Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Bên Ngoài Bắc Vọng Sơn. (1)
hần Dạ có dáng vẻ sợ hãi, hắn lập tức liền hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Đao Linh.
Nhà cao nhìn như căn cơ cũng đủ, nhưng bởi vì nó không ăn thật sâu vào dưới mặt đất, nên sau khị độ cao đạt tới tình trạng nhất định thì áp lực phải gánh chịu sẽ càng ngày càng nặng. Đến cuối cùng, nó sẽ không chịu nổi gánh nặng phải mang mà ầm ầm sụp đổ!
Tình trạng của mình, cơ hồ giống nhau như đúc với lâu đài cao chót vót. Mình tự cho là căn cơ rất cao, kỳ thật....
Có người, xem ra thiên phú bẩm sinh không mạnh, nhưng lặng lẽ nhiều năm rồi có một ngày bùng phát dữ dội. Không phải là hắn dựa vào phẩm chất cực kì tốt, hay thu được cơ may nào đó, mà là góp gió thành bão!
Tích góp lực lượng nhiều năm, để rồi đến một ngày nào đó, sau khi đã hoàn thành một sự lột xác về chất liền có thể trở thành bậc tồn tại muôn người phải nhìn lên!
Trong thế gian, phàm là bất cứ một người nào tồn tại đỉnh cao đều chính là nhân vật. Bọn họ tại giai đoạn lúc ban đầu có lẽ đều còn phải dựa vào thiên phú bẩm sinh cường đại. Nhưng mà về sau, tuyệt đối là nhờ vào bản lĩnh vững chắc.
Đao Linh nói không sai, căn cơ của chính mình, nền tảng của võ đạo của chính mình xác thật đã tăng lên rất nhiều trong thời gian qua, thiếu đi sự tôi luyện cọ xát thật tốt một phen. Nói cách khác, khi phát triển đến một tình trạng nào đó thì chính mình suốt đời đều sẽ không thể đột phá nữa.
Đã là thời gian bắt đầu mùa đông, nhiệt độ lạnh giá đã làm cho bùn đất trên mặt đất bị đông lạnh rồi nứt toác tứ tung. Đi lại ở trong hoàn cảnh thế này, không nghi ngờ đã làm cho người ta thật không dễ chịu.
Bởi vậy, trên con đường này cũng không thấy nhiều người lui tới.
Thần Dạ đã vượt qua Bắc Vọng Sơn, đi tới một mặt khác của dãy núi. Ở phía trước cách đó không xa có một thôn trang không lớn không nhỏ. Vừa lướt nhìn qua, mặc dù nó nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng lại cũng biểu hiện ra được vài phần náo nhiệt.
Thần Dạ không dừng lại lâu tại Bắc Vọng Sơn. Nơi mà Thiên Đao và Cổ Đế Điện xuất thế thì hắn đi xem qua một lần, cũng dừng lại một hồi. Còn về phần đỉnh Bắc Vọng Sơn....
Sau khi Thần Dạ lên trên đó nhìn qua, hắn liền cực kì nhanh chóng chạy về hướng xuống phía dưới chân núi!
Vào thời điểm này hắn đã không lại một lần nữa đi mặt đối mặt nói chuyện một chút cùng mẫu thân nữa. Đao Linh đã nhắc nhở không ít, hiện tại căn bản hắn vẫn còn không có tư cách đi nói một chút về những điều chắc chắn. Vì thế những lời này hãy tạm cứ giấu sâu trong tâm hồn, chính mình một người biết được là tốt rồi!
Đến khi Thần Dạ dần dần tới gần thôn trang nhỏ này, người đi lại cũng bắt đầu nhiều hơn, mà ánh mắt của mỗi người nhìn về phía Thần Dạ, cũng là đều xen lẫn một chút chút hiếu kỳ, nhưng còn nhiều hơn thì có lẽ là kinh ngạc.
Ở trong Bắc Vọng Sơn, bởi vì lí do sự hiện diện của Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, mặc dù không có quá nhiều mãnh thú và dã thú thường lui tới, nhưng mà hai loại này đều là những loài viễn cổ. Chúng chỉ hơi tiết lộ ra khí tức là đều đủ để cho Bắc Vọng Sơn trở thành một chốn cấm địa.
Mà mặc dù Bắc Vọng Sơn không phải cấm địa, nhưng một người thiếu niên xa lạ hiển nhiên là đi một mình từ bên kia núi tới được đây, hỏi sao không gợi lên sự tò mò của mọi người.
Không nhìn đến các loại ánh mắt của đại đa số mọi người quay đầu lại nhòm ngó, Thần Dạ liền bước đi nhanh hơn. Sau khi xuyên qua thôn trang này, hắn đi đến một khe núi ở phía trước. Lúc này cũng mới đích thực coi là đã ra khỏi ranh giới đế đô Hoàng Thành. Vào đúng lúc đó, Thần Dạ đích thực muốn bắt đầu rèn luyện.
Cuộc sống của mọi người ở chỗ này rõ ràng có điểm gì đó gây ra ngăn cách. Bởi vậy, mặc dù họ rất hiếu kỳ đối với Thần Dạ, nhưng lại tịnh không có người nào đi đến đây nói cái gì đó cùng với hắn.
Một mạch đi xuyên qua thôn trang. Sau khi đi được ước chừng vài dặm liền có thể nhìn thấy rõ ràng khe núi kia.
Lúc này, Thần Dạ đang chắt chắt lưỡi. Khe núi này cũng không phải thập phần sâu thẳm, nhưng hai vách núi bên cạnh lại đều cùng cao chót vót. Từ xa xa nhìn lại, hình như là hai lưỡi dao sắc bén giáng xuống từ trên trời, chia nhau đứng sừng sững ở trong chốn thiên địa này.
Mà lúc đang đi ở trong khe núi này, đúng là tự nhiên từ trong hai vách núi bên cạnh truyền đến một cỗ uy áp nồng đậm!
Thần Dạ không khỏi khẽ nhướn mày. Uy áp này không giống như là cảm giác do sông núi tự nhiên mang cho người ta tiếp thu, mà càng hình như là ở trong vách núi, phảng phất có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh. Cứ đến lúc có người đi vào sẽ dẫn động hai đạo Khí Ki đại cao thủ tác động, do đó làm cho người ta cảm nhận được cảm giác bị đè nén khác thường.
- Đao Linh, ngươi có cảm giác được không. Nơi này cùng các địa phương khác có gì đó hơi không giống?
Thần Dạ đều có thể cảm nhận được chỗ không giống, tin tưởng Đao Linh cũng cảm ứng ra được. Hắn chưa từng nghĩ câu trả lời của Đao Linh lại khiến cho hắn đồng thời với việc giật mình, thì cũng càng bắt đầu cảnh giác hơn.
- Khe núi này, nếu là ta không có nhớ lầm thì nó hẳn có tên là Ưng Kiến Sầu!
- Cũng là nơi vô số năm trước đây, hình như là vào một năm nào đó sau khi ta ngủ say, ở bên ngoài Bắc Vọng Sơn, hẳn chính là nơi này đã xảy ra một trận đại chiến kịch liệt. Hai đại cao thủ trong trận đại chiến kia, tất nhiên không phải có trình độ đến mức như lão chủ nhân, nhưng mà nói ở trên thế gian thì cũng là tồn tại bậc đỉnh cao.
- Bọn họ gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, nên đã đánh thức ta. Ta liền phát hiện, địa thế vùng này đã bị miễn cưỡng thay đổi thành ra như vậy.
Một trận đại chiến, mà có thể thay đổi địa hình, điều này cần phải có thực lực như thế nào, Thần Dạ vẫn còn vô phương tính ra. Nay nghe Đao Linh nói như vậy, như vậy khe núi này có lẽ đối với chính mình có một chút tác dụng.
Xem thấu suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Đao Linh nói:
- Chủ nhân, ngươi tản mát lực nhận biết của linh hồn ra đi. Xem một chút có thể cảm nhận được bóng dáng còn sót lại của hai đại cao thủ hay không? Nếu mà có thể cảm nhận được, chủ nhân có khả năng mượn Khí Ki ( khí tức chủ chốt ) của đại cao thủ để tu luyện một phen. Nhưng mà chủ nhân ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Dẫu đã nhiều năm trước đây, nhưng những gì còn sót lại của hai đại cao thủ vẫn vị tất là ngươi có khả năng đủ để đón nhận.
Thần Dạ gật đầu, sau đó nhắm mắt. Từ trong mi tâm có một đám lực lượng vô hình như cơn cuồng phong tuôn trào dữ dội ra. Bỗng nhiên, theo đó cỗ uy áp kia phát ra từ trong không gian bắt đầu chậm rãi tìm cách vươn dài.
Cùng lúc đó, đao ý của Thiên Đao đan xen ở trong đó, cũng tìm cách kéo dài ra cùng nhau!
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư