Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 456
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 144: Dâm Đãng
(tài trợ bởi Onismurai)
- Lương thực?
Mọi người vẫn còn khó hiểu, vội hỏi lại.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đầu tiên, chúng ta phải định rõ mục tiêu của trận chiến lần này là đẩy lui quân địch hay là tận lực kéo dài thời gian để chờ viện binh, chứ không phải là tiêu diệt quân địch. Với lực lượng của đối phương, nếu liều mạng thì chúng ta có thể kiên trì được bao lâu, ta nghĩ chắc trong lòng mọi người đều rõ ràng rồi. Tuy nhiên, chuyến này cường địch trở lại thì chúng cũng có chỗ yếu hại của chúng. Giống như khi cường giả đối chiến, nếu như dùng linh lực đối kháng, bên yếu hơn tất nhiên sẽ thất bại, nhưng nếu bên yếu hơn biết chiến đấu linh hoạt, tấn công vào những chỗ yếu hại như mắt, âm bộ, vv….thì có thể ngăn cản đối phương một chút, nói không chừng lại có thể chuyển bại thành thắng. Cho nên, trong trường hợp này, lương thực chính là chỗ yếu hại của địch nhân.
Mặc dù Mộ Dung Thiên nói lời thô tục, nhưng mọi ngươi đều thông qua ví dụ sinh động này, chậm rãi suy ngẫm tìm ra ý tứ trong đó. Bích Dạ đã quá quen với tính hạ lưu của hắn, nhưng cũng không ngờ trong hội nghị bàn chiến thuật đứng đắn như thế này mà hắn lại có thể ăn nói điên khùng, nàng nhìn sang thấy Tạp Lâm đang ngượng nghịu cúi đầu, Bích Dạ liền nguýt hắn một cái thật dài.
Mộ Dung Thiên không thèm quan tâm đến nàng, chỉ nói tiếp:
- Chắc các vị ngồi đây đều không lạ gì về việc cây trồng bị sinh trưởng chậm. Nếu như lúc này chúng ta không cùng họ xung đột chính diện, mà nhắm vào lương thực của bọn họ, tấn công đột kích, vật tư hậu cần không đủ thì bọn họ sẽ thế nào? Hắc hắc….
Mọi người nghe hắn giải thích xong thì đều giật mình, nếu nói như vậy thì trận này không cần đánh mà quân ta đã thắng rồi. Bởi vì đây là cuộc nội chiến đầu tiên, nên không ai nghĩ tới kế sách quỷ dị này. Trước kia khi ma thú công thành, người ta vốn không thể nào đi phá hủy lương thực của ma thú được, bởi lẽ ma thú không cần lương thực, chúng chỉ cần hấp thụ yêu khí trong thiên địa để tồn tại. Mà ma thú lại càng không thông minh tới mức ra tay với lương thực của nhân loại. Dù có ra tay thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy, bởi lúc ấy lương thực gặt hái được từ đồng ruộng thật là quá nhanh.
Kỵ sĩ Tát Na Lâm đứng đầu binh chủng kỵ sĩ, đã được bổ nhiệm làm Doanh trưởng của quân đoàn 376, liền đưa ra nghi vấn:
- Nhưng chúng ta làm cách nào mới có thể hủy được lương thảo của quân địch? Cho dù địch nhân không ngờ tới phương án này và không có phòng bị, vậy họ cũng không thể tùy tiện để lương thực nghênh ngang ở ngoài quân doanh, nhất định phải đặt trong khu vực đại quân. Chúng ta không có khả năng phái ra số lớn binh lực để chọi thẳng với chúng. Trước tiên, quân địch đông hơn ta gấp mấy lần, kế đến thì chỉ cần bỏ đi địa hình thuận lợi cho phòng thủ này mà lại đi tấn công, e rằng đó không phải là cách làm sáng suốt.
Y vừa đưa ra vấn đề này thì liền được mấy người khác đồng ý. Đây quả thực là một nan đề, chỗ hiểm đúng là có, nhưng làm sao tấn công được vào đó? Khẳng Đặc cũng lộ vẻ trầm tư. Vấn đề này quả thật khiến người ta phải hao tổn tâm trí, nếu không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu thì dù có biết rõ chỗ yếu hại của quân địch cũng bằng không.
Đợi cho mọi người nêu ý kiến xong, Mộ Dung Thiên mới chậm rãi nói:
- Ta có một kế hoạch vừa táo bạo vừa mạo hiểm.
Tất cả mọi người đối với vị thủ lãnh gà mờ này đã có tôn kính hơn trước một chút, nên ai nấy đều yên lặng đợi hắn lên tiếng.
Mộ Dung Thiên cũng không nói đến kế hoạch ngay mà lại nháy mắt với Bích Dạ đang đứng bên cạnh.
Theo mấy lần thảo luận khi vừa đến Phật Lạc Lý Tư ngày trước, Bích Dạ đã rõ thói quen của hắn, lập tức đứng lên lấy ra mũi tên nhỏ, đi thẳng tới chỗ treo địa đồ chiến lược trên tường.
Đến lúc này Mộ Dung Thiên mới lên tiếng:
- Trận đánh đầu tiên của chúng ta nhất định sẽ xảy ra tại gò Lan Lăng, điều này ta nghĩ mọi người đều đồng ý phải không?
Bích Dạ theo lời diễn giải của hắn, nàng cầm mũi tên chỉ vào một khu vực màu vàng đậm, chính là gò Lan Lăng.
Thấy mọi người đều gật đầu đồng ý, Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:
- Quân địch cũng biết tin viện quân của ta sắp tới, bởi vậy chúng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để tới được đây và công hạ Uy Nhĩ thành trước khi viện quân của chúng ta đến. Thời gian hành quân của các lộ quân địch do đường xá không giống nhau nên sẽ có sai biệt, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, hẳn là sẽ tới vào khoảng từ ba giờ chiều đến tám giờ tối.
Những người đang ngồi ở đây đều là thủ lãnh thân kinh bách chiến, từng có nhiều kinh nghiệm lãnh đạo chống ma thú công thành, nên việc tính toán thời gian chênh lệch giữa các binh chủng cũng không thành vấn đề, lập tức lại gật đầu.
- Quân địch không thể vừa tới đã lập tức tấn công chúng ta. Thứ nhất là ngày đêm hành quân đã vô cùng mệt mỏi, sau đó chúng còn phải bố trí chỉnh đốn, thống nhất chỉ huy, hơn nữa phải thương thảo kế hoạch công thành. Vô luận là do nguyên nhân nào, khẳng định chúng sẽ dừng lại ở ngoại ô Uy Nhĩ thành một đêm, hôm sau mới phát động công kích. Mà địa điểm chúng hạ trại, có khả năng nhất chính là khu bình nguyên phía dưới gò Lan Lăng, diện tích không lớn không nhỏ, vừa đủ lớn để trú quân.
Đợi Bích Dạ dùng mũi tên chỉ vào một khu vực có đánh dấu màu xanh xong, hắn lại nói tiếp:
- Vì sao à, thứ nhất là nơi này gần nguồn nước, nấu nướng thuận tiện. Thứ hai là khu đó tương đối an toàn, ít khi có ma thú xuất hiện. Bởi vậy ta nghĩ không ra lý do bọn chúng sẽ bỏ qua nơi này mà lựa chọn một địa điểm khác.
Khẳng Đặc là người đầu tiên vuốt cằm đồng ý. Kỳ thật, ngay cả lão cũng có phần xem nhẹ tiểu tử này, không nghĩ một tên gà mờ như thế mà cũng có thể đứng dậy phân tích thao thao bất tuyệt, đâu đó rõ ràng, hơn nữa lại còn vạch ra nguyên nhân chính xác, khiến mọi người không thể không tin phục. Chỉ có điều lão không rõ Mộ Dung Thiên suy đoán nơi quân địch đóng quân có tác dụng gì, vì vậy nên mới lên tiếng:
- La Địch đoàn trưởng, chẳng lẽ chúng ta phải tiến hành mai phục trước ở nơi đó? Nhưng khu đất trống như vậy dường như là không có khả năng thì phải? Kể cả nếu đó là một khu rừng rậm thì nhiều người mai phục cũng là cả một vấn đề!
Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:
- Mai phục không nhất định là phải ở trên mặt đất.
Nói xong, hắn lại chỉ chỉ ngón tay xuống đất.
Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng gì, thì Khẳng Đặc đã hiểu ý, vỗ tay cười nói:
- Hay, diệu kế!
Rồi lão lại giải thích thay cho Mộ Dung Thiên:
- Chúng ta có thể tìm một số binh sĩ tinh thông Thổ hệ, có khả năng khoan động và tu bổ địa huyệt, để họ ra tay tại dải đất trung tâm bình nguyên Lan Lăng, vùng phụ cận nguồn nước. Vả lại, đến lúc đó, quân địch nhất định sẽ mệt mỏi quá mức nhưng sau đó lại bất ngờ phát hiện ra ốc đảo với nguồn nước sung túc, hẳn là sẽ càng hưng phấn hơn.
Tất cả mọi người có mặt đều nghe tới xuất thần, Mộ Dung Thiên cười nói với họ:
- Nói dối với thiện ý có đôi khi là cần thiết.
Khẳng Đặc là người đầu tiên đồng ý:
- Ta tán thành. Binh pháp chỉ là vật chết, quyết định thích hợp nhất với tình thế chiến trường mới là quyết định tốt nhất!
Mặt khác, Lao Luân Tư thấy Khẳng Đặc không có dị nghị gì nên cũng không lên tiếng. Nếu không nhờ có Khẳng Đặc kịp thời tới cứu viện và chỉ huy đại cuộc, chỉ e rằng Phách Ngao thành lúc ấy tràn ngập nguy cơ như vậy hẳn đã sớm bị công hãm rồi.
Tạp Tháp vui vẻ cười lớn, nói:
- Ha ha, nếu lương thực của bọn chúng bị hủy thì chỉ có thể ủ rủ lui quân mà thôi, hẳn là không còn gì phải lo nữa nhỉ?
Mộ Dung Thiên khoát khoát tay nói:
- Không, chúng ta rất khó có thể đốt cháy hoàn toàn lương thực của chúng. Vô luận là chúng có chuẩn bị tốt hay có thể cứu được một phần cũng thế. Quân chúng ta có thể mai phục quả thật là quá ít, rất có thể chúng sẽ lưu lại được một ít lương thực vừa đủ dùng trong mấy ngày. Mà trong tình huống tất thắng lại thất bại trong gang tấc, địch quân có thể thẹn quá hóa giận, muốn chúng ta phải gánh chịu hậu quả, hoặc giả là chúng muốn liều một phen, thử xem trong tình huống còn chút ít lương thực mà xông lên tấn công, quyết chiếm cho được Uy Nhĩ thành trong một thời gian ngắn nhất. Như vậy thì sự tấn công của chúng nhất định sẽ rất điên cuồng, do đó, chúng ta phải để cho binh sĩ của mình được chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!
Tạp Tháp nghe vậy cũng thấy có lý, liền lo lắng hỏi:
- La Địch đoàn trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nếu bọn chúng không tiếc phải trả giá đắt, cố liều mạng công phá Uy Nhĩ thành trong khoản thời gian ngắn nhất thì cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, bọn chúng dựa vào lương thực trong thành cũng có thể chiếm đóng Uy Nhĩ thành lâu dài.
Gã rất bội phục Mộ Dung Thiên, nên muốn hỏi ý kiến hắn trước tiên.
Nét mặt Mộ Dung Thiên sa sầm hẳn lại, chậm rãi thốt ra một tiếng:
- Đốt!
Mọi người một lần nữa lại lâm vào tình cảnh hoang mang, nghĩ mãi mà không hiểu rõ là chuyện gì, rốt cuộc chỉ đành hỏi lại:
- Đốt? Đốt cái gì?
Mộ Dung Thiên cười hắc hắc vài tiếng rồi nói:
- Đốt lương thực của chúng ta. Nếu thấy có khuynh hướng chống đỡ không nổi, chúng ta sẽ hủy toàn bộ lương thực của mình. Cho dù quân địch đến được Uy Nhĩ thành thì nó cũng chỉ là thành không nhà trống, đến lúc đó khi viện quân của đế quốc tới, chẳng lẽ bọn chúng còn không ngoan ngoãn chấp tay quy hành như lũ rùa đen rút đầu vào mai hay sao? Không, hẳn là khi đại quân đế quốc còn chưa tới, bọn chúng đã phải chạy về nước trước rồi, nếu không sẽ chết đói tại Uy Nhĩ thành, đến cả thi thể cũng không ai thu nhặt giúp, ha ha ha ha….
Tiếng cười gian tà của Mộ Dung Thiên vang lên văng vẳng trong phòng, đến nổi đáy lòng của ai nấy đều phát lạnh. Vật tư hậu cần của đế quốc tuyệt đối không có gì phải lo lắng tới, cho dù có hy sinh toàn bộ lương thực trong thành thì cũng không ảnh hưởng gì cả. Nhưng chuyện này đối với quân địch thì lại rất nghiêm trọng, bất ngờ bị giáng một gậy vào đầu, hẳn sẽ khiến bọn chúng không còn biết Đông Nam Tây Bắc ở đâu nữa. Tự tổn một trăm, đả thương địch một ngàn! Độc! Thật sự là quá độc! Lúc này mọi người không còn dám coi thường tiểu tử gà mờ này nữa, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh sự kính sợ. Họ đã sớm nghe nói trong cuộc luận võ giữa Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy học viện, tiểu tử này hạ lưu dâm đãng nhất, nữ đệ tử nào xui xẻo gặp phải hắn thì xem như gặp phải quỷ và lập tức bỏ cuộc. Thì ra quả thật không sai, tư tưởng vô sỉ của hắn xem ra đã được phát huy, tiếp tục phát dương quang đại trong lĩnh vực chiến thuật.
Dù sao đi nữa, đây cũng là điều cực kỳ may mắn cho phe mình. Từ lúc đầu, mọi người ai cũng nghĩ rằng trận chiến này không hề có phần thắng, ai nấy cũng đều phải trở thành vật hy sinh cho đế quốc, nhưng nay đột nhiên biết mình có cơ hội sống sót, nếu không thủ nổi thì vẫn có thể chạy trốn, về sau cũng chẳng có gì phải lo lắng, thật sự quá sung sướng! Vì vậy mà mọi người đều cao hứng hớn hở, trăm miệng một lời đồng thanh nói:
- La Địch đoàn trưởng, chúng ta xin lập tức đi chuẩn bị!
Mộ Dung Thiên ngăn những người đang nóng ruột này lại, rồi nói:
- Đợi một chút, các người không cần vội, ta còn muốn đề nghị một chuyện nữa. Đúng thế, “bạn tốt” đường xa tới thăm, chúng ta là chủ nhân thì không thể thất lễ. Đợi đến đêm khi bọn chúng đóng quân ở đó, chúng ta cứ tùy tiện tìm một số cung tiễn thủ tầm xa có lực công kích thật mạnh để khai tiệc “chào mừng” chúng. Á không, là mang đến nhiều lễ pháo, khiến chúng trải qua một đêm “vui vẻ”, không thể ngủ yên, hôm sau lên sàn diễn mới “thân thiện” một chút.Thêm nữa, phải cho người lên thượng du ngăn nước lại, để cho mực nước dâng lên đến mức cao nhất, rồi đến khi tháo đập ra thì dòng nước phải chảy thật dữ dội mới được. Bọn chúng đi đường xa gió bụi mệt mỏi là thế, dù sao thì chúng ta cũng phải giúp người ta tắm rửa một chút, chỉ là không biết bọn chúng có biết bơi hay không?
Mộ Dung Thiên đã “vào guồng”, thể hiện sự đê tiện vô địch thiên hạ của hắn. Trước, tâm tính của tên gà mờ này không cánh mà tung bay theo nước bọt tung tóe trên không, sau lại thao thao như Trường Giang cuồn cuộn, Hoàng Hà vỡ đê:
- À, chúng ta có đến hai ngày chuẩn bị cơ mà. Dã Man chiến sĩ của chúng ta cũng rãnh rỗi nhỉ? Cứ cho họ tới chặt một ít cây cối để đặt lên đỉnh gò Lan Lăng, đến khi đốt đuốc lên, chúng ta sẽ cùng chơi trò nướng thịt. Cuối cùng là phải thu thập các loại đậu trong thành, nghe nói quân địch có rất đông kỵ sĩ, đến lúc đó chúng ta sẽ mời chúng chơi trượt băng nghệ thuật, người thú cùng chung vui. Tạm thời ta chỉ mới nghĩ được có vậy thôi. Bây giờ bắt đầu được rồi, khi nào nghĩ ra tiếp thì ta sẽ lại bổ sung thêm, hắc hắc!
Mọi người nghe hắn nói thì đều trợn mắt há miệng, da đầu tê dại. Nhiều mánh khóe độc ác tới cực điểm như vậy, thật không biết người này làm sao nghĩ ra được. Lúc này câu mà mọi người muốn nói với Mộ Dung Thiên nhất chính là: ngươi không phải là người!
Khi các tướng lãnh lớn nhỏ được Mộ Dung Thiên “khai trí” xong thì ai nấy cũng đều bừng bừng chiến chí, một bụng ôm đầy tà tâm không gì sánh bằng. Bọn họ vừa đi ra cửa, thì lại nghe được tên sắc lang lẩm bẩm một mình ở sau lưng:
- Thật đáng tiếc, nếu không phải những người thường dân ở trong thành còn quá nhiều, ta thật muốn dụ cho ma thú từ ao đầm Lạp Kỳ Mã tới đây và khiến cho quân địch bị chết thêm một ít trong tay ma thú nữa rồi!
Mọi người nghe vậy thì hai chân lập tức như nhũn ra, Tạp Tháp làm “rầm” một tiếng, té lăn ra đất.
Hết hồi 144
:oe76: Kêu gọi Mạnh Thường Quân đóng góp ủng hộ kết thúc Đấu Phá Thương Khung! ( /forum/showthread.php?p=295482):oe76:
Dị Giới Dược Sư Dị Giới Dược Sư - Vô Xỉ Đạo Tặc Dị Giới Dược Sư