Số lần đọc/download: 2049 / 48
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 147.con Đường Giang Hồ Chân Chính
" T
ốt, ta sẽ đi với ngươi, nếu ta biết ai thi công trước, thì sẽ tìm hắn.”
A Trạch quét mắt nhìn mặt đám lái xe,con mắt đám tài xế phảng phất bị chọc vào vậy, ngữ khí A Trạch nhàn nhạt nhưng lại tràn ngập sự bức bách.
Đây là sự đe dọa trắng trợn, nếu như lúc đầu, bình thường thì không ai để ở trong lòng nhưng bây giờ tình huống tựa hồ không giống, biểu hiện tàn nhẫn vừa rồi của A Trạch làm đám tài xế đều kinh hồn bạt vía.
A Thạch đưa con dao cho lão cảnh sát, hết sức phối hợp đi lên xe, toán cảnh sát không khỏi đổ mồ hôi hột, đối với cảnh sát mà nói, nghi can đáng sợ nhất là loại bình tĩnh, còn loại tội phạm nóng nãy thì có phần dễ khống chế hơn . Nhưng với loại điềm tĩnh này thì năng lực phá hoại cường đại hơn nhiều.
Lão cảnh sát liếc mắt một đám lưu manh dễ bảo này, trong mũi nặng nề ‘hừ’ 1 tiếng,bình thường, đám lái xe và đám lưu manh hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ .
Lão cảnh sát có chút tức giận, hôm nay đã là lần thứ 2 hắn phải đi ra nơi này, đối với cảnh sát đã phân chia khu vực cai quản mà nói, việc này ảnh hưởng không nhỏ tới việc khảo hạch lương, chức danh cuối năm .
" Đám phế vậy kia, nói thật đi ."
Đám lưu manh câm như hến, tuy rằng họ có quen biết-bạn bè nhưng cũng là thiên địch của nhau, cho dù một cảnh sát phổ thông trong mắt lưu manh cũng chẳng khác nào Thổ hoàng đế. Mà lưu manh bình thường trong mắt cảnh sát đều không nhân quyền gì cả.
Sau khi tay lão cảnh sát chỉ đạo cứu những người bị thương vào trong xe, phái 2 tay cảnh sát viên theo vào viện để lấy khẩu cung sau đó kéo vang còi cảnh sát lên mà rời khỏi .
Lúc viên cảnh sát đi rồi thì đám lưu manh mới thở dài một hơi . Không đưa bọn họ đi đã rất cho mặt mũi rồi, đồn công an ai cũng không nguyện ý đến, huống chi cả người bọn họ bốc lên mùi tanh tưởi….
Ngay lập tức, có người bắt đầu gọi điện thoại, sau một hồi xì xà xì xầm . vài tên lưu manh quây lại một chỗ thương lượng một lần, tựa hồ chọn ra một tên lưu manh tương đối vững vàng rồi ngồi xuống phía sau bàn làm việc.
" Trả tiền, trả tiền, trả tiền sau đó lập tức thi công! ". Tên lưu manh vững vàng nguyên là mở cuốn sổ sách rồi nhìn vào, lại đếm đại thể số tiền trong ngăn kéo sau đó quát với đám tài xế đang bu lại.
Cả đám hết nhìn người này lại nhìn người nọ, do dự một chút nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào nhích 1 bước . Lời cảnh cáo vừa rồi của tay thiếu niên vẫn còn in trong lòng bọn chúng . Dĩ nhiên bây giờ kẻ nào trả tiền trước sẽ là kẻ đầu tiên ra xe, sau khi người thanh niên kia từ sở cảnh sát ra khẳng định sẽ tìm người đầu tiên ra xe.
“Sao ? Không cần tiền hả ? " Ngay tức thì tên lưu manh đập bàn tức tối đứng dậy quát .
Bọn họ chỉ biết nhìn nhau, nếu bảo không cần tiền thì đó là giả, chỉ là ai cũng không muốn dẫn đầu.
Lúc mọi người do dự không dám quyết định thì đột nhiên, xa xa xuất hiện 1 bóng người trẻ tuổi . Người này cao chừng thước 7 thước 8, nhìn có vẻ gầy yếu . Khuôn mặt mặt trắng nõn nà .. Nhưng lại gây cho mỗi người khác một cảm giác rất đặc biệt . Tựa hồ như hắn tùy lúc có thể đả thương người khác bất cứ lúc nào .
Người trẻ tuổi mặt lạnh như băng . Đi đến bên cạnh bàn làm việc từ từ xé lớp ngoài của món đồ được quấn bằng báo trong tay . Mấy người đang đứng ở phía sau bàn làm việc đột nhiên lùi ra sau, đó là 1 thanh khảm đao sắc bén hình luỡi liềm, khảm đao lóe lên ánh kim loại bén ngọn khiến người khác không khỏi sợ hãi .
"Xoẹt". Một tiếng, Khảm đao sắ bén chém ngay xuống mặt bàn .
Không khí tựa như có muôn vàn áp lực, phảng phất như đã tới thời điểm thiêu đốt cực hạn, ánh mắt mỗi người đều rơi lên người trẻ tuổi kia .
" Nếu ngày mai ta không thấy huynh đệ của ta đến, cái chỗ này đừng mong thi công nữa. "
Âm thanh nhàn nhạt của người trẽ tuổi làm cho người ta tin tưởng . Nếu ngày mai, hai người nọ thật sự không được ra ngoài, hắn tuyệt sẽ không ngại trả bằng bất cứ giá gì mà trả thù . Được giáo huấn 2 lần nên đám người này cũng tuyệt không dám làm gì vọng động, bọn họ đều có 1 cảm giác . Rằng người trẽ tuổi này so với hai người lúc đầu càng khó đối phó hơn, cái này cũng giống như 1 loại bản năng của động vật .
Rất nhiều người không tin vào trực giác . Trực giác xác thực là chuyện lạ, hơn nữa có căn cứ khoa học nhất định.
Trực giác được giải thích như 1 giác quan thứ 6 của con người . Trực giác cũng tựa hồ như không khí, khi người ta chú ý đến nó thì nó biến mất như không hề để lại dù chỉ là 1 cái bóng . Nhưng khi người ta không chú ý đến nó, thì nó lại như lời chỉ dẫn của thần thánh, cho ta 1 cái dự cảm bất ngờ kinh ngạc lẫn vui mững mà hiễn nhiên là không ai nghĩ đến.
Trực giác xuất hiện tại đại não trái, nơi thiên về tư duy phương thức và cả các sự vật đột nhiên xuất hiện trước mặt .Sự kiện mới, câu hỏi mới, và các mối quan hệ nhanh chóng được ghi nhận . Con người hoàn toàn có thể cảm nhận được cái tinh túy tổng hợp qua cái tổng thể . Nói 1 cách ngắn gọn, trực giác chính xác là 1 bản năng của nhân loại.
Mà trực giác con người đối với nguy hiểm lại là mẫn cảm nhất .
Hiển nhiên, người trẻ tuổi này gây cho người khác 1 cảm giác cực kì nguy hiểm, loại cảm giác này tựa như tràn ngập trong không trung, không chỗ nào không có . Không ai dám động đậy, người mãnh nam lúc đầu chỉ là điên cuồng, hung hãn người cầm yêu đao chỉ là sát khí lẫm liệt. Duy chỉ có người trẻ tuổi này thì lại không có cảm giác đó, nó như một thứ cảm giác cực kì nguy hiểm . Dường như loại nguy hiểm này đã từ trong lông tóc xâm nhập đến thần kinh thân thể bọn họ vậy….
Trưưỡng Dương nói xong thì rút đao ra, cẩn thận gói lại sau đó chậm rãi rời khỏi công trường .
Không ai dám động đậy thậm chí không ai gọi điện thoại, khi người trẻ tuổi giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta áp lực nặng nề . Mãi đến khi người nọ rời đi họ mới có thể thở dài một hơi .
Bắt đầu có vài người bí mật rời đi, tiền vận chuyển họ không mảy may sợ mình sẽ không nhận được, ngay khi công trường này thi công, họ đã có thể nhận được rồi . Bây giờ, còn phải chờ bên thi công xử lý phiền toái sau đó hẵng nói, người Đông Quốc đều có ý nghĩa không muốn làm chim đầu đàn.
" Làm sao bây giờ ? " . Tên lưu manh ngồi sau bàn làm việc có chút hoang mang lo sợ. Hắn thường ngày chỉ là tên lưu manh nho nhỏ, bình thường đi theo phía sau Trụ Tử diệu võ dương oai, nên không thể đánh cược được.
" Có thể làm sao bây giờ ? Công trường này của Đao ca anh em làm việc ở đây được ít nhất cũng mấy ngàn vạn, chúng ta lại chẳng có bao nhiêu người, nếu vì hắn mà liều mạng thì thật sự không đáng . " Một tên lưu manh nói.
" Phải, nếu có vấn đề gì thì chúng ta sẽ xông ra trước, tiền thu được của mình là 1 chuyện . Vừa rồi nhiều huynh đệ bị hắn cắt gân tay gân chân như vậy, dù y tế bây giờ phát triển nhưng tốt mấy cũng chẳng khác nào người tàn phế, không thể khiến thể lực khôi phục lại được, Đao ca khó mà lo cho ai cả đời được ... "
Họ năm miệng mười mồm tìm một lối thoát cho mình, tựa hồ rất bất mãn với Đao ca.
Đây chính là sự khác biệt giữa thượng vị giả và hạ vị giả, những người ở vị trí cao thì sẽ cân nhắc rất rất xa, nhưng những người ở địa vị thấp kém thì cũng chỉ mong 3 bữa cơm mỗi ngày, hoàn cảnh sống cũng không khác vậy. Kết quả việc cân nhắc vấn đề khẳng định cũng khác . Những tên lưu manh này không nghĩ đến, nếu không có Đao ca, đừng nói đến uống nước nóng, ngay cả bình nước nóng cũng không được nhìn…..
" Ta thấy, hay là báo việc này với Đao ca, Lão Bát cùng Trụ Tử đều đã nhập viện, công trình hạ thổ ở đây đều do vài người bọn họ làm chủ, chúng ta cũng phải bó tay mà thôi, nhiều người đã nhập viện ... Cảnh sát cũng đã nhúng tay vào .. "
" Báo cáo cục cức a, còn cần chúng ta báo sao ? Khẳng định là cảnh sát đã sớm báo với Đao ca rồi ." Một tên lưu manh ngắt lời nói .
" Được rồi, thôi về đi, hôm nay thi công không được rồi ... "
Trương Dương hiễn nhiên là không biết về cuộc nói chuyện này của đám lưu manh. Hắn đang chờ đợi mục tiêu của mình, Lưu Bưu cùng A Trạch náo loạn ở đó để kéo dài thời gian, chủ yếu là để mục tiêu xuất hiện .
Không biết sẽ là Ma Bì Hổ, hay là Bĩ Tử Thái ?
Trương Dương không nhịn được mỉm cười, mục tiêu đã xuất hiện ...
Tại chỗ của Trương Dương cách đó không xa, 2 chiếc xe sang trọng chầm chậm đi theo Trương Dương, dần dần, một chiếc xe tăng tốc đi lên một khoảng trước mặt Trương Dương chừng 20 mét, hai người bước xuống ở trước mặt Trương Dương chờ đợi, còn về chiếc xe phía sau thì vẫn duy trì khoảng cách chừng 10 mét so với Trương Dương .
Trương Dương vân vê khảm đao trong tay dùng giấy báo bọc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc, hắn nhớ đến vài lời mà lão nhân kia nói.
" Tại thành phố ZH này, chỉ cần ngươi không giết người ngay trên đường thì không cần sợ gì hết! "
" Lăn lộn trên giang hồ, rất đơn giản, có tiền thì dùng tiền, không có tiền thì dùng mạng, ngươi bây giờ cái gì cũng không có thì dùng cái mạng của ngươi đi!".
“Nếu như kẻ khác có tàn độc thì ngươi còn phải tàn độc hơn . Phía trước sợ lang phía sau sợ hổ, cũng không làm được đại sự. Ngươi phải làm cho từng người quen biết ngươi sợ hãi ngươi, mỗi người biết ngươi nghe đến tên ngươi lập tức phải sợ hãi, bất kể băng nhóm hợp tác của ngươi hay là địch nhân, đều phải khiến chúng sợ hãi, đương nhiên, bằng hữu thì ngoại lệ.”
" Nếu ngươi muốn thành đại sự thì tạm thời đừng kết giao bằng hữu, làm thế nào để chiếm ? Con người vốn là loài động vật tình cảm . Muốn thành đại sự phải tránh làm việc bằng cảm tình.”
" Thành phố ZH này được làm chủ bởi 3 thế lực rất nhiều năm rồi, nhưng tổ hợp này quá hỗn loạn, có tướng qua và ta ủng hộ ngươi, trong vòng 1 tháng nếu ngươi không thu thập xong thành phố ZH này thì đi kiếm nơi thâm sơn cùng cốc, cưới vợ ở lại cả đời cho xong đi.”
" Không có tiền ? Nếu cho ngươi tiền thay thế bọn họ thì còn tính là bản sự gì nữa, đã là giang hồ, ngươi sẽ dùng luật của giang hồ . Lúc ngươi thực sự bước vào giang hồ, ngươi sẽ phát hiện, kiếm tiền thực sự quá dễ dàng ....... "
" Được rồi, ta đợi ngươi 1 tháng, 1 tháng sau ta và ngươi sẽ cùng đi, có người muốn gặp ngươi, Vương Yến chờ ngươi, nàng cũng muốn gặp ngươi. Chỉ có điều, nàng không biết thân phận của ngươi nên cũng đừng nói ra, nếu biết ngươi và Mãi Mãi Đề là địch nhân a...a... Chuyện sẽ hết sức phức tạp đó, ngươi không thể giết Mãi Mãi Đề, nhưng nàng có thể .... Ngươi là đàn ông, phải dựa vào chính mình, đừng dựa dẫm phụ nữ ... Cứ như vậy đi, hãy đi đi!”