Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Phụ Tử
hiến giáp với phi kiếm thì mang theo, còn các thứ khác tạm thời nên để lại đây, sau này li khai Côn Lôn tiên cảnh hẵng lấy lại. Nếu không, phải mang một cái rương đồ kè kè bên mình tới Tinh Cực Tông thật là phiền toái”
Lý Dương thầm tính toán trong lòng.
- Tiền bối, rương đồ này tạm gửi ở đây có được không, sau này vãn bối sẽ lấy lại?
Lý Dương hướng Tiêu Dao tán nhân hỏi.
Tiêu Dao tán nhân liền cười nói:
- Không vấn đề gì, chuyện này dễ thôi, ngươi muốn lấy khi nào cũng được. Nhưng mà, để ta chỉ cho ngươi khai quan phương pháp cái đã, nghe cẩn thận.
Tiêu Dao tán nhân hít vào một hơi rồi bắt đầu truyền thụ cho hắn.
Chỉ ba thời thần sau thì Lý Dương đã hoàn toàn nắm rõ phương pháp khai quan này, thật không giống với thế tục bình thường, trong đó còn hàm chứa công kích trận pháp, nếu cường hành đột phá chỉ sợ sẽ gặp phải công kích của trận pháp này.
“ Dát…”
Lý Dương thử nghiệm khai quan phương pháp, quả nhiên có thể dễ dàng khống chế.
Lý Dương liền đi đến chỗ rương đồ, chuẩn bị đưa đi cất, tất nhiên là phóng nhập vào trong thạch thất.
“ Y phục?” Đúng lúc hắn định đóng nắp thiết tương, Lý Dương đột nhiên phát hiện trong rương đồ có một một cỗ đồ vật gì đó, lập tức không thèm nhìn kĩ, xuất thủ lấy ra.
Đúng như Lý Dương nghĩ, đây chính là một kiện y phục, hắc sắc y phục.
“Đây là một kiện bảo y, tên là ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’, sau khi thâu nhập vào trong cơ thể có thể hoàn toàn dung hợp với năng lượng trong người, tùy ý biến thành các hình dạng khác nhau. Tuy lực phòng ngự không mạnh nhưng tính năng biến hóa tuyệt đối có thể xưng là nhất tuyệt, là một cỗ bảo y rất tốt.”
Tiêu Dao tán nhân vừa nhìn bộ y phục trong tay Lý Dương vừa nói.
Lý Dương nghe thấy thế nhất thời trong lòng đại hỉ.
“Lần trước, khi ta đi qua sa mạc cũng đã được thưởng thức qua lực ma sát cực từ, khi đó quần áo của mình bị huỷ hết, cực kì phiền toái. Bây giờ có kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’ này thì không cần phải lo nữa, nhất là kiện pháp khí này lại có thể thu vào trong cơ thể, nếu gặp tình huống không hay có thể ngay lập tức cất giấu, sau khi nguy hiểm qua đi lại có thể dùng ngay, chuyện y phục không còn là vấn đề nữa.”
Lý Dương hưng phấn nghĩ.
- Lý Dương, ngươi hãy chế luyện lại kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’đi đã!
Tiêu Dao tán nhân đề tỉnh.
Lý Dương khẽ gật đầu, cũng không nói gì, đương nhiên là hắn hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Phương pháp luyện hóa pháp khí thật quá đơn giản, trước hết là phải thanh trừ hết mọi dấu vết của chủ nhân trước đó. Nếu như chủ nhân trước đã tiến hành tích huyết nhận chủ thì có chút phiền toái, như vậy phải chờ chủ nhân đó tự động giải khai huyết khế hoặc giết chết hắn thì huyết khế cũng tự giải.
“Chủ nhân trước của kiện pháp khí này là một tán tiên, khi độ kiếp thất bại đã hình thần câu diệt, huyết thệ cũng tự nhiên bị xóa bỏ, đỡ cho ta rất nhiều. Bây giờ luyện hóa lại cũng rất đơn giản!” Lý Dương không chút kiêng kị, trực tiếp dùng ma sát lực từ làm sạch cả trong lẫn ngoài kiện ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’này, hoàn toàn thanh trừ mọi dấu vết còn sót lại.
Sau khi đã thanh trừ sạch sẽ không còn chút vết tích, Lý Dương liền quyết định tích huyết nhận chủ.
Một khỏa huyết châu tinh oánh từ trong ngực Lý Dương bay ra nhập vào kiện bảo y. Thực ra thì máu nơi nào cũng được nhưng càng là tinh huyết thì càng hữu hiệu hơn.
Hồng sắc huyết châu khẽ “Bồng” một tiếng hóa thành một màn huyết vụ bao phủ lấy ‘‘Hắc Linh Viêm Y’’, từ từ thẩm thấu vào trong đó.
‘Hắc Linh Viêm Y’ lập tức phát tán ra hắc sắc quang mang mãnh liệt, hắc sắc quang mang càng ngày càng bành trướng mạnh mẽ dường như muốn thôn phệ tất cả. Không ngờ chỉ lát sau hắc sắc quang mang này dần thu lại rồi biến mất, tựa như hoàn toàn dung nhập vào trong cỗ bảo y vậy. ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’lại càng trở nên một màu đen thuần khiết.
Lý Dương trong tâm khẽ máy động, ‘‘‘Hắc Linh Viêm Y’’’lập tức biến thành một bộ hắc sắc y phục trên thân thể, không ngờ đây cũng là bộ y phục vĩnh viễn của Lý Dương.
Lý Dương tâm ý máy động, ‘Hắc Linh Viêm Y’ lập tức biến hóa thành vô số các lại hình dáng khác nhau, từ trường sam cho tới đoản y đều có thể. Quả nhiên Tiêu Dao tán nhân nói không sai, đặc tính biến hóa của ‘Hắc Linh Viêm Y’ tuyệt đối là khó gặp.
- Thu!
Lập tức ‘Hắc Linh Viêm Y’ẩn nhập vào trong thể nội Lý Dương, biến mất không chút vết tích.
‘Hắc Linh Viêm Y’quả nhiên có thể dễ dàng dung nhập vào trong thể nội, Lý Dương nở một nụ cười, lại xuất ‘Hắc Linh Viêm Y’ra ngoài cơ thể.
Thất sắc hoa sinh trưởng vạn niên lại chỉ đại thành trong có nửa tháng, Lý Dươngvà Tiêu Dao tán nhân tâm tình rất tốt rời đi.
- Lý Dương, ngươi mau chế luyện ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ thành bảy khỏa linh đan. Trong tiên giới, các tiên nhân u tịnh ít tranh đoạt, nguy hiểm không nhiều nhưng cũng có, ta sẽ lấy hai viên. Nhưng sau này ngươi phải tiến nhập vào ma giới và quỷ giới, trong đó các ma đầu ẩn thân vô cùng cường đại, nguy hiểm có thể nói là cực lớn, mỗi ngày đều phải giết chóc. Hơn nữa, Thiết Oa bàn tử thực lực cũng quá là cường đại, lại là Hồng Hoang yêu thú, ngươi còn kém xa, ngươi hãy cho hắn hai viên. Còn mấy khỏa linh đan bảo hộ lúc tối hậu thì còn gì tốt hơn?
Tiêu Dao tán nhân đột nhiên hướng Lý Dương nói cho hắn cách phân phối bảy khỏa linh đan.
Lý Dương sững sờ.
Độ trân quý của linh đan này quả là không thể tưởng tượng được, hắn cũng hiểu rõ, linh đan này có thể lập tức giúp tu chân giả bạch nhật phi thăng, lại còn có thể giúp khôi phục bất cứ thương thế nào gặp phải trong ma giới.
Nhất khỏa linh đan chẳng khác nào thêm một tính mạng!
Thất khỏa linh đan bảo bối, Tiêu Dao tán nhân lại chỉ xin có hai, dù sao thì ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ cũng là do Tiêu Dao tán nhân phát hiện canh giữ vạn năm mới thành. Theo suy nghĩ của Lý Dương, hắn không dám nghĩ đến mình cũng có phần, không ngờ Tiêu Dao tán nhân lại cấp cho mình đến ba khỏa.
Tiêu Dao tán nhân thấy bộ dạng sững sờ của Lý Dươngcũng chỉ cười mỉm.
Dù là người băng lãnh đến thế nào, một khi đã động chân tình thì có thể cói như toàn tâm toàn ý quan tâm đến người khác. Tiêu Dao tán nhân hơn ngàn năm rồi chưa từng để ai vào trong mắt. Nhưng khi gặp được Lý Dương, lại nghe qua những sự tình của hắn, Tiêu Dao tán nhân liền hiểu rằng hắn và mình chính là cùng một loại người.
Đồng bệnh tương liên, mặc kệ người khác thế nào, đối với Lý Dương, Tiêu Dao tán nhân vẫn luôn một lòng ủng hộ hắn.
- Tiền bối, linh đan này thật sự quá quý giá, vãn bối chỉ nhận một viên cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Ba khỏa, vãn bối thật vô pháp tiếp thụ a!
Lý Dương thật sự cảm thấy không thể tiếp thu, hắn cảm thấy mình không có công lao gì mà nhận đến ba khỏa thì hơi quá…
Tiêu Dao tán nhân cố kiềm chế nụ cười nói:
- Tiêu Dao ta đã cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy, biết không? Ta không làm chuyện vô ích đâu, sau này tự nó có đạo lí!
“Lý Dương, ngươi cứ nhận lấy đi. Tiêu Dao tán nhân này với bổn Bá Vương cùng một loại người, hắn đã quyết định chuyện gì là không thay đổi đâu. Hơn nữa, bổn Bá Vương thấy hắn thật sự quan tâm đến ngươi, nếu không một người lạnh lùng như hắn tuyệt sẽ không cười trước mặt ngươi.” Hạng Vũ trực tiếp khuyến cáo Lý Dương.
“Hơn nữa bổn Bá Vương còn nghe nói Tiêu Dao từ sau khi thê tử bị sát hại tính tình chợt thay đổi, có vài phần giống như trẻ con vậy!” Hạng Vũ lại nói thêm.
Hạng Vũ nói như thế, so với tình huống thực tế mặc dù có chút khác biệt nhưng về cơ bản cũng không sai khác mấy.
Khi Tiêu Dao tán nhân gặp được Lý Dương thì rất vui vẻ, đồng dạng tao ngộ như nhau, Lý Dương tâm linh lãnh mạc. Trên người tràn đầy sát ý, tuy vẻ bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng Tiêu Dao tán nhân biết rằng tận trong sâu thẳm nội tâm hai người đều giống nhau, đều là một có một sự cố chấp thâm sâu.
Đối với tâm lí ái nộ của Lý Dương, Tiêu Dao tán nhân thập phần trân trọng.
Thấy nụ cười trên môi Tiêu Dao tán nhân, Lý Dương không khỏi nổi lên một trận cảm động.
Bạch phát trung niên trước mắt này, đã mất đi tất cả những gì yêu thương nhất, một mình thủ hộ ‘Thất sắc hạnh linh hoa’suốt cả ngàn năm, cuối cùng lại đem cấp cho mình ba khỏa linh đan, ân tình này Lý Dươngbiết lấy gì mà báo đáp?
“Tiêu Dao à, để Lý Dương bái ngươi làm nghĩa phụ, như thế có được không?” Hạng Vũ chợt dùng nguyên thần nói với Tiêu Dao tán nhân.
Tiêu Dao tán nhân sững sờ, vội vàng đáp: “không được, tuyệt đối không được!” Tiêu Dao tán nhân sở dĩ cự tuyệt là vì sự tình này hết sức tế nhị, lỡ Lý Dương không đáp ứng thì sẽ rơi vào tình thế hết sức khó xử. Tiêu Dao tuyệt không muốn làm khó Lý Dương một chút nào.
Mặc dù nói như thế nhưng trong ánh mắt Tiêu Dao tán nhân nhìn Lý Dương rõ ràng mang theo rất nhiều tình cảm cùng hi vọng.
Tiêu Dao tán nhân sở dĩ nói “không được” trong đó còn hàm chứa dụng ý, Lý Dương cũng minh bạch điều này, chính là vì không muốn mình khó xử.
Nghĩ lại Tiêu Dao tán nhân một mình cô độc trên thế gian, ái nhân thảm tử, cô đơn ngàn năm. Hơn nữa đối với mình thập phần thương yêu, không những truyền cho mình “Hồng Trần luyện tâm khúc” mà còn chỉ giáo mình rất nhiều vấn đề khác…
- Nghĩa phụ! Quả như người không chê, Lý Dương nguyện dập đầu trước người ba cái!
Lý Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Dao tán nhân.
Vừa nói Lý Dươngvừa chăm chú nhìn Tiêu Dao tán nhân.
Tiêu Dao tán nhân tâm tình kích động, lập tức đỡ Lý Dương dậy, nhưng tốc độ dập đầu của Lý Dương quá nhanh, đến khi Tiêu Dao tán nhân đến được chỗ hắn thì Lý Dương đã kịp dập đầu đủ ba cái rồi.
Kì thật đâu phải là Tiêu Dao không thể ngăn hắn lại? bằng vào thực lực của hắn, muốn ngăn cản Lý Dương chỉ cần một cái phất tay là xong, Nhưng Tiêu Dao không làm vậy rõ ràng là với việc nhận Lý Dương làm nghĩa tử cũng rất nhiều mong chờ.
- Nghĩa phụ!
Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dao tán nhân kêu một tiếng.
- Hảo, hảo, hảo!
Tiêu Dao tán nhân kêu liền ba tiếng, lập tức đỡ Lý Dương dậy, trong mắt đầy vẻ hiền hòa cùng vui mừng, Lý Dương thấy được đó là cùng một dạng tình cảm như phụ thân mình, Lý Phong.
Sau đó vài ngày, tình cảm giữa Lý Dương và Tiêu Dao tán nhân ngày càng chặt chẽ, Tiêu Dao tán nhân chỉ bảo cặn kẽ cho Lý Dương tu luyện bí kĩ.
Ngày đã gần tàn, thời khắc ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ đại thành cũng chỉ còn có ba ngày, Tiêu Dao tán nhân và Lý Dương vẫn đang tỷ thí phương pháp công kích.
Đao mang và Kiếm chi bi sát công kích lẫn nhau.
Đương nhiên Tiêu Dao tán nhân phải khống chế bớt uy lực của Kiếm chi bi sát, nếu không có thể khiến hắn tâm thần hỗn loạn. Lý Dương cũng không thể không thừa nhận, mặc dù công lực của hắn giờ đã rất cao, nhưng so với Tiêu Dao tán nhân thì còn một khoảng cách rất xa.
Tỷ thí xong.
- Lý Dương à, Đao mang của Tinh Cực Tông ta cũng có biết, bây giờ thử qua xem ra uy lực không nhỏ. Chỉ là có một điểm này, thực cũng là hư mà hư cũng là thực, hư hư thực thực cùng công kích đối phương, đó mới là đạo lí công kích tối cao. Nếu làm được điều này có thể khiến đối thủ kinh tâm khiếp đảm, không biết đâu là hư đâu là thực, không những có thể bảo toàn công lực của mình mà còn có thể làm cho đối thủ nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng!
Tiêu Dao quay người nói với Lý Dương.
Lý Dương vừa nghe xong, tâm cơ máy động, lập tức phát xuất đao mang, mỗi đao đều hư hư thực thực, quả như nếu ba đao liên tục đều là giả thì đao thứ tư sẽ là thực, nhất định sẽ thu được hiệu quả kì diệu.
Tiêu Dao tán nhân đang định nói tiếp thì.
Đột nhiên!
- Bồng!
Ngọc bội trong lồng ngực Tiêu Dao tán nhân chợt nổ mạnh một tiếng, phá không bay ra.
Tiêu Dao tán nhân sắc mặt trở nên khó coi, Lý Dương từ đó đến giờ vẫn còn chưa nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dao tán nhân.
- Lý Dương, ta phải rời đi vài ngày, phỏng chừng khi ‘Thất sắc hạnh linh hoa’ đại thành ta cũng không có mặt, ngươi tự xử lí, sau đó ở lại đây chờ ta, trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ trở về. Đây là truyền tấn ngọc bội, khi nào gặp nguy hiểm ngươi cứ đánh vỡ nó, ta sẽ lập tức biết được.
Tiêu Dao tán nhân lập tức phân phó sự tình với hắn rồi lấy mảnh ngọc bội ra giao cho Lý Dương.
Lý Dương vừa nhận lấy truyền tấn ngọc bội hắn đã nhận ra. Lần trước khi li khai Tinh Cực Tông hắn cũng được cấp một khỏa như vậy, chỉ cần đánh vỡ ngọc bội, Tinh Cực Tông lập tức sẽ biết mình gặp nguy hiểm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới giúp.
- Nghĩa phụ, ‘Thất sắc hạnh linh hoa’này không phải chuyện nhỏ, nếu có người muốn tranh đoạt thì làm thế nào?
Lý Dương lập tức hỏi.
Tiêu Dao tán nhân trên người phát tán một cỗ sát khí băng lạnh:
- Hừ, trong Côn Lôn tiên cảnh không ai dám tranh đoạt với ta, thậm chí có cho thì Thượng Thanh cung với Thục Sơn kiếm phái cũng không có tên nào có đủ can đảm!
Tiêu Dao tán nhân cũng không phải nói quá lời, luận công lực trong Côn Lôn tiên cảnh ông là đệ nhất nhân, còn tâm cảnh thì khỏi phải bàn, hiển nhiên là đã đạt tới cực trí của Cửu thiên Huyền tiên, thậm chí đã có dấu hiệu bước sang cảnh giới Tiên quân.
Hơn nữa Tiêu Dao tán nhân vốn thiện dụng dĩ nhược chế cường, khi xưa cho dù độ kiếp bị thất bại thành tán tiên hắn cũng dễ dàng tiêu diệt cả một môn phái, ngay cả cao thủ Đại Thành kì cũng bị ông giết.
Còn nữa, Tiêu Dao tán nhân hoàn thiện khả năng quần chiến, chỉ cần xuất ra Kiếm chi bi sát, phỏng chừng toàn trường đều trở nên rối loạn, sinh ra ảo cảnh, tâm ma tự nổi lên,mặc người chém giết. Cho nên Tiêu Dao tán nhân trong mắt đệ tử các phái có sự uy hiếp cực lớn.
Một nhân vật như vậy, ai muốn đối đầu với hắn đây?
Lý Dương vừa nghe xong lập tức cảm thấy yên tâm.
- Nghĩa phụ, người bây giờ có chuyện gì mà gấp thế?
Lý Dương tò mò hỏi,tựa như đối với chuyện ‘Thất sắc hạnh linh hoa’không có để ý, chuyện gì mà quan trọng như vậy?
Tiêu Dao tán nhân trong mắt thoáng qua một tia hàn quang, nhìn về phía bắc lạc giọng nói:
- Có kẻ phá vỡ cấm chế trên phần mộ Ti Cơ, ngươi ở lại đây, ta đi!
Tiêu Dao tán nhân không kịp nói gì thêm, thân hình lập tức hóa thành một đạo ánh sánh, chớp lên rồi biến mất, tốc độ vượt xa Lý Dương.
Thốn Mang Thốn Mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị Thốn Mang