Số lần đọc/download: 1223 / 5
Cập nhật: 2020-03-05 11:06:37 +0700
Chương 151: Kỳ Lân Bộ Tộc
D
ưới bầu trời đen tối, cuồng phong nổi lên, nữ tử đứng thẳng trong gió lớn, sắc mặt tràn đầy lạnh lùng túc sát, một thân khí chất này, lạ không phân cao thấp với nam nhân bên cạnh.
Đáng tiếc, khí chất như vậy lại có một dung mạo bình thường…
Mọi người đều tiếc hận thở dài một hơi, cũng không có vì vậy mà có chút thương tiếc nào. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, muốn trách chỉ có thể trách nàng có vận may đạt được thần khí, há là con kiến hôi như nàng xứng có được thần khí chứ.
*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người vô học thì không có tội, người tài giỏi thì có tội
"Rầm!"
"Ầm ầm!"
Tay Dạ Nhược Ly đặt ra sau lưng, nắm chuôi kiếm thật chặt, trong nháy mắt rút ra, thiên địa biến sắc, sấm sét vang dội, lôi điện màu tím vòng quanh thân nàng, có một cảm giác hoa lệ không nói ra được.
"Thần khí?" Âu Dương Phong hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn đầy tham lam, "Đây chính là thanh thần khí nàng sử dụng lúc trước, chư vị, chúng ta cùng tiến lên, cướp lấy thần khí của nàng!"
Ngưng mắt nhìn đám người khí thế hung hăng, mặt Dạ Nhược Ly không chút sợ hãi, đứng ở dưới bầu trời đen, tựa hồ như hòa làm một thể với cảnh sắc lúc này đây.
"Được, chúng ta sóng vai cùng chiến."
Quay đầu sang, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Vô Y dần hiện ra nụ cười giống như yêu nghiệt, giọng nói mị hoặc lập tức quyến rũ tâm thần của rất nhiều người. Tất cả nữ tử phía dưới, đều là một vẻ mặt mến mộ nhìn chăm chú vào hắn.
Cung Vô Y đã từng không chịu dùng thần khí, là vì an toàn của Dạ Nhược Ly, hiện giờ những người này cũng đã biết trên người nàng có thần khí, cũng không cần thiết phải ẩn tàng nữa.
Bàn tay vung lên, sau lưng Cung Vô Y, một đạo hồng quang thoát khỏi sự trói buộc của tấm vải đỏ, bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Hồng quang này là một thanh trường mâu, màu sắc đỏ tươi sáng ngời, phảng phất như xâm nhiễm qua máu tươi vậy, mơ hồ tản ra một cỗ khí tức âm lãnh, khí tức này cực kỳ tương xứng với Cung Vô Y.
"Thần khí?"
Mọi người đều sững sờ, không ngờ tới, trong tay của nam tử cũng nắm giữ một thanh thần khí.
Cái này thật đúng là được tới toàn bộ phí công phu…
Về phần Tần Dao cùng đám người Tần gia thì bị bọn họ ném ra sau đầu, không có gì quan trọng hơn thần khí, dù cho Tần Dao muốn tính sổ sau đó, một Tần gia của nàng ta, có thể so đấu được nhiều gia tộc có mặt ở đây liên hiệp sao?
Nghĩ như vậy, mọi người lại càng tăng thêm can đảm tiến tới gần hai người.
Chiến tranh, hết sức căng thẳng.
Trường mâu thẩm thấu ra khí tức âm lãnh, chỉ là một hơi thở, liền có mấy người chôn thân dưới công kích của nó. Nhưng vẫn không có người lùi bước, bởi vì sự hấp dẫn của thần khí thật là quá lớn.
Một lão giả trong đó nâng đại đao lên, hung hăng bổ về phía Dạ Nhược Ly, khóe miệng của lão ta giương lên nụ cười khát máu tàn nhẫn, phảng phất như đã nhìn thấy cảnh Dạ Nhược Ly chôn thân ở dưới đao của lão ta.
Vậy mà, đúng lúc này, một đạo lội điện rơi xuống từ trên đỉnh đầu, hung hăng bổ vào trên người của lão ta, thân thể của lão ta lập tức run lên, không chờ lão ta có phòng bị, một tiếng rồng ngâm vang dội phía chân trời, trong khoảnh khắc lão ta ngẩng đầu lên, Lôi Long màu tím phủ đầu xuống, đuôi rồng đập mạnh một cái, lão ta liền giống như bị điện giật quăng ra ngoài.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, bên trên còn tản ra một chút lôi điện màu tím, chẳng qua là lão ta nằm co quắp trên đất một chút liền không động đậy nữa.
"Này… chuyện này sao có thể?"
Mọi người đều trợn to hai mắt, giật mình ngưng mắt nhìn vào bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như thần tiên dưới bầu trời đen.
Lão giả này chính là Thần Hoàng cấp thấp, một người đường đường là cường giả Thần Hoàng cấp thấp, liền dễ dàng bị nàng giết trong nháy mắt? Nữ tử này thật sự là phế vật như lời lão gia hỏa Âu Dương Phong kia nói sao?
Đừng nói những người còn lại rồi, cho dù là Âu Dương Phong đã tự nhận rằng hiểu biết rõ thực lực của Dạ Nhược Ly cũng hoàn toàn ngây dại.
Trong chốc lát, tình cảnh Dạ Nhược Ly giết Âu Dương Thiên trong nháy mắt hiện ra ngay trước mắt, Âu Dương Phong hung hăng tự khích lệ: "Sao nàng có thể mạnh như vậy? Nếu như nàng thật sự cường đại như vậy, lúc đó vì sao lại thoát đi? Chẳng lẽ nàng là cố ý chơi đùa ta? Hay là nói…"
Ánh mắt chợt lóe lên, có lẽ Âu Dương Phong cảm nhận được cái gì đó, quát: "Chư vị, mọi người không cần lo lắng, chắc chắn là nàng sử dụng phương pháp gì đó cưỡng chế tăng thực lực lên, chúng ta chỉ cần kéo nàng nửa khắc thời gian, lực lượng của nàng nhất định sẽ thụt lùi lại."
Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Âu Dương Phong, nàng không thể không thừa nhận, Âu Dương Phong cũng không phải là một người không có đầu óc như trong tưởng tượng của nàng.
Ít nhất ông ta biết mình cưỡng chế tăng lên chiến lực, hơn nữa thời gian có hạn.
Không sai, sau khi nàng tăng lên, Linh Đồng từng báo cho nàng biết, thời gian của nàng chỉ có nửa canh giờ, cũng tức là, trong vòng nửa canh giờ phải mở ra một con đường máu, nếu không chỉ có thể chờ chết.
"Yêu nghiệt."
Thân hình Dạ Nhược Ly chợt lóe lên, lưng đối lưng với Cung Vô Y, thần sắc ngưng trọng nhìn kẻ địch cuồn cuộn không dứt.
Sợ rằng cũng không ai chú ý tới, từ đầu đến cuối trận chiến này đều bị hai người nhìn ở trong mắt…
"Nhị Sư huynh, lần này chúng ta lại thua Đại Sư huynh một bậc."
Rừng cây rậm rạp che lại bóng dáng của hai người, chỉ thấy khóe môi của mỹ phụ trong đó khẽ mỉm cười, mắt đẹp ngưng mắt nhìn nữ tử chiến đấu đẫm máu phía trước, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng.
"Chủ nhân của Thanh Minh Phủ lệ thuộc vào Thanh Minh Phủ là điều không thể tránh khỏi, không có bất kỳ người nào có thể thoát khỏi, chẳng qua quả thật nàng là người thoát khỏi phần lệ thuộc này sớm nhất, phần tâm trí này, cho dù là Hỏa Thần đều không thể so sánh, ta tin tưởng, sau này nàng nhất định sẽ vượt qua Hỏa Thần."
Ngũ Huyền Lão Nhân chắp hai tay sau lưng, cười thản nhiên, ánh mắt sâu xa thâm thúy: "Lần này nàng đạt được kỳ ngộ sớm, đồng dạng cũng là đạt được cơ hội thoát thai hoán cốt sớm nhất, có lẽ nữ tử này, sẽ trở thành tồn tại Chí Cao Vô Thượng."
Tồn tại Chí Cao Vô Thượng?
Mỹ phụ hơi ngẩn ra, trên dung nhan mỹ lệ thoáng qua vẻ khiếp sợ.
Bà chỉ cho là nữ tử này sẽ vượt qua Hỏa Thần, lại không nghĩ tới, có thể trở thành tồn tại đó, đó là cố gắng cả đời của Hỏa Thần năm đó, cũng chưa từng đạt tới mức độ đó.
Chẳng lẽ, nữ tử này, thật có thể giành được địa vị siêu nhiên này sao?
Dưới bầu trời đen tối, trận sát phạt này chưa từng dừng lại, ngược lại càng ngày càng kịch liệt…
Máu tươi chảy xuôi vào các khe rãnh, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập cả vùng trời, khiến người ta muốn làm việc ác, mặc dù hai người tiêu diệt được rất nhiều kẻ địch, lại vẫn có rất nhiều người liều mạng vọt tới nhữ cũ.
Âu Dương Chi Nặc núp ở chỗ sau cùng trong đám người, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, nàng ta che miệng lại, không để cho mình phát ra tiếng nói.
Vì sao nữ tử này lại cường hãn như thế? Nàng chỉ là một Thần Tướng đỉnh phong, lại có thể phát huy ra sức chiến đấu giết Thần Hoàng cấp thấp trong nháy mắt, nàng vẫn còn là người sao? Rõ ràng chính là một biến thái!
Nghĩ đến đã từng đối địch, Âu Dương Chi Nặc nhịn không được run rẩy, trên mặt hàm chứa khủng hoảng không hề che giấu chút nào.
Nhất định phải giết nàng, nếu như không giết nàng, nữ tử này nhất định sẽ áp dụng trả thù điên cuồng, chỉ có nàng chết đi, tất cả mới có thể khôi phục lại yên ổn.
Hơn nữa, rõ ràng là dáng dấp nàng xấu như vậy, vì sao lại có được phu quân tuấn mỹ cường đại như thế chứ? Nàng dựa vào cái gì chứ? Loại nữ nhân này, là không xứng đáng nhận được tình yêu của bất kỳ người nào!
Mặc dù tâm tư Âu Dương Chi Nặc luôn dừng ở trên người Liễu Vân Phong, không thừa nhận cũng không được, Liễu Vân Phong là xa xa không thể so sánh với mỹ nam hồng y, quả thật chính là khác nhau một trời một vực.
Lúc này, hai người Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, khắp người đều là đầm đìa máu tươi, chẳng qua không biết máu tươi này là đến từ trên người bọn họ, hay là bị kẻ địch bắn vào.
Dần dần, Dạ Nhược Ly bắt đầu có chút lực bất tòng tâm…
Nàng có thể giết Thần Hoàng cấp thấp trong nháy mắt, nhưng ở chỗ này, Thần Hoàng cấp thấp cũng không phải mạnh nhất, vô luận là Thần Hoàng trung cấp, hay là Thần Hoàng cao cấp, cũng vài chục người.
Thiên Lạc Bình Nguyên, quả thật không phải là Lạc Nguyệt Quốc có thể so sánh, dù là triệu tập toàn bộ Thần Hoàng Lạc Nguyệt Quốc, cũng không bằng một phần năm nơi này, khó trách thật lâu rồi mà Lạc Nguyệt Quốc không có cách nào chiếm lấy Thiên Lạc Bình Nguyên.
"Phốc xuy!"
Dạ Nhược Ly ngăn trở thanh kiếm chém ở trước mặt, nhưng không chú ý đến quả đấm bay đến từ bên cạnh, một quyền hung hăng đánh vào lồng ngực của nàng, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt thoáng chốc tái nhợt.
"Tiểu Dạ Nhi!" Tâm Cung Vô Y đau đớn, đỡ lấy thân thể của nàng, trường mâu trong tay đâm vào lồng ngực người vừa đánh tới, chợt rút ra, cắn răng nói, "Chúng ta đi."
Mặc dù hắn muốn bảo vệ nàng, thế nhưng hắn hiểu, Dạ Nhược Ly muốn không phải là sự bảo vệ của hắn, mà là cùng hắn sóng vai kháng địch, nhưng khi nhìn đến nàng bị thương, hắn liền có một cơn lửa giận hủy thiên diệt địa.
Đám người có mặt ở đây, hắn đều nhớ kỹ, chờ hắn rời khỏi Ngũ Huyền Sơn, chính là lúc bọn họ phải trả giá thật lớn.
Lúc đó, cho dù là tàn sát cả Thiên Lạc Bình Nguyên, hắn cũng phải giết chết đám người này, không chừa lại một tên nào!
"Mau, mau chặn bọn họ lại!"
Âu Dương Phong đột nhiên cả kinh, vội vàng quát lên.
Hai người này đều cực kì khủng bố, tuyệt không thể để cho bọn họ rời đi, nếu không Âu Dương gia khó có thể tránh được sự tru diệt của bọn họ.
Hai người ra sức mở một đường máu, lao ra vòng vây của đám người đó, Cung Vô Y ôm lấy eo của Dạ Nhược Ly, thân hình chợt lóe lên liền đã đến chỗ cách xa vài trăm mét.
Chẳng qua phía sau đều là Thần Hoàng cường giả, theo sát không buông, cũng không bị Cung Vô Y bỏ rơi quá xa.
Không biết chạy bao lâu, phía trước chợt hiện ra một vách núi chiếu vào trong mắt, Cung Vô Y đột nhiên dừng bước lại, trong mắt phượng hẹp dài mang theo một mảnh thâm trầm.
Phía dưới vách núi vạn trượng, là hắc vụ nồng nặc, một chiếc lá chậm rãi rơi xuống, nhưng khi chiếc lá rơi xuống dưới vách núi, thế nhưng lại rơi xuống với khí thế sét đánh, tức thì bị hắc vụ cắn nuốt hầu như không còn.
"Ha ha, lần này, để ta xem các ngươi chạy trốn chỗ nào," Âu Dương Phong ngửa đầu cười to hai tiếng, khóe miệng câu lên đầy khinh thường, "Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa càng muốn xông, các ngươi biết đây là địa phương nào không? Ha ha, ở trên vách núi đó là không thể phi hành, mà nếu như bị hắc vụ chạm vào, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Hất cái cằm lên, vẻ mặt của Âu Dương Phong lúc này tràn đầy âm hiểm: "Cho nên, các ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao thần khí cho chúng ta, có lẽ không cần phải chết thống khổ như vậy!"
Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, ngưng mắt nhìn đám người đuổi theo, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh: "Yêu nghiệt, chàng sợ chết sao?"
Chết?
Cung Vô Y chợt cười, nụ cười của hắn tuyệt thế động lòng người, giống như yêu nghiệt tràn đầy mị hoặc.
"Có thể làm cho ta sợ, cho tới bây giờ chỉ có một chuyện, đó chính là mất đi nàng, trừ chuyện này ra, ta thật sự không nghĩ ra, trên đời này còn có chuyện gì có thể để cho ta sợ."
"Yêu nghiệt," khẽ quay đầu sang, trên mặt Dạ Nhược Ly nở nụ cười nhu hòa, trong hai tròng mắt đen thâm thúy giống như đêm tối vô tận kia dần hiện ra một tia kiên quyết, "Nếu như có thể chết cùng một chỗ với chàng, đời này của Dạ Nhược Ly ta không hối tiếc."
Dứt lời, hai người nhìn nhau một cái, một cỗ ăn ý tự nhiên sinh ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hai người cũng không chọn giao thần khí ra, mà là tung người nhảy xuống vách núi vạn trượng này…
"Cái gì?"
Âu Dương Phong đột nhiên cả kinh, không nghĩ tới bọn họ sẽ làm quyết liệt như vậy.
Nhảy xuống vách núi, bọn họ tuyệt không có khả năng sống sót, nghĩ đến tất cả thần khí cũng chôn vùi theo bọn họ, sắc mặt của mọi người rất khó coi.
Bỏ ra một cái giá lớn như thế, mất đi nhiều cao thủ như vậy, kết quả cuối cùng lại là không có gì cả…
"Đó không phải là Thiên Lạc Vương Gia sao? Bên cạnh hắn hẳn là Thiên Lạc Vương Phi, mặc dù dung mạo không giống, nhưng rất có thể là nàng dùng Dịch Dung Đan, dù sao Thiên Lạc Vương Phi chính là một Luyện Đan Sư."
Trong bụi cỏ phía sau đám người, một bóng người lén la lén lút vụng trộm nhìn một màn này.
"Hơn nữa, những người này là khiến Vương Gia và Vương Phi giao ra thần khí? Không được, ta phải bẩm báo chuyện này cho Tôn Ngô trưởng lão, nói không chừng ở trong vương phủ còn có thần khí, Vương Gia và Vương Phi vừa chết, chẳng phải tất cả đồ vật gì đó trong vương phủ đều thuộc về Tôn gia chúng ta sao?"
Ánh mắt chợt lóe lên, bóng dáng lén la lén lút kia thừa dịp mọi người không chú ý quay người rời đi.
"Chủ nhân, Chủ công, hai ngài không có sao chứ?"
Dưới bầu trời màu xám tro, nam đồng chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, vẻ mặt ngây thơ ngắm nhìn một đôi nam nữ trước mắt này.
"Ta không sao," Dạ Nhược Ly lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khóe môi hơi câu lên, "Quả nhiên là như vậy, nơi này đã không còn là cấm địa, cho nên Thanh Minh Phủ mới có thể sử dụng."
Bất quá, nhớ tới tình cảnh vừa nãy, tâm Dạ Nhược Ly vẫn có chút kinh sợ.
Nếu như phán đoán sai lầm, hoặc là chậm một giây, sợ rằng nàng và Cung Vô Y đều sẽ bị hắc vụ cắn nuốt, nhưng cuối cùng nàng vẫn là đánh cuộc thắng…
"Yêu nghiệt, ta muốn biết, bên dưới vách núi này rốt cuộc là vật gì, chúng ta đi xem một chút đi."
"Được."
Khóe môi Cung Vô Y cong lên khẽ cười, tựa hồ như vô luận nàng nói cái gì, hắn đều sẽ không cự tuyệt.
Rời khỏi Thanh Minh Phủ, đập vào mi mắt là một hang động, ở trong động này chỉ để một cái ao nước, trong ao nước dập dờn chất lỏng màu trắng sữa, tràn ra mùi vị thơm ngát mê người.
"Ngũ Huyền Thánh Trì? Chẳng lẽ đây chính là Ngũ Huyền Thánh Trì?"
Dạ Nhược Ly đột nhiên cả kinh, không ngờ tới Ngũ Huyền Thánh Trì sẽ ở loại địa phương này, xem ra thật đúng là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, hết thảy đều phải cảm tạ những người đã đuổi giết bọn họ kia.
"Yêu nghiệt, nếu tìm được vùng địa phương này, chúng ta bế quan ở nơi này đi."
Hơn nữa, không chờ hắc vụ trên đỉnh tản đi, bọn họ cũng không cách nào rời đi, cho dù ở dưới sự bảo vệ của Thanh Minh Phủ, hắc vụ không thương tổn được bọn họ, chẳng qua Thanh Minh Phủ không thể bay ra vùng hắc vụ này.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một ngày hắc vụ tản ra…
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Thời gian tu luyện vĩnh viễn không ngừng, nửa năm liền trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Trong nửa năm này, Thiên Lạc Thành xảy ra một tai nạn trọng đại.
Nghe nói Vương Gia và Vương Phi ngã xuống ở Ngũ Huyền Sơn, sau khi Tôn gia về đến gia tộc, liền muốn yêu cầu Thiên Lạc vương phủ phải chấp nhận, vậy mà, tất cả người Thiên Lạc vương phủ đều không nguyện ý, dưới cơn nóng giận Tôn gia liền muốn diệt trừ Thiên Lạc vương phủ.
Đúng lúc này, Trịnh Thiên Nhiên thành công đột phá tới trung cấp, dù là đối mặt với hai Thần Hoàng cường giả cũng chỉ là hơi rơi xuống hạ phong.
Cho dù Thượng Quan gia rất là nghi hoặc, vì sao Tôn gia lại khẳng định Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly đã chết, nhưng ông ta lại không tham gia vào cuộc chiến này, cũng không giúp đỡ Tôn gia, chỉ là giữ vững thái độ bàng quan.
Nói cho đúng là, ngồi thu ngư ông thủ lợi, chờ đối phương liều mạng ngươi chết ta sống, lại sau đó tiêu diệt hai thế lực, để cho Thượng Quan gia từ đó về sau thành một nhà độc đại tại Thiên Lạc Thành.
Lúc này, dưới bầu trời sau giữa trưa, Trịnh Thiên Nhiên đứng thẳng giữa hư không, sắc mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào hai lão giả trước mặt.
Mặc dù vẻ mặt lão không đổi, nhưng trong lòng lại nóng nảy, mấy tháng trước, lão phái người đưa tin về Lạc Nguyệt Quốc, để cho Mạc Tử Hề phái người tới đây tương trợ, vì sao đến bây giờ cũng không có phản ứng gì?
Đương nhiên Trịnh Thiên Nhiên không biết, người lão phái đi đưa tin, sớm đã bị người Tôn gia chặn đường giết sạch.
"Trịnh Thiên Nhiên, ngươi có cảm nhận được không? Ha ha, ngay ngày hôm qua, lão phu đã đột phá tới Thần Hoàng trung cấp, như vậy, Tôn gia ta đã có hai Thần Hoàng trung cấp, ngươi cho là, ngươi còn có phần thắng sao?"
Lão giả bạch y ngửa đầu cười to, trên mặt hàm chứa giễu cợt, nghiễm nhiên không để cái tên Trịnh Thiên Nhiên cùng cấp bậc với lão vào mắt.
Trong lòng Trịnh Thiên Nhiên âm thầm kêu khổ, lão vốn cũng đã ứng đối cố hết sức, hiện giờ có hai Thần Hoàng trung cấp, chỉ dựa vào lão, người mới vào trung cấp có thể đối kháng sao?
"Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng, thoát khỏi da thịt phải chịu khổ." Lão giả cao ngạo hất cái cằm lên, cười lạnh một tiếng, tốt bụng khuyên.
"Ngươi không cần nhiều lời," Trịnh Thiên Nhiên vươn bàn tay ra, ngăn lại lời lão giả bạch y nói, "Trước khi Nhược Ly Đại sư chưa về, chúng ta quyết sẽ không giao Thiên Lạc vương phủ cho ngươi!"
"Ha ha, ngươi thật sự cho rằng bọn họ có thể trở về sao?" Khóe môi hơi cong lên, lão giả bạch y khinh thường cười một tiếng, "Bọn họ đã chết, cũng không về được nữa, tộc nhân Tôn gia chúng ta chính là tận mắt nhìn thấy bọn họ vùi thân, ngươi cho rằng bọn họ còn có thể trở về sao?"
Lập tức, vẻ mặt mọi người Thiên Lạc vương phủ đồng thời thay đổi.
Nửa năm qua, bọn họ kiên trì vô cùng khổ sở, nhưng lại vì tin tưởng và ngưỡng mộ Dạ Nhược Ly nên vẫn luôn kiên trì như cũ, hiện giờ, lão giả bạch y lại nói nàng đã chết, làm sao mọi người có thể chịu đựng được?
"Ngươi nói bậy!" Thân thể mềm mại của Hồng Lam không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn lão giả bạch y, giận dữ hét: "Nhược Ly sẽ không chết, sao nàng có thể chết chứ? Cường đại như nàng, mặc kệ có khó khăn gì cũng có thể hóa giải, nàng nhất định sẽ còn sống trở về…"
"Lam Nhi!"
Hồng Lạc Thiên đau lòng kéo Hồng Lam, thở dài một hơi, trong mắt của ông cũng hiện ra vẻ bi thương.
"Câm mồm!" Trịnh Thiên Nhiên quát lạnh một tiếng, hai chưởng đồng thời dùng sức, đột nhiên đánh về phía lão giả bạch y.
Lão giả bạch y không ngờ tới lão sẽ ra tay trước, cười to hai tiếng liền đi lên nghênh đón, ngay tại lúc đó, một vị lão giả hắc bào khác cũng ra tay, một trước một sau giáp công Trịnh Thiên Nhiên.
Mọi người đều không nhịn được mắng hai người vô sỉ, thế nhưng lại là hai người vây công một người.
Nhưng Thần Hoàng cường giả chiến đấu, những người như bọn họ không thể nào chen vào.
"Ầm!"
Quả đấm của lão giả hắc bào đánh vào trên lưng Trịnh Thiên Nhiên, thân thể của lão như mũi tên rời cung, hung hăng bị quăng ra ngoài, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt già nua kia thoáng chốc tái nhợt vô sắc.
Khẽ ngẩng đầu lên, Trịnh Thiên Nhiên nhìn hai lão giả, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng…
Chẳng lẽ trời, thật muốn lão vong?
"Hai người các ngươi khi dễ một người, thế nào lại không biết xấu hổ chứ? Kế tiếp, liền để ta tới đối phó các ngươi."
Bỗng nhiên, tại chỗ bầu trời không xa, truyền đến một giọng nói dịu dàng êm tai.
Giọng nói này là ưu mỹ như thế, để cho mọi người không nhịn được động lòng, lúc mọi người theo tiếng nhìn lại, hai đạo lam quang xẹt qua phía chân trời, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của hai lão giả…
"Phốc xuy!"
Hai tiếng vang trầm đục lọt vào tai rất rõ ràng, lúc tất cả mọi người nhìn lại, liền thấy trên ngực hai lão giả chảy ra hai dòng máu tươi, bọn họ đều hoảng sợ trợn to hai mắt, hiển nhiên là đến chết cũng không thể nhắm mắt.
"Chết?"
"Còn là giết trong nháy mắt? Điều này sao có thể?"
Mọi người đều sững sờ, như thế này, bọn họ mới có thể nhìn thấy một bóng dáng màu lam trên bầu trời…
Nữ tử đứng đón gió, tóc lam khinh vũ, một bộ lam sam bao quanh thân thể linh lung có lồi có lõm của nàng, trong hai con ngươi màu lam kia hàm chứa khí tức dịu dàng như nước.
Dù rằng nàng không tuyệt thế khuynh thành như Vương Phi, cũng không cuồng ngạo tự tin như Vương Phi, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác hoàn toàn bất đồng, trong nụ cười ôn nhu, có một loại cảm giác như tắm gió xuân.
Lam sam xẹt qua phía chân trời, nữ tử hạ xuống trước mặt Trịnh Thiên Nhiên, hỏi: "Ta tới đây là hỏi các ngươi một chuyện, có phải Vương Phi của các ngươi tên là Dạ Nhược Ly đúng không?"
Trịnh Thiên Nhiên hơi ngẩn ra, chợt hoàn hồn, giờ mới hiểu được, nữ tử trước mắt đến đây là vì Nhược Ly Đại sư.
"Đúng vậy, không biết cô nương là…"
Nữ tử lam y lấy ra một tờ giấy từ trong vạt áo, dùng sức vung lên, mở ra trước mặt Trịnh Thiên Nhiên, "Giới chỉ vẽ ở bên trong có từng xuất hiện trên người Vương Phi các ngươi không?"
Trịnh Thiên Nhiên liếc mắt nhìn bức họa, lập tức cả kinh, bởi vì thứ vẽ ở bên trong chính là Huyền Linh giới chỉ mà Dạ Nhược Ly có.
"Đây quả thật là giới chỉ mà Vương Phi ta có."
"Thật sự là nàng." Tâm run lên bần bật, trong đôi mắt màu lam của nữ tử hiện lên một tia kích động.
Nàng vốn chỉ là ôm thái độ thử một lần, dù sao Phong Vực có quá nhiều người cùng tên, ai có thể nghĩ tới, nàng quả thật ở chỗ này…
Áp chế kích động trong nội tâm, nữ tử lam y lộ ra một nụ cười: "Nếu như nàng trở lại, làm phiền ngươi nói cho nàng biết một câu, đã từng là đồng bạn của nàng, chờ nàng ở Kỳ Lân bộ tộc."
Nói xong lời này, nữ tử lam y nhẹ nhàng xoay người lại, trong chớp mắt liền biến mất ở dưới bầu trời sau giữa trưa.
"Kỳ Lân bộ tộc?"
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào phương hướng mà nữ tử vừa biến mất.
Người Phong Vực, không ai không biết Kỳ Lân bộ tộc cường đại, đây chính là thế lực nhất lưu chân chính, có thể kéo lên quan hệ với Kỳ Lân bộ tộc, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Nữ tử lam y này, lại là Huyền thú của Kỳ Lân bộ tộc? Hơn nữa còn quen biết với Vương Phi? Như thế địa vị của Thiên Lạc vương phủ ở Thiên Lạc Bình Nguyên, còn có ai dám không thừa nhận?
Ở bên ngoài vương phủ, có rất nhiều người vây xem, cũng có thám tử của những gia tộc khác.
Chuyện xảy ra mới vừa rồi, đã được mọi người nhanh chóng truyền về gia tộc, sau khi biết được những chuyện này, có thế lực vốn là áp dụng chèn ép với cửa hàng của vương phủ, đều vội vàng thu hồi mệnh lệnh, chỉ sợ trêu chọc nữ tử Kỳ Lân bộ tộc giết người không nháy mắt kia.
Bọn họ cảm nhận được, vùng Thiên Lạc Bình Nguyên này, sắp nhấc lên một trận sóng to gió lớn…