Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 150: Vòng Eo Của Con Cũng Rất Thon Nhỏ!
Lúc Tần Lạc tỉnh lại, bật đèn trong phòng lên, một ánh sáng nhỏ màu cam, không sáng ngời nhưng cho người ta cảm giác ấm áp.
Rèm cửa sổ tạo nên một khoảng cách nhỏ. Văn Nhân Mục Nguyệt liền đi đến kéo nhẹ rèm cửa ngắm ngoài trời đầy bông tuyết bay.
Tuyết lại rơi!
Vào ban đêm, nhiệt độ giảm xuống đến một thời điểm nhất định, và rồi tuyết lại rơi.
Nghe được tiếng động sau lưng, Văn Nhân Mục Nguyệt xoay người lại nói: “Anh đã tỉnh dậy.”
Cô thay quần áo trong ngày, bây giờ cô mặc một cái quần yếm cùng áo len dài tay có hình trái tim đơn giản, trên người cô tỏa ra một hương sắc dễ khiến người ta tê dại… Những lọn tóc xoăn rủ mềm mại trên vai, dường như hắn không còn cảm thấy ngại ngùng trước một nữ vương đầy quyền lực nữa, mà đổi lại có cảm giác thật thân mật, gần gũi khi ở đây.
Nhìn cô gái mặc áo liền quần, không hiểu sao trong lòng Tần Lạc dấy lên chút kích động.
Thế giới này rộng lớn, thử hỏi mấy người đàn ông có cơ hội nhìn thấy cô trong bộ trang phục gợi cảm này?
“Anh đói bụng chưa?” Văn Nhân Mục Nguyệt tới trước mặt Tần Lạc, hỏi.
“Tôi đói rồi.” Tần Lạc gật đầu. Hắn cũng đã ngủ nửa ngày, trưa không ăn nên đúng là có chút đói bụng.
“Ăn cháo nhé. Tôi sẽ cho người bưng tới.” Văn Nhân Mục nguyệt nói. Nhẹ nhàng xoay người, cô tiểu thư xinh đẹp đi xuống bếp.
“Cám ơn nhé.” Tần Lạc có chút cảm kích suýt rơi lệ.Cảm giác mình bị đâm một đao cũng đáng giá lắm. Đừng nói một đao, chứ hai ba đao đâm vào người…
Tần Lạc nghĩ đến mấy ngày trước có xem được tin tức trên mạng. Để được cùng ăn tối với cô, có kẻ sẵn sàng trả giá hàng triệu đô la. Không biết nếu mình đấu giá việc được mỹ nhân này tự tay bưng tô cháo cho ăn thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền à?
Cháo được bưng tới, nóng hôi hổi. Không biết vì Tần Lạc rất đói hay là đầu bếp cho gia vị thơm nức mũi,hấp dẫn quá làm người ta chỉ muốn ăn luôn.
Nhưng khi chuẩn bị ăn thì có chút rắc rối xảy đến.
Tần Lạc phải quấn quanh một miếng gạc dày ở tay phải, giống như một lớp vỏ bọc lớn, căn bản là không thể cầm thìa. Tay trái còn hoạt động được nhưng không phải tay thuận, để bát cháo lên bàn, cúi đầu xuống ăn cũng rất khó khăn.
“Để tôi giúp anh.” Văn Nhân Mục Nguyệt ngại ngùng nhìn Tần Lạc, bưng bát cháo múc thìa cháo hướng vào miệng Tần Lạc.
Tần Lạc giật mình.
Gia tài của cô gái này trị giá hàng trăm triệu, nắm trong tay quyền lực ghê người, mình được cô ấy đút cho ăn, người khác có nằm mơ cũng không được. Thế mà bây giờ giấc mơ ấy lại đến với mình.
Được cô ấy đút cho ăn, không biết có tổn thọ không?
“Thôi khỏi. Có thể tìm thuê một bảo mẫu đến giúp ta việc này cũng được.” Tần Lạc cự tuyệt.
“Họ cũng là người.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Họ cũng là người? Ngươi nói vậy là ý gì?
Nghĩa là cần phải tôn trọng những nhân viên trong ngành dịch vụ, không ăn được cũng gọi người ta đến đút cho mình sao?
Nhưng, chính cô cũng đang làm chuyện này đó thôi?
Ý cô muốn nói ‘Đừng coi cô là người’ hay là muốn nói ‘ đừng coi cô là người ngoài’ vậy?
Ôi, những người thông minh thật là rắc rối khó hiểu. Một câu tưởng như vô cùng đơn giản, nhưng có thể mở rộng ra rất nhiều ý tứ khác nhau.
Mặc kệ thế nào, bây giờ Văn Nhân Đại tiểu thư đưa thìa vào gần mép Tần Lạc, hắn còn có thể làm sao đây?
Lựa chọn duy nhất là hé miệng ra, sau đó nuốt thìa cháo thơm ngon vào bụng.
“Ngon lắm.” Tần Lạc vừa nuốt vừa nói. “Được rồi, thế cô chưa đi dự yến hội gì đó à?”
“Tối mai.” Văn Nhân Mục Nguyệt đáp. Đợi Tần Lạc ăn xong, cho thìa vào bát bưng đi.
“Cô có vẻ không thích đến đó?” Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Có muốn đến hay không cũng không có nghĩa gì cả.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói có vẻ buồn buồn.
“Nếu như không muốn, cô có thể không đi.” Tần Lạc kiên định nói. Hắn không thích làm chuyện gì một cách miễn cưỡng. Nên giờ cũng khuyên Văn Nhân Mục Nguyệt như vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn Tần Lạc, bình thường vẻ mặt cô toát lên sự lạnh lùng kiều diễm, nhưng bây giờ vẻ đẹp ấy nổi lên trên ánh sáng màu vàng cam ấm áp lan tỏa khắp phòng nhìn đẹp và rất thân thiện. Bất chợt cô lấy tay vén lọn tóc bất cẩn rơi xuống trán, bình thản nói: “Anh không thắc mắc gì về gia tộc Văn Nhân chúng tôi à?”
Tần Lạc nuốt nốt miếng cháo trong miệng vào bụng, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Quyền lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nhiều. Tôi nghe nói quản lý tài sản của gia tộc Văn Nhân lại là một người phụ nữ, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ.”
“Đây là sự lựa chọn của tôi. Không thể để rơi vào tay người khác được.” Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói.
Vị trí của cô bây giờ, có vô số người trong gia tộc Văn Nhân mơ ước. Nhưng cô sẽ không cho người nào có cơ hội đoạt được nó.
Chỉ khi ngồi ở vị trí cao này, cô mới có cảm giác an toàn. Cô mới có đủ khả năng bảo vệ các em của mình.
“Tại sao lúc đầu cô muốn tôi cùng cô đi dự buổi yến hội kia?” Tần Lạc hỏi.
“Vì anh từng là vị hôn phu của tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. “ Tôi có thể lấy đó ngụy trang, để cự tuyệt một số đối tượng bất hảo.”
“ Tôi hữu dụng vậy sao?” Tần Lạc hỏi. Không nghĩ mình lại là một lá chắn tốt nhất cho cô nàng.
“Đúng vậy.” Văn Nhân Mục Nguyệt khẳng định. “ Nếu như chọn một người đàn ông khác, tất nhiên tôi không thể gạt được bọn họ. Khi biết anh đang ở đây Tần Túng Hoành đã đến đây để tìm hiểu sự tình.”
“Cô biết hắn đến tìm tôi?” Tần Lạc cười hỏi.
“Biết.”
Lời cự tuyệt của cô lúc nãy, là vì cô đã nghĩ tới khả năng này. Có đúng không?” Tần Lạc chằm chằm nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, truy hỏi.
“Không sai.” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc không né tránh.
“Tôi giống như quân cờ trong tay cô sao?” Tần Lạc cười lạnh hỏi.
“Không phải.”
“Có thật không phải không?”
“Đúng là như vậy. Vì tôi không có ý đó.” Văn Nhân Mục Nguyệt bối rối lên tiếng giải thích. Nếu người khác hỏi cô như vậy, cô thậm chí sẽ không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Đó chỉ là chuyện rất tự nhiên bình thường thôi mà. Tôi biết khi tôi đi với anh, chắc chắn Tần Túng Hoàng sẽ chú ý. Nhưng không thể vì thế mà tôi không đi với anh. Dù sao, sau tất cả mọi chuyện, tôi thấy anh là sự lựa chọn thích hợp nhất.’
Tần Lạc nhìn thấy sự chân thành trong mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt, thở dài nói: “ Tôi không phải là tù nhân, cũng không đại diện cho những người không giống tôi. Đôi khi cô muốn thoát ra một việc gì, hết lần này đến lần khác sự việc lại cứ chủ động tìm đến. Tôi đột nhiên nhớ đến chiều mai ta không có tiết dạy nào, tối cũng không có lịch gì.”
Văn Nhân Mục Nguyệt sửng sốt, mãi sau mới cất được lời: “ Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không muốn làm liên lụy anh thêm nữa.”
“Không sao đâu. Một bữa tiệc thôi mà. Tần Túng Hoành lần trước cũng có nhã ý mời tôi đến đó, nhưng tôi nghĩ mình chỉ ăn một chút ít đồ ăn, mà lại phải tặng người ta một cái hồng bao nặng, nên đã cự tuyệt. Nếu mai cô thay tôi tặng hồng bao cho họ, tôi sẽ đến đó cùng cô và đảm bảo không biến mất.” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Vương Cửu Cửu đang ngồi trên ghế salon nhìn thấy Trương Nghi Y bưng hoa quả đi tới. Tiến lại ngồi cạnh Vương Cửu Cửu nói: “Con gái, ăn nhiều hoa quả một chút đi. Rất tốt cho sắc đẹp đấy.”
“Mẹ ăn cả ngày nhiều như vậy mà cũng còn chưa thấy đẹp ở đâu.” Vương Cửu Cửu dùng cây tăm cắm vào một miếng táo bỏ vào miệng, nói.
Mẹ con nàng lúc nào cũng thế, nếu mỗi ngày không cãi nhau vài câu, thì như là thiếu thiếu cái gì đó. Cho nên, có lúc Trương Y Nghi ở nhà một mình không có người nói chuyện thì thể nào cũng gọi một cuộc điện thoại cãi nhau vài câu với con gái cho vui.
“Ai, nghĩ lại mấy lời con nói đi. Con nhìn lại mặt mẹ xem, trẻ hay già, bao nhiêu tuổi?” Trương Y Nghi vui vẻ đáp lời. Vương Cửu Cửu quả thực đang cố ý chọc tức bà đây mà.
“Bốn mươi lăm tuổi” Vương Cửu Cửu lướt nhìn mẹ, nói.
"Tiểu tử thối. Con mới bốn mươi lăm ý. Nhìn da tay ta đây, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi thôi, nói mười tám cũng có người tin chứ chẳng chơi.” Trương Y Nghi nói.
“Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy. Chắc chắn có người tin rồi. Chính là mẹ chứ ai.”
“Ngươi biết năm đó lão nương ngươi ngực to thế nào không? Chỉ là cỡ B thôi. Bây giờ thì sao? Đây là mỗi ngày ta còn ăn một trái mộc qua đó.”
“Thì bây giờ vẫn cỡ B mà.”
“ Tiểu tử ngươi muốn trêu tức ta sao hả? Trương Y Nghi tức giận trợn mắt nhìn con gái, rồi tiến lại như muốn chọc léc mấy cái.
“Được rồi, được rồi. Được rồi mà!” Vương Cửu Cửu vội vàng cầu xin sự tha thứ. Cô sợ nhất là người khác chọc léc mình.
Trương Y Nghi lúc này mới hài lòng đứng dậy khỏi người con gái, nói: Được rồi, con nói cho mẹ xem dạo này Tiểu Tần thế nào rồi mà không thấy qua nhà ta chơi vậy? Mẹ vừa học được một món mới, chờ hắn tới chơi ta sẽ tự mình xuống bếp.”
“May là những lời này của mẹ thầy Tần không nghe thấy. Nếu cho thầy biết mẹ vừa học được một món mới thì có cho dao kề cổ chắc thầy cũng không dám đến chơi.” Vương Cửu Cửu cười trêu ghẹo.
Mẹ cô được phong là ‘sát thủ phòng bếp’, bất luận là nguyên liệu tốt cỡ nào, món đơn giản đến đâu, chỉ cần qua tay bà là đủ trở thành thuốc độc khiến người ăn muốn chết ngay lập tức rồi.
“Con nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ lần trước mẹ nấu ăn không ngon sao? Mẹ cho hơi nhiều gia vị sao?” Trương Y Nghi bức xúc nói. “Con gái, mẹ thấy hai đứa hình như cũng rất thân mật phải không? Giờ phát triển đến đâu rồi?”
“Cô ta đẹp quá.” Vương Cửu Cửu nói. Không kìm nén được cảm xúc, trong đầu nàng lại vừa xuất hiện người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ kia.
Cô ta là ai vậy? Tìm đến Tần sư phụ làm gì?
Trương Y Nghi nhìn con gái đang nghĩ tới một ngươi nào đó, nói: “ Đẹp quá cũng không tốt lắm. Con gái à, con thích ai thì cứ cố gắng theo đuổi, đừng nên e ngại gì cả. Rụt rà rụt rè, phi phi. Cứ thế đàn ông tốt của mình bị người khác chiếm mất thì không phải rụt rè thành cái rắm sao?”
“Con biết rồi” Vương Cửu Cửu buồn bực che kín hai tai. Mẹ cô lại bắt đầu truyền thụ cho cô những kinh nghiệm.
“Biết là tốt rồi. Con gái Trương Y Nghi này, nếu muốn nguời đàn ông nào chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay hắn ta sẽ phải ngoan ngoãn chiều lòng.” Trương Y Nghi lộ vẻ mặt đắc ý nói.
Bà sờ sờ vòng eo của Vương Cửu Cửu, nói: “Con gái, vòng eo của con cũng rất thon nhỏ.”
“Thì sao?”
“Vì vòng eo của mẹ cũng rất nhỏ a.” Trương Y Nghi bóp vòng eo thon nhỏ của mình nói.
“…”
“ Vẻ mặt gì đây? Sao con lại có có vẻ mặt như vậy?” Trương Y Nghi không vui nói. “ Được rồi. Tối mai về bố mẹ sẽ đưa con đi dự một yến hội…
Chương - 151: Long hổ tranh đấu
“Thế nào” Tần Lạc soi đi soi lại trước gương, cười hỏi.
Từ lúc hắn đồng ý cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đi tham gia yến tiệc sinh nhật ông của Tần Tung Hoành, Mã Duyệt đã dẫn tới một đám người. Những người này có nam có nữ, có người Trung Quốc, có người ngoại quốc.Theo lời giới thiệu của Mã Duyệt thì trong bọn họ có nhà thiết kế trang phục, nhà tạo dáng, nhà tạo mẫu tóc,…Như là một đội chuyên phục vụ cho siêu sao quốc tế vậy.
Bọn họ sờ tới sờ lui trên người Tần Lạc, có lúc lại cầm một loại thước đo đạc.
Dưới sự sắp xếp của họ, kiểu tóc của Tần Lạc đã thay đổi, so với trước thì có kiểu cách hơn.Sau khi làm một cái màng thẩm mỹ trên mặt, da dẻ như quét thêm một lớp da, màu da nhợt nhạt ban đầu cũng có phần hồng hào khỏe mạnh hơn.
Vì Tần Lạc nhất quyết không chịu mặc đồ Tây và áo đuôi tôm nên bọn họ dựa vào vóc dáng hắn may riêng một bộ áo dài đen, bộ áo này có cảm giác Trung Tây kết hợp,vừa giữ được phong cách truyền thống,màu sắc kiểu dáng lại có nét thời thượng.
Có người nói: Không có phụ nữ xấu,chỉ có phụ nữ lười. Tần Lạc nói: Không có đàn ông xấu, chỉ có đàn ông không có tiền.
Tần Lạc rất hài lòng lần thay đổi này, đặc biệt là kiểu tóc như thần tượng này khiến hắn thấy mình độc nhất, hắn cảm thấy, cả đời không có lúc nào đẹp trai như hôm nay. Hắn quyết định giữ phong cách này, sau cứ đẹp trai thế này mãi.
“Không tệ”. Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói, nàng hiếm khi nhận xét người khác như thế. Gia tộc Văn Nhân có gien tốt, em trai nàng cho đến anh chị em họ đều là nam thanh nữ tú. Tần Lạc đứng cùng với họ nếu chỉ nhìn mà nói cũng chỉ là nhân vật làm nền.
Nhưng qua bàn tay của đội tạo hình, hắn cũng có thể đủ tự tin đi gặp người ta.
Hơn nữa, Tần Lạc cũng không phải loại người kiếm ăn nhờ vẻ bề ngoài. Khí chất, lời nói, hành động độc lập riêng biệt của hắn, cả y thuật cao thâm- Đây mới là ưu thế của hắn..
Tần Lạc mà biết nhận xét của cô gái này về mình chắc tức khí hộc máu ra mất.
Đã đẹp trai tới mức trời không dung thế này, mới chỉ có thế đi gặp người ta sao?
"Có phải đến giờ rồi không?”. Tần Lạc hỏi.
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, đưa cái găng tay da gấu ra, bảo: “Đeo găng tay vào đi”.
Vết thương trên tay hắn còn chưa khỏi, ngoài trời có tuyết rơi, sợ là tay lại rét cóng.
“Cám ơn”,Tần Lạc đón lấy
Mã Duyệt lại mở cửa phòng : “Tiểu thư, xe chuẩn bị xong rồi”
“Chúng ta đi thôi’. Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Tần Lạc.
“Đi”. Tần Lạc vội vàng soi lại gương, cảm thấy không thể đẹp trai hơn nữa, mới theo Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài.
Tần gia là giới kinh doanh, dù sản nghiệp lớn nhưng ít khi để mọi người biết, hơn nữa Tần gia có cái nền vững chắc của chính phủ, cũng có quan hệ rất mật thiết trong một số lĩnh vực quân sự.
Lần mừng thọ thứ tám mươi này rất đáng vui mừng, dù Tần lão gia luôn dặn dò tổ chức nhỏ thôi, nhưng việc này vẫn là chủ đề bàn tán say sưa quanh giới thượng lưu Yên Kinh .
Những người có thể tham gia lễ mừng thọ tám mươi của Tần lão gia, thân phận đương nhiên là quyền quý. Nếu không phải là người chức quyền thì cũng là có tài sản kếch sù. Không nằm trong tầng lớp đó, bạn cũng sẽ không được tiếp đón.
Có người nói, bạn của người nghèo đều là người nghèo, bạn của người giàu đều là người giàu.
Đây không phải là nịnh nọt mà là một cái mẹo, khi bạn muốn gia nhập cái thế giới đó, sẽ có một bức tường vô hình chắn bạn ngoài cửa..
Khi chiếc Phantom của mấy người Tần Lạc dừng tại trước cửa quán rượu, bãi đỗ xe rộng mênh mông đã trở thành một triển lãm các loại ô tô nổi tiếng có quy mô lớn
Mercedec, BMV, Audi, Cadillac,Hybrid, XKR, SportGTS, Ferrari California, Lamborghini LP670-4, cho đến Maybach 62SZEPPELIN đều quy tụ về triển lãm xe Yên Kinh năm nay.
Tần gia cũng mạnh tay, bao trọn quán rượu Vương phủ để tổ chức yến tiệc.
Quán rượu Vương phủ là một trong những quán rượu nổi tiếng ở Yên Kinh, cũng là do một vị Vương gia rất được sủng ái thời nhà Thanh cải tạo thành.Bên trong tại chính giữa có một cái đài lớn,hòn non bộ,đồ cổ quí hiếm, trăm con phượng hoàng, cái gì cũng có, đúng là Đại Quan Viên trong Hồng Lâu Mộng.
Bảo vệ ra mở cửa xe, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt mới cùng bước xuống.
Đứng ở cánh cổng lộng lẫy như cung điện, Tần Lạc có cảm giác lâng lâng,đôi mắt này, con tim này, cả con người này đều có cảm giác không thật.
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nghĩ bụng, nếu mình theo đuổi người con gái này, không phải là sau này sẽ sống cuộc sống phú quý giàu sang thế này sao?
Làm một kẻ bám đuôi phụ nữ, xem ra cũng không phải là việc khiến người ta khó chấp nhận lắm. “Đưa tôi tiền, mang trinh tiết đi”.
Tần Tung Hoành mặc bộ đồ Tây màu đen vừa người, thắt cà vạt sáng màu, đeo một cặp kính trơn, cho ngươi ta thấy một hình ảnh lịch sự nho nhã.Anh ta đang cùng một đám người đón khách ngoài cửa, mặt mũi tươi cười rạng rỡ, chu đáo vô cùng.
Xe của Văn Nhân Mục Nguyệt dừng lại liền thu hút ánh nhìn của đám người ấy.
“Anh, Văn Nhân Mục Nguyệt đến rồi”, một cậu con trai mặt mũi sáng sủa thanh tú cười nói, xem ra còn ít tuổi, chắc cũng thuộc đời thứ ba Tần gia giống Tần Tung Hoành .
“Ừ, thấy rồi”. Tần Tung Hoành nhìn rồi chầm chậm đi tới chỗ Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt, mỉm cười gật đầu.
“Anh chàng đó là ai vậy? Sao chưa gặp bao giờ?”Cậu bé nhíu mày, dời mắt nhìn Tần Lạc.
Tần Tung Hoành thích Văn Nhân Mục Nguyệt, cái này cả Yên Kinh đều biết.
Nhìn thấy người con gái mình thần tượng ở cùng người con trai khác đương nhiên trong lòng có chút không thoái mái.
Đúng vậy, ở Tần gia, Tần Tung Hoành không chỉ là cháu đích tôn mà còn là tấm gương cho lũ trẻ kia học tập và noi theo, cha mẹ chúng cũng dạy con cái mình phải nhìn anh Tung Hoành mà học.
Công tử tri thức này không chỉ nhận được những lời khen ngợi ở bên ngoài, mà trong nhà cũng được mọi người yêu mến như vậy.Đây là người con trai một mình nhận được hàng nghìn sự sủng ái.
Tần Tung Hoành vỗ vai em họ, rồi nhanh chóng bước tới đón Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lac, trên mặt không có cảm xúc gì, cười nói: “Mục Nguyệt, rất vui là cô có thể đến, ông biết cô đến nhất định sẽ rất mừng!”.
“Cám ơn, sinh nhật Tần gia gia, tôi cũng muốn đến nói lời chúc phúc”. Văn Nhân Mục Nguyệt khéo léo trả lời.
Ánh mắt Tần Tung Hoành giờ mới chuyển sang Tần Lạc, đưa tay trái ra nói: “Chúng tôi đã từng gặp nhau”.
“Đúng vậy, đến xin một chén rượu mừng, anh không để ý chứ?”. Tần Lạc bắt tay anh ta, vừa cười vừa nói.
Không có chuyện gì cố chấp xảy ra, tay hai người vừa chạm đã bỏ ra, chẳng ai muốn bắt tay lâu, như là chạm phải một cục than hồng vậy.
“Nếu tôi nói để ý thì sao?”. Tần Tung Hoành nói giọng cười đùa.
“Tôi cũng sẽ đến”. Tần Lạc vẫn cười híp mắt, người này cũng ăn nói sắc bén đấy.
“Như vậy thì tôi chỉ biết nói hoan nghênh thôi”. Tần Tung Hoành vừa nói vừa cười, tay làm động tác mời: “Vào uống trà đi, Tiểu Chiếu đến trước rồi”
Đúng lúc này, từng luồng ánh sáng chiếu đến, liền thấy một chiếc Hummer kiêu hãnh vọt qua, dù đến trước cửa quán rượu rồi cũng không có ý giảm tốc độ.
Theo sau chiếc Hummer là đủ các loại xe sang trọng, có BMV cứng cáp,có cả Ferrari Porche màu sắc sáng đẹp, vẻ ngoài đầy phong cách.
Một đoàn xe đến mười mấy chiếc này giống như một con rắn dài đang trườn tới, vừa mới ra đã thu hút mọi ánh nhìn.
“Két!”
Một chiếc xe dừng đột ngột, con Hummer đầu tiên dừng trước cửa quán rượu, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người này khoảng hơn hai mươi hoặc hơn ba mươi tuổi, nhìn vẻ ngoài rất khó đoán tuổi thật của hắn ta.
Lông mày rậm mắt to, ánh mắt long lanh, tóc ngắn dựng đứng, râu ở cằm mặc dù sạch sẽ nhưng chân râu thẫm thẫm còn lưu lại trên da khiến hắn trông rất ngông cuồng.
Trên người mặc một chiếc áo phông bó sát, bên ngoài khoác một bộ đồ Tây màu kem, quần bò, đôi giày leo núi màu nâu đậm, cho người ta cảm giác đầu tiên giống như một vận động viên leo núi xuất sắc
Ánh mắt hắn ương ngạnh, vẻ mặt đầy hống hách, dáng điệu của một thằng cha đệ nhất thiên hạ.
Hắn đỗ xe giữa đường, rồi mặc kệ, cũng chẳng quan tâm xem xe có cản đường không, khiến cho đám đàn em đằng sau không có lối mà đi, cứ nghênh ngang như thế hắn bước về phía Tần Tung Hoành.
Tần Tung Hoành cũng nhìn người đàn ông đang bước tới, ánh mắt gặp nhau rừng rực trên không.
“Thế nào? Không hoan nghênh à?” Gã bước tới trước mặt Tần Tung Hoành cười nói.
“Hoan nghênh chứ, mọi người đến đều là khách”. Tần Tung Hoành vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhã nhặn cười nói.
“Giả dối”.Gã đàn ông nói: “Mặc dù tôi không thích anh nhưng tôi lại rất kính trọng Tần lão, hôm nay là đại thọ tám mươi của lão gia – cả đời người cũng chỉ có một ngày này, dù sao thế hệ sau như tôi cũng phải tới cúi đầu nói vài câu chúc mừng”.
“Anh Bạch có lòng quá”. Tần Tung Hoành cười nói cảm ơn.
“Nói chuyện với cậu thật chẳng thú vị gì”.Gã đàn ông nhún vai nói. Hắn quay mặt sang Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Mục Nguyệt, lâu rồi không gặp, đúng là càng ngày càng xinh”
“Cám ơn” Văn Nhân Mục Nguyệt cũng gật đầu với hắn.
“Cậu chính là Tần Lạc ?”. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Tần Lạc,hai người lần đầu tiên gặp nhau, nhưng hình như là hắn có ấn tượng tốt với Tần Lạc,còn vỗ mạnh vào vai nói: “ Thanh niên trẻ tuổi, có khí phách.Ở cái thành phố Yên Kinh này dám quang minh chính đại đào góc tường Tần Tung Hoành, cũng chỉ có mình cậu thôi