàng, nếu ta cho ngươi tới đón ông chủ Diệp đi, thì ngươi sẽ làm thế nào hả?
Khi Tào Bằng nói đến vấn đề thuế má, mọi người đều câm như hến. Ông chủ Hoàng bị sợ đến lạnh run, mặt trắng bệch. Phải biết rằng, trong ba năm trước nay, ngay cả huyện nha Hải Tây cũng không có thì đi nộp thuế ở đâu chứ? Nhưng ngược lại tiền yên ổn thì giao nộp không ít, đều là nộp cho Trần Thăng nhưng không nộp cho triều đình. Nhưng sau câu nói của Tào Bằng khiến ông chủ Hoàng mừng rỡ khôn xiết. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn Tào Bằng, còn những người khác lại dùng ánh mắt ước ao nhìn hắn.
-Tiểu nhân tận sức vì triều đình mà cống hiến sức lực.
Đại bi đại hỉ thay đổi quá nhanh, khiến ông chủ Hoàng như người trong mộng. Tào Bằng gật đầu hài lòng:
-Ta rất hài lòng thái độ này của ông chủ Hoàng!
Vừa nói hắn vừa vỗ tay:
-Hồ Ban, đem đồ lên.