Số lần đọc/download: 456 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:56 +0700
Chương 143: Sư Phụ Mười Năm Không Gặp
Beta: hoanguyendinh
Lúc logout khỏi trò chơi, trời đã sáng. Sở Tiếu Ca vừa tập thể dục trở về. Tiểu Cửu ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm. Hỉ Ca tắm xong, bước ra ban công, cầm khăn lông lau tóc, nhìn hộp quà hoa lệ đặt giữa phòng khách.
“Tiểu Cửu, trên bàn là thứ gì vậy?”
“Buổi sáng mới nhận được, là quà của ngươi. Ta khẳng định… bên trong không phải bom.” – Tiểu Cửu ló đầu từ phòng bếp trả lời một tiếng.
Hỉ Ca dừng một chút, sau đó cất bước trở về phòng: – “Có thể là khí độc.”
“A….. Đợi ta mở ra kiểm tra lại!” – Tiểu Cửu hết sức nghiêm túc nói một câu.
Sở Tiếu Ca ngồi trên ghế salon ôm gói quà vào trong ngực: – “Nếu là ta, cứ gửi đến một đầu đạn hạt nhân… Bùm… vậy là xong.”
Thành thạo xé bỏ lớp giấy gói, sau đó Sở Tiếu Ca đờ mặt ra.
“Sao vậy, là đầu đạn hạt nhân thật à?” – Nhìn sắc mặt quỷ dị của Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca không nhịn được cười.
“Không, là tình địch của Thất ca đã xuất hiện.”
Sở Tiếu Ca ôm cái hộp, tránh khỏi móng vuốt của Hỉ Ca, xông thẳng vào bếp. Tiểu Cửu vừa nghe có chuyện bát quái, lập tức ném trứng chiên trên bếp qua một bên, vội vàng tiến đến bên cạnh Sở Tiếu Ca.
“Ai da, ngươi đần à. Nếu là tình địch của Thất ca phải gửi chiếc nhẫn to hơn một chút chứ.” – Nhìn vào hộp, Tiểu Cửu lấy tay gõ lên đầu Sở Tiếu Ca.
“Chiếc nhẫn nhỏ như vậy làm sao có thể biểu đạt được thâm tình đây a.”
Hai người ríu ra ríu rít tán láo nửa ngày, Hỉ Ca mới chậm rãi đi tới. Liếc mắt một cái, nhìn thấy bên trong hộp quà hoa lệ kia là mấy món đồ trang sức đeo tay có đính kim cương lấp lánh. Bên dưới là một tấm thiệp nhỏ. Dựa vào khung cửa, Hỉ Ca mở thiệp, đọc nội dung bên trong, sắc mặt Hỉ Ca chợt thay đổi.
Đồ đệ thân ái, chúc mừng chúng ta đã quen biết tròn mười năm!
Hỉ Ca có một sư phụ. Kĩ thuật máy tính (hack) của cô đều do sư phụ dạy. Những năm gần đây, Hỉ Ca rất ít online, cũng ít liên lạc với sư phụ. Thỉnh thoảng, hai người trò chuyện trao đổi thông qua phần cứng cao cấp sư phụ để lại. Thật ra, sư phụ của cô không có thời gian xuất hiện cố định nào hết. Một thân kỹ thuật của cô, chính xác mà nói, là được phần cứng mà sư phụ lưu lại dạy dỗ thành tài. Hỉ Ca vẫn cảm thấy, cô và sư phụ quen biết nhau hoàn toàn không phải do tình cờ. Nhưng sư phụ khăng khăng nói đây là duyên phận.
Nửa đêm xâm nhập vào máy tính của một cô bé 13 tuổi, sau đó lưu lại trên màn hình máy tính tối đen của cô bé 4 chữ to tướng đỏ như máu: “Xin chào Hỉ Ca!”. Ờ thì… loại chuyện như vậy đúng là dựa vào duyên phận mới xảy ra…
Sau khi tốt nghiệp, Hỉ Ca từng có ý đồ điều tra thân phận của sư phụ. Dĩ nhiên, cuối cùng vì máy tính bị đơ mà không thành công. Hỉ Ca rất tò mò về thân phận của vị sư phụ này. Có điều, sư phụ không chịu tiết lộ người là ai, chỉ bảo rằng nếu có cơ hội nhất định họ sẽ gặp mặt. Không ngờ, hôm nay ngoài ý muốn lại nhận được quà của người gửi đến.
“Chị hai, rốt cuộc là ai a? Có phải là một anh chàng đẹp trai nào đó thầm mến chị hay không?” – Sở Tiếu Ca bày ra dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Nhóc con, đừng nhiều chuyện.” – Đoạt lại hộp quà từ tay Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca huýt sáo đi lên lầu.
Sau khi khóa kĩ cửa phòng, ném những thứ đồ trang sức đeo tay lung tung kia sang một bên, cô dùng sức cẩn thận tỉ mỉ mở phần đáy hộp. Quả nhiên hộp quà có hai lớp. Thứ nằm bên dưới mới là cái Hỉ Ca đang chờ. Đó là một hình chữ thập màu bạc với một nam tử nằm bên trên. Kéo góc chữ thập, nam tử bỗng mọc thêm một đôi cánh. Hỉ Ca chạy đi mở máy tính lên. Tìm kiếm, kết nối, sau đó chờ gần năm phút, màn hình bỗng nhiên biến thành màu đen. Giống như 10 năm trước, trên màn hình là hàng chữ màu đỏ như máu.
“Đồ đệ thân ái, tính nhẫn nại của con tốt hơn xưa rất nhiều.”
Lần này không chỉ có chữ viết đơn giản mà còn có thứ khác. Là tiếng nói của một người đàn ông. Y như Hỉ Ca từng tưởng tượng, là tiếng nói của một người trẻ tuổi. Rất trầm ổn, cũng có thể nói rất mạnh mẽ.
“Sư phụ?”
“Ừ, ta đang ở thành phố C, muốn gặp ta không?” – quả nhiên là tính tình của sư phụ, luôn đi thẳng vào vấn đề.
“Dạ muốn.” – trước kia Hỉ Ca đã muốn biết người này là ai, giờ có cơ hội, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua.
“Hai giờ chiều hôm nay, ta sẽ tới đón con.”
“Sư phụ! Đừng có dọa người như vậy được không~”
Biết địa chỉ nhà cô còn chưa tính, dù sao trên internet không có gì là bí mật cả. Trừ phi là người sống trong bóng tối, nếu không chỉ cần muốn tìm, nhất định có thể tìm được tư liệu cá nhân của người khác. Có điều, sư phụ chạy tới trước cửa nhà cô, không phải có chút quá phách lối đi!?! Hơn nữa, sư phụ này thân phận hết sức đặc biệt, làm Hỉ Ca vốn không dám tùy tiện khai tên thật, chỉ sợ sẽ bị người truy nã.
“Ha ha, đừng lo, sẽ không có đuôi bám tới đâu.”
“Sư phụ, ít nhất người cũng nên nói tên người là gì chứ? Hiện giờ người đã biết tên của con rồi, rất không công bằng đi…” – Hỉ Ca một tay chống xuống bàn, ngồi chán chê trước máy tính nghịch cây thập tự giá màu bạc.
“Gặp mặt rồi, chẳng phải sẽ biết sao.”
“Không lẽ người là đặc biệt tới gặp con?”
“…… Coi như thế đi.”
Trong đầu Hỉ Ca đột nhiên có một ý tưởng hết sức quỷ dị, đừng nói vị sư phụ này là con trai của cô cô chứ?! (đoán tầm bậy, trúng tùm lum =)))
“Tới rồi!”
Ngoài cửa, xuất hiện một chiếc xe đạp, đúng hơn, là một chiếc xe đạp điện.
Hỉ Ca sững sờ tại chỗ, may mà chủ nhân xe đạp điện là một bác gái. Không sai, sư phụ của cô không thể đi xe đạp điện đến đón cô, bằng không, cô phải lập tức trở vào trong nhà thay quần áo.
“Hỉ Ca~” – Phía sau chiếc xe đạp điện là một chiếc xe việt dã. Cửa xe đóng kín. Sau khi Hỉ Ca xuất hiện, cửa sổ xe mới được kéo xuống, một người đàn ông đeo kính đang ở trong xe nhìn Hỉ Ca.
“Sư phụ?” – Sư phụ còn trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của cô. Sau khi ngồi vào trong xe, Hỉ Ca vẫn nhìn chằm chằm sư phụ ngồi ở ghế lái, dáng vẻ ấy, giống như muốn nhìn thủng da mặt người ta vậy.
“Nhìn ra gì chưa?” – một tay nắm vô lăng, một tay đưa lên mặt, gõ nhẹ nhàng, giọng nói thờ ơ.
“Sư phụ, người không phải… cũng mang họ Sở chứ?” – Đừng trách cô hỏi vậy, bởi vì người này rất giống với Sở ông nội khi còn trẻ. Hỉ Ca từng nhìn thấy ông nội đeo kính. Người này, giống ông nội cô như đúc.
“Uhm, anh tên là Sở Niệm.” – Sở Niệm đưa tay gỡ cặp kính xuống, sau đó quay sang nhìn Hỉ Ca. Nếu không phải do màu mắt khác nhau, Hỉ Ca nhất định cho rằng đây là ông nội từ trong album bước ra.
Ánh mắt Sở Niệm có màu tím, rất đẹp. Đây không phải lần đầu tiên Hỉ Ca nhìn thấy người ngoại quốc, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt có màu tử sắc đẹp đến như vậy. Cảm giác thật thần bí!!!
“Khụ khụ.” – Không ngờ lại để cho cô đoán đúng. Hỉ Ca cảm thấy, sau này mình có thể treo tấm biển “Sở đại tiên” ngoài cửa lớn, ngày ngày xủ quẻ xem bói, có lẽ đủ sức nuôi sống cả gia đình cũng nên.
“Em cũng có thể gọi anh là nhị ca.” – Sở Niệm cười như không cười.
“Nhị… Nhị ca…… nhị ca?” – sao loạn thế nhỉ?
“Hay em thích gọi anh là anh họ hơn?”
“Trời ơi, kêu sét đến đánh chết con đi!” – Hỉ Ca ngây người ngồi ở ghế phụ lái, nhất thời không biết nên biểu đạt nội tâm khiếp sợ của mình như thế nào. Mặc dù trong lòng biết rõ mình có một người anh họ, nhưng mà, đã nhiều năm không gặp, Hỉ Ca đâu nhớ rõ hình dáng anh họ thế nào đâu.
Đây là tình huống gì chứ?! Sư phụ quen biết 10 năm lại là anh họ của cô. Hình như còn là Sở Nhị trong trò chơi nữa? Có thể là giả hay không? Rất có thể đi, dù sao đã xuất hiện một Sở Anh (giả mạo), cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Vẫn gọi anh là sư phụ thì hơn.” – Cách xưng hô này, tương đối an toàn – “Chúng ta đang đi đâu vậy?” – Nhìn cảnh vật bên ngoài, hẳn là không đi vào trung tâm.
“Đi gặp ông nội.” – Sở Niệm quay mặt lại, nghiêm túc nhìn đường, thuận tiện trả lời Hỉ Ca.
“……” – Còn chuyện nào dọa người hơn nữa hay không a~