Số lần đọc/download: 2126 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 142: Gạt Bỏ Sự Thật
Lúc này, tại ký túc xá trong quân doanh của quân đoàn xx, đại bộ phận sinh viên đều nằm yên trên giường, không có ý muốn ngủ, tất cả mọi người trò chuyện về vấn đề sắp phải chấm dứt huấn luyện quân sự.
Vì đề phòng buổi tối sinh viên sẽ chạy loạn nên ở bên ngoài hành lang, ban đêm vẫn có vài người binh lính đứng gác.
Ban đêm, ở nơi này vô cùng yên tĩnh quái lạ, vô luận là giáo quan hay binh sĩ đều có cảm giác sẽ có một cơn bão sắp đến.
10h35" đêm.
Vài ngọn đèn ô tô từ đằng xa, nương theo vài tiếng động cơ đã đánh tan sự im lặng trong đêm tối, tại nơi canh gác, trước tiên binh lính đem tình huống báo cáo lên cấp trên.
1" sau, tên phó đoàn trưởng quân đoàn xx đi trên chiếc xe việt dã tới nơi đóng quân theo sau là chiếc Audi A6 của Cung Minh và Cổ Bồi Nguyên.Bởi vì biết Cung Minh và Cổ Bồi Nguyên đến nay cho nên mấy người Trương Phong và Tôn Tường Vân liền đứng ở dưới lầu nghênh đón.
Rất nhanh đoàn xe đã dừng lại, tên phó đoàn trưởng kia muốn trước kia xuống mở cửa xe cho Cung Minh nhưng thấy phía trước là Tôn Tường Vân thì hắn liền bỏ qua, mà là trực tiếp xuống xe rồi cúi đầu chào Tôn Tường Vân.
Cùng lúc đó, cảnh vệ viên của Cung Minh đã mở cửa xe, Cung Minh liền xuống xe, hắn lại không đi tới chỗ của Tôn Tường Vân mà là đi ra chiếc Audi a6 phía sau.
Tuy rằng hắn không biết tại sao Tôn Tường Vân đến đây, nhưng mà ở hắn xem ra nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là làm lửa giận của Cổ Bồi Nguyên lắng xuống, chỉ cần Cổ Bồi Nguyên khong phát hỏa thì chuyện còn lại cũng dễ dàng xử lý.
Cuối cùng trong chiếc Audi A6 kia, mắt thấy xe đã dừng lại thì Cổ Bồi Nguyên không đợi lái xe mở cửa mà liền trực tiếp xuống xe,
- Cổ hiệu trưởng...
Cung Minh thấy vẻ mặt Cổ Bồi Nguyên nổi giận đùng đùng xuống xe thì liền cười đón.
Cổ Bồi Nguyên không để ý đến Cung Minh mà là sắc mặt tỏ ra tức giận thoáng nhìn Tôn Tường Vân, sau đó hướng Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, đi.
- Dạ.
Mắt thấy Cổ Bồi Nguyên còn giận dữ hơn khi ở chân núi Vân Sơn thì Cung Minh lại còn lo lắng thêm, sau đó nhíu mày liếc nhìn Tôn Tường Vân một cái, hắn có thể nhìn thấy ánh mắt của Cổ Bồi Nguyên nhìn về phía Tôn Tường Vân vô cùng không tốt, đồng dạng chẳng biết tại sao ánh mắt của Tôn Tường Vân lại giống như dao nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
Ngay cả Cung Minh cũng nhận ra thì huống hồ là Bùi Đông Lai.
Cảm nhận được vẻ sát ý và tức giận từ trong đôi mắt của Tôn Tường Vân, Bùi Đông Lai cũng không có lên tiếng, chỉ là yên lặng đi sau Cổ Bồi Nguyên.
Rât nhanh, Cổ Bồi Nguyên nổi giận đùng đùng hướng Tôn Tường Vân đi tới.
Thấy một màn như vậy, Tôn Tường Vân cũng không có đi lên chào đón mà là đứng yên tại chỗ.
Phát hiện này làm cho Cung Minh vô cùng nghi hoặc, trực giác nói cho hắn biết, chuyện xế chiều hôm nay có quan hệ với Tôn Tường Vân bất quá hắn cũng không mở miệng nói ra.
- Tôn Tường Vân, sự tình hôm nay ông hãy cho ta một lời giải thích thỏa đáng nếu không ta sẽ không để yên cho ông.
Chưa đến trước mặt Tôn Tường Vân thì Cổ Bồi Nguyên đã không nhịn được mà mở miệng, cơn tức rất lớn.
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như vậy, đôi mắt của Tôn Tường Vân liền nhìn vào Cổ Bồi Nguyên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Cổ hiệu trưởng, có một số việc nếu truyền ra bên ngoài thì đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt, cho nên, có muốn nói gì thì chúng ta vào nhà nói.
- Hắc, Tôn Tường Vân, ông cũng biết chú ý đến thể diện sao?
Cổ Bồi Nguyên cũng không khách khí, hiển nhiên là …Cổ Bồi Nguyên đã vô cùng tức giận rồi.
Trong lòng Tôn Tường Vân cũng vốn đang nín giận, mắt thấy Cổ Bồi Nguyên ăn nói lỗ mãng thì cũng không nhịn đợc mà nói:
- Cổ hiệu trưởng, ta biết bởi vì chuyện chiều hôm nay mà ông tức giận, nhưng mà… Ông có biết sinh viên chết kia là ai không?
- Đương nhiên là ta biết, đó là tên nhi tử không có tiền đồ của ông.
Cổ Bồi Nguyên vẫn như cũ, sắc mặt vẫn âm trầm.
"Bá!"
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì không riêng gì Cung Minh mà tất cả mọi người, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi.
Cung Minh vốn cho rằng, chuyện này chỉ cần đòi lại công bằng cho Cổ Bồi Nguyên là mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp nhưng mà sự việc hôm nay đã trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Hiểu được điểm này thì hắn cũng rất tò mò, nếu Cổ Bồi Nguyên biết người chết là con của Tôn Tường Vân thì tại vì sao lại phát hỏa đối với Tôn Tường Vân?
- Cổ hiệu trưởng, xem ra thì ông cảm thấy con trai ta chết là một việc bình thường?
Thấy Cổ Bồi Nguyên nói ra tin tức mà giọng nói của hắn vô cùng hờ hững thì vẻ mặt của Tôn Tường Vân liền lạnh xuống.
- Nhi tử của ông vì một chút mâu thuẫn nho nhỏ với Bùi Đông Lai mà liền kéo theo đám binh lính, cố gắng muốn giết chết Bùi Đông Lai, ông nói thằng con của ông có đáng chết hay không?
Xôn xao!
Cổ Bồi Nguyên vừa nói xong, Cung Minh và đám người còn lại không biết rõ tình hình liền hoàn toàn sợ ngây người.
"Bá!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về Trương Phong đứng ở phía sau Tôn Tường Vân.
Đối mắt với ánh mắt của nhiều như vậy thì mặc dù trong lòng Tôn Tường Vân có chút sợ hãi nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra trên mặt, hắn bước lên trên một bước nói:
- Cổ hiệu trưởng, ta không biết là ngài từ nơi nào nghe được tin tức này nhưng mà căn cứ theo tin tức ta nhận được, sinh viên ở phía sau ngài bởi vì hắn và Tôn Vệ Đông có chút mâu thuẫn nên hắn đã nhân cơ hội lần này ra tay làm bị thương Tôn Vệ Đông, người của ta đi tìm Tôn Vệ Đông kết quả là thấy Tôn Vệ Đông bị cường đạo hạ độc thủ.
Sớm đã biết được đám người Tôn Tường Vân này sẽ đổi trắng thay đen, nhưng mà lúc này nghe được những lời nói của Trương Phong thì trong lòng của Bùi Đông Lai vẫn xuất hiện một cơn tức giận.
Bùi Đông Lai cũng không có biểu hiện ra trên mặt càng không nói một lời nào, hắn biết rõ, lấy cục diện trước mặt, thân phận hắn chỉ là một tên sinh viên bình thường, lời nói của hắn chẳng khác gì rắm thối, cho dù có nói ra cũng sẽ không có ai để ý.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai liền bình tĩnh trở lại, hắn nghĩ đến lời hứa hẹn của Trần Anh cho nên đã dùng một loại ánh mắt hài nhước nhìn về Tôn Tường Vân và Trương Phong, cảm giác kia như muốn nói: " Bản thân ka muốn nhìn 2 chú có thể mạnh miệng được bao lâu?"
- Cổ hiệu trưởng, Tường Vân, xem ra giữa 2 người có hiểu lầm rồi.
Mắt thấy Cổ Bồi Nguyên và Tôn Tường Vân sắp vung đao bạt kiếm thì Cung Minh biết rõ chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, lập tức dàn xếp:
- Có chuyện gì thì sau khi vào nhà rồi nói.
- Đ..ư..ợ…c.
Cổ Bồi Nguyên tuy rằng rất nóng giận nhưng cũng biết đứng đây nói chuyện cũng không thể giải quyết được vấn đề vì thế liền nghiến răng, nghiến lợi lên tiếng.
Tôn Tường Vân nhìn thấy ánh mắt hài hước của Bùi Đông Lai thì thiếu chút nữa tức giận mà bể phổ, nhưng nghe Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì hắn cũng không dám làm gì, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, sau đó hừ lạnh mộ tiếng, dẫn đầu đoàn người đi vào ktx.
Mấy phút sau, đoàn người đã đi vào phòng hội nghị trong ktx, tuy rằng Tôn Tường Vân hận không thể một phát bắn chết Bùi Đông Lai, nhưng mà hắn là người đã trải qua sóng to gió lớn cho nên vẫn còn giữ được tỉnh táo.
- Trương đội trưởng, ông vừa nói ở tại khu huấn luyện quân sự Bùi Đông Lai đả thương Tôn Vệ Đông sao? Là ai nhìn thấy?
Sau khi vào phòng, Cổ Bồi Nguyên liền mở miệng chất vấn.
- Cổ hiệu trưởng, lúc nãy ta đã nói rất rõ ràng là hắn âm thầm đả thương Vệ Đông, đây chính là tin tức do thủ hạ của ta báo lên.
Sắc mặt Trương Phong không hề thay đổi:
- Lúc ấy, toàn bộ sinh viên đều đã hoàn thành xong bài huấn luyện của mình, thủ hạ ta không thấy Vệ Đông thì liền mang theo Bùi Đông Lai đi kiếm Vệ Đông nhưng ai ngờ được, nửa đường hắn lại chạy trốn, mà sau khi thủ hạ ta tìm được Vệ Đông thì phát hiện Vệ Đông đang bị thương, thì ra là Bùi Đông Lai đã âm thầm xuống tay.
- Mà việc làm của hắn đã làm cho 9 tên thủ hạ của ta cùng với Vệ Đông đã chết trong tay của bọn đạo tặc.
Nói tới đây, vẻ mặt Trương Phong tức giận, nói:
- Cổ hiệu trưởng, ngài thân là hiệu trưởng, đã không vì cái chết của sinh viên mà cảm thấy khó chịu thì thôi, thế nhưng ngài lại chạy tới đây gây chuyện, kêu chúng ta giải thích. Ta xem, hơn phân nửa là ngài đã bị hắn lừa dối rồi.
- Ăn nói xằng bậy.
Cổ Bồi Nguyên tin Bùi Đông Lai sẽ không lừa hắn, nghe được Trương Phong nói như vậy thì lập tức quát lớn một tiếng.
- Cổ hiệu trưởng, tuy rằng ta không biết vì sao ngài phải bảo vệ Bùi Đông Lai, nhưng mà ta xin ngài hãy hảo hảo suy nghĩ lại, nếu như con của ta cùng với đám binh lính liên hợp lại để sát hại hắn thì như vậy vì cái gì mà toàn bộ binh lính và nhi tử ta chết, mà hắn vẫn còn sống tốt như thế?
Tôn Tường Vân lại mở miệng, giọng nói của hắn giống như là đến từ 9 tầng địa ngục, làm cho người khác có cảm giác không rét mà run.
- Cổ hiệu trưởng, cá nhân ta cho rằng đám binh lính của ta sẽ không làm ra chuyện như vậy, còn vấn đề lúc nãy thì ngài hãy hỏi hắn đi.
Nghe Tôn Tường Vân nói như thế, Cung Minh cũng hiểu được việc Bùi Đông Lai nói Tôn Vệ Đông liên hợp với đám binh lính sát hại hắn cũng khó tin được, dù sao thì hiện giờ chỉ còn một mình Bùi Đông Lai sống sót.
"Bá!"
Tiếng nói của Cung Minh vừa dứt thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Ta bị tên giáo quan kia dẫn vào trong rừng, Tôn Vệ Đông mang theo 8 tên lính đứng sẵn nơi đó chò ta. Tôn Vệ Đông thấy ta thì hắn muốn làm cho ta một phen nhục nhã, sau đó hắn liền nổ súng bắn, bắt đắc dĩ lắm ta mới đành lăn xuống phía dưới.
Bùi Đông Lai nói tới đây thì liền dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Trương Phong và tTôn Tường Vân một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước tuy nhiên trong đó đã lộ ra vài phần hàn ý:
- Kỳ thật thì trong lòng hai người lại càng rõ ràng hơn ta, chỉ vì ta là một tên sinh viên nghèo,, không quyền không thế, các ngươi có thể tùy ý gạt bỏ sự thật, đem đen nói thành trắng, đem trắng nói thành đen, đúng không?
"Ba!"
Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, một người vốn nhẫn nại như Tôn Tường Vân cũng đột nhiên giận dữ, nói:
- Tiểu tử, không cần phải cố gắng ngụy biện, ngụy biện cũng không có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì hành động của ngươi đã làm chết 10 ngươi, ngươi cứ chờ đó, chúng ta chuẩn bị đưa người lên toàn án quân sự.
" Cốc, cốc"
Lời Tôn Tường Vân vừa dứt thì cửa phòng họp đã bị người gõ lên.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía cửa.