Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Mon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huy Trần
Số chương: 177
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
My Daisy - Chương 32
 
ôm nay thời tiết khá mát mẻ vào buổi tối, mặc dù chen giữa dòng xe đông đúc nhưng không cảm thấy bực bội như bình thường. Qua đến nhà đã thấy nhỏ Hân đứng trước cổng đợi nó, chắc nhỏ đã chuẩn bị đi từ sớm chứ không nó lại phải ngóng cổ ngồi chờ ngoài đường như thường ngày rồi. Nó ngừng xe lại, hai cặp mắt nhìn nhau và người đầu tiên lên tiếng trước là nhỏ Hân. Hôm nay nhỏ mặc chiếc quần jean đen bó sát với những đường cắt thấp thoáng da thịt trắng ngần, áo sơ mi sọc ca-rô mỏng tanh bỏ áo vào quần trông cực kỳ cá tính, không biết có phải trùng hợp hay không nhưng với đôi mắt thẩm mỹ sơ cấp của nó cũng nhận ra nó với nhỏ hôm nay đi chung hình như đẹp đôi vô đối ngoại trừ đôi giày cao gót của nhỏ đang dìm hàng chiều cao của nó tàn nhẫn.
- Xe đâu vậy?
- Ờ mượn.
- Sao hổng đi xe kia.
- Ờ lên xe đi từ từ nói sau.
- Uhm.
Nhỏ leo lên xe, chờ nhỏ đội nón bảo hiểm vào xong nó mới rít nhẹ ga cho xe lao vào dòng người. Novou luôn là chiếc xe nó thích nhất từ lâu, giờ lại được chạy một chiếc còn độ khá công phu, sau lưng là cô bạn “người yêu” xinh đẹp, bản thân mặc đồ cũng trông khá ổn nên càng thấy tự tin hơn. Dù sao nó cũng là một người rất trẻ nên giờ xe xịn, đồ đẹp, gái xinh cho dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng cũng có chút gì đó gọi là “ngông”. SG dường như cũng hào nhoáng, xa hoa hơn ngày thường.
- Nè!
- Gì?
- Bộ mua đồ mới hả? Nay ai bày cho mà biết điệu nửa vậy?
Nhỏ Hân ghé sát vào nói nhỏ bên tai nó.
- Ờ! Thấy cũng bình thường mà.
- Hihi hổng dám! Người như M làm sao biết lựa đồ đẹp được. Nè nói đi quần áo nay mặc của ai vậy?
- Bạn!
- Mua ha mượn?
- Mượn đó.
- Hihi
- Sao cười?
- Cảm ơn nha.
- Chuyện gì?
- Vì M đã chịu đi với Hân lại còn chuẩn bị chu đáo đến vậy.
- Ờ...không có gì.
Nó mĩm cười im lặng nhìn thẳng về phía trước. Nó không biết nên nói gì thêm vào lúc này và cũng không muốn trả lời thật về những thứ hôm nay trên người nó là do chị chuẩn bị. Có lẽ nên giấu nhỏ về việc nó mang chuyện này ra nói với chị thì tốt hơn là nói thật.
- M nè!
- Sao?
- Hôm nay...tụi mình đổi cách xưng hô luôn nha.
- Là sao.
- Thì gọi nhau kiểu khác đó.
- Kiểu gì?
- Người gì chậm hiểu thấy sợ....hôm nay mình làm...làm người yêu chứ bộ.
- Ờ rồi sao? Ý Hân muốn nói gì M hiểu chết liền ấy.
- Còn kêu tên nửa hả. Kêu khác đi. Ai đời đang yêu nhau mà kêu tên vậy hông?
Nó gật gù, giờ mới nhớ...công nhận nhiều lúc cái đầu nó cũng ngơ ngác thiệt...
- Ờ ờ! M biết...à quên...anh biết rồi.
Nhỏ khẽ để tay lên vai nó bấm nhẹ...
- Hihi
Nó cho xe chạy thẳng lên một nhà hàng nhỏ nằm trong khu vực chuyện ăn uống tiệc tùng của quận 5. Nhà hàng nhỏ nên nhỏ nên bạn bè của nhân vật chính bàn nhau bao trọn buổi tối nay để tha hồ vui vẻ. Khách khứa cũng không qua nhiều, nó cũng không có cảm giác xa lạ cao sang như lần nó cùng em đi sinh nhật. Nói chung theo lời nhỏ Hân nói lúc trên đường đi thì khách của bạn nhỏ cũng bình thường, sinh viên có, nhân viên văn phòng có, thiếu gia, tiểu thư nhà giàu thì cũng một vài người. Nói thì nói vậy chứ nó cũng biết nhỏ Hân chỉ cố trấn an nó thôi, nhỏ cũng lo xa quá, lúc nào nhỏ cũng sợ nó không quen với không khí của những buổi tiệc xa lạ này, với những người có điều kiện tốt hơn nó nhiều lần. Cũng đúng thôi, không chỉ vào khoảng thời gian ấy mà mãi cho đến bây giờ nó cũng không thể nào quen được với không khí của những nơi ồn ào, sang trọng của SG...nó cũng không bao giờ muốn quen bởi vì nó muốn giữ lại một chút gì đó “hai lúa” trong con người mình.
Đón tiếp nó là anh chàng người yêu cũ của nhỏ Hân, tuy chỉ nhìn qua bề ngoài những theo nó đánh giá có lẽ đây cũng là một người khá sành điệu bằng chừng là trang phục rất hợp dáng người, còn mái đầu thì hoàn toàn có màu khác, kiểu khác so với lần đầu tiên nó gặp. Ngay khi bước vào cửa nhà hàng nhỏ Hân đã chủ động tìm lấy tay nó khoác nhẹ vào, còn nó thì im lặng bỏ tay vào túi quần như thói quen hằng ngày.
- Hi em! Sao tới muộn vậy
Anh chàng cười tươi bước ra khỏi bàn tiến về phía cổng giơ tay chào nhỏ Hân bằng chất giọng rất SG.
- Ủa em thấy sớm 10 phút mà anh?
- Ừ ha anh quên coi đồng hồ. Chắc tại trông em nên thấy lâu.
- Tự nhiên trông em chi?
- Thì....
Có một chút bối rối trên gương mặt của anh chàng đó trước câu hỏi của nhỏ Hân. Ngay lập tức anh ta tìm qua nó để né tránh câu hỏi chẳng biết có phải cố tình hỏi của nhỏ Hân hay không.
- Đây là...
- Người yêu của em. Hồi bửa anh gặp rồi mà
- Em có giới thiệu tên tuổi gì cho anh biết đâu.
- Uhm hen em quên. Anh gọi ảnh là Mon được rồi, ảnh nhỏ hơn anh 3 tuổi. Còn đây là anh Khoa người em nói với anh ở nhà đó.
Nhỏ vừa giời thiệu vừa quay qua bấm tay nhẹ vào tay nó. Hiểu ý nó khẽ chủ động đưa tay ra bắt tay anh Khoa.
- Chào anh.
- Ừ! Chào em. Bữa nay thấy em khác với bửa ở rạp chiếu phim đó nha.
- Cũng vậy mà anh.
- Anh thấy khác.
- Chắc tại quần áo đó chứ em thấy cũng bình thường mà.
- Ok. Vậy em có nghe cô bé này kể về anh chưa?
- Dạ em mới biết anh hồi bửa đi coi phim thôi.
- Ủa? Bộ Hân không kể về anh với em ha tại em không hỏi về anh.
- Ờ em không quan tâm.
Một lần nửa nó nhìn thấy thái độ có một chút gì đó bớt vui trên gương mặt anh Khoa. Có lẽ câu trả lời của nó hơi nặng thì phải, nó chẳng có ý gì xấu với anh ta cả, chỉ là nó nghĩ gì nói đó vậy thôi.
- Thôi tính đứng đây nói chuyện hoài hả anh Khoa.
- Ừ chết anh vô ý quá. Rồi hai người vào đây. Chọn chỗ đẹp cho em luôn ok chưa.
- Sao cũng được mà anh. Ủa nhân vật chính đâu?
- Dưới bếp. Đang nói chuyện gì đó với chủ nhà hàng.
- Quen hả anh?
- Ừ bà chủ là bạn của mẹ bé Mai.
Nó và nhỏ Hân được anh Khoa dẫn vào ngồi vị trí gần nhất với vị trí đặt bánh kem sinh nhật. Nó đoán cũng là vì trí của chủ nhân buổi tiệc ngồi vì anh Khoa cũng ngồi xuống cạnh đó, không biết là cố ý hay vô tình nhưng thực sự có vấn đề khi anh ta ngồi kế nhỏ Hân luôn. Buổi tiệc hình như cũng đang diễn ra từ từ vì trên bàn cũng đã có vài món ăn nhẹ. Đặt hai tẩy đá trước mặt nó và nhỏ Hân, anh Khoa khui liền hai chai ken chủ động rót bia vào đầy ly của nhỏ Hân. Đến khi chuẩn bị rót cho vào ly trước mặt thì nó khẽ đưa tay cản lại.
- Thôi cảm ơn anh. Em không uống được.
- Trời đất sao vậy thằng em. Sinh nhật vui mà uống đi chứ.
- Anh thông cảm, em...
- Không có lý do ý trấu gì hết. Uống với mọi người cho vui.
Nó cũng không nói gì nửa, vậy là anh Khoa rót đầy ly bia của nó rồi vui vẻ đứng dậy thay hô hào mọi người cụng ly. Nó cũng im lặng cụng ly với mọi người rồi uống một ngụm nhỏ.
- Ý mấy người chơi kỳ hổng có tui ở đây dám cụng ly ầm ầm hả. Biết bửa nay sinh nhật ai hôn hả?
Mai, người hôm trước nó gặp ở rạp chiếu phim chắc ở dưới bếp vừa lên tới tươi cười lên tiếng. Ngay lập tức vài tiếng trêu chọc rộn lên hướng về phía đầu bàn. Nhân vật chính xuất hiện làm cuộc vui trên bàn ngày càng ồn ào hơn. Khách khứa cũng hình như đến cũng đông đủ cho nên không lâu sau đó anh Khoa lại đứng dậy phát biểu làm chủ buổi sinh nhật. Mọi người vui vẻ hát hò chúc sinh nhật Mai, một cô gái cũng khá sành điệu cũng như xinh đẹp không kém gì với nhỏ Hân. Không chỉ nhỏ Mai mà khách khứa còn lại cũng có khá nhiều trai xinh gái đẹp. Buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ, mọi người đều ăn uống, cười đùa như bao buổi tiệc sinh nhật khác của bạn họ. Chỉ riêng nó là lạc lõng giữa cái không khí vui vẻ ấy bởi vì nó đến đây với tư cách là người yêu nhỏ Hân, ngoài ra nó với những người có mặt tại đây đều hoàn toàn xa lạ với nhau. Giữa buổi tiệc, sau khi nhiều lần đưa ánh mắt về phía nó và nhỏ Hân nhưng không tiện nói chuyện vì bận tiếp chuyện với bạn bè, giờ Mai mới lên tiếng.
- Sao bạn trai mày hổng uống Hân?
- Ừ ảnh ít uống bia rượu lắm.
- Kỳ vậy? Giả bộ ha hổng biết uống thiệt?
- Thiệt.
- Trời! Hiền quá vậy anh. Mà anh tên gì vậy?
- Gọi là Mon được rồi
Nó cười nhẹ.
- Uống với em một ly nha.
- Ờ cũng được.
Nó đứng dậy cầm ly lịch sự cụng với nhỏ vì dù sao cũng là chủ buổi tiệc, uống một ly với nhỏ cũng được.
- Ghê nha anh trai. Vậy mà nó hổng biết uống, ực một hơi hết sạch hổng thèm chớp mắt luôn.
Nó không nói gì ngồi xuống mặc cho nhỏ Mai lắc lắc ly trước mặt nói với nó.
- Nè uống được hông đó?
- Ờ không sao. Một hai ly thì được.
- Được mới nói nha. Có gì chút Hân nói đỡ cho.
- Ừ.
- Nè ăn đi. Uống được thì uống, không thì thôi, chút mà xĩn đừng có la đó.
- Biết rồi.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, giờ thì nói chung đa số đã không còn giữ được đúng vị trí ngồi ban đầu của mình nửa, ly chén thì tiện đâu là cầm lên cụng đến đó trừ nó, nhỏ Hân là vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu của mình, có vài chiến sĩ đã sắp rụng nụ khỏi bàn, có người mặt mày đỏ rần nhưng vẫn nhiệt tình tham gia cuộc vui, cũng có vài người ra về trước vì mệt hoặc có việc riêng. Đa số những người còn ở lại thông qua những câu trò chuyện nó biết toàn là bạn bè thân với nhỏ Mai. Trên bàn nó chỉ im lặng ngồi uống ly nước lọc nhỏ Hân xin cho nó, ăn nhưng món đồ ăn nhỏ Hân gắp cho ngoài ra chẳng tham gia vào bất cứ câu chuyện nào của mọi người, thi thoảng trả lời cho có mỗi khi anh Khoa và nhỏ Mai nói đến. Ngay cả việc anh Khoa trò chuyện với nhỏ Hân mặc dù ngồi kế bên nhưng nó cũng chẳng thèm để ý nghe đến. Chỉ nhận ra thực sự có gì đó không bình thường giữa mối quan hệ của 3 người họ vì ánh mắt của nhỏ Mai cũng như anh Khoa rất thương xuyên nhìn chằm chằm vào nhỏ Hân.
Cuối cùng cũng gần tan buổi sinh nhật. Khách khứa đa số lác đác về, chỉ còn lại vài người thân thiết ở lại chuẩn bị cho tăng hai. Tất nhiên nó không có ý kiến gì về việc phải tham gia tăng hai vì hôm nay là nó đi theo nhỏ Hân kia mà. Quyết định về hay ở là chuyện của nhỏ. Hình như hồi nảy nhỏ cũng có ý muốn về nhưng anh Khoa với nhỏ Mai thuyết phục ở lại đi tăng hai thì phải. Điểm đến là một quán karaoke khá sang trọng nằm ở trung con đường nhiều quán karaoke nổi tiếng của trung tâm SG. Giờ thì phải gọi là tăng hai của những cặp tình nhân mới đúng nếu tính luôn cả cặp tình nhân dỏm của nó với nhỏ Hân. Ngoài cặp nó và cặp anh Khoa nhỏ Mai thì còn 4 cặp khác tham gia. Cặp nào ngồi gần với cặp đó nhưng điều đặc biệt là trong cái căn phòng lấp lánh đèn mờ này vị trí của anh Khoa và nhỏ Hân lại gần nhau như ở buổi tiệc ngoài nhà hàng. Rượu và đồ ăn lại được mang vào, lần này là hai chai rượu tây mà nó thì chẳng quan tâm xem đó là hiệu gì. Nhỏ Mai cầm ly rượu đứng dậy chủ động hướng về phía nhỏ Hân và nó để mời. Tất nhiên nó cũng chỉ cầm lên để cụng chứ không uống hết ly. Nhỏ Mai đặt ly rượu đã hết của mình xuống bàn tỏ ý không hài lòng.
- Sao anh không uống hết đi. Đàn ông con trai gì mà yêu hơn đàn bà nửa vậy?
- Anh không có thói quen uống nhiều. Em thông cảm.
- Anh coi thường em quá đó. Yếu đuối vậy coi chừng không giữ được người yêu đó.
- Uống được rượu hai không liên quan gì việc giữ được người yêu?
- Em nói vậy thôi. Hôm nay em mời anh tới một là để làm quen anh. Hai là em muốn nhắc nhở anh một chút thôi. Hổng thôi ảnh hưởng tới chuyện của em với anh Khoa thì phiền lắm. Anh giữ người yêu chắc người yêu của anh thì cũng tốt cho em đó anh.
Giờ mới bắt đầu nói những lời như thế này, nó không quá khờ đến nổi không nhận ra nhỏ Mai đang bắt đầu muốn kiếm chuyện rồi đó, không phải với nó mà là hướng lời nói của mình về phía nhỏ Hân. Đúng là rượu vào lời ra, ông bà nói chẳng sai kia mà. Nó còn hiểu ý nhỏ Mai thì Hân càng không thể không hiểu rồi.
- Sao mày nói vậy Mai? Ý mày đang nhắc khéo tau đó hả?
- Ủa tau nói chuyện với anh Mon mà. Mày có tật giật mình sao Hân?
- Thôi mà. Tự nhiên em nói lung tung gì nửa đó? Đang vui vẻ mà Mai.
Anh Khoa chen vào để xoa dịu hai cô nàng, nhưng vô ích càng như châm dầu vào lửa.
- Anh vui quá ha. Từ đầu tời giờ em để ý anh cứ nhìn nó hoài. Gặp lại tình cũ anh vui nhất rồi đúng hôn?
- Gì nửa? Cái này là em mời Hân chứ có phải ý anh đâu.
- Không mời làm sao kiểm tra được thái độ của anh. Thử anh thôi.
- Em làm gì mà thử anh. Lúc nào cũng lên cơn vậy ai mà chịu nổi.
- Anh chịu hổng nổi thì giỏi quay về với ai kia đi. Người ta có người yêu rồi đó...giỏi thì giành lại đi.
- Em!!!
Anh Khoa bực tức ra mặt. Nhỏ Hân lập tức chen vào.
- Nè nè. Chuyện của hai người cãi nhau làm gì thì làm đừng có lôi đây vào nha. Mày không thích thì mời tau làm chi. Tau về, đừng có ăn nói kiểu đó.
- Mời mày tới để giải quyết cho dứt chuyện này. Cho mày gặp người tình cũ của mày công khai phải vui mới đúng chứ người đẹp.
- Tau nói cho mày biết. Mấy tháng nay tau không có gặp ảnh lần nào hết. Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Yêu đương gì mà không tự tin giữ người yêu tối ngày lo sợ mất chứ gì. Sợ là đúng rồi, làm chuyện như vậy.
- Tau làm gì phải sợ mất. Ai mới là người làm mất người yêu ở đây đây.
- Chuyện xưa rồi bạn ơi. Xin lỗi mày chứ tau cũng phải cảm ơn mày. Không có mày chen vào chắc tau còn phải gắn bó cuộc đời với con người đáng quên này.
- Giữ hổng được bày đặt lên giọng. Giờ có suy nghĩ lại hông? Có gì tau nhường đó.
- Nè. Em ăn nói kiểu gì vậy hả. Uống vào say xin rồi kiếm chuyện phải không?
Anh Khoa lại ngắt ngang cuộc đôi co của hai cô nàng. Công nhận hai cô nàng này lúc đầu ngoài mặt có vẻ tươi cười bạn bạn bè bè vậy chứ giờ thì cứ như sắp đánh nhau tới không bằng. Đúng là rượu bia nói chuyện với nhau có khác, thật đáng sợ.
- Nói trúng tâm đen nên anh nổi giận chứ gì. Vô ích anh ơi. Anh hổng nghe người ấy nói sao. Con người đáng quen đó. Giỏi thì cứ mơ mộng hão huyền nói lại tình xưa đi anh.
- Em điên vừa vừa thôi Mai. Tối ngày nói năng kiểu như vậy. Yêu đương con mẹ gì ghen ghen suốt.
- Giờ mới biết hả. Hối hận bỏ nó theo em chứ gì?
- Dẹp em đi. Chừng nào tỉnh đàng hoàng rồi nói chuyện với anh.
Anh Khoa tức giận đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại cái rầm. Còn lại trong phòng là một bầu không khí căng thẳng giữa nhỏ Hân và Mai, chỗ trống anh Khoa để lại giống như một quả boom sẵn sàng bùng nổ chiến tranh giữa hai cô nàng xinh đẹp bằng mặt nhưng không bằng lòng này. Nhỏ Hân vừa định lên tiếng gây chuyện trước thì nó lập tức nắm tay nhỏ quay qua ngăn lại.
- Em!
Nó cũng không ngờ nhỏ nghe lời nó khác với thường ngày như vậy, im ngay tức thì.
- Tính nói gì hổng nói đi. Sợ hả?
- Tau hổng rảnh gây với mày nửa. Người yêu tau không thích như vậy.
Hix câu này còn dữ hơn là gây lộn tiếp nửa đó cô nương ơi, lôi nó vào cuộc chiến lun rồi. Nhỏ Mai cũng tính lên tiếng, lập tức nó nhanh miệng đóng vai sứ giả hòa bình bất đắc dĩ liền.
- Thôi cả hai say rồi. Đừng cãi nhau nửa. Hổi này còn đang vui vẻ mà.
- Bạn bè nói chuyện chơi thôi anh.
- Được rồi. Đừng nói chơi vậy nửa anh nghe anh còn sợ nói gì tụi em.
- Anh trai ơi anh ngây thơ quá. Em nói vậy cũng tốt cho anh đó. Biết đâu sau này anh phải cảm ơn bửa nay vì em giúp anh cảnh giác giữ người yêu mình không thôi mất đó anh. Có gì sợ, em có ăn thịt anh đâu...hen!
- Ờ! Thôi được rồi. Chắc anh về trước đây. Em với mấy bạn ở lại chơi vui vẻ nhé.
- Cái anh này. Tự nhiên về chi. Ở lại cho tụi em nói chuyện vui vẻ với nhau chút. Đâu phải dễ có dịp gặp nhau.
- Em thì nói chuyện vui ra sao là chuyện của em. Anh không quan tâm, nhưng anh không thích để bạn gái anh nói chuyện xàm xàm như vậy. Chào nha. Về em!
Nó nắm tay nhỏ Hân đứng dậy đi thằng ra cửa mặc cho sau lưng nhỏ Mai cố nói với theo điều gì đó. Nó không quan tâm và cũng không thèm cố lắng tai nghe tiếng nói của nhỏ giữa ồn ào tiếng nhạc làm gì. Điều quan trọng là nó muốn đưa nhỏ Hân ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt vì nó thực sự không thích chứng kiến một cuộc nói chuyện vui tào lao như vậy. Ra đến cổng nó bắt gặp anh Khoa đang đứng hút thuốc trước cửa ra vào karaoke.
- Hai người đi đâu vậy?
- Đi về chứ đi đâu.
- Em cho anh xin lỗi. Tự nhiên Mai nó lên cơn vậy anh cũng hổng biết làm sao.
- Là do anh chọn mà anh phải biết làm gì với bạn gái anh chớ. Có nhiêu mà hổng biết làm gì thì anh yêu đuối quá. Em thất vọng về anh lắm...thiệt đó. Sẵn em nhắc luôn từ nay cũng đừng nhắn tin ha gọi cho em làm gì nửa mất công con Mai nó biết rồi kiếm chuyện với em phiền phức.
- Thôi em đừng có nói sock anh nửa. Chuyện qua lâu rồi bộ em còn giận anh nhiều dữ vậy sao.
- Em đâu có rảnh. Anh hổng thấy bạn trai em ở đây hả?
- Ừ...ừ anh quên. Mon cho anh xin lỗi nha. Tự nhiên đang vui vẻ vậy mà thành ra thế này.
- Không sao đâu. Thôi em về trước đây.
Nó quay lưng đi ra cổng, nhỏ Hân im lặng nắm chặt tay nó theo sau. Đường SG, dòng người vẫn vội vã trên đường trừ nó.
- Sao im ru vậy?
Nhỏ Hân khẽ nói nhỏ vào tai nó.
- Chứ nói gì giờ?
- Hồi nảy thấy sao?
- Về cái gì?
- Chuyện với con nhỏ đó đó.
- Ờ...
- Sao?
- Thấy tào lao.
- Xí! Chưa biết hết chuyện gì nói như đúng rồi hổng bằng.
- Chuyện gì cũng được. Hơi đâu ngồi đó mà đôi co.
- Hổng thấy nó kiếm chuyện sock trước hả?
- Không thích thì đi về. Ngồi nói qua nói lại toàn sock linh tinh thua hai đứa con nít. Gặp mấy người nói xàm xàm vậy im ru đi luôn cho khỏe. Tính ở một hồi uýnh lộn mới chịu hả?
- Sợ nó chắc.
- Ờ ngon!
- Xí! Ngta bị ăn hiếp đó hổng bênh thì thui còn bày đặt cằn nhằn. Bộ giận hả?
- Đó là chuyện của Hân. Sau này có muốn đi cãi nhau linh tinh vậy đừng lôi M vào. Chuyện gì giúp cũng được hết còn đi nói chuyện kiểu đó...M không thích.
- Hihi biết rồi biết rồi mai mốt không thèm nói chuyện với mấy người đó nửa được chưa. Bửa nay ngầu quá hen.
- Ờ.
Chợt nhỏ nhỏe miệng cười ghé sát người nó hơn. Chắc tưởng nó giận nên cố nhìn cho được cái mặt nó từ phía sau để thăm dò đây mà, giận thì ko có chỉ là thấy mọi chuyện thiệt tào lao vớ vẩn vậy thôi.
- Nè!
- Gì!
- Từ nay đừng kêu tên nửa hen.
- Chứ kêu sao.
- Kêu giống nảy giờ đi.
- Sao vậy? Hồi trước không thích gọi vậy mà.
- Giờ khác. Tính ra gọi vậy cũng đúng, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em mà. Kêu vậy thấy cũng dễ nghe.
- Đổi tính bất tử vậy?
- Thì kêu vậy nghe hiền hiền. Kệ cho làm anh đó.
- Nhưng kêu tên quen rồi. Đổi chi.
- Nói thì nghe đi. Hỏi nhiều quá à. Làm mặt ngầu được làm hoài hả.
Nhỏ nghiến răng thiếu điều nó nghe luôn được tiếng gió xé sau lưng.
- Ờ thì sao cũng được. Gọi tên cũng mấy người đòi, giờ gọi anh em cũng hổng phải tại bên này à.
- Biết rồi. Được kêu anh khoái muốn chết bày đặt.
- Không có à nha.
Nhỏ mĩm cười, nó cũng thấy nhẹ trong lòng một chút, dù sao cũng thông cảm cho nhỏ vì đã phải đến dự buổi tiệc mà nhỏ biết là không vui, lại còn bị người ta nói này nói nọ. Lỗi trong chuyện này không phải do nhỏ, có chăng là do cá tính riêng của mình, nhỏ không bao giờ chịu ngồi yên để người ta tổn thương mình mà ngay lập tức sẽ xù lông nhím đấu tranh với họ.
- Nè anh!
- Gì!
- Đi chơi vòng vòng chút đi.
- Thôi nảy thấy em uống cũng nhiều với lại gặp chuyện không vui. Về nghỉ sớm đi.
- Sao vậy. Em đâu có mệt đâu.
- Biết vậy. Mà gần 12h rồi. Về còn trả xe cho người ta nửa.
- Vậy hả. Ừ thì về.
- Đừng có làm cái giọng bí xị đó. Về ngủ đi. Mai mốt đi bù.
- Anh nói đó nha.
- Ờ.
Nhỏ có vẻ miễn cưỡng. Nhưng nó cũng không muốn đi thêm nửa vì giờ này đã gần khuya, nó thực sự muốn nhỏ Hân về nhà nghỉ vì cả buổi nó thấy nhỏ uống khá nhiều. Có lẽ đó chỉ là cái cớ thôi chứ giờ này trong đầu nó thấy khá bồn chồn vì...nó lo chị của nó vẫn đang chờ ở nhà. Ai chứ chị mà nói chờ là chị sẽ chờ cho dù đó là lời nói vu vơ theo kiểu xả giao...khuya rồi, chắc bà cô đó trông nó về để được nhiều chuyện lắm đây. Về đến nhà, nhỏ bước xuống xe, dáng đứng có vẻ liêu xiêu, hình như thấm say chứ còn gì nửa, bắt về nhà ngủ là đúng. Nó gạc chống xe dìu nhỏ qua vào mở cổng. Nghe tiếng xe và tiếng khóa mở cổng, chị nhỏ bước ra nhìn nhìn rồi chạy lại đỡ nhỏ từ nó.
- Sao xĩn dữ vậy nè.
- Dạ sinh nhật mấy người kia bắt uống suốt.
- Em là bạn trai nó hả?
Chị nhỏ nhìn nó cười cười.
- Dạ hổng phải. Em là bạn thân thôi.
- Phải không đó ông tướng. Thấy đưa đón đi chơi suốt. Hổng phải bạn trai chắc cũng đang tán chứ gì. Phải hông Hân.
- Mệt chị quá. Nói gì đâu không.
Nhỏ xua tay đi vào trong nhà. Chị nhỏ vội đỡ nhỏ không quên quay lại nói với nó.
- Vô nhà chơi em.
- Thôi khuya rồi. Em về.
- Ừ bửa nào qua chơi nha.
- Dạ.
Nó lên xe đề máy phóng xe hoa vào dòng người. Đây là lần thứ hai nó nói chuyện với chị nhỏ Hân mặc dù nó qua chở nhỏ Hân đi chơi, công việc khá nhiều. Lần trước cũng bị điều tra vậy mà lần này nói chuyện cũng bị điều tra y như lần ghé nhà trước. Bà chị này coi bộ cũng khá vui tính đây mà. Nhắc đến chữ chị thì lại nghĩ đến bà cô nữ hoàng, thôi chạy nhanh qua chứ để chị thức khuya quá không tốt.
Ngày hôm qua...đã từng Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng