"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: 笑傲江湖
Dịch giả: Hàn Giang Nhạn
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 39472 / 1096
Cập nhật: 2020-10-16 09:18:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 147 - Anh Hùng Mới Biết Tài Hào Kiệt
ồi còn ở phái Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung thường được nghe sư phụ đề cập đến những kiếm pháp của các nhà cùng các phái hiện thời, thì có "Bát quái kiếm trận" của phái Võ Ðương do tám người đồng thời sử dụng, cùng "Thất tinh kiếm pháp" của phái Hằng Sơn là cách bày trận khác nhau mà chỗ huyền diệu giống nhau.
Chàng vung kiếm lên thuận tay gạt những chiêu kiếm pháp của từng người trong đám đạo nhân. Chàng nhận ra rằng kiếm chiêu của tám người này phụ giúp cho nhau để thành hiệu quả. Vì thế mà trong kiếm pháp này không lộ ra một chút sơ hở nào hết.
Lệnh Hồ Xung đã học đến chỗ tinh yếu về "Ðộc cô cửu kiếm" nên vừa nhác trông chàng đã nhận ra ngay được chỗ khiếm khuyết về chiêu số của bên địch. Chàng định bụng dùng phép "Dĩ vô chiêu phá hữu chiêu" và tùy thời cơ phóng ra một chiêu kiếm mới có thể thủ thắng được.
Nên biết người võ lâm bất luận võ công cao minh đến đâu, chiêu pháp kỳ diệu tới mức nào thì lúc phóng chiêu ra, thu chiêu về thế nào cũng có chỗ sơ hở. Vì lẽ đó, khắp thiên hạ quyết không có một loại chiêu số nào là không thể phá được. Nhưng trong bát quái kiếm trận, tám đạo nhân thi triển kiếm pháp liền thành một bức, vì lẽ mỗi người này ra chiêu có chỗ sơ hở thì người kia lại hộ vệ liên tiếp ngay. Bao nhiêu chỗ khiếm khuyết đều được bổ túc một cách thần tốc, nên trong lúc nhất thời khó mà phá giải ngay được.
May ở chỗ võ công tám đạo sĩ này không cao thâm cho lắm, họ lại thi triển Bát quái kiếm trận một cách y thức như sư phụ đã truyền dạy, tuyệt không có chút sáng kiến nào. Tám người vừa công kích vừa bổ khuyết cho đồng bọn thì dĩ nhiên chiêu thức giảm một phần lớn uy lực. Kiếm chiêu này hỗ trợ cho kiếm chiêu kia thành ra thiếu mất sự linh động huyền diệu.
Lệnh Hồ Xung tuy không thể phá kiếm pháp của tám người trong lúc nhất thời, nhưng mặt khác tám đạo nhân kia phóng chiêu ra cũng chẳng đả thương được chàng.
Tám đạo nhân chạy mỗi lúc một lẹ.
Quần hào đứng ngoài bàng quang trông thấy mà đầu choáng mắt hoa.
Có người đã ngấm ngầm lo thay cho Lệnh Hồ Xung.
Thích Cao lớn tiếng la:
- Bọn chúng tám người đánh một. Vậy bẩy người chúng ta đây cũng xông vào đi.
Kế Vô Thi ngăn lại nói:
- Tám ngã đó bất quá chỉ sở trường về bộ pháp, còn về kiếm pháp chúng thì địch lại Lệnh Hồ công tử làm sao được?
Câu này dường như thức tỉnh Lệnh Hồ Xung.
Chàng nghĩ thầm:
- Tám tên này đã dùng kiếm hỗ trợ cho nhau thì bộ pháp dưới chân họ tất không thể nào bổ khuyết cho nhau được.
Chàng liền lớn tiếng khen ngợi:
- Bữa nay tại hạ mới được nhìn Bát quái kiếm trận của phái Võ Ðương thật là tuyệt diệu. Quả nhiên tiếng đồn không ngoa. Tại hạ khâm phục vô cùng. Tám vị đã biểu diễn xong rồi, vậy xin mời các vị lui ra.
Miệng chàng nói câu này, tay chàng phóng ra hai chiêu kiếm veo véo.
Mấy tiếng choang choảng vang lên không ngớt.
Tám đạo nhân đang chiến đấu đến lúc cao hứng, khi nào họ chịu dừng tay? Chúng tiếp tục phóng ra những chiêu thức mỗi lúc một mau lẹ.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười. Chàng cởi vỏ kiếm ở sau lưng ra cầm giơ ra đâm chênh chếch xuống gần mặt đất.
Một đạo nhân đang chạy nhanh thu chân về không kịp vướng ngay phải vỏ kiếm. Ngã loạng choạng người đi xô thẳng về phía trước. Công phu hạ bàn của gã đã luyện đến trình độ vững chắc, chỉ xông lên mấy bước rồi dừng lại, không đến nỗi té nhào. Nhưng một người đã thoát ly ra ngoài tổ chức, là bát quái kiếm trận liền bị phá vỡ.
Lệnh Hồ Xung huy động vỏ kiếm đưa ra đón trước chỗ bước chân bẩy người kia phải đi tới.
Bỗng thấy mấy tiếng "úi chà", "ô hay", "trời ơi" liên tiếp không ngớt.
Trong bảy đạo nhân thì năm người vướng phải vỏ kiếm chạy tứ tung.
Chỉ trong nháy mắt bọn đạo nhân toán loạn, còn có hai tên đứng đối diện với Lệnh Hồ Xung. Trong tay chúng cầm trường kiếm lăm le muốn đâm tới. Nhưng chúng không đâm còn khá, họ vừa phóng kiếm ra khiến cho quần hào bàng quang lại nổi lên tràng cười rộ.
Ðạo nhân trưởng toán la lên:
- Các vị sư đệ hãy rút lui!
Hắn lại vẩy tay trái một cái, trong bọn đạo sĩ có ba tên từ từ bước ra.
Ba tên này cùng đạo nhân trưởng toán chia ra đứng bốn mặt Ðông Bắc, Ðông Nam, Tây Bắc, Tây Nam vây Lệnh Hồ Xung đứng giữa.
Ðạo nhân trưởng toán nói móc:
- Gần đây các hạ oai danh lừng lẫy giang hồ, quả nhiên đã học được mấy loại công phu cổ quái của bọn tà ma ngoại đạo. Giữa lúc đang tỷ kiếm các hạ dùng đền thủ đoạn hạ cấp giây chăn ngựa. Bần đạo tưởng như vậy không phải là người quang minh lỗi lạc.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðây không phải là giây buộc ngựa mà giây buộc người.
Ðào Hoa Tiên cười rộ nói xen vào:
- Lão đạo sĩ này tự nhận mình làm ngựa thế mới buồn cười.
Ðào Chi Tiên cũng lên tiếng:
- Lão mũi trâu! Lão mũi trâu. Chiêu thức mà Lệnh Hồ công tử vừa sử đó là giây cột trâu.
Ðạo nhân trưởng toán giơ trường kiếm lên nói:
- Các hạ chỉ trổ tài miệng lưỡi sao đáng kể là bậc anh hùng! Bây giờ chỉ cần các hạ thắng được lưỡi kiếm trong tay bốn chúng ta đây thì phái Võ Ðương không dám cản đường nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Xin đạo trưởng cho biết đạo hiệu cùng là vai vế giữa đạo trưởng cùng Xung Hư đạo trưởng thế nào?
Ðạo nhân trưởng toán đáp:
- Các hạ cứ thắng bốn người chúng ta đây là đi được rồi hà tất phải hỏi lắm chuyện?
Một tiếng quát vang lên. Bốn kiếm đồng thời từ bốn mặt đâm tới. Kiếm phong rít lên veo véo. Hiển nhiên kình lực bốn người này lợi hại hơn tám người vừa rồi.
Lệnh Hồ Xung gạt được mấy chiêu rồi trong lòng khó chịu nghĩ thầm:
- Ta thường nghe sư phụ nói: Võ công của phái Võ Ðương sở trường về môn âm nhu, họ dùng nhu để chế cương, dùng tròn để chế vuông. Nhưng bốn đạo nhân này lại ghép theo đường dương cương thuần túy đủ chứng tỏ họ được người ngoài truyền thụ chứ không hợp với sự thực, mặc dù kiếm pháp của Võ Ðương cũng có đường dương cương.
Bốn tên đạo nhân này so với tám người vừa rồi phần kiếm pháp có phần lợi hại hơn, nhưng lúc phối hợp thì lại không bằng tám đạo sĩ di chuyển thành vòng tròn rất là thuần thục.
Chẳng mấy chốc Lệnh Hồ Xung đã nhìn thấy chỗ sơ hở về kiếm pháp của bốn người. Chàng vung thanh kiếm đánh véo vào tay một đạo sĩ làm cho rách toạc một đường dài.
Ðạo nhân kia còn đang sửng sốt, Lệnh Hồ Xung lại đưa nhát kiếm thứ hai cắt đứt nửa vạt áo bào của một đạo nhân khác.
Tiếp theo chàng xoay nhanh thanh trường kiếm đâm vào búi tóc của tên đạo nhân thứ ba làm cho đầu tóc của hắn rối tung xõa sượi.
Chàng căm hận nhất là đạo nhân râu dài đã buông lời vô lễ nên cố ý làm cho lão phải dơ mặt. Chàng đâm kiếm veo véo hai nhát, một nhằm vào bụng dưới hắn, một nhằm đâm vào trước mặt.
Ðạo nhân râu dài vội vung kiếm lên gạt.
Ngờ đâu Lệnh Hồ Xung phát ra hai nhát kiếm này đều là hư chiêu. Chàng chờ cho đối phương hạ thanh kiếm xuống thấp rồi mới đưa kiếm hớt chòm râu dài của hắn đứt mất hơn thước.
Ðạo nhân chân tay luống cuống giơ kiếm lên gạt bỗng nghe đánh cạch một tiếng. Cả vạt sau đạo bào lẫn giây lưng đồng thời bị cắt đứt.
Lệnh Hồ Xung lại phóng ra luôn bốn kiếm đâm tới. Ðạo nhân gạt tả đỡ hữu, lão biết là quần đã tụt xuống dưới chân, nhưng hắn không rảnh tay để kéo lên. Tay trái hắn tuy để không nhưng Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm đâm vào mé tả. Mũi kiếm của chàng cách tay trái hắn chỉ chừng mấy tấc, khiến cho cánh tay này không ngớt co lùi lại phía sau.
Quần hùng đứng bàng quang nổi lên một tràng cười hô hố.
Ba đạo nhân kia biết là Lệnh Hồ Xung còn có ý nể nang nên không dám tái chiến, lùi cả ra ngoài.
Ðạo nhân râu dài bị quần tụt xuống quấn vào chân suýt nữa ngã lăn ra, trông thật thảm hại. May ở chỗ áo đạo bào của hắn rất chùng che kín hạ thể nên không đến nỗi lõa lồ cho thêm xấu mặt.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Tại hạ xin lỗi đạo trưởng.
Rồi chàng tra kiếm vào vỏ, từ từ lui ra.
Ðạo nhân râu dài tức giận đến cực điểm vung kiếm nhằm đâm vào trước ngực Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung chỉ mỉm cười chứ không nhúc nhích. Lúc mũi kiếm của đạo nhân còn cách trước ngực chàng chừng một thước, hắn bỗng dừng tay lại nghĩ bụng:
- Võ công của đối phương so với mình còn cao thâm hơn nhiều. Nếu mình phóng nhát kiếm này tới nơi thì e rằng gã chẳng dung tình. Gã mà tức giận rút kiếm phản kích thì mình đến uổng mạng mất.
Hắn đứng thộn mặt, liệng lưỡi trường kiếm đi, cúi xuống kéo quần lên.
Quần hào lại cười vang lên một hồi.
Bọn đạo nhân đứng trước ải sơn đầu người thì phẫn nộ, kẻ thì bẽn lẽn.
Ðạo nhân râu dài xoay mình lại. Tay trái hắn giữ quần, tay phải vẫy một cái.
Quần đạo lập tức rút lui không nói nửa lời.
Quần hào được một phen cười đến trẹo quai hàm.
Họ tán dương kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung đã luyện đến chỗ huyền diệu phi thường.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã sinh lòng hối hận, bụng bảo dạ:
- Mình hành động thật là lỗ mãng, không nghĩ đến hậu quả sau này. Bữa nay tuy mình hạ được cường địch, nhưng tội gì mà làm nhục họ đến như vậy?
Tuy nhiên bản tính chàng vốn khoát đạt, chàng có hối hận cũng chỉ trong chốc lát rồi lại bỏ qua không nghĩ tới nữa.
Tổ Thiên Thu cười nói:
- Kiếm thuật của Lệnh Hồ công tử thật là xuất quỉ nhập thần. Bữa nay lão phu được mở rộng tầm mắt. Ðáng tiếc là ở đây không có rượu để uống mừng công tử ba bát lớn.
Lệnh Hồ Xung nghe lão nhắc tới rượu cơn nghiện lại nổi lên.
Chàng liền đáp:
- Ðược rồi! Chúng ta đến thị trấn phía trước kia để uống một bữa cho thỏa thích.
Số quần hào đông quá. Bất cứ trong thị trấn lớn nhỏ cũng không có nhà khách điếm nào đủ chỗ chứa. Ðêm hôm ấy, mọi người đành ngủ ngoài hoang dã.
Hôm sau mọi người lại khởi hành đi về phía Bắc.
Chừng được hơn hai chục dặm thì đội do thám trở về báo:
- Bẩm minh chủ! Phía trước có độ hơn ba chục xác chết toàn là đạo sĩ mà có mấy người giống như những đạo nhân đã cản đường chúng ta hôm qua.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi vội giục ngựa tiến lên trước.
Quả nhiên chàng thấy đến mấy chục xác chết nằm lăn ra ở chỗ ngã ba đường, trong đó có cả xác đạo nhân đã bị chàng hớt đứt nửa chòm râu.
Kế Vô Thi nói:
- Úi chà! Xin minh chủ lại mà coi!
Gã trỏ vào một cây to chàng nhìn thấy trên cành có chỗ bị bóc đi một miếng da lớn. Chỗ này họ dùng mũi kiếm viết hàng chữ rất rõ: "Bọn gian đồ mạo danh tội thật đáng chết"
Nét bút rất cứng mạnh.
Tổ Thiên Thu nói:
- Té ra bọn đạo nhân kia không phải là người phái Võ Ðương. Chắc chúng bị phái này giết chết.
Lão Ðầu Tử nói:
- Vì lẽ gì chúng lại mạo xưng là người phái Võ Ðương? Không hiểu lai lịch bọn chúng ra sao? Vụ này thật kỳ quái.
Lệnh Hồ Xung chợt động tâm, chàng nói:
- Các vị thử coi xem tám đạo nhân cùng tại hạ đấu trận kiếm hôm qua xem có ở trong đám này không?
Bọn Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu kiểm lại các ti thể thì quả nhiên chẳng thấy tám đạo nhân sư "Bát quái kiếm trận" đâu cả.
Tổ Thiên Thu nói:
- Thế này nghĩa là làm sao. Chắc Lệnh Hồ công tử biết rồi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ đoán rằng: Tám đạo nhân kia tuy kiếm pháp không cao lắm, nhưng họ sử rất thuần thục, không sơ hở chỗ nào để cho mình đánh vào. Còn kẻ giả mạo mới luyện tập thì chẳng tài nào có thể tinh thâm đến trình độ đó được.
Tổ Thiên Thu hỏi:
- Vậy ra tám đạo nhân kia đúng là người phái Võ Ðương hay sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ kiến thức nông cạn, không hiểu kiếm pháp phái Võ Ðương ra sao. Nhưng bốn đạo sĩ nằm chết ở đây thì hiển nhiên không giống nhau mà công phu người nào cũng cao thâm, xem chừng bọn họ không phải cùng một môn phái. Hôm qua tại hạ sinh lòng ngờ vực, dè đâu bọn họ mạo xưng thật.
Tổ Thiên Thu nói:
- Trong bọn đạo nhân chân chính ở phái võ lâm lại lẫn lộn với bọn người giả mạo là một điều khiến cho người ta nghi ngờ khó hiểu.
Kế Vô Thi nói:
- Theo ý kiến của tại hạ thì tám đạo nhân ở phái Võ Ðương đã bị bọn giả mạo bức bách họ đến đây.
Lão Ðầu Tử vỗ đùi nói:
- Phải rồi Dạ miêu tử quả nhiên có kiến thức. Bọn giả mạo sợ lộ tẩy nên đi kiếm bọn đạo nhân thật phái Võ Ðương ra bày trận đầu để chúng ta khỏi nghi ngờ.
Kế Vô Thi hỏi:
- Hay là bọn giả mạo này cũng do giáo chủ ở Hắc Mộc Nhai phái tới đây?
Mọi người đến năm chữ "Giáo chủ Hắc Mộc Nhai" đều cả kinh thất sắc.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Bất luận do ai phái tới, song không phải chúng ta hạ sát là không sao. Giả tỷ đây đúng là phái Võ Ðương đã hạ thủ, thì lại được lực lượng rất mạnh của phái Võ Ðương viện trợ cho, há chẳng hay ư?
Ðoàn người đi mấy ngày nữa rời xa núi Võ Ðương rồi.
Dọc đường đều bình yên vô sự.
Một hôm vào khoảng xế chiều, đoàn người đang đi, bỗng nghe có tiếng lộp cộp.
Một người cưỡi lừa đi tới. Theo sau con lừa còn có hai người, coi cách ăn mặc đều ra vẻ nông dân. Một người quẩy gánh rau, còn một người nữa gánh củi. Con lừa đã già lại gầy nhỏm gầy nhom. Mình nó đầy những vết lở loét, thỉnh thoảng lại có đám lông trụi, coi rất xấu.
Người cưỡi trên lưng lừa là một lão già, gò lưng xuống mà ho sù sụ. áo quần rách rưới vá đến trăm chỗ.
Quần hào lớn tiếng hô hoán, thanh thế rất hùng mạnh. Người đi đường ai trông thấy cũng lảng tránh sang một bên để khỏi bị vạ lây. Nhưng ba người này vờ như không trông thấy gì, cứ đi xông thẳng về phía quần hào.
Ðào Căn Tiên cất tiếng mắng:
- Các ngươi làm gì thế này?
Lão giơ tay đẩy mạnh một cái. Con lừa thét lên một tiếng rồi bắn văng đi ngã xuống ruộng đánh huỵch một tiếng. Xương cốt gãy răng rắc.
Lão già trên lưng lừa cũng té lăn xuống đất. Lão cựa quậy mãi mà không lồm cồm bò dậy được, miệng rên ư ử.
Lệnh Hồ Xung lúc còn là môn hạ phái Hoa Sơn thường nghe sư phụ huấn hồi phải cứu giúp những người hèn yếu, trừng trị kẻ cường bạo, thương người già cả, giúp kẻ bần hàn. Bây giờ chàng thấy lão hán bị Ðào Căn Tiên đẩy ngã thì trong lòng áy náy vô cùng. Chàng liền nhảy lại, nâng lão già lên hỏi:
- Lão trượng! Lão trượng có đau lắm không?
Lão già ấp úng:
- Cái này... cái này... Có gì đáng kể? Có điều... kẻ bần cùng.
Hai tên nông dân đặt gánh trên vai xuống đứng ngay giữa đường.
Hán tử gánh rau hỏi:
- Ðây còn là chân núi Võ Ðương. Các người là ai mà dám đến đây giở thói ngang tàn ra tay đánh người?
Ðào Căn Tiên hỏi lại:
- Chân núi Võ Ðương thì làm sao?
Hán tử đáp:
- Ở chân núi Võ Ðương người nào cũng hiểu võ công. Các người ngoài tới đây mà dám giở thói ngông cuồng là tự rước lấy cái đau khổ, không biết sống chết thế nào hiểu chưa?
Quần hào thấy hai người này chân đi dép cỏ, mặt bủng da vàng, đều tuổi ngoài năm mươi. Lão gánh rau vừa nói vừa thở hồng hộc như người hết hơi, thế mà dám tự xưng là hiểu biết võ nghệ, khiến mấy chục người nghe lão nói đều phải cười ồ.
Ðào Hoa Tiên hỏi:
- Ngươi có biết võ công không?
Hán tử đáp:
- Ở chân núi Võ Ðương thì đứa con nít lên ba đã biết quyền pháp thằng nhỏ lên năm hiểu đường sử kiếm, cái đó có chi là lạ?
Ðào Hoa Tiên lại trỏ vào người gánh củi, cười hỏi:
- Còn hắn nữa, hắn có biết đánh quyền không?
Hán tử gánh củi đáp:
- Ta ư?... Thuở nhỏ ta có học mấy tháng rồi mấy chục năm không luyện nữa... mọi việc võ công đều bỏ bễ.
Hán tử vừa nói vừa ho sù sụ.
Người gánh củi lại nói:
- Võ công phái Võ Ðương đứng vào bậc nhất thiên hạ... chỉ cần mấy tháng là ngươi không địch nổi đâu.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Hay lắm! Ngươi thử luyện mấy đường cho chúng ta coi.
Hán tử gánh củi hỏi:
- Luyện cái gì mới được chứ? Ta có luyện các ngươi không hiểu được kia mà.
Quần hào lại nổi cơn cười đến trẹo quai hàm, đồng thanh nói:
- Không hiểu cũng muốn coi chơi.
Lão gánh củi nói:
- Trời ơi! Ðã thế, ta luyện mấy ngón cũng chưa chắc các người đã nhớ được hết. Vị nào cho ta mượn thanh kiếm đây?
Một người vừa cười vừa cầm kiếm đưa cho hán tử.
Hán tử đón lấy kiếm đi vào chỗ ruộng khô đâm Ðông chém Tây. Hắn đang luyện kiếm được ba bốn chiêu, đột nhiên tựa hồ quên mất bài, gãi đầu gãi tai, ngẫm nghĩ một lát rồi sử mấy chiêu nữa.
Quần hào thấy hắn sử kiếm chẳng vào phương pháp nào hết, thân thủ lại rất vụng về, ai nấy ôm bụng mà cười.
Hán tử gánh rau hỏi:
- Cười cái gì vậy? Ðưa kiếm cho ta mượn để ta luyện cho mà coi.
Hắn cầm kiếm trong tay múa loạn xạ, động tác cực kỳ mau lẹ nhưng chẳng khác kẻ điên khùng khiến mọi người không nhịn được phải cười bò.
Lệnh Hồ Xung ban đầu chắp tay sau lưng mỉm cười. Nhưng chàng coi mấy chiêu rồi bất giác cả kinh. Chàng nhận thấy kiếm pháp của hai hán tử này một người sử chậm chạp, còn một người đường kiếm rất mau lẹ mà kiếm pháp của họ chẳng có chỗ nào sơ hở. Hai người này tuy sử kiếm có vẻ rất khó coi, nhưng một công một thủ, khiến cho chàng không biết đường nào mà đối phó. Nhất là kiếm pháp lão gánh củi lại cực kỳ hùng hậu. Uy lực trên ngọn kiếm tựa hồ mới phát huy một thành, còn chín thành giữ kín để chờ đợi. Có thế lực lượng mới thành vô cùng.
Chàng nghe quần hùng vẫn lớn tiếng cười rộ, nhưng không nói gì lẳng lặng đi tới mấy bước, chắp tay nói:
- Bữa nay được bái kiến hai vị tiền bối lại được nhìn thấy mấy cao chiêu thực may mắn vô cùng.
Quần hào cả cười nói:
- Phải lắm! Ðược coi mấy cao chiêu này quả là vinh dự vô cùng.
- Ðúng là những chiêu thức đi khắp nơi thiên hạ chưa dễ đã kiếm thấy một người.
Nhưng Lệnh Hồ Xung nói bằng một giọng thành khẩn mà quần hào trái lại hiển nhiên tỏ vẻ chế diễu.
Hán tử thu kiếm về.
Lão gánh củi trợn mắt lên hỏi:
- Gã tiểu tử kia! Ngươi hiểu được kiếm pháp của bọn ta ư?
Lệnh Hồ Xung lễ phép đáp:
- Kiếm pháp của hai vị bao la bát ngát mà tinh thâm vô cùng, vãn bối không dám nói đến chữ hiểu. Kiếm pháp phái Võ Ðương lẫy lừng thiên hạ nay vãn bối mới biết tiếng đồn quả không ngoa.
Hán tử gánh rau hỏi:
- Tiểu tử kia tên họ ngươi là chi?
Lệnh Hồ Xung chưa kịp trả lời thì trong bọn quần hào đã có người lớn tiếng la:
- Cái gì mà tiểu tử với chẳng tiểu tử. Vị này là minh chủ của bọn ta, tức Lệnh Hồ công tử đó!
Lão gánh củi ngoẹo đầu hỏi trệch đi:
- Lệnh Hồ qua tử ư? Sao không gọi A Cẩu, A Miêu mà lại kêu bằng qua tử hoa sinh để cái tên rất khó nghe.
Lệnh Hồ Xung chắp tay nói:
- Bữa nay Lệnh Hồ Xung này được coi thần kiếm Võ Ðương rất lấy làm khâm phục. Sau này tất có dịp lên núi khấu đầu bái kiến Xung Hư đạo trưởng để tỏ lòng ngưỡng mộ thành cẩn. Tôn tính đại danh hai vị có thể cho vãn bối hay được chăng?
Hán tử gánh củi nhổ bãi đờm xuống đất đánh toẹt một cái đáp:
- Bọn ngươi đông người rung chuông đánh trống phải chăng để đi đưa ma?
Lệnh Hồ Xung biết đây là hai tay cao thủ phái Võ Ðương, liền khom lưng đáp:
- Bọn vãn bối có một người bạn bị giữ ở chùa Thiếu Lâm, nay đến cầu khẩn Phương Chứng phương trượng xin lão nhân gia mở lượng từ bi buông tha cho bạn.
Hán tử gánh rau nói:
- Té ra đây không phải là đám ma, nhưng các ngươi đánh chết con lừa của bá bá ta, vậy các ngươi có đền tiền không?
Lệnh Hồ Xung dắt ba con tuấn mã lại nói:
- Dĩ nhiên mấy con ngựa này không bằng con lừa của tiền bối xin các vị tiền bối cưỡi tạm vậy, vãn bối không hiểu các vị tiền bối giá lâm nên gây chuyện xích mích. Mong các vị lượng thứ cho.
Quần hào thấy Lệnh Hồ Xung mỗi lúc một vẻ nghiêm cung thật sự chứ không phải bày trò, ai cũng kinh hãi.
Hán tử gánh rau hỏi:
- Ngươi đã biết kiếm pháp của bọn ta cao thâm, vậy có muốn tỷ thí không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vãn bối không thể địch nổi hai vị.
Hán tử gánh củi nói:
- Ngươi không muốn tỷ thí nhưng ta cứ đòi tỷ thí.
Rồi lão phóng kiếm lệch lạc chéo cho đâm tới Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy chiêu kiếm này nhằm chụp vào chín chỗ yết huyệt trong người chàng thật là tinh diệu hết chỗ nói bất giác chàng reo lên:
- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!
Chàng rút trường kiếm đâm lại.
Hán tử kia lại nhằm vào những chỗ trống không đâm loạn lên một hồi.
Thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung liền xoay lại cũng hớt vào chỗ không.
Hai người phát ra bảy tám chiêu mà chiêu nào cũng phóng ra ngoài không đụng vào nhau lần nào.
Hán tử gánh củi cứ lùi dần từng bước.
Hán tử gánh rau nói:
- Qua tử hoa sinh! Quả nhiên ngươi là tay có đường lối một chút.
Lão cũng cầm kiếm chém loạn xạ.
Chỉ trong chớp mắt đã liên tiếp phóng ra hai mươi mấy chiêu.
Tiếu Ngạo Giang Hồ Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung Tiếu Ngạo Giang Hồ