Số lần đọc/download: 865 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:09:00 +0700
Chương 151: Muốn Em Muốn Sắp Điên Rồi
C
hương 151: Muốn em muốn sắp điên rồi
Trên mặt Tô Lương Mạt lộ ra chán ghét, hất tay anh ra một cái.
Bộ dáng ngông cuồng tùy tiện phóng túng này của anh thực khiến người ta phải ghét, nhưng hành động như vậy cho dù là cảnh sát ở đây cũng không có cách nào trị anh được, Tô Lương Mạt lau lau cái cằm, trừng mắt nhìn thân ảnh người đàn ông lái xe đi.
Lúc Vệ Tắc ra khỏi xe quá gấp gáp, trên người chỉ mặc chiếc áo mỏng, lúc này bị gió lạnh trong bãi đổ xe thổi, tê cóng đến run lẩy bẩy.
Tô Lương Mạt rút chìa khóa xe ra, Vệ Tắc vòng hai tay trước ngực, "Lương Mạt, hắn bây giờ cứ ở cái tiểu khu này, em định làm thế nào?"
"Còn có thể thế nào, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cho dù em có tránh bao xa, dựa vào cách anh ta lăn lăn qua lăn lại kia, chuyển nhà thêm bao nhiêu lần mua thêm bao nhiêu căn hộ cũng không có tác dụng, em không có tinh lực chạy trốn như vậy."
Vệ Tắc đứng im không nhúc nhích, Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Vệ Tắc, nếu anh ta thực sự là Chiêm Đông Kình, anh cũng không đấu lại được anh ta, nếu anh ta không phải, anh hà tất phải phí phạm khí lực."
"Lương Mạt, anh chỉ hỏi em, nếu như hắn là Chiêm Đông Kình, em sẽ làm thế nào?"
"Em nói rồi, không liên can tới em."
"Em rốt cuộc, là hận hắn hay là yêu hắn?"
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn Vệ Tắc chằm chằm, "Vệ Tắc, em không thích anh như vậy, em không phải là phạm nhân của anh!"
Vệ Tắc thấy cô xoay người định rời đi, hắn muốn đuổi theo, nhưng bước chân thật giống như bị đóng đinh, "Lương Mạt, anh chỉ là hy vọng em cách hắn thật xa, anh là cảnh sát, nhất mực kiên trì em cũng biết, Chiêm Đông Kình anh là nhất định phải đưa hắn ra công lý, nếu như em giúp hắn, anh không đảm bảo cả em có bị liên lụy hay không."
"Vệ Tắc, ý của anh là muốn đối phó em?"
"Nếu như, anh phát hiện em ở cùng một chỗ với hắn, thật sự làm ra chuyện người khác nhìn không thấy..."
"Được," Tô Lương Mạt gật đầu, "cảm ơn lời nhắc nhở!"
Tô Lương Mạt ngồi vào trong xe, hai tay rơi trên vô lăng, tầm mắt cô hướng ra ngoài nhìn đến người đàn ông đã từng quen thuộc này, trong lòng bình lặng giống như một hồ nước, cô biết, cô cố ý muốn ở bên Chiêm Đông Kình, tất nhiên sau này sẽ chống lại Vệ Tắc.
Có lẽ, bọn họ cũng sẽ giở hết mọi thủ đoạn hao tổn hết tâm cơ, Tô Lương Mạt dịch chuyển chìa khóa xe, ánh sáng trong mắt dần dần băng lạnh, nhưng vậy thì sao chứ, thế giới nơi Vệ Tắc kiên trì kia đã sớm không tha cho cô, vì sinh tồn, còn không phải là chỉ có thể đường ai nấy đi, kẻ nhận được người mất mát.
Vệ Tắc nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn liền đứng trước xe Tô Lương Mạt, chặn đường đi của cô.
Rốt cuộc là muốn hắn tránh ra, cô vẫn xông tới, dường như giống hệt vị trí lập trường hiện tại của hai người họ.
Hai người xuyên qua cửa kính xe nhìn nhau, Tô Lương Mạt không có đường khác, chỉ có thể đem xe từng chút từng chút ma sát lên phía trước, mắt thấy đầu xe sắp chạm đến chân hắn, Vệ Tắc nắm chặt hai tay rủ xuống bên người, vẫn là bước chân đi ra.
Tô Lương Mạt đánh tay lái cấp tốc, xe liền vọt chạy ra ngoài.
***
Tô tiên sinh biết những chuyện nhỏ nhặt này cô có thể giải quyết, lại canh đúng giờ sau đó gọi điện thoại cho Tô Lương Mạt.
"Vứt rồi?"
Tô Lương Mạt dán mắt vào đường đi phía trước, "Ừ."
Nói thật, Vệ Tắc cũng không phải là người khó đối phó, Tô Lương Mạt vẫn là nắm chắc điểm này, ngón tay người đàn ông gõ nhè nhẹ trên tay lái, "Hôm nào, anh thu nhận Ngu Nhạc Thành của em nhé?"
"Anh dám."
Bên trong truyền đến tiếng cười của người đàn ông, "Như vậy anh liền có thể nô dịch em mỗi ngày."
"Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện như vậy, Vệ Tắc bên kia không thể lơ là, em thấy anh ta là hận không kéo anh xuống nước thề không bỏ qua."
"Yên tâm đi, anh bây giờ ở trên tầng của em, hắn cũng không thể ngày ngày đều đến chặn cửa chứ?"
Tô Lương Mạt thấy sắp vào trong Ngu Nhạc Thành, "Tắt máy đây."
"Bà xã."
Cô thắng gấp, thiếu chút nữa lệch tay lái, "Anh gọi em gì cơ?"
"Ngủ cũng đều ngủ qua rồi, chẳng lẽ còn không phải là bã xã sao?"
Tô Lương Mạt đỗ xe vào gara, "Đừng gọi bừa."
"Bà xã, bà xã, bà xã..."
Cộ vội vàng tắt rơi điện thoại, ánh mắt lơ đãng ngẩng lên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong kính chiếu hậu hiện ra khuôn mặt đỏ ửng, Tô Lương Mạt cầm lấy ví tiền, lúc xuống sẽ nhớ đến một chuyện, lại đi ra tiệm thuốc bên cạnh Ngu Nhạc Thành.
Mua xong thuốc tránh thai khẩn cấp đi ra, Tô Lương Mạt đi được vài bước lại nhìn thấy có cảnh sát điều tra đến, cô trong tình thế khẩn cấp bóp nát cả hộp thuốc tránh thai, lúc đi ngang qua một cái thùng rác, lấy khăn giấy trong tay vò thành một cục rồi ném vào.
"Thật xin lỗi, hôm nay vẫn còn chút chuyện muốn đến làm phiền cô."
Đến trước mặt, một nữ cảnh sát nói với Tô Lương Mạt.
Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, miễn cưỡng kéo miệng cười, "Đi thôi, đi vào rồi nói."
***
Vệ Tắc lái xe đi đến Thanh Hồ Đường, là đi một mình.
Lúc nhận được điện thoại của Mạc Thanh, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Mạc Thanh ở trong điện thoại không có nói rõ ràng, nhưng Vệ Tắc nhạy cảm nhận thấy được có gì đó, không nói hai lời liền chạy tới.
Mạc Thanh ở trong phòng khách chờ hắn, cũng bảo thuộc hạ lui ra ngoài, Vệ Tắc ngồi xuống đối diện bà ta.
"Cảnh sát Vệ, nghe nói vụ án của Đông Kình đã kết thúc?"
"Phu nhân, tin tức của bà quả thật rất nhanh nhạy."
Mạc Thành giống như là lẩm bẩm tự nói, "Lại cứ như vậy mà kết thúc?"
"Bà gọi tôi đến đây, là còn có manh mối gì muốn cung cấp sao?"
Mạc Thanh hoàn hồn, kéo miệng thoáng cười, "Cảnh sát Vệ, nhìn ra được con người cậu rất chính trực, tôi là nghe nói, vụ án này đã kết thúc, chỉ là không biết cậu thấy thế nào?"
"Nếu Chiêm Đông Kình đã còn sống, vậy đương nhiên là phải nghĩ hết mọi biện pháp bắt hắn."
"Thật ra, tôi có một đề nghị."
"Bà nói đi."
Mạc Thanh đè thấp tiếng nói, "Chiêm Tùng Niên còn có một người anh trai vẫn còn sống, chỉ cần tìm được ông ta, DNA nhất định trùng khớp, cậu còn sợ Chiêm Đông Kình có thể chạy thoát sao?"
"Oh?" Trong trí nhớ của Vệ Tắc cũng không có ấn tượng, sau khi hắn trở về cũng bảo thủ hạ tra xét, không có phát hiện Chiêm Tùng Niên vẫn còn một người anh trai, "Bây giờ ông ta ở đâu?"
"Cái này tôi cũng không rõ," Mạc Thanh lấy ra một túi tài liệu lớn đưa cho Vệ Tắc, "những thứ này đều là tôi vô tình phát hiện được, là được chuyển thông qua một tài khoản, lúc trước cũng từng nghe Tùng Niên nhắc tới, bác cả hình như sức khỏe không tốt, vẫn luôn ở trại an dưỡng tĩnh dưỡng, tôi nghĩ, chỉ cần tìm được chủ tài khoản này, thì cũng có thể tìm được bác cả."
Vệ Tắc đưa tay nhận lấy tài liệu, "Vì sao không nói sớm một chút?"
Mạc Thanh mở to mắt, thần sắc có chút mất tự nhiên, "Tôi tưởng rằng cảnh sát các cậu còn có thể có cách khác."
Vệ Tắc nhìn bà ta, đứng dậy liền rời đi.
***
Tô Lương Mạt tiễn cảnh sát ra khỏi Ngu Nhạc Thành, sớm đem chuyện uống thuốc tránh thai quên không còn một mảnh.
Theo ý của bọn họ, vụ án của Chiêm Đông Kình đã kết thúc, nhưng Vệ Tắc bên kia vẫn còn bảo bọn họ điều tra.
Tô Lương Mạt đứng ngẩn người trước cửa, lúc Lưu Giản đến, cho tới khi anh đi đến trước mặt cô, cô mới chú ý tới.
Lưu Giản đưa tay phải huơ huơ trước mặt cô, "Nhìn cái gì? Nhập thần như vậy?"
Tô Lương Mạt thu hồi tầm mắt, "Không có gì, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?"
"Không có việc gì tất nhiên muốn tới ủng hộ."
Lưu Giản thấy cô vẫn còn đứng, đưa tay khẽ kéo cô, "Đi, đi theo uống với anh hai ly."
Tô tiên sinh gần như cũng đến cùng một lúc với Lưu Giản, lúc Tô Lương Mạt đi đến trước cửa phòng bao mở cho Lưu Giản, nhìn thấy người đàn ông cũng đã tới.
Lưu Giản đứng nguyên trước cửa, khóe mắt mang theo ý vị thâm trường cười cười, "Đây không phải là Tô tiên sinh sao?"
Tô Lương Mạt nghĩ thầm, anh cũng xạo quá đi, trong lòng Lưu Giản là rõ như ban ngày.
Hai người đàn ông bắt tay, Tô Lương Mạt còn có việc, "Các anh từ từ nói chuyện, em đi đây."
Lưu Giản lại nắm lấy cổ tay cô, "Không phải nói đi theo uống với anh hai ly à?"
Vừa vặn, cửa phòng bao đối diện mở ra, "Tô tiên sinh, còn thiếu ngài thôi."
Tô tiên sinh tiện tay chỉ một cái, "Vào đi thôi, tôi đặc biệt tới tìm cô."
Tô Lương Mạt nhìn nhìn anh, "Tìm tôi?"
Lưu Giản đứng trước cửa cũng đợi câu trả lời của cô.
Tô Lương Mạt bị cái gọi là tiến thoái lưỡng nan kẹp giữa, "Tôi thấy Lưu Giản cũng là đến một mình, hai người dứt khoát dùng chung một phòng bao là được rồi, huống hồ sau này nói không chừng sẽ có cơ hội hợp tác..."
Lưu Giản liếc nhìn người đàn ông, "Nói cũng đúng." Anh lướt người qua trước mặt Tô Lương Mạt, đi thẳng vào phòng của Tô tiên sinh.
Người đàn ông hướng cô gật gật một cái, Tô Lương Mạt kéo miệng cười đi theo vào trong, bên trong cũng có người Lưu Giản biết, nhìn thấy bọn họ một đường đi vào, có người mở miệng, "Giản thiếu, ngài cũng thường xuyên đến Ngu Nhạc Thành?"
"Vậy cũng không phải, chỉ có điều không phải tôi đến chơi, tôi có người quen ở đây."
"Oh, người tình à?"
Lưu Giản cười ý vị thâm trường nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Đúng vậy, hơn nữa còn là quan hệ lúc trước."
Tô tiên sinh ngồi xuống cái ghế tựa, ánh mắt Lưu Giản nhìn Tô Lương Mạt rõ ràng còn mang theo ý tứ đặc thù, chuyện lần đó ở kho hàng, Tô Lương Mạt sau này không có nhắc tới, Chiêm Đông Kình tất nhiên cũng không hỏi, anh có thể lừa gạt bản thân không quan tâm, nhưng lúc này thấy bộ dạng Lưu Giản liếc mắt với Tô Lương Mạt, người đàn ông vẫn có thể cảm giác thấy một cỗ khó chịu từ trong xương bức phá ra ngoài.
Đám người cười cười, phần lớn cũng biết Tô Lương Mạt là bị Tô tiên sinh vừa ý.
Lưu Giản cầm ly rượu, cổ tay khẽ lắc lắc, "Hai ngày nữa tới nhà đi, Tô Trạch nhớ em lợi hại."
Anh không có nói là 'tới nhà của anh đi', mà là 'tới nhà đi'.
Còn nữa, Tô Trạch?
Không tránh được có người nghĩ, có khi chưa dứt với người trước, đúng hơn là người đàn ông trước?
Thậm chí, đến cả con cũng có rồi?
"Được." Tô Lương Mạt gật đầu.
Người đàn ông bên cạnh uống hớp rượu, giương cao nụ cười mị hoặc dụ người, "Nếu là người lúc trước, nhất định là bị người ta bỏ rơi?"
Lưu Giản để rượu trong miệng tùy ý chảy xuôi, "Thật ra cũng không tính là lúc trước, bởi vì bây giờ chúng tôi còn có khả năng kéo dài hơn nữa."
Tô tiên sinh cười lạnh một tiếng, Tô Lương Mạt ra hiệu vài người đẹp tiến vào hầu hạ mấy người khác chơi thật tốt, cô ngồi trên ghế sofa, hạ thấp giọng nói, "Hai người các anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"
Tay của người đàn ông đưa tới nắm lên bả vai cô, "Tôi cho cô kỳ hạn cuối cùng, không làm phụ nữ của tôi, tôi liền đem hoa đào của cô từng đóa từng đóa bóp chết."
Lưu Giản vắt chéo chân dài, nghiêng người nhìn về phía người đàn ông, "Đây là cái anh gọi là thích cô ấy? Bức ép một cô gái? Lương Mạt, em đừng sợ hắn, nếu hắn dám động tới em, dám động tới Ngu Nhạc Thành của em, anh là người đầu tiên không tha cho hắn."
Anh siết chặt bàn tay Tô Lương Mạt, cô cũng có thể cảm giác được một chút đau đớn.
Tô Lương Mạt sợ vở tuồng này của Chiêm Đông Kình không hát tiếp được nữa, "Được rồi, em còn có việc, hai người ngồi ở đây một lát đi."
Người đàn ông buông lỏng bàn tay đang nắm vai cô, Tô Lương Mạt cũng đi ra ngoài.
Lưu Giản nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, "Anh như vậy có khác gì dẫn lửa thiêu thân, theo như tôi thấy, cách Tô Lương Mạt xa một chút, hoàn toàn trở thành người xa lạ mới là tốt nhất."
"Lão Nhị, anh vẫn là nham hiểm như vậy, chỉ có điều người xa lạ còn có thể bắt đầu một lần nữa, nếu là người lúc trước, có phải đến một chút cơ hội cũng không có hay không."
"Anh nghĩ như vậy?"
Khóe miệng Tô tiên sinh chứa ý cười như có như không.
Lưu Giản nghiêng chân, bộ dáng thản nhiên tự đắc, "Thật ra, đây là anh tự nghĩ đúng chứ?"
Trên mặt người đàn ông có chút không vui, "Có chuyện nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng."
Lưu Giản không chút nao núng uống một hớp rượu, "Lúc trước tình cảm của tôi với Lương Mạt kỳ thật không tệ, cô ấy đã từng nói rằng muốn ở một chỗ với tôi, cô ấy là muốn chung sống thật tốt, không để ý tới cái gì khác, niềm tin của cô ấy kiên định hơn tôi nhiều, cho nên anh đừng tưởng rằng, cô ấy chắc chắn là của anh."
Tô Lương Mạt ở bên ngoài đi quanh một vòng, thấy thời gian còn sớm, người tiêu hoang ở Ngu Nhạc Thành đều là cú đêm, chưa đến khuya chắc sẽ chưa rời đi.
Lúc cô định đi nghỉ, thuận tiện xem thử giấy tờ mấy ngày nay, vừa mới cắm cái chìa khóa vào, eo đã bị người ta ôm lấy từ đằng sau.
Cô giật mình một cái, cúi đầu nhìn thấy đôi tay này, trên ngón út có một hình xăm, Tô Lương Mạt nắm chặt tay cầm cửa, "Buông ta, tới tới lui lui đều là người."
Bên tai nóng lên, cô còn chưa kịp phản ứng, lại bị người đàn ông phía sau cắn cắn vành tai, không khoa trương một chút nào, xương sụn cũng đều thấy đau.
Tô Lương Mạt khẽ run rẩy, vừa nhạy cảm vừa kích thích, hai vai ngay lập tức cong lên, "Bỏ em ra, đừng làm rộn."
Anh quả nhiên buông ra, nhưng lại ở bên tai cô hôn hít, cố ý phát ra một vài âm thanh ám muội, bởi vì là dán chặt lấy lỗ tai, cho nên tiếng rất vang, Tô Lương Mạt vừa vặn mở chốt cửa vội vàng đi vào bên trong, hai tay người đàn ông ôm sát eo cô cùng đi vào theo, lại dùng chân khép cửa lại.
Tô Lương Mạt không thể nhịn được nữa, "Tối hôm qua anh vừa muốn xong, bây giờ lại động tình cái gì vậy?"
Người đàn ông kề tới ôm chặt cô, "Còn chưa có cưng chiều em lên tận trời đâu, đã dám như vậy rồi phải không?" Một tay anh vòng qua vỗ cái bốp lên mông Tô Lương Mạt, cô mặc chiếc váy mỏng manh, lần này vang dội vô cùng, đến cả cô nghe thấy cũng đỏ mặt.
Người đàn ông siết chặt năm ngón tay, véo vào mông cô.
Mặc dù không thấy đau, nhưng cô cũng không phải là trẻ con, làm sai liền bị đánh mông.
Tô Lương Mạt chỉ đành kiễng hai chân lên, "Em đã làm gì chứ?"
"Nói em yêu anh."
Điên rồi phải không.
Hai ngón tay anh từng chút từng chút cấu ít thịt, lúc này dùng sức đến nỗi Tô Lương Mạt thấy đau, "Em biết rồi, bị Lưu Giản kích có phải không?"
Người đàn ông ôm cô một đường đi đến trước bàn làm việc, thuận tay đè Tô Lương Mạt lên trên mặt bàn, eo cô bị uốn cong xuống, hai tay người đàn ông vẫn ôm chặt cô, anh áp vào bên má cô hôn tới, lại dùng hàm răng khẽ cắn xương quai xanh như ẩn như hiện của Tô Lương Mạt.
Cô càng lúc càng thấy nhột, nhưng nằm như vậy không có cách nào giãy giụa.
Mặt của anh cọ lên mặt cô, cảm xúc nhẵn nhụi gần như khiến người đàn ông không cầm giữ được, cả khuôn mặt Tô Lương Mạt cũng bị động tác xoa nắn nhiều lần của anh là đỏ hồng lên, thanh âm cũng mang theo chút mê hoặc, "Anh làm sao vậy?"
"Không biết," Người đàn ông là nói thật lòng, "anh chỉ muốn từng giây từng phút được ôm em, hôn em, rất khó diễn tả được loại cảm giác này, giống như em không có ở bên cạnh một cái, trong lòng liền trống rỗng, Lương Mạt, lúc trước em đối với anh cũng thấy như vậy phải không?"
"Này, anh thật buồn nôn."
Người đàn ông phủ mặt lên trước ngực cô, chiếu theo da thịt trần trụi lộ ra bên ngoài hung hăng hôn xuống, "Thấy tê chưa?"
Tô Lương Mạt chống khủy tay lên mặt bàn muốn ngồi dậy.
Người đàn ông lại động thân một cái hoàn toàn đem cô áp dưới người, "Ở chỗ này, làm một lần đi, anh muốn em muốn sắp điên rồi."
Con sói đuôi dài này, mấy cái đứng đắn đoan chính trước kia thì ra đều là giả vờ?
Cũng đúng, người đàn ông nào gặp phụ nữ, sẽ không nghĩ hung hăng điên cuồng mà muốn chứ? Mặc dù không nói, đoán chừng trong lòng sớm đã đem người ta làm một trăm lần rồi?