Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 142: Tương Kế Tựu Kế
Diệp gia phân chia phái hơn một vạn binh sĩ ra bốn cửa, Tây Môn chỉ có hơn ba nghìn quân phòng thủ, tuy rằng trang bị tốt, rất nhiều tên, nhưng binh lực nhìn qua thật sự quá yếu ớt.
Khí thế của Diệp gia rất thấp, thỉnh thoảng quân phòng thủ trên thành lại nhìn mặt đất trắng phau xa xa, bọn họ biết, quân thế gia đang hùng hổ tiến về đây, có thể lúc hoàng hôn sẽ đến dưới thành, lúc đó, không thể tránh được một trận quyết chiến sống chết. Quan Lê Cốc bị phá trong ba ngày, tin tức lớn bằng trời muốn giấu cũng không giấu được, mọi người đều vô cùng lo sợ, có địa thế hiểm, có rất nhiều tinh binh phòng thủ, lại bị quân thế gia dễ dàng đột phá, sự thật như vậy, khiến tướng sĩ quân Diệp gia bao phủ trong một loại cảm giác thất bại.
Gió vẫn lạnh, vùng đất bằng phẳng ngoài thành, yên tĩnh vắng lặng, cho dù dân chúng hay là quân đội chạy trốn, cũng không hề xuất hiện, phần lớn là tìm một chỗ tạm thời tránh né trận chiến này.
Cũng không phải ai cũng nguyện ý chết theo Diệp gia.
Bên trong thành, từ đầu ồn ào hoảng loạn, cũng dần trở nên vắng lặng, mỗi nhà đều đóng cửa lớn đợi chiến tranh đến, có rất ít người đi trên phố lớn ngõ nhỏ, phần lớn là kỵ binh truyền lệnh qua lại, truyền đạt các loại mệnh lệnh.
Được xưng là thành trì lớn nhất quận Bột Châu, thành Hàn Diệp lúc này giống như một tòa thành chết bị đóng băng, dường như tất cả đều bị đóng băng lại, gồm cả sự phồn hoa và sức sống ngày xưa.
Đám thương nhân giảo hoạt nước Khánh, càng sợ trận chiến tranh này lan lên người bọn họ, không ít thương nhân nước Khánh đều cắm cờ chữ “Khánh” trước cửa hàng để chuẩn bị sẵn sàng, một khi thành bị phá, quân thế gia nhận ra bọn họ là người nước Khánh, không ra tay với bọn họ, tránh cho đến lúc đó sẽ khiến hai nước phân tranh.
Diệp Miểu là trưởng tử trực hệ của Diệp gia, hiện giờ là chủ tướng Tây Môn.
Hắn một thân khôi giáp, nắm một thanh trường thương trong tay, đứng trên đầu thành, mắt không dời khỏi phía chân trời ngoài thành, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Ảnh tử vệ của Diệp gia, hơn một trăm tên Chuột Đen đều bị phái đi làm tiền đặt cọc cuối cùng tiến hành ám sát chủ tướng bốn nhà, một khi kế hoạch thành công, quân thế gia tháo chạy, như vậy Diệp gia vẫn có đủ năng lực xoay chuyển cuộc chiến. Hắn gật mạnh đầu, liếc đám Chuột Đen một cái, hỏi:
- Diệp Ảnh đâu? Sao lại thiếu ba người? Các ngươi giết chết Hàn Huyền Xương như thế nào?
Chuột Đen trả lời rất bình tĩnh:
- Hàn Huyền Xương dẫn binh tiến tới, trên đường, Hàn Huyền Xương và vài viên Đại tướng tới bên cạnh gò núi coi địa hình, chúng ta nắm lấy cơ hội, vây lại mà giết, giết chết Hàn Huyền Xương và bốn viên Đại tướng, bên này cũng tổn thất ba người.
Diệp Miểu cười ha ha nói:
- Khá lắm, các ngươi làm khá lắm, lát nữa ta sẽ trọng thưởng.
Hắn tất nhiên sẽ không có chút thương hại nào đối với ba gã Chuột Đen chết đi kia, đám người này vốn là Ảnh tử vệ bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi vì Diệp gia.
- Vâng!
Đám Chuột Đen cùng khom người tỏ vẻ cảm tạ.
Lúc này Diệp Miểu vô cùng kích động, sắc mặt đỏ lên, khó dằn nổi tiếp tục hỏi:
- Tình hình quân Hàn gia thế nào?
- Lòng quân hỗn loạn, lúc đầu thiếu chút nữa muốn lui lại.
Chuột Đen trả lời:
- Chẳng qua không biết vì sao, sau đó bọn họ lại ra vẻ bình tĩnh, vẫn tiến quân tới thành Hàn Diệp, tuy nhiên tốc độ rất chậm, sĩ khí rất thấp… !
Diệp Miểu đắc ý nói:
- Ta biết lý do. Quân thế gia tiến quân bốn đường, nếu bọn họ lui lại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khí thế toàn bộ quân thế gia, đến lúc đó không chừng sẽ bởi vì bọn họ lụi lại mà khiến cho toàn bộ quân thế gia tan tác, lúc đó, triều đình sẽ đổ tất cả trách nhiệm thất bại lên đầu Hàn gia, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải tiếp tục tiến tới thành Hàn Diệp. Tuy nhiến theo ta phỏng đoán, hiện giờ bọn họ là một đống cát vụn, chỉ sợ không chiến đấu được nữa rồi!
Chuột Đen dâng mũ giáp của Hàn Huyền Xương lên, tất nhiên là Hàn Mạc đóng giả.
Vào đến thành, hắn cũng không rõ ràng thân phận Diệp Miểu lắm, nhìn qua không thể nghi ngờ là chủ tướng Tây Môn, cho nên cũng không có tự tiện xưng hô Diệp Miểu, chỉ sợ gọi sai sẽ bại lộ.
Lại nghe Diệp Miểu hưng phấn nói:
- Hiện giờ ta sẽ đi bẩm báo với phụ thân, để cho lão nhân gia ngài cao hứng một chút.
Hàn Mạc lập tức hiểu được, người này rất có thể là Diệp Miểu con trai lớn của Diệp Vô Tốn gia chủ Diệp gia.
Hắn tự nhiên biết, Diệp Vô Tốn có hai con trai, con nhỏ là Diệp Canh, con lớn là Diệp Miểu.
Diệp Canh theo Diệp Vô Nhai cùng nhau trấn thủ quan Lê Cốc, lúc quan bị phá, chết trong loạn quân, Hàn Mạc cũng không biết Diệp Canh đã chết, nhưng hắn từng gặp Diệp Canh, tướng mạo người trước mặt này có vài phần tương tự Diệp Canh, tám chín phần mười chính là Diệp Miểu.
Hắn chắp tay, lập tức nói:
- Theo thuộc hạ thấy, hiện giờ Hàn gia chia năm xẻ bảy, nếu lúc này công kích bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu nổi một kích, tan tác chim muông… !
Hắn không tiếp tục nói nữa, chỉ nói ý đầu mà thôi.
Điểm này, lại khiến Diệp Miểu càng thêm hưng phấn, đi qua lại, dường như nghĩ tới cái gì, một lát sau, rốt cục hỏi:
- Quân trận Hàn gia như thế nào? Tiền quân của bọn họ có bao nhiêu người?
Hàn Mạc biết Diệp Miểu động tâm, lập tức nói:
- Tiền quân chẳng qua hai ngàn người, cách trung quân mười dặm.
- Tốt!
Diệp Miểu nắm chặt tay, cười lạnh nói:
- Thật sự là trời giúp ta, chỉ cần tấn công tiền quân của bọn họ, đánh bọn họ trở tay không kịp, hiện giờ Hàn Huyền Xương đã chết, lòng quân tan ra, bọn họ gặp quân ta đột kích, nhất định tan vỡ. Toàn bộ quân Hàn gia bây giờ đã là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, tiền quân vừa loạn, quân đội phía sau sẽ hỗn loạn, đến lúc đó chắc chắn sẽ tan tác, một lộ quân này, đã được giải quyết!
Hắn phân tích đạo lý rõ ràng.
- Kế này thật tuyệt!
Hàn Mạc khen một câu.
Diệp Miểu cười đắc ý, quay đầu lại nói với cấp dưới phía sau:
- Điểm hai ngàn nhân mã, theo ta rời thành giết địch!
Cấp dưới kia nhìn qua ngược lại còn cẩn thận, khuyên nhủ:
- Đại công tử, mặc dù Hàn Huyền Xương chết, nhưng xưa nay quận Đông Hải nổi danh nhanh nhẹn dũng mãnh, Tây Môn chúng ta vốn binh lực yếu ớt, nếu tùy tiện đi ra, chỉ sợ…, Đại công tử, ty chức nghĩ rằng, không bằng chờ quân đội Hàn gia tới dưới thành, quan sát tình trạng của bọn họ, nếu quả thật không có chiến ý, ra khỏi thành đánh cũng không muộn… !
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Miểu liền mắng:
- Nên ngừng không ngừng, ngược lại sẽ loạn. Cái này gọi là tận dụng thời cơ, chúng ta đột nhiên xuất kích, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, như vậy mới có thể mang tới sự sợ hãi và kinh hoảng cho bọn họ, chờ bọn họ tới dưới thành rồi, chúng ta mới rời thành, sẽ không có hiệu quả đột kích. Giống như lời ngươi nói, người Đông Hải giống như dã thú, nói không chừng đến lúc đó sẽ liều mạng với chúng ta, vậy chuyện lớn không tốt rồi.
Lời hắn nói, rất có tiềm chất trở thành nhà tâm lý học.
Cấp dưới do dự, dường như cảm thấy điều động hai ngàn người rời khỏi thành từ ba nghìn quân phòng thủ, thật sự hơi nguy hiểm, một khi thất bại, Tây Môn chỉ trông vào ngàn người phòng thủ, gần như không có lực phòng ngự gì, to gan khuyên nhủ:
- Đại công tử, không bằng để mạt tướng đi bẩm báo Đại tông chủ… !
- Không kịp.
Diệp Miểu một lòng muốn lập công, xua tay nói:
- Quân Hàn gia đang tiến thẳng tới đây, chờ phụ thân đồng ý, chỉ sợ bọn họ đã tới dưới thành rồi, chờ chúng ta đánh tán lũ ô hợp Hàn gia kia, sẽ về bẩm báo phụ thân.
Thấy cấp dưới còn đang do dự, hắn không kìm nổi đá một cước, mắng:
- Có phải lời ông đây không dùng được?
Cấp dưới thở dài, không dám nhiều lời nữa, lúc này điểm hai ngàn binh mã, chuẩn bị ra khỏi thành.
- Chờ bản công tử chiến thắng trở về, sẽ trọng thưởng các ngươi!
Diệp Miểu xoay người lên ngựa rất khí phách, nói với đám người Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: “Đều nói người Diệp gia kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại, hôm nay xem ra, còn kiêu ngạo hơn lời đồn.
Không bao lâu, hai ngàn nhân mã đã điểm, Diệp Miểu quơ chiến đao, hét lớn một tiếng, dẫn hai ngàn binh sĩ, rời khỏi thành nhanh như gió, chui vào cạm bẫy Hàn gia bố trí.